Uyển Đình lập tức nhấc bổng em lên, đôi bàn tay kia đỡ lấy đùi em, bế cơ thể kia một cách nhẹ nhàng rồi đặt em xuống chiếc giường cực lớn kia.
Lúc này em trông thật đẹp làm sao, đôi chân thon dài kia co lại muốn che đậy cho cô bé phía dưới, mái tóc dài tung bay tứ phương nhưng trông lại đẹp đến kì lạ.
Uyển Đình tiến đến bên em, dùng một chân tách đôi chân kia ra.
Đôi tay lướt theo đường cong của cơ thể hoàn hảo kia dừng lại ở phần núi đồi trập trùng kia.
Chúng lên xuống theo mỗi nhịp thở có chút gấp gáp của em.
Hai hạt châu sa hồng hào kia đã dựng đứng lên trông lại càng dễ thương.
Phải làm sao bây giờ? Chiếc áo hoodie rộng rãi kia giờ được vén lên qua trên ngực của em lại càng khiến em vô cùng gợϊ ȶìиɦ, khiến Uyển Đình chỉ muốn ăn tươi nuốt sống lấy em.
Không thể nhịn được nữa rồi, Đình cúi xuống dùng lưỡi liếm hạt châu sa kia, ánh mắt vẫn nhìn lấy gương mặt yêu nghiệt kia mà tận hưởng biểu cảm của em.
Đôi mắt nhắm lại, gương mặt ửng hồng hơn, đôi môi bị cắn bởi những chiếc răng trắng trong để kìm lại thứ tiếng em rất ngại ngùng mà phát ra, phản ứng này khiến chị hài lòng vô cùng.
Cái sự ôn nhu, nhẹ nhàng mà cũng có chút mạnh bạo khiến em như muốn nổ tung vậy.
Giờ hai hạt châu sa kia đã đỏ ửng hết cả lên rồi, xung quanh còn có cả vài dấu hôn nữa.
Đây có phải là đánh dấu chủ quyền quá mức muốn đánh dấu bản quyền không vậy? Đôi môi rời khỏi cặp ngực phổng phao kia, tiến sát lên đôi tai nhỏ bé ấy, bàn tay còn lại tiến dần xuống phần đùi trong rồi đến phần nhạy cảm kia.
"Có vẻ dưới này của em đang rất hào hứng với việc này nhỉ? Chúng ướt hết rồi này"
"Đừng...đừng nói mấy...lời đó...nữa..."
"Vậy thì chúng ta thực hành thay vì lí thuyết nhé em yêu"
Hai chữ "em yêu" này quả thật có chút lạ lùng với em.
Đôi tay kia kéo chiếc qυầи ɭóŧ vướng víu kia xuống.
Quả thật không ngoài suy nghĩ của Đình, chúng vô cùng hồng hào lại mịn màng vô cùng, dù một cọng lông cũng không thấy.
Nhưng điều khiến Uyển Đình thấy hưng phấn là nó, mà lại cô bé kia đã ướt đẫm dù chẳng cần đụng chạm.
Ngón tay thanh mảnh trêu đùa xung quanh tiểu huyệt kia.
Chủ nhân của nó ở phía trên vượt quá sức chịu đựng liền ưỡn người lên, tiếng rêи ɾỉ không thể kìm chế được nữa mà thoát khỏi sự kìm nén.
Người đang nằm trên kia thấy vậy càng lấy hạnh phúc như thể đạt được chiến công lớn vậy.
Cơ thể của họ tách ra khỏi nhau, người kia dịch cơ thể của mình xuống phía dưới tiểu huyệt xinh đẹp kia.
Bây giờ mới thấy rõ được phần dưới này, chúng như một chiếc nam châm vậy, thu hút người trước kia một cách chả thể thoát nổi.
"Đừng nhìn em như vậy nữa" - Tĩnh Anh ngại ngùng lấy tay che phần phía dưới kia
"Em là người khơi mào chuyện này mà.
Bây giờ đã đến bước này rồi thì chị tuyệt đối sẽ chẳng dừng lại đâu"
Gạt bỏ đôi tay kia ra, Uyển Đình tiến tới phần kia mà liếʍ ɭáρ.Việc phục vụ dưới thân người con gái này vốn chị chỉ ngỡ chẳng bao giờ xảy ra nay lại thành hiện thực một cách rõ ràng như vậy.
Chiếc lưỡi tinh nghịch kia trêu đùa với hạt ngọc cứng lên do kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
"A~ Đình à...Từ từ...thôi...chậm lại đi mà...Đình à~"
Cơ thể kia không chịu nổi việc này chỉ đành cầu xin nhưng cầu xin thế nào được một con cáo gian xảo đang đói ăn được chứ.
Cái miệng xinh đẹp kia vừa rêи ɾỉ vì suиɠ sướиɠ lại vừa cầu xin người dưới thân mình nhẹ lại.
"Đình à...ưʍ...em xin chị đấy...em sắp...ah..."
"Đừng kìm nén nó lại, cứ để chúng ra đi"
Chỉ một lúc sau thôi thứ nước mật ngọt ngào ấy trào ra khỏi tiểu huyệt của em.
Cả cơ thể em run lên từng hồi, gương mặt kia có chút thả lỏng hơn so với trước.
Người kia biết được em đã ra lại thấy có chút vui trong lòng chả khác gì một đứa trẻ có được một cái kẹo vậy.
Chưa kịp định thần thì một lời nói thì thầm bên tai em.
"Chị sẽ không dừng lại ở đây đâu thỏ con gợϊ ȶìиɦ à"
Vừa dứt lời em liền cảm nhận được có thứ gì đó bên trong em, mọi cảm giác ngày hôm đó đều trở về.
Em liền cảm thấy sợ hãi, cái cảm giác em muốn quên đi nhất giờ lại quay về khiến em tột cùng sợ hãi.
"Đừng sợ, người đang bên em bây giờ là chị, không phải là tên đó.
Chị sẽ không đối xử với em như vậy, làm ơn chấp nhận chị được không?"
Chấp nhận chị ấy ư? Vốn dĩ cả đời này của em đều thuộc về chị ấy, thuộc về Lâm gia.
Nếu không có họ sẽ chẳng thể có Tĩnh Anh ngày hôm nay.
Chẳng lẽ em cứ để cái thứ cảm xúc ấy ám ảnh em đến tận bây giờ, em có thể vượt qua mà.
Người đang ở trước mặt em là người em đã có tình cảm suốt mấy năm nay, dù có là cô gái ở trong truyện hay là em, Tĩnh Anh ở đời thực thì cũng đều có tình cảm với người con gái trước mặt này.
Tĩnh Anh ôm lấy người con gái kia, những ngón tay có chút gầy gò đan vào mái tóc của người kia.
Đôi môi em chủ động hôn lấy môi người kia.
Hai chiếc lưỡi cứ cuốn lấy nhau chả có điểm dừng.
Ngón tay của Đình ra vào liên tục tiểu huyệt của Anh Anh, chúng ra vào vô cùng dễ dàng, tốc độ ngày một nhanh dần, liên tục chạm đến điểm G của em càng khiến em đắm chìm vào thứ kɦoáı ƈảʍ này.
"Đình à...chỗ đó...ưʍ..."
"Tiếp tục gọi tên chị bằng cái miệng hư hỏng ấy đi"
Cả căn phòng ngập tràn tiếng rêи ɾỉ và khoái lạc của cả hai.
Từng tiếng rêи ɾỉ, thứ âm thanh dâʍ đãиɠ ấy phát ra vang vọng cả căn phòng.
Hai cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ấy hòa vào nhau, cả hai đều chìm trong kɦoáı ƈảʍ xáƈ ŧɦịŧ ấy, bao nhiêu tư thế, định nghĩa về thời gian đều như làn gió thổi ngang qua vậy, họ cùng nhau trải qua một đêm đầy hoan lạc và thỏa mãn, càng khiến họ lại gần nhau hơn.