Hàn Thương Nguyên nhìn thấy tin nhắn cuối cùng Doãn Mộ Tư trả lời, trong mắt anh hiện lên sự đau đớn, anh chợt thất thần nhớ đến cô bé năm đó đều thích chạy theo anh, luôn cười thật tươi và gọi anh là "anh Thương Nguyên."
Năm đó, cô thích nhất đi theo anh nũng nịu, thích cùng anh đi đánh nhau với bạn, thích được anh cõng khi đau chân.
Nếu như trước kia hắn không nghe lời cha chú đi vào quân, cô cũng sẽ không gặp phải Tống Tư Hàn và Lục Vũ Thần, anh sẽ mãi mãi giữ cô bên mình, và sẽ trở thành vợ chồng.
Một bước sai, vạn bước sai.
Từ khi nào mà cô ghét anh đến như vậy?
Cô vậy mà lại nói với hắn một câu tựa như "anh đi chết đi".
Có lẽ cô đã hận hắn thấu xương.
Không sao cả, chỉ cần Lục Vũ Thần chết, quan hệ giữa họ sẽ quay về quá khứ, anh sẽ nhắc nhở cô rằng giữa họ còn sâu sắc hơn Lục Vũ Thần.
Trình Phong đi tới cúi đầu với Hàn Thương Nguyên:"Boss, Lục Vũ Thần đến rồi, nhưng hắn không lên thuyền."
Hàn Thương Nguyên nghe xong, thu lại sự giễu cợt trong lòng, khui rượu đỏ rót vào ly, cầm lên tiến về phía mạn thuyền, liền nhìn thấy Lục Vũ Thần đang đứng trên bờ.
Hắn đưa ly rượu lên môi nhấp một ngụm, sau đó cúi đầu nhìn Lục Vũ Thần nói:"Lục tổng, tôi chuẩn bị rượu quý cho anh, xác định không muốn lên đây nếm thử."
Lục Vũ Thần nhếch môi cười:"Lần trước người của cậu cũng mở một chai rượu ngon mời tôi, chưa kịp uống hết ly thì hắn đã chết dưới làn đạn lạc ngẫu nhiên, thật đáng tiếc."
Hàn Thương Nguyên chỉ cười:"Nghe nói Lục tổng muốn gặp tôi, sao bây giờ gặp lại không muốn lên thuyền?"
Đôi môi mỏng của Lục Vũ Thần nhẹ nhàng nhếch lên:"Chuyện này, nói trên thuyền hay dưới thuyền đều như nhau, dù sao kết quả cũng chỉ có một."
Ta chết hoặc ngươi chết.
"Không dám lên."
Hàn Thương Nguyên nhếch khóe miệng:"Không sao, vậy tôi đi xuống, có mấy lời muốn nói với Lục tổng."
Trình Phong biến sắc:"Boss."
Hàn Thương Nguyên xua tay nói:"Không sao đâu, hắn ta không dám thì, chúng ta xuống."
Lục Vũ Thần nhìn Hàn Thương Nguyên mang người của hắn xuống thuyền, Tô Ngôn liền nói:"Hắn thật dám xuống thuyền."
Lục Vũ Thần chỉ cười không nói, hắn dám xuống thuyền chứng tỏ đã chuẩn bị đầy đủ, lên thuyền hay xuống thuyền đều như nhau.
Rất nhanh, Hàn Thương Nguyên đi tới trước mặt Lục Vũ Thần, khoảng cách giữa hai người cách nhau hơn 2 mét.
Trong tay Hàn Thương Nguyên vẫn cầm trên tay ly rượu đỏ, đôi môi tà ách nhếch lên hỏi:"Mộ Mộ đến chổ anh rồi, vết thương ở cổ cô ấy tốt chứ?"
Hàn Thương Nguyên nhắc đến vết hôn của hắn trên cổ Doãn Mộ Tư.
Trong mắt Lục Vũ Thần đột nhiên tràn ngập sát khí:"Hàn Thương Nguyên, cậu là kẻ thua cuộc, cậu có biết vì sao Doãn Mộ Tư không yêu cậu không, bởi vì cậu không phải là đàn ông chân chính, không xứng đáng với cô ấy."
Hàn Thương Nguyên cười lạnh:"Tôi không xứng với cô ấy, có lẽ là vậy."
"Nhưng hiện tại là tôi thắng, bởi vì Doãn Mộ Tư đang mang thai con của tôi, anh chẳng là cái gì cả."
"Lục Vũ Thần, cho dù hôm nay có chết ở đây, Mộ Mộ cũng sẽ sinh con cho tôi, còn anh thì sao, sau khi chết anh sẽ được gì? Anh nghĩ cô ấy yêu anh, vậy cô ấy sẽ vì anh mà sống cô đơn cả đời sao?"
Sắc mặt Lục Vũ Thần trở nên lạnh lùng đáng sợ, nhưng lời nói của Hàn Thương Nguyên khiến anh không cách nào phản bác, bởi vì hắn nói không sai.
Một khi anh chết đi, sẽ không còn lại gì, chỉ sẽ trở thành một phần quá khứ bé nhỏ trong lòng cô, ngẫu nhiên có thể nhớ lại vài giây.
Còn Hàn Thương Nguyên thì sao, Doãn Mộ Tư sẽ sinh con của hắn ra, nhìn đứa bé ngày càng lớn lên, mỗi khi đứa bé hỏi về cha, cô ấy sẽ nhớ đến hắn ta.
Hàn Thương Nguyên thu hồi nụ cười trên khóe miệng, uống hết rượu đỏ trong ly, ánh mắt sắc bén nhìn Lục Vũ Thần.
"Lục Vũ Thần, hãy thừa nhận bản thân là kẻ thua cuộc đi.
Hôm nay, nếu như tôi chết, anh và Mộ Mộ cũng sẽ không bao giờ hạnh phúc, bởi vì anh sẽ không bao giờ quên được cô ấy và tôi đã từng làm cái gì để tạo nên một đứa trẻ."
"Nếu như anh chết, Doãn Mộ Tư cũng sẽ không có dũng khí báo thù cho anh, bởi vì tôi không chỉ là cha của con cô ấy, mà còn là anh Thương Nguyên của cô ấy, người mà từ khi cô ấy còn nhỏ đã yêu thương mà ỷ lại."
Khuôn mặt Lục Vũ Thần hiện lên tia dữ tợn:"Không quan trọng cậu nói bao nhiêu, người cô ấy yêu không phải là cậu."
"Trước kia không yêu, sau này cũng không yêu, bởi vì cậu không xứng đáng."
Lời vừa dứt, Lục Vũ Thần trong tay cầm thêm một khẩu súng, họng súng chĩa vào Hàn Thương Nguyên.
"Đoàng."
Tiếng súng đồng loạt vang lên và kéo dài rất lâu.
Thi thể bắt đầu xuất hiện trên mặt biển, những chiếc trực thăng bay lượn trên bầu trời, hàng chục cái đầu lấp ló ở những tản đá ven biển, đạn lạc như mưa, điên cuồng chiến đấu.
Hàn Thương Nguyên nhanh chóng lên thuyền sau khi né được phát súng vừa rồi của Lục Vũ Thần.
Dưới sự che chở của Tô Ngôn và những người khác, Lục Vũ Thần cũng lên thuyền.
Những người hai phe chĩa súng vào nhau bên dưới, không ai lên thuyền trừ hai người bọn họ, sự im lặng đáng sợ, không còn tiếng súng nào vang lên.
Hàn Thương Nguyên buông súng xuống, Lục Vũ thần ném súng sang một bên, dùng tốc độ nhanh lao về phía Hàn Thương Nguyên, vung nắm đấm đầy uy lực.
Không phân thắng bại.
Đảo mắt mấy hiệp, tốc độ ra đòn sấm chớp, khó có thể nhìn rõ, thực lực tựa hồ ngang ngửa nhau.
Nhưng Hàn Thương Nguyên được huấn luyện ma quỷ ở quân đội, dù thể lực hay chiến thuật Lục Vũ Thần không thể sánh bằng, thật lâu sau sẽ lộ ra chênh lệch.
"Bốp."
Lục Vũ Thần bị đấm vào măt, sau đó còn bị đấm vào bụng.
Hàn Thương Nguyên thừa thắng xông lên, lộn một vòng đá vào mặt Lục Vũ Thần.
Lục này Lục Vũ Thần nheo mắt lại, lùi về phía sau một bước, tay phải nắm lấy chân Hàn Thương Nguyên, khuỷu tay trái đẩy mạnh vào eo Hàn Thương Nguyên.
"Ầm."
Hàn Thương Nguyên rên rỉ, thân thể đập vào ván thuyền.
Lục Vũ Thần cũng bị sức mạnh té ngã, anh lập tức đứng lên, nhưng trong tay Hàn Thương Nguyên lại có thêm một khẩu súng.
Lục Vũ Thần xoay người, nhanh chóng tìm nơi ẩn nấp.
"Đoàng…đoàng…đoàng."
Hàn Thương Nguyên đứng lên:"Ra ngoài đi, mày giống như con rùa rụt cổ."
Lục Vũ Thần nắm chặt súng trong lòng bàn tay, dùng bàn tay thon dài lau máu từ khóe môi, cúi nhìn vùng bụng đang rỉ máu.
Hàn Thương Nguyên nổ hai phát súng về phía cái bàn mà Lục Vũ Thần đang ấn nấp:"Hèn nhát, khó trách không thể bảo vệ được người phụ nữ của mình.
Chờ mày chết, tao sẽ mang cô ấy sang Nhật, cô ấy thích nhất hàng hoa anh đào, chờ con của chúng tôi sinh ra, tao sẽ dẫn về nước A cúng bái mày."
Hàn Thương Nguyên tức giận hét lên, lại bắn trên bàn thêm ba phát súng.
Lục Vũ Thần cẩn thận đếm số đạn Hàn Thương Nguyên bắn ra, trong tay hắn hiện tại chỉ còn ba viên đạn.
Anh ấn chặt vào vùng bụng đang rỉ máu, hít thở rồi thò đầu ra ngoài.
"Đoàng…"
Lục Vũ Thần nhanh chóng rụt đầu lại, viên đạn sượt qua góc bàn.
Lúc này, súng của Hàn Thương Nguyên chỉ còn hai viên đạn.
Trong lòng Hàn Thương Nguyên cũng rõ bản thân sắp hết đạn, liếc nhìn khẩu súng bên cạnh, đang muốn bước đến nhặt lên thì nhìn thấy bóng dáng Lục Vũ Thần lướt qua, liền không do dự bắn hai phát.
"Đoàng… đoàng…"
Chiếc áo khoác bị xuyên qua 2 lỗ đạn, bay xuống mặt đất.
Hàn Thương Nguyên tỉnh táo lại, lập tức cúi người nhặt khẩu súng bên cạnh, đúng lúc này "Đoàng" viên đạn rơi vào vai hắn.
Thân thể Hàn Thương Nguyên run lên, nhưng động tác không ngừng lại, hắn đã chạm đến khẩu súng dưới sàn, đúng lúc này "Đoàng", đạn xuyên qua lòng bàn tay hắn.
Và khẩu súng trong lòng bàn tay hắn rơi xuống.
"Đoàng."
Khẩu súng vừa bị rơi xuống sàn bay về phía xa.
Hàn Thương Nguyên nhìn khẩu súng vang ra xa, quay người nhìn người đàn ông từng bước đi về phía hắn, khóe miệng chậm rãi giương lên.
Hắn đứng thẳng, dựa lưng vào lan can nhìn Lục Vũ Thần, quần áo nhuốm đầy máu đỏ, máu từ lòng bàn tay không ngừng nhỏ giọt xuống boong tàu, lần lượt nở ra những bông hoa máu khác nhau.
Đôi mắt Hàn Thương Nguyên đỏ ngầu, tràn đầy tà ác:"Lục Vũ Thần, mày thắng, nhưng vĩnh viễn là kẻ thua cuộc."
Lục Vũ Thần bị khí lạnh bao quanh, sắc mặt tái nhợt do mất máu quá nhiều, trong mắt tràn đầy sát khí:"mày sai rồi, từ đầu đến cuối chỉ có mày là kẻ thua cuộc, yên tâm đi đi… chỉ mong đia ngục có thể lưu giữ mày."
"Đoàng…đoàng…"
Dứt lời, Lục Vũ Thần không chút mềm lòng, nổ hai phát súng về phía Hàn Thương Nguyên.
Tuy nhiên, lời Lục Vũ Thần chưa dứt, Hàn Thương Nguyên đã nghiêng người nhảy xuống đại dương.
"Đoàng… đoàng… đoàng…"
Lục Vũ Thần lập tức xông lên, bắn từng viên đạn xuống biển, cho đến khi hết đạn.
Gió biển thổi qua, chóp mũi tràn ngập mùi tanh của máu.
Lục Vũ Thần nhạt khẩu súng trên ván thuyền lên, nhìn xuống phía dưới Tô Ngôn và người của Nhất Đường đang đứng ở dưới.
Trực thăng bay lượn trên bầu trời, Vân Phàm đang truy đuổi đám người của Trình Phong và đồng bọn.
Lục Vũ Thần nhấc chân, từng bước một rời khỏi thuyền, quần áo của anh đều ướt đẫm máu tươi, máu từ mép quần nhỏ giọt xuống, tầm nhìn ngày càng mơ hồ, hai chân mềm nhũng, cơ thể ngã xuống, lăn từ cầu thang trên thuyền xuống đất.
"Bang chủ."
"Ông chủ."
Những tiếng hét kinh hoàng vang lên.
Cả một đêm không chợp mắt.
Lục Hân Nghi nghe xong cuộc gọi liền chạy vào phòng khách tìm Doãn Mộ Tư:"Mộ Mộ, có tin tức."
Sắc mặt Doãn Mộ Tư tái nhợt, cô không nhận được bất cứ tin nhắn nào… cũng không có dũng khí gọi.
"Sao rồi, Hân Nghi."
Lục Hân Nghi trầm mặc mấy giây rồi nói:"Hàn Thương Nguyên trúng đạn rơi xuống biển, chú nhỏ và mọi người đang trở về, cụ thể mình chưa nắm được."
Đang trên đường trở về…
Nghe xong, Doãn Mộ Tư cuối cùng cũng thả lỏng trái tim đang bóp chặt, nhưng khóe miệng dù thế nào cũng không thể giương lên.
Hàn Thương Nguyên trúng đạn rơi xuống biển, thi thể của hắn rất có thể đã chìm sâu vào đáy biển.
Không ai muốn một kết cục như vậy.
Lục Hân Nghi lấy điện thoại, gọi cho Lục Vũ Thần một cuộc.
Điện thoại reo rất lâu, cuối cùng cũng có giọng nói truyền đến.
Giọng nói của Sandy không có chút sức lực:"Hân Nghi."
Lục Hân Nghi chau mày:"Bang chủ đâu?"
Sandy có chút ngập ngừng:"Lục Vũ Thần đang cấp cứu."
Doãn Mộ Tư mập máy môi tái nhợt, một lúc lâu liền nói:"Địa chỉ."
Sau khi nhận được địa chỉ, Lục Hân Nghi nhanh chóng lái xe đưa Doãn Mộ Tư đi về phía một căn biệt phủ ven biển của Lục Vũ Thần, suốt đường đi toàn thân cô lạnh lẽo run rẩy.
Sandy ngắt máy liền nói với cận vệ Nhất Đường:"Cử mấy người tháp tùng Lục tiểu thư và Doãn tiểu thư đến."
Lục Vũ Thần sống chết trong phòng cấp cứu không rõ, nếu Doãn Mộ Tư lại xảy ra chuyện, hắn chắc không còn mạng.
Nửa giờ sau, Doãn Mộ Tư và Lục Hân Nghi an toàn xuất hiện ở biệt phủ ven biển, cô không quan tâm đến mọi thứ xung quanh, chỉ đi theo cận về đến phòng cấp cứu Lục Vũ Thần.
Doãn Mộ Tư đi về phía Sandy hỏi:Tình hình sao rồi."
Sandy nói:"Trúng một phát súng vào bụng, vẫn chưa ra ngoài."
Tô Ngôn an ủi:"Đừng lo lắng quá, ông chủ sẽ không sao."
Lúc này, cận vệ Nhất Đường tại nước A đều nhìn Doãn Mộ Tư? Cô gái này là ai?
Tại sao cô ấy lai quan tâm tới Bang chủ như vậy?
Doãn Mộ Tư ngồi chờ bên ngoài rất lâu, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, liền đi về phía Sandy:"Sandy, đưa cho tôi điện thoại của Lục Vũ Thần."
Cô muốn biết, tin nhắn cuối cùng kia của cô, anh đã xem hay chưa?
Sandy cũng không do dự, lập tức đưa nó cho Doãn Mộ Tư, đồng thời cũng nói:"Không có mật mã."
Doãn Mộ Tư nhận lấy điện thoại, bấm một dãy số… là sinh nhật cô cũng là sinh nhật anh… không biết là ngụ ý gì của anh..
Điện thoại liền được mở ra.
Cận vệ Nhất Đường tròn mắt, cô gái này cả mật mã điện thoại của bang chủ cũng biết.
Doãn Mộ Tư nào có quan tâm đến những con mắt đang nhìn cô, cô mở điện thoại vào phần tin nhắn, Lục Vũ Thần vẫn chưa đọc.
Anh thực sự không nhìn thấy tin nhắn cuối cùng mà cô gửi cho anh.
Doãn Mộ Tư đưa điện thoại cho Sandy, đứng lên đi về phía phòng mổ, ánh mắt dán lên cánh cửa, vô cùng hoảng sợ.
Cô sợ, nếu thật sự Lục Vũ Thần chết trên bàn mổ, cho đến chết vẫn luôn nghĩ đứa trẻ này là của Hàn Thương Nguyên.
"Tôi vào được không?"
Doãn Mộ Tư đột nhiên hỏi.
Tô Ngôn lắc đầu:"Doãn tiểu thư, chúng ta nên đợi bên ngoài thì hơn."
Lục Hân Nghi cũng nói:"Bên trong bác sĩ đang tập trung, chúng ta vào sẽ ảnh hưởng."
Cô lùi lại… đúng vậy, cô cũng sợ bản thân sẽ làm ảnh hướng đến bác sĩ.
Không lâu sau, Tầng Hải Châu xuất hiện ở cửa phòng mổ với gương mặt nặng nề, găng tay dính đầy máu.
"Máu không đủ, tôi cần máu."
Doãn Mộ Tư nói:"Lấy của tôi, tôi nhóm máu O.
Lục Vũ Thần cũng nhóm máu O."
Sandy lắc đầu:"Cô đang mang thai, có phải muốn tự sát à."