Đoàn Lục Tĩnh Anh là một cô gái xuất thân tại thành phố Bắc Kinh, Trung Quốc.
Vì từ nhỏ bà nội không chấp nhận mẹ cô vì bà chỉ là một cô gái xuất thân từ một gia đình không mấy danh giá, không đủ xứng đáng bước vào Cố gia, trở thành phu nhân của người kế nhiệm cả một cơ ngơi khổng lồ.
Vài tháng sau khi việc ra mắt thất bại thì bà Đoàn-mẹ của Tĩnh Anh-đã phát hiện mang thai cô được 5 tháng rồi, bụng bà cũng lộ ra một cách rõ rệt hơn nhưng điều đó cũng không lung lay được tinh thần thép đến từ vị trí của bà nội.
Ngay sau khi bà nội biết mẹ đã mang thai thì bà ngay lập tức ép hôn bố cô cùng một người phụ nữ họ Liễu, là con gái thứ nhất của Liễu gia-một gia đình có tiếng tăm.
Bố nhất quyết không chịu nhưng mẹ lại thuyết phục bố đồng ý vì bà nội đã nói với mẹ rằng nếu bố cô từ chối cuộc hôn nhân này bà sẽ lập tức đuổi bố, cắt hết liên lạc cũng như quyền thừa kế.
Mẹ cũng vì thương bố nên bà đành phải ủng hộ cuộc hôn nhân này.
Về sau bà cũng hạ sinh đứa bé trong bụng mình.
Đó là một tiểu khả ái cũng chính là cô bây giờ.
Hôm bà hạ sinh bố cô cũng đến, khi vừa được bế cô trên tay ông bật khóc nức nở như một đứa trẻ lên ba.
"Tiểu khả ái của bố....chào mừng con...hức...đến với thế giới...hức...này"
Ông vừa khóc vừa nấc lên từng hồi.
"Trời ơi, đây là có phải Cố Lập Tân mà em biết không vậy?Không ngờ có một ngày em lại thấy anh khóc cơ đấy"
"Em...hức...em có đau...hức lắm không hả?"
"Em ổn mà.
Cho em xem con bé với nào."
Khi vừa được mẹ ôm tiểu khả ái này lập tức cười.
Bố mẹ cô chưa được gần nhau bao lâu thì từ đâu một người phụ nữ mặc một bộ váy hở hang bước vào.
"Aizoo thì ra là anh đến thăm cô Đoàn hạ sinh.
Con bé thật giống cô a~Anh à mẹ ở dưới chờ anh đó.
Anh mau xuống đi"
Sự xuất hiện của người phụ nữ này khiến không khí đi xuống.
Bố thấy cô ta ánh mắt trở nên ghét bỏ liền nói vài câu với mẹ cô rồi đi ra ngoài ngay lập tức để lại hai người phụ nữ trong phòng.
"Tuyết Nhàn à, giờ tôi là con dâu đường đường chính chính của Cố gia, cô chỉ là người yêu cũ của anh ấy và có đứa bé này thôi.
Tôi xuất thân danh giá, còn cô chỉ là một nữ nhân tầm thuờng.
Tất cả tôi đều hơn cô, thế nên tốt nhất cô nên tự tránh xa Lập Tân ra! Cô đẻ được một đứa bé này nhưng tôi có thể để được 3,4đứa vì tôi là vợ trên pháp luật của anh ấy."
Sau đó người phụ nữ đó liếc cô một cái rồi cũng bỏ đi.
Lúc đó mẹ cô dường như bùng nổ, bà vừa giận vừa thuơng vì từ giờ đứa bé này sẽ không thể được coi như có bố.
Sau đó cô bé được mẹ đặt tên là Đoàn Nhã Tĩnh Anh, mong cô bé lặng lẽ tỏa sáng như ánh ngọc.
Nhưng mà cũng từ sau đó, ông Cố đến thăm hai mẹ con cô ngày càng ít dần rồi ông cũng mất tăm mất tích.
Từ đó mẹ cũng trở thành mẹ đơn thân, một mình nuôi con.
Khi lớn lên vì hoàn cảnh mà Tĩnh Anh cũng rất nghe lời mẹ, học hành cũng rất chăm chỉ, suốt thời đi học cô đều đứng đầu lớp và đứng trong top 10 học sinh đầu toàn trường.
Mặc dù học giỏi như thế nhưng cũng có rất nhiều người ganh ghét cô mà nói ra nói vào về mẹ cô.
Vì sắp tốt nghiệp nên cô cũng chỉ đành ngậm ngùi nhẫn nhịn nhưng điều này.
Mặc dù Tĩnh Anh cao ráo, dáng người đồng hồ cát, cơ bụng săn chắc, làn da trắng hồng, mịn màng không một tì vết, giọng hát ấm áp, trong trẻo,dù trở thành một người mẫu hay một ca sĩ thì cũng thật sự hoàn hảo.
Nhưng mà mẹ lại muốn Tĩnh Anh trở thành một bác sĩ nên cũng bỏ qua ước mơ của mình mà trở thành một bác sĩ đại tài..