Sau đó cả ba cùng xuống tầng.
Quân Dao và Tĩnh Anh có vẻ vẫn hơi ngại ngùng vì chuyện vừa nãy nhưng trái ngược lại, Uyển Đình mặt lại lạnh như băng, nhìn Quân Dao đầy sát khí.
"Em không khỏe cho nào à? Hay miệng ăn không ngon?" - Hạ Vũ hỏi
"Bà vẫn nấu theo khẩu vị của con mà, không ăn được à?"
"Con thấy vẫn rất ngon mà, hay chị bị bệnh nên không ăn?" - Tĩnh Anh gắp một miếng sườn cho Quân Dao, vừa cười vừa nói
Chả hiểu sao nhìn thấy Tĩnh Anh ân cần với Quân Dao như thế mà Uyển Đình cảm thấy khó chịu trong người càng dâng lên.
"Con chỉ thấy hơi khó chịu tí thôi, mọi người cứ ăn đi."
Sau bữa ăn thì Tĩnh Anh tự xung phong rửa bát, mặc dù việc này thường là của cô giúp việc nhưng công việc hàng ngày ở nhà của Tĩnh Anh chính là rửa bát, ngày nào cũng rửa dường như nó thành thói quen rồi.
Vừa xắn tay áo lên thì có một bóng người đứng dựa vào bức tường, khoanh hai tay lại hỏi cô
"Có vẻ sau khi cô tỉnh lại thì cô và Quân Dao có vẻ thân với nhau nhỉ? Tôi tưởng cô ghét cô ta lắm mà." - Uyển Đình từ cửa nói vào.
"Chị muốn lấy cái gì thì lấy nhanh đi, tôi đang vướng tay nên miệng của tôi cũng không muốn tiếp chuyện đâu!"
"Cô lật mặt nhanh vậy? Hôm trước vừa chị chị em em, bảo thích tôi mà sao lại nói như vậy." - Uyển Đình thắc mắc.
"Trước thích nhưng bây giờ thì không nhé! Tôi chỉ đột nhiên thấy chị ấy đẹp hơn chị nên đổi mục tiêu thôi."
"Nhưng tôi đã..."
Uyển Đình chưa kịp nói đã bị Quân Dao từ ngoài đi vào cắt lời.
Quân Dao đi vào thẳng chỗ Tĩnh Anh, kéo tay áo lên, lấy bát rửa cùng Tĩnh Anh.
"Chị ra ngoài kia ngồi đi, em rửa cái là xong ngay mà." - Tĩnh Anh nhích khuỷu tay vào khuỷu Quân Dao ý đuổi cô ra ngoài.
"Không phải hai người rửa thì nhanh hơn một người rửa sao? Em khinh chị không biết rửa bát hả?"
"Đâu có..."
Sau đó hai người cứ cười nói vui vẻ mà quên mất cái người đang ở góc kia
"Xì...tôi vẫn còn sống chứ đã chết đâu mà thân thiết như thế chứ..." - Uyển Đình nói nhỏ.
"À chị mang dâu tây ra giúp tôi nhé Uyển Đình, để tôi rửa đi." - Tĩnh Anh quay ra nói với Uyển Đình.
Uyển Đình hậm hực bước tới tủ lạnh, mở tủ lấy túi dâu ra rồi chen vào giữa Tĩnh Anh và Quân Dao.
"Ủa cái gì vậy?Chỗ rộng có đầy sao chị không đứng mà phải chen vô đây?" - Tĩnh Anh khẽ cau mày hỏi
"Tôi thích"
"Thích gì kì cục vậy"
Sau cả một buổi sáng thì Quân Dao cũng rời đi vì công việc.
Tĩnh Anh cũng chả còn việc gì làm nên quyết định lên phòng dọn dẹp hết tất cả để đổi mới lại căn phòng.
Uyển Đình thấy vậy thắc mắc
"Sao cô lại dọn đồ vậy? Định chuyển nhà à?"
"Ở đây sướng muốn chết ngu gì mà chuyển.
Chỉ là muốn đổi thôi."
"Tưởng cô chuyển đi đâu..."
Căn phòng khá lớn nên phải mất khoảng 3-4 ngày để thay đổi mọi thứ.
"Này, sao cô thay đổi nhiều thứ quá vậy? Không phải cô rất thích nó sao?" - Uyển Đình hỏi
"Tôi không còn thích những thứ này nữa.
Nó chỉ là quá khứ thôi, tôi sẽ thay đổi hết."
"Cả tình cảm của cô nữ sao?" - Uyển Đình ngờ vực hỏi.
"Đúng rồi a~ Chả phải tôi không thích chị là điều tôi cho chị sao.
Thích tôi rồi à mà hỏi vậy?" - Tĩnh Anh ghé sát mặt của Uyển Đình trêu đùa.
Gương mặt hai người sát nhau đến mức họ có thể cảm nhân được hơi thở của nhau.
Tĩnh Anh cũng chỉ muốn trêu cô gái trước mặt mình một lúc nên cũng quay lại làm công việc của mình.
"C-c-cái gì chứ!!! T-t-tôi thích cô cái gì chứ, chỉ là thấy cô thay đổi như vậy thôi."
Uyển Đình đi ra ngoài với gương mặt đỏ ứng, vừa đóng cánh cửa lại cô dường như rất sốc.
"Mình bị cái gì vậy chứ? Tự nhiên lại thấy như vậy.".