Yến Yến


Mùi thịt nóng hổi chui vào trong mũi, Yến Yến nuốt nước miếng, ánh mắt đều sáng lên.

Ánh mắt cô cực kỳ đẹp, trong suốt như hồ nước lại mùa thu, chiếu thẳng vào lòng người một cách sạch sẽ, chỉ cần chuyên chú nhìn sẽ có thể thấy được dáng vẻ hết thảy đều ảm đạm xuống.

Dì Phan bị đôi mắt kia nhìn chằm chằm có chút không biết chỗ nào mà che giấu.

Tay bưng canh gà đều run rẩy, Yến Yến vội vàng tiếp nhận chén sứ trắng, nhanh di chuyển chén đặt ở trên bàn ăn, liên tục nhéo nhéo vành tai.

Canh rất nóng, lúc Yến Yến uống không chú ý, lạch cạch một ngụm, kích thích đến đỏ mắt, đầu lưỡi đau đớn.

Dì Phan thấy bộ dáng liều lĩnh của cô, nhẹ nhàng đánh vào tay cô.

"Chậm uống một chút, vừa mới nấu xong.

"Biểu tình của dì Phan có chút trách móc, trên khuôn mặt ngăm đen mượt mà lộ ra một tia quan tâm giống như ruột.

Tim Yến Yến cũng chậm mất nửa nhịp.

Mím môi cười, ánh mắt cong cong, khó có được xảo quyệt.


"Cám ơn dì Phan.

Nhân tiện cho con hỏi, Tiểu Khúc sao rồi ạ?"Yến Yến nhìn quanh bốn phía không thấy bóng người đâu nên liền hỏi.

Dì Phan sửng sốt trong chốc lát, có chút mơ hồ, nửa ngày nói không nên lời.

Đáy lòng cô hạ xuống, cúi đầu, chán nản ăn canh.

Nhẫn nại uống vài ngụm canh, liền bước xuống khỏi bàn.

Yến Yến ngồi bên cạnh bệ cửa sổ, bên ngoài là hồ bơi, nước trong suốt trôi lững lờ, bóng dáng xinh đẹp của hoa hồng cũng phản chiếu trên mặt nước.

Cô nhớ tới một hồ nước nhỏ phía sau phố Dục Thủy gần bãi biển, cô đã từng chân trần bước vào, nước lạnh lẽo, nhìn thấy những tảng đá nhỏ bóng loáng mượt mà bên dưới.

Cá cũng vui vẻ vòng qua vòng lại, có chút lắc đuôi đảo qua đôi chân trắng nõn của cô, lúc ngứa nhẹ nhàng nâng lên, văng lên những tiếng bành, trong nháy mắt cũng không thấy đâu.

Yến Yến nằm trong góc, cả người cuộn mình cùng một chỗ, nhìn có chút bất lực đáng thương.

Cách màn hình Ân Ly nhìn bóng dáng nho nhỏ của cô, sắc mặt hắn lãnh đạm.

Hắn đau lòng khi thấy bình thuốc màu trắng kia, mi tâm hắn tụ lại cùng một chỗ, chung quy vẫn là tức giận.

Ân Ly ngồi dưới ánh đèn mờ tối, bàn tay rõ ràng các khớp xương nhẹ nhàng nhấc lên ly rượu vang đỏ, vẻ mặt không yên lòng.

So với người đối diện vẻ mặt ướt đẫm mồ hôi, tư thái đứng ngồi không yên, càng có chút quỷ dị.

Bọn họ đang ở một câu lạc bộ xa hoa nhất trong trung tâm thành phố, bên trong quanh co, quanh co không ít.

Ân Ly mới về nước trong thời gian ngắn ngủi khoảng vài năm, hắn đem chiếc lưới khổng lồ được dệt ở chỗ tối mà thu lại, hắn cũng đã chạm đến lợi ích của rất nhiều người.

Lại xuất hiện loại cảnh tượng này, người đàn ông đầu to tai to lấy ra mấy trang hợp đồng, thay Ân Ly tính toán.

Càng về sau ngữ điệu càng nhỏ, cho đến khi mất giọng.


Tài sản vô hình chung lại đổi chủ, hiển nhiên điều này khiến người đàn ông khó có thể đoán trước, nhìn người lạnh lùng âm độc trước mắt với vẻ mặt không để ý lắm, người đàn ông trở nên nghẹn một bụng lửa giận.

Có tiền có quyền chính là gia gia, người đàn ông nén giận nói những lời tốt đẹp thế nhưng cũng không đổi lại được một ánh mắt của người đối diện.

Bầu không khí càng thêm lạnh lẽo.

Sâu trong hành lang của câu lạc bộ còn quanh quẩn tiếng rên rỉ và thở dốc khiến người ta mặt đỏ tai hồng.

Loại thanh âm ấy cùng người âm lãnh kia ở cùng một chỗ, khiến hắn đột ngột cảm thấy ngột ngạt vô cùng.

Ngay khi người đàn ông không nói được, mồ hôi lạnh liên tục, Ân Ly rốt cục liếc hắn ta một cái.

Lúc an tĩnh lại, tiếng giường càng lớn, vòng quanh mấy giai điệu, quanh co xoay quanh, cực kỳ giống tiếng va chạm ra vào khi giao hợp giữa hai con người.

Ẩm ướt mờ ám.

"Trong câu lạc bộ các người! "Tiếng đầu ngón tay gõ lên mặt bàn vô cùng rõ ràng, giống như chỗ tối lăn xuống hạt châu, tất cả mọi người đều nín thở.

Chờ đợi câu trả lời.

"Có thứ gì thú vị hơn loại này không?"Ánh mắt Ân Ly liếc mắt nhìn hành lang.

Nói không nên lời, người đàn ông có chút trở tay không kịp, sửng sốt một lúc lâu.

"A?"Khăn tay màu trắng đã thấm ướt, màu sắc đều tối đi vài phần.


Hắn ta nâng lỗ tai lên, hơi nghiêng đầu.

"Anh muốn phương diện nào?"Ân Ly lúc này mới nhìn thẳng hắn ta, sau đó trầm mặc một hồi lâu.

"Sẽ không đả thương người, ở một mức độ nhất định mà hạn chế tự do chân tay, còn có thể thêm chút tình cảm.

"Người đàn ông hiểu rõ, mang theo Ân Ly đi đến một gian phòng trong cùng của câu lạc bộ.

Sau đó nhìn căn phòng trống rỗng hơn phân nửa, người đàn ông mới thở phào nhẹ nhõm, nhiều lần xác nhận trên hợp đồng, tên câu lạc bộ vẫn là của mình, hắn ta bóp đùi đau đến có chút chua xót.

Mới phát hiện không phải là mộng.

Dựa vào một đống đồ dùng tình thú bảo vệ miếng bánh thơm ngon dùng để kiếm tiền trong tay, nhớ tới người đàn ông đều cảm thấy có chút ly kỳ.

Đoán chừng nói ra cũng không ai tin.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận