Trở lại phòng khách sạn, Lục Vũ Thần nhận được điện thoại của Tầng Hải Châu.
"Tình trạng của Tống Tư Hàn nặng hơn dự kiến.
Đôi bàn chân xem như hủy, tôi có thể khôi phục lại bộ phận nam nhân kia."
Lông mày Lục Vũ Thần nhíu lại:'Ngay cả cậu cũng không thể."
"Xin lỗi, tôi không phải thần tiên, năng lực có giới hạn."
Sau đó hắn lại nói tiếp:"Tống Tư Hàn đồng ý cho tôi điều trị, còn hỏi khi nào sẽ bắt đầu."
Trong giới y thuật thì Tầng Hải Châu vốn nổi tiếng là thần y, Tống Tư Hàn tất nhiên biết rõ ràng, chỉ là phía sau người này có một thế lực khác, không dễ gì liên hệ.
Vậy nên hắn đã vươn tay, dù chỉ là một hy vọng nhỏ, Tống Tư Hàn sẽ không bỏ cuộc.
Lục Vũ Thần trầm tư:"Đợi tôi thông báo."
Lục Vũ Thần cười nhếch môi, hắn sẽ khiến tiểu hồ xấu xa Doãn Mộ Tư biến thành một con mèo ngoan ngoãn nghe lời, tự vác xác đến hầu hạ hắn.
Buổi sáng thứ 7, Doãn Mộ Tư nằm dài trên giường muốn ngủ nướng một chút, nhưng thân là chủ tịch lại còn hàng đống giấy tờ phải xem xet, cô đành tỉnh lại thật sớm dù đêm qua mất ngủ nghĩ về chuyện xảy ra giữa cô và Lục Vũ Thần.
Tên vô sỉ, vừa muốn ly hôn vừa muốn lăn giường.
Hắn ta thèm muốn cô đến như vậy?
Đêm qua cô còn tự nghĩ, hay là cứ lăn giường đến thứ 2 với hắn, sau đó ly hôn, không phải sống trong sợ hãi nữa… nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy không được.
Lái xe đến Doãn thị, vì hạng mục đã được thông qua, cha con Doãn Danh cũng đã chết, bên trong Doãn thị vẫn còn nhiều thành phần ngầm chóng phá, nên cô phải triệt để tìm ra mầm mống.
Cô ôm đầu với một mớ giấy tờ hồ sơ, lúc này Hàn Thương Nguyên lại gọi đến.
Lần đó cô bị ném hư điện thoại, vừa đăng ký lại sim lắp vào điện thoại mới.
"Anh Thương Nguyên."
Hàn Thương Nguyên đã biết tin tức của Doãn Mộ Tư, luôn cảm thấy có lỗi trong lòng:"Mộ Mộ, trưa nay em có rảnh không, anh mời em ăn cơm."
"Được, ở đâu?"
"Anh đến Doãn thị đón em, cũng muốn nhìn văn phòng chủ tịch ra sao?"
Văn phòng của cô chính là văn phòng của cha cô trước kia? Có cái gì đáng xem? Trước kia còn bé cô cũng đưa anh ấy, Hàn Dĩnh và Từ Oánh đến mấy lần, hiện tại không có gì thay đổi đáng kể.
Nhưng cô biết hàm ý trong câu nói đoa của anh Thương Nguyên, che giấu đi sự quan tâm mà anh ấy dành cho cô.
Hàn Thương Nguyên là con trai duy nhất của Hàn Duật, là đại thiếu gia nhà họ Hàn.
Anh đến Doãn thị này thăm cô, chính là muốn cho các người bên ngoài kia đang xem thường cô biết rằng, sau lưng cô luôn có sự hỗ trợ của nhà họ Hàn.
Lúc trước, chắc chắn cô sẽ vui vẻ không suy nghĩ cái gì.
Nhưng hiện tại, cô không thể tiếp nhận bất cứ hảo ý từ người khác, ngay cả đó là anh Thương Nguyên.
"Hiện tại là em đang ở bên ngoài rồi, anh cho em địa chỉ, em sẽ tự đến."
Hàn Thương Nguyên hơi cười, tuy bị cô từ chối hảo ý, nhưng trong lòng anh tán thưởng, bé con của anh đã trưởng thành rồi.
"Được, anh gửi vị trí cho em."
Nói rồi Hàn Thương Nguyên gửi vị trí cho Doãn Mộ Tư, nó là một phòng ăn rất nổi tiếng về sự xoa hoa và món ăn cũng đặc biệt ngon miệng, xem ra Hàn Thương Nguyên rất biết thưởng thức.
Doãn Mộ Tư nhắn cho Hàn Dĩnh:"Dĩnh Dĩnh, anh Thương Nguyên hẹn tới ăn cơm trưa, cậu rảnh không?"
Hàn Dĩnh đáp lại:"Tớ có hẹn rồi?"
Về phần Từ Oánh, sau chuyện tình với nam nhân Doãn Tu Thành kia, cô ấy bị sock nên đã đi nước ngoài thăm gia đình một thời gian.
Cô lái xe đến nhà hàng, vừa dừng xe ở bãi đỗ xe, liền nhìn thấy một chiếc xe quen mắt dừng lại cách đó không xa… chiếc xe này đêm qua cô đã ngồi bên trong.
Cmn, không phải trùng hợp như vậy?
Doãn Mộ Tư không vội xuống xe, núp xuống vô lăng, chỉ chừa lại cặp mắt quan sát.
Đi theo phía sau là hai chiếc siêu xe khác cùng dừng lại phía sau.
Ngay sau đó, thân hình mảnh khảnh của Lục Vũ Thần xuất hiện trong tầm mắt của Doãn Mộ Tư, lạnh lùng cao quý, giống như sinh ra để làm bật bề trên.
Cô lúc này chỉ muốn nổ máy xe bỏ chạy, chỉ sợ làm như vậy càng khiến hắn chú ý đến.
Không, cô cứ nên núp trên xe là an toàn nhất.
Chiếc xe thứ hai, cô nhìn thấy mái tóc bạch kim cùng gương mặt trắng như ma của Sandy, chỉ là cô gái bên cạnh hắn ta sao rất quen mắt nhỉ…không phải là Hàn Dĩnh sao? Cái gì? Bàn tay hắn đang siết lấy eo Hàn Dĩnh còn xoa xoa không yên, mà Hàn Dĩnh cũng không chống đối… giống như là một cặp tình nhân?
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Chiếc xe tiếp theo chính là Tầng Hải Châu bước xuống… hắn ta nhìn xung quanh, sau đó nhìn chằm chằm lấy xe của cô… Doãn Mộ Tư muốn chui xuống gầm xe.
Nếu bây giờ Lục Vũ Thần mà phát hiện ra cô, chắc chắn sẽ ép cô theo hắn đến tầng 8 Hoàng Hạc Các tiếp tục chuyện đêm qua chưa làm.
Khi cô len lén quan sát phía trước, chỉ thấy Lục Vũ Thần lướt mắt nhìn về phía xe của cô, rồi xoay người vào bên trong cùng ba người còn lại.
Đợi một lát, Doãn Mộ Tư mới bước vào, dùng túi xách hàng hiệu che mặt lại.
Nếu là bình thường gặp gỡ thì cô cũng không sợ hắn tới mức này, chỉ là hôm qua cô đá vào chỗ đó của hắn, hắn mà bắt được chắc chắn sẽ không tha cho cô.
Đây chính là có tật giật mình.
Bàn ăn của Hàn Thương Nguyên là ở lầu hai, cô đi vào bên trong rất may là không đụng phải Lục Vũ Thần.
"Mộ Mộ."
Hàn Thương Nguyên nhìn thấy bộ dạng lén lén lút lút của Doãn Mộ Tư, vừa thấy khó hiểu lại vừa cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Nghe giọng Hàn Thương Nguyên gọi, Doãn Mộ Tư vội chạy vào bàn ăn, ngồi xuống đối diện anh:"Anh Thương Nguyên, xin lỗi để anh đợi lâu."
"Vừa rồi em sao vậy?"
Doãn Mộ Tư nhìn xung quanh không thấy ai liền nói:"Vừa rồi em gặp đại sắc lang, hắn luôn nhìn em bằng cặp mắt biến thái vô sỉ, khiến người ta khó chịu."
Hàn Thương Nguyên nhíu mày:"Hắn tên ai, còn ở nơi này không, anh cho người tới dạy dỗ hắn."
Doãn Mộ Tu xua tay, khí thế này của Hàn Thương Nguyên thật dọa người:"Không cần không cần, đừng để ý đến hắn, chúng ta ăn cơm thôi, em đói quá."
Phản ứng của cô quá rõ ràng, không phải gặp biến thái mà đang sợ gặp phải kẻ nào đó.
"Vậy em chọn món đi."
Doãn Mộ Tư liền nhìn vào menu nói:"Vậy em không khách sáo."
Doãn Mộ Tư cúi đầu tìm món ăn, Hàn Thương Nguyên nhìn thấy một thân ảnh, lập tức hiểu ra cô muốn trốn ai.
Hàn Thương Nguyên đứng lên:"Mộ Mộ, em gọi món đi, anh đến toilet một chút."
Cô không nhìn anh, chỉ đáp:"Được, anh đi đi."
Trong nhà vệ sinh, Lục Vũ Thần đang rửa tay, Hàn Thương Nguyên đút hai tay vào túi quần nhìn Lục Vũ Thần, trên môi mở một nụ cười nhàn nhạt:"Lục tổng, thật trùng hợp."
Lục Vũ Thần liếc nhìn Hàn Thương Nguyên trong gương, giọng nói lạnh lẽo:"Hàn thiếu gia, hình như cậu đến toilet tìm tôi, sao vậy, muốn bàn bạc công việc gì với tôi?"
Hàn Thương Nguyên cười cười:"Lục tổng thật hài hước, tôi nghe nói Tống Tư Hàn bị bắn nhập viện, anh kêu Tầng Hải Châu đi xem cho hắn.
Nam Sơn lắm sự thất thường, khi nào thì quan hệ giữa hai người trở nên tốt như vậy?"
Lục Vũ Thần không bỏ sót bước nào, bình tĩnh dùng khăn lau tay:"Hàn thiếu gia tường tận như vậy, xem ra cũng quan tâm đến vết thương của Tống Tư Hàn.
Vậy nhân tình này nhường lại cho Hàn thiếu gia thì sao?"
"Tôi thấy Lục tổng không cam lòng."
Hàn Thương Nguyên châm một điếu thuốc, từ miệng nhả ra một làn khói trắng, mang theo một chút tà mị mê người:"Nếu Lục tổng thật sự cam lòng, tôi nguyện ý tiếp nhận sự phiền toái này.".