Trở lại phòng ngủ, Lục Vũ Thần hỏi Doãn Mộ Tư:"Em có muốn đi tắm không?"
Cô cả ngày ngồi trên máy bay, toàn thân mệt mỏi chưa kịp phản ứng đã thấy Lục Vũ Thần đi vào phòng tắm:"Anh đi pha nước cho em."
Một lát sau Lục Vũ Thần bước ra ngoài, cẩn thận nói:"Em đang mang thai, nước không nên nóng quá, cũng không nên ngâm quá lâu."
Nói xong, anh đi đến tủ quần áo mở ra, bên trong đồ lót và đồ ngủ của phụ nữ.
Sau đó chọn một bộ váy ngủ bằng lụa đưa về phía cô:"Bộ này thế nào?"
Doãn Mộ Tư mở to mắt nhìn Lục Vũ Thần… bộ dáng này là sao?
Những thứ này anh ấy chuẩn bị cho cô khi nào?
Không thấy Doãn Mộ Tư trả lời, Lục Vũ Thần liền lấy một bộ váy khác hỏi:'"Chọn bộ này vậy?"
Doãn Mộ Tư cười cười:"Đều tốt mà."
Lục Vũ Thần lại lấy một bộ vây ngủ bằng lụa lúc đầu, nhìn qua đồ lót lại nói:"Không cần mặc đồ lót, sẽ ảnh hưởng đến tuần hoàn máu và chất lượng giấc ngủ."
Doãn Mộ Tư:"..."
Bộ dạng này, thật không có quen.
Trước kia cô gả cho Lục gia, tất cả những việc này đều là cô làm cho anh, bây giờ xem ra mọi thứ hoàn toàn biến đổi.
Sau khi cô vào phòng tắm, Lục Vũ Thần một lần nữa thăm dò nhiệt độ nước lại nói:"Nước không nóng lắm, em không nên ngâm lâu, rất dễ bị cảm lạnh."
Nói xong anh liền đi ra ngoài.
Doãn Mộ Tư cúi đầu, nhìn dưới sàn có tấm lót chống trượt, hốc mắt cô đỏ bừng.
Không ngờ đại ác ma lại cẩn thận chu đáo như vậy.
Cô không lập tức ngâm vào bồn tắm, lấy điện thoại ra, bấm vào phần tin nhắn Lục Vũ Thần đã gửi cho cô.
Tin nhắn đầu tiên, hai ngày sau khi cô biến mất.
"Mộ Mộ, Mộ Mộ, Mộ Mộ,..."
Tin nhắn chỉ một chữ "Mộ", nhưng trong lòng Doãn Mộ Tư đặc biệt khó chịu, trái tim đau nhói.
Tin nhắn thứ hai là sau hai ngày.
"Hàn Thương Nguyên từng nói sẽ dẫn em đi Nhật vì em yêu thích hoa anh đào, nhưng bọn anh tìm không thấy em…là hắn đang nói dối hay là hắn quá gian xảo, anh chưa từng nghe em nói em thích ngắm hoa anh đào."
Tin nhắn ngày hôm sau
"Anh không tìm thấy em, vì sao lại không tìm thấy em?"
Tiếp đó là những tin nhắn kéo dài từng ngày…
"Mộ Mộ, em đang ở đâu?"
"Em và con có tốt không? Hàn Thương Nguyên có chăm sóc em tốt không, hắn có khi dễ em và con chúng ta không?"
"Mộ Mộ, anh rất muốn gọi tên em như thế này để e có thể xuất hiện trước mặt anh, dù chỉ là trong mơ."
Càng về sau khoảng cách càng ngắn, có những tin nhắn anh chỉ gọi tên cô Mộ Mộ rất nhiều.
Lại một đêm khuya khác, tin nhắn kế tiếp khiến Doãn Mộ Tư bật khóc.
"Anh vừa gặp ác mộng, anh nằm mơ thấy con của chúng ta không còn nữa, Hàn Thương Nguyên bóp con chúng ta đến chết, xung quanh toàn là máu tươi…"
"Mộ Mộ, em có khỏe không, đây chắc chắn chỉ là giấc mơ thôi phải không?"
"Anh cảm thấy anh thật vô dụng… anh chẳng là cái thá gì cả."
"Trước nay anh đều cho bản thân đủ mạnh, anh luôn có lòng tin để bảo vệ em, cho nên mới không ngay lập tức đưa em về lại Nam Sơn."
"Thế nhưng… sự thật quá châm chọc, chính em là người bảo vệ anh."
"Em biết không, khi nghe em thổ lộ với anh, anh thật sự rất vui, anh sống bao nhiêu năm qua, chưa từng nhận được niềm vui nào lớn như vậy."
"Vậy mà chỉ sau khi nghe lời em thổ lộ, chính anh để đánh mất em, nhìn em bị Hàn Thương Nguyên bắt đi, bản thân anh lại không thể làm gì được…"
"Khi đó anh mới nhận ra câu nói " lòng đau như cắt" không khoa trương một chút nào."
Tin nhắn tiếp theo là vào buổi sáng sớm…
"Mộ Mộ, cuối cùng anh cũng có thể xuống giường rồi.
Nhưng mà… anh nên chạy đi đâu để tìm em đây?"
Lúc này, Doãn Mộ Tư mới biết Lục Vũ Thần phải nằm trên giường bệnh lâu như vậy.
Có thể thấy được vết thương của anh nghiêm trọng đến mức nào, nhưng anh vẫn cõng cô chạy lâu như vậy, máu không ngừng chảy xuống, cuối cùng cũng ngã quỵ.
Lục Vũ Thần đánh mất cô, nhưng mỗi ngày chỉ có thể nằm trên giường bệnh, không còn nghĩ cũng rõ, đây chính là một loại dày vò đối với anh.
Khó trách, anh lại tự nói bản thân thật vô dụng.
Lại là một tin nhắn vào một đêm tuyệt vọng…
"Mộ Mộ, cuối cùng thì em đang ở chỗ nào?"
"Nói cho anh biết, đến cùng em đang ở đâu."
"Trong khoảng thời gian này, anh luôn nhớ về những gì em đã nói với anh trong mật đạo, càng nghĩ càng cảm thấy có lỗi với những ủy khuất với em."
"Anh giống như một kẻ bạc tình bạc nghĩa như một đại ác ma, căn bản không xứng đáng với tình yêu của em."
"Từ lúc kết hôn đến khi ly hôn, anh thật sự không coi em là vợ, anh không đáng mặt một người chồng."
"Nhưng khi biết em nghe lời Hàn Thương Nguyên, âm thầm điều tra anh, anh lại tức giận."
"Tại sao anh lại tức giận với em?"
"Em nghi ngờ anh và điều tra anh bởi vì anh không xứng đáng có được sự tin tưởng của em.
Đó không phải lỗi của một mình em, phải không?"
"Nhưng mà Mộ Mộ, khi đó anh đã có một hy vọng xa vời với em, cũng hy vọng em có thể tuyệt đối tin tưởng anh, dựa vào anh, coi anh chính là duy nhất tin tưởng."
"Lúc ấy, anh cho rằng em phải tin anh là điều đương nhiên bởi vì anh là chồng của em, em không được tin lời người khác."
"Nhưng anh lại quên mất, anh chỉ thờ ơ với em, anh chưa từng đủ tư cách là một người chồng, dựa vào cái gì có thể yêu cầu em phải tin anh vô điều kiện."
"Anh cũng không có tư cách làm một người cha, hiện tại ông trời đang trừng phạt anh… Mộ Mộ… anh xin lỗi."
"Nếu ông trời một lần nữa ưu ái anh, để em một lần nữa quay về với anh, anh nhất định sẽ nỗ lực học tập thành một người chồng tốt, một người cha tốt, sẽ không để em chịu bất cứ ủy khuất nào nữa."
"Mộ Mộ… em có nghe anh gọi em không… anh nhất định sẽ tìm được em."
Cô biến mất càng lâu, tin nhắn của Lục Vũ Thần càng nhiều hơn.
Doãn Mộ Tư có thể cảm nhận được sự hoảng sợ và hối hận của anh.
Ở phía sau, Lục Vũ Thần ngày càng bất lực và bất an, khi mười ngày trôi qua, từ giọng điệu của anh, cô cảm thấy rõ ràng sự tuyệt vọng và sợ hãi.
"Mộ Mộ, anh nhớ em lắm, hay quay về bên anh."
"Em ở bên cạnh hắn có vui vẻ không? Hắn yêu em nhiều như vậy chắc chắn sẽ làm hài lòng, sẽ mang những thứ tốt nhất cho em, thậm chí sẽ dùng mọi kế sách để lấy lòng em."
"Em và hắn còn có kỉ niệm thời niên thiếu, em sẽ mềm lòng với hắn phải không? Sẽ không thể tàn nhẫn từ chối hắn? Mộ Mộ, anh rất sợ…"
"Nếu như thời gian trôi qua, em có quên anh không?"
"Không phải là anh không tin em, mà anh không tin chính bản thân anh không đủ."
"Anh chưa từng làm gì cho em, luôn luôn khiến em phải tổn thương, khi nghĩ đến anh, chỉ toàn là thất vọng."
"Mộ Mộ, cầu xin em… đừng động tâm với hắn."
"Em đã nói em yêu anh, anh không cho phép em thất hứa."
"Mộ Mộ….
Anh biết sai rồi, anh đã hối hận rồi, em hãy trở lại được không… mau trở về bên anh."
"Mộ Mộ… Mộ Mộ… Mộ Mộ…"
Nước mắt đã hoàn toàn làm mờ đi tầm nhìn của Doãn Mộ Tư, thanh âm nghẹn ngào không thể kiềm chế phát ra từ trong cổ họng.
Bên ngoài, có tiếng đập cửa truyền tới:"Mộ Mộ."
Lục Vũ Thần bên ngoài đầy lo lắng, Doãn Mộ Tư đã vào bên trong hơn hai mươi phút.
Đã vậy bên trong còn phát ra thanh âm khiến anh cực kỳ hoảng sợ.
"Mộ Mộ, em khóc sao?"
Chẳng lẽ là vì cái chết của Hàn Thương Nguyên sao?
Lúc này, cửa phòng tắm bên trong mở ra, khuôn mặt đầy nước mắt của Doãn Mộ Tư xuất hiện sau cánh cửa.
Trong mắt Lục Vũ Thần hiện lên sự đau đớn và hoảng sợ:"Mộ Mô…"
Doãn Mộ Tư niễng chân, vòng tay ôm lấy cổ anh, hôn vào môi anh.
Lục Vũ Thần có chút bị động, sau đó rất nhanh phản ứng lại, một tay ôm lấy eo cô, một tay đặt sau gáy, đáp lại nụ hôn của cô một cách nhẹ nhàng nhưng quyến luyến.
Nụ hôn kéo dài rất lâu mà không dè dặt..
Một lúc say, Lục Vũ Thần cuối cùng, ôm lấy Doãn Mộ Tư vào phòng tắm.
Sáng sớm, Doãn Mộ Tư tỉnh lại trong khủy tay của Lục Vũ Thần, đây là giấc ngủ ngon nhất mà cô có được trong vòng hai tuần qua.
Lục Vũ Thần bên cạnh còn đang ngủ say, Doãn Mộ Tư trộm ngắm nhìn dung nhan của anh, đôi môi mỉm cười, đưa tay vẽ theo từng đường nét trên gương mặt đẹp trai của anh, như muốn khắc ghi nó vào tận trái tim.
Lục Vũ Thần cau mày lại, mở mắt.
Nhìn thấy cô gái xinh đẹp trước mắt, đưa tay qua eo ôm lấy cô, hôn lên trán:"Chào buổi sáng, bảo bối."
Giọng nói của nam nhân vừa tỉnh ngủ, mang một sự lười biếng gợi tình.
Doãn Mộ Tư nhìn vào mắt anh bằng toàn bộ dịu dàng:"Chào buổi sáng."
Lục Vũ Thần nhìn cô gái trước mắt, trong lòng dâng lên một sự biết ơn đây không phải là giấc mơ, đôi môi không chút dè dặt nhếch lên mỉm cười, khóe miệng cong lên chưa bao giờ rực rỡ như vậy.
Doãn Mộ Tư khó hiểu:"Anh cười gì vậy?"
Nụ cười của anh quá mê người.
Anh ấy không biết, khi cười Lục Vũ Thần thật sự rất đẹp.
"Anh hạnh phúc."
Một tiếng cười du dương phát ra từ cổ họng Lục Vũ Thần:"Mộ Mộ, anh rất hạnh phúc."
Doãn Mộ Tư nhìn thấy Lục Vũ Thần cười, cũng không khỏi cười theo.
Dần dần, nụ cười của Lục Vũ Thần thay đổi một chút, lúc Doãn Mộ Tư cảm nhận được nguy hiểm, lập tức muốn lùi lai, nhưng anh lập tức xoay người, đặt cô ở dưới thân.
"Vũ Thần… không thể."
Lục Vũ Thần cúi người hôn môi cô một cái:"Đừng sợ, em mang thai hơn ba tháng rồi, không sao đâu."
Vậy là tối hôm qua trong phòng tắm, hai người chỉ hôn và tắm mà thôi.
Nhưng lúc này Lục Vũ Thần không muốn nhịn thêm nữa, anh muốn nắm giữ cô, muốn cô hoàn toàn là của anh, anh muốn xóa hết sự bất an và sợ hãi mất đi người kia của cả hai, thu hẹp khoảng cách giữa cô và anh.
Lục Vũ Thần cúi người ghé vào tai Doãn Mộ Tư thở ra:"Đừng sợ, anh sẽ nhẹ nhàng, giao cho anh được không?"
Giọng của Lục Vũ Thần rất khẽ, mang theo tia chân thành.
Thân thể cứ theo đó mà nóng rực, Doãn Mộ Tư không biết phải làm sao để mở miệng nói đồng ý, cô chỉ có thể cắn chặt môi gật đầu.
Nhận được sự đồng ý của cô, Lục Vũ Thần trở nên kích động, bắt đầu nhẹ nhàng trút bỏ bộ váy trên người cô.
Làn da trắng sứ mịn màng như da em bé lúc này kích thích thị giác của anh, khiến dục vọng của anh tăng lên.
Anh một lần nữa hôn lên môi cô, nhanh chóng vứt bộ quần áo trên người xuống đất, bàn tay xấu xa xen vào giữa hai chân cô tìm kiếm vùng đất mềm mại ở giữa hai chân, giọng nói khàn khàn:"Anh sẽ dùng hết sức để thỏa mãn em."
"Không… Vũ Thần… không được…" - Toàn thân Doãn Mộ Tư như bị kích động, mang đôi chân khép lại, nhưng ngón tay đã chạm vào nên cần chạm.
Hai tay Doãn Mộ Tư nắm chặt lấy ga giường thở gấp, cảm giác kích thích đột ngột này khiến cô ngượng ngùng vừa cảm thấy muốn nó nhiều hơn, đôi môi bắt đầu rên rỉ phóng túng, bờ môi anh dời xuống cổ cô, cô liền phối hợp ngẩng đầu lên.
Một tay Lục Vũ Thần vuốt ve sống lưng cô, một tay tách rộng hai đùi cô ra, chuyên tâm từ xoa lên hạt trân châu nhè nhẹ.
Doãn Mộ Tư rất nhạy cảm, cô cảm nhận được một trận tê dại từ ngón tay của Lục Vũ Thần mang lại, bờ môi cô hé ra, từng thanh âm rên rỉ không ngừng phát ra.
Cảm thấy Doãn Mộ Tư đã thích ứng với nhịp điệu của anh khi nơi thầm kín đã bắt đầu ẩm ướt.
Lục Vũ Thần nâng hai chân cô lên, vắt lên vai của anh, ánh mắt nóng rực nhìn vào nơi ẩm ướt mềm mại trước mắt.
Doãn Mộ Tư biết anh muốn làm cái gì, cô cong người khi bờ môi anh chạm vào:"Vũ Thần… chỗ đó… không tốt đâu… a… ưm…a….a…."
Lục Vũ Thần nghe thấy tiếng rên rỉ của cô vang lên, chuyên tâm vùi đầu vào giữa hai chân cô, chiếc lưỡi vừa dài vừa nhám tàn phá nơi thánh địa khiến nó ngày càng ẩm ướt.
Tiếng hôn mút hòa nhập vào tiếng rên rỉ kích động hòa nhịp tạo nên một khung cảnh hết sức ái muội.
"Vũ Thần… ưm… Vũ Thần…."
"Mộ Mộ, sướng không?" - Lục Vũ Thần ngẩng đầu lên, trên khóe môi lấp lánh ánh nước màu mật ngọt, đôi môi mỏng của anh nhếch lên, không đợi cô trả lời, tiếp tục cúi xuống.
Doãn Mộ Tư dâng lên cảm giác quen thuộc, chính là cảm giác kích thích đến cực điểm.
Mật ngọt không ngừng tuông ra, sự kích thích của Lục Vũ Thần là đi quá giới hạn chịu đựng của cô.
Hài lòng làm cô lên đỉnh.
Lục Vũ Thần không vội vàng, từ từ cho phần mềm mại kia nghĩ ngơi một chút, lần này lại trêu chọc phần ngực nhô lên của cô.
Vòm miệng của anh nóng ướt, như có thể làm *** *** *** hồng hào của cô tan chảy trong miệng anh giống như một viên kẹo sữa, lực hôn của anh ngày càng mạnh hơn.
"Ưm… nhẹ một chút… Vũ Thần."
Nghe tiếng rên của cô, Lục Vũ Thần cười tà mị:"Ngực của em ngày càng lớn hơn."
Gương mặt xinh đẹp của Doãn Mộ Tư ửng đỏ, cô nhẹ giọng:"Không phải do anh xoa nên nó căng lớn lên sao."
Lục Vũ Thần bật cười, hôn dọc theo bộ ngực cô, đến cái bụng hơi sưng lên của cô, anh ôm lấy bụng cô hôn xuống rốn:"Ừm, em nói đúng Mộ Mộ, bụng em cũng đã bị anh làm lớn rồi."
Doãn Mộ Tư lúc này mới biết thực chất đại ác ma rất vô sỉ.
Lục Vũ Thần vuốt ve đùi cô, hôn vào bụng cô mấy cái, sau đó không trì hoãn nữa, nhanh chóng nhích người tiến vào bên trong cô.
"Ưm..ưm…"
Doãn Mộ Tư ôm lấy thắt lưng cường tráng của Lục Vũ Thần, theo động tác của Lục Vũ Thần mà lay động cơ thể, đôi mắt xinh đẹp thoáng mơ hồ, không có tiêu cự nhìn lên trần nhà, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào.
Lục Vũ Thần ra vào nhẹ nhàng rất sâu, nhưng vẫn không đi vào hết, có lẽ bởi vì sợ cô và em bé bị thương, cho nên động tác và sức lực cũng rất hạn chế, thế nhưng vẫn là khiến cô bị kích thích cực độ.
"A… Vũ Thần… em không chịu được…" - Trên giường, Doãn Mộ Tư hoàn toàn vô lực, bị động mà nhận lấy sự yêu thương càng lúc càng mãnh liệt của anh.
Tiểu ác ma như một con dã thú, mỗi lần tiến vào cơ thể cô đều mang đến một đợt khoái cảm khiến cô mê muội, làm cô không kiềm lại sự rên rỉ dưới thân anh.
"Ưm…Thần…" khoái cảm không ngừng ào tới như cơn sóng lớn, cơ thể cô không ngừng chuyển động về phía sau phối hợp với từng đợt ra vào không ngừng nghĩ của anh, đem tiểu bang chủ to lớn căng cứng ôm lấy,bao bọc ngày càng chặt chẽ khiến Lục Vũ Thần cực kỳ hưng phấn.
"Mộ Mộ, bảo bối, thả lỏng một chút, em kẹp chặt như vậy, anh sẽ điên mất…"
Doãn Mộ Tư lắc đầu, bàn tay siết lại báu vào da thịt Lục Vũ Thần, từng cú nhấp nhả khiến thần trí cô mê muội.
"Vũ Thần….
Ưm… ưm… của anh thật lớn…"
Lục Vũ Thần nhếch môi cười, phần dưới thân không ngừng ra vào, mật ngọt bên trong cô đã túa ra bao quanh tiểu bang chủ trơn trượt, phía dưới đã ướt thành một mảng lớn.
Đâm vào rút ra không dứt, chỉ là không thể cắm thẳng đến tận cùng khiến Lục Vũ Thần có chút đáng tiếc, nhưng nơi cánh hoa kia khép quá chặt, sự hưng phấn vẫn không hạ đi, cũng là đã rất lâu rồi anh không tận hưởng sự sung sướng này.
Hai chân cô bị Lục Vũ Thần vác lên vai, động tác càng lúc càng nhanh, hô hấp của cả hai ngày càng nặng nề, tiểu bang chủ lại lớn thêm một chút, lực va chạm càng lúc càng mãnh liệt, lực cắm cuối cùng cắm đến tận cùng, phun đầy tinh túy vào chỗ sâu thẳm nhất bên trong cô..