Từ Oánh và Tầng Hải Châu đến bệnh viện thăm Vân Phàm.
Tầng Hải Châu đi đến giường bệnh, cúi người nhìn Vân Phàm, đưa tay xem xét một chút liền gật đầu:"Cơ thể hồi phục tốt, tôi nghĩ anh có thể xuất viện trong vòng một hai tháng nữa."
Vân Phàm bất đắc dĩ lắc đầu:"Còn lâu như vậy, tôi hiện tại đang nóng lòng muốn xuất viện sớm."
Tầng Hải Châu cười nhếch môi:"Tuy là một hai tháng có thể xuất viện nhưng đối với loại vận động mạnh nên nhịn nữa năm a.
Vừa vặn đến khi Hàn Dĩnh sinh con, cũng không phải quá bất tiện đúng không?"
"Vả lại thận của anh tuy cứu được nhưng chưa lành lặn sớm được, chỉ sợ chuyện đó không tốt sẽ làm nữ nhân không hài lòng."
Vân Phàm đen mặt đưa mắt nhìn Hàn Dĩnh, thấy hai tai cô đỏ bừng.
Vân Phàm nhịn không được nữa nói với Từ Oánh:"Cô có thể mang người này xách đi không, hắn quá nhiều lời."
Từ Oánh lập tức ôm bụng cười lớn.
Nhưng đắc tội với ai không muốn, lại đắc tội với thiên hạ đệ nhất thần kinh Vân Phàm, hắn nhếch môi nhìn Từ Oánh nói:"Từ Oánh, tôi có một bí mật liên quan đến Tầng Hải Châu, cô có muốn nghe không?"
Từ Oánh lập tức gật đầu:"Muốn."
Tầng Hải Châu hoảng hốt, đi tới bịt tai Từ Oánh:"Vân Phàm, anh đang nói cái gì đó?"
Vân Phàm tỏa ra nguy hiểm:"Tầng Hải Châu có bạn gái cũ ở bệnh viện này, buổi tối cô ấy thường đến thay băng cho tôi."
Từ Oánh:"...!Tầng Hải Châu."
Tầng Hải Châu vội nói:"Không có..
tất cả bạn gái cũ anh đều kể cho em nghe, chỉ trừ mấy cô tình một đêm không nhớ tên… nhưng ở đâu ra một cô gái ở bệnh viện chứ?"
Vân Phàm nhếch môi:"Tôi không rõ nhưng cô ấy kể với tôi về chuyện tình của hai người, còn hỏi thăm cậu hiện tại ra sao, xem ra đối với cậu là dư tình chưa dứt."
Tằng Hải Châu:"..."
Từ Oánh cắn môi, quay đầu rời đi.
Tầng Hải Châu lập tức đuổi theo:"Oánh Oánh, nghe anh giải thích… Vân Phàm chỉ là đang đùa thôi."
Hàn Dĩnh nghe Tầng Hải Châu vừa đuổi theo vừa giải thích không khỏi bật cười:"Anh thật là…"
Vân Phàm thở phào:"Ai bảo hắn chọc giận anh trước."
Bên này, Hoàng Châu kể từ khi xảy ra chuyện liền im hơi lặng tiếng, Cố Hải Ninh cũng không quan tâm đến cô ta nữa.
Hoàng Châu cảm thấy không vui liền tính kế Cố Hải Ninh, nhưng không ngờ anh ta lại đích thân quay về đưa cô đi bệnh viện.
Cố Hải Ninh và Hoàng Châu đang ở bên trong thang máy đi lên, bên ngoài Từ Oánh tức giận đứng trước thang máy cùng Tầng Hải Châu đợi.
Tầng Hải Châu vây quanh Từ Oánh giải thích:"Em nghe anh giải thích một chút, ở bệnh viện này chắc chắn không có bạn gái cũ nào cả."
Từ Oánh lắc đầu ngó lơ, lúc này cánh cửa thang máy mở ra.
Bên trong là Cố Hải Ninh và Hoàng Châu cũng xuất hiện trước mặt.
Mà Hoàng Châu sắc mặt tái nhợt, đang diễn cảnh đau đớn ôm bụng để lấy sự quan tâm của Cố Hải Ninh.
Lúc này, hai cặp đôi đối diện nhau không tránh khỏi ngượng ngùng.
Hoàng Châu nhìn thấy Từ Oánh liền ngã người lên vai Cố Hải Ninh:"Hải Ninh, bụng em đau quá."
Cố Hải Ninh lén lút lướt nhìn Từ Oánh, sau đó vươn tay nắm cánh tay của Hoàng Châu nói:"Cẩn thận một chút."
Từ Oánh nhìn bọn họ, nắm lấy tay Tầng Hải Châu muốn rời đi.
Nhưng Tầng Hải Châu lại nhoẻn miệng cười, đưa tay ôm eo cô, mở miệng:"Thật trùng hợp."
Giọng điệu của Hoàng Châu vang lên:"Đúng vậy, thật trùng hợp, Từ Oánh, nghe nói cậu bị thương, đã tốt chưa?"
Từ Oánh chau mày lại:"Cảm ơn Cố nhị phu nhân a, tay ta chưa bị phế a, có thể đánh trà xanh, tiện nhân rất tốt."
Hoàng Châu bị mắng, sắc mặt tái nhợt, đưa đôi mắt đáng thương nhìn Cố Hải Ninh:"Tôi có hảo ý hỏi thăm cô, cô không tiếp nhận thì thôi đi còn ở đó mỉa mai… Hải Ninh, bụng em đau quá, chúng ta đi thôi "
Cố Hải Ninh nhìn vào bàn tay bị băng bó của Từ Oánh, sau đó đỡ Hoàng Châu vòng qua hai người họ rời đi.
Từ Oánh quay người nhìn chằm chằm hai bóng lưng, mặt không cảm xúc.
Tầng Hải Châu đưa tay xua xua trước mặt cô.
Trong mắt Từ Oánh có mấy phần xa cách:"Không sao, hiện tại anh mới là bạn trai em."
Tầng Hải Châu nhìn cô, mím môi nhẹ cười:"Em biết hiện tại anh là bạn trai em là được, bằng không anh chỉ sợ em bỏ rơi anh đi tìm Cố Hải Ninh."
Từ Oánh cười cười, dùng tay xoa vào ngực hắn:"Nói nhảm, sao có thể."
Nói xong, hai người vào thang máy đi xuống lầu.
Đến xe, cả hai lên xe Tầng Hải Châu phát hiện để quên điện thoại ở phòng bệnh liền nói với Từ Oánh một câu rồi đi lên phòng bệnh tìm điện thoại.
Từ Oánh ngồi một mình trong xe, ngồi nghịch trò chơi offline trong điện thoại, bỗng nhiên trong điện thoại hiện lên một bóng người lướt qua.
Cô còn tưởng Tầng Hải Châu về đến, nhưng khi nhìn thấy Cố Hải Ninh đúng trước mặt, ánh mắt cô trở nên lạnh lùng.
Cố Hải Ninh thấy ánh mắt cảnh giác của cô trong lòng không khỏi có chút tổn thương, trước đây trong mắt cô luôn luôn dành hết tình cảm cho anh, cái miệng nhỏ không ngừng nói rất nhiều với anh.
Không biết cô ở đâu chuyện mà nói với anh rất nhiều, ánh mắt nhìn anh mềm lại đáng yêu, cũng bởi vì đó là cô yêu hắn.
Từ Oánh nghiêng người về phía sau:"Sao lại xuống, không cùng Hoàng Châu đi khám bệnh sao?"
Cố Hải Ninh đáp:"Cô ấy đang khám, phải mất một lúc."
Từ Oánh gật đầu ồ một tiếng, bấm nút cho cửa sổ kéo lên.
Nhưng cửa xe vừa đóng lại nửa chừng, Cố Hải Ninh đã đặt tay lên đó.
Từ Oánh chau mày, vội vàng ấn dừng:"Anh điên rồi?"
Cố Hải Ninh cầu khẩn nhìn cô, trong mắt hiện lên sự tiếc nuối sâu sắc:"Anh rất hối hận vì sao lúc em bị bắn không lao đến để bảo vệ em."
Từ Oánh nghe được lời này liền nhíu mày.
Anh ta là đang làm gì vậy? Không phải trước đó đã nói rõ ràng rồi sao?
Cố Hải Ninh tiếc nuối nhìn cô:"Anh cũng rất hối hận, vì cái gì mà về nước lại không đi tìm em mà đi cùng Hoàng Châu, hai người chúng ta đã từng rất yêu nhau mà.
Nếu em bằng lòng quay lại với anh, anh nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt, sẽ không bao giờ để em bị thương nặng như vậy."
Khi Cố Hải Ninh nói xong liền liếc nhìn bàn tay đang băng bó của cô cau mày, ám chỉ là đang chỉ trích Tầng Hải Châu đã làm tổn thương người con gái anh ta yêu thương.
Hắn đưa tay lên nói:"Từ Oánh, cho anh một cơ hội nữa, anh nhất định sẽ đối xử với em thật tốt, anh sẽ không để em phải chờ đợi, không để em phải thất vọng."
Từ Oánh lạnh lùng nhìn hắn, khóe môi nhếch lên một tia cười lạnh.
Giống như cả đời cô chưa bao giờ nghe thấy chuyện buồn cười vậy.
"Lúc tôi bất lực nhất, anh ở đâu? Khi tôi buồn nhất, anh ở đâu khi tôi say đến muốn mất mạng? Anh ở bên Hoàng Châu, trong mắt anh chỉ có cô ta, không có tôi."
Từ Oánh đẩy xe bước xuống.
Cô vỗ nhẹ vào cánh tay bị thương:"Anh có biết cánh tay của tôi bị thương như thế nào không? Không phải là Tầng Hải Châu không cứu tôi, mà là minh chứng cho tình yêu của tôi dành cho anh ấy."
Từ Oánh nói xong, mỉm cười, vẻ mặt cực kỳ thê lương:"Tôi đợi anh mấy năm là đã cạn tình cạn nghĩa với anh, anh quay về đến nhìn tôi cũng không nhìn, cái tình cảm đó đã cũ lắm rồi tôi đã buông bỏ rồi nên sẽ không bao giờ có chuyện quay đầu lại.
Anh cần thể diện, cần người môn đăng hộ đối, cho gia đình anh mặt mũi, yêu Hoàng Châu của anh không phải là tốt lắm sao?"
Nhưng Cố Hải Ninh đã nắm lấy tay của cô, ấn cô lên xe:"Không phải, Hoàng Châu cô ta lừa anh, anh tưởng cô ấy tốt nhưng sau này anh mới biết cô ta chỉ toàn là giả tạo.
Vậy thì hãy cho anh một cơ hội, Oánh Oánh."
Anh ta nóng nảy như một con chó khiến Từ Oánh buồn nôn:" Xin lỗi, tôi bây giờ đã có bạn trai, hiện tại chúng tôi rất vui vẻ, không muốn ở một chỗ chờ ai đó trong vô vọng, nếu anh thực sự thích tôi thì hãy để tôi đi, để tôi tìm lại tư do."
Cố Hải Ninh hai mắt đỏ lên đầy sự tức giận, hắn không muốn làm tổn thương cô nhưng lại không kìm chế được sự tức giận, thế là hắn ta đấm vào xe.
Tầng Hải Châu từ phía sau hai người đi tới:"Kính xe của tôi cần phải sửa, loại này tốn khá đắt a."
Mắt Từ Oánh sáng lên khi nhìn thấy Tầng Hải Châu:"Hải Châu."
Cố Hải Ninh không ngờ Từ Oánh lại chạy ngang qua mình, nóng lòng nhào đến phía Tầng Hải Châu, hai tay hắn đang dang rộng buông xuống.
Tầng Hải Châu ôm Từ Oánh, chặn cô lại phía sau.
"Cố tổng, vợ của anh đang ở trên kia tìm anh, anh ở đây nói chuyện với bạn gái của tôi, có gì gì sao?"
Cố Hải Ninh cười lạnh:"Không có gì, tôi để quên đồ, đi trước."
Tầng Hải Châu lạnh lùng nhìn hắn đi ngang qua, Cố Hải Ninh đến xe lấy đồ xong trực tiếp đi lên bệnh viện.
Từ Oánh đưa mắt nhìn Tầng Hải Châu, nhẹ nhàng kéo tay áo anh.
Tầng Hải Châu bị động tác dịu dàng của cô làm cho sửng sốt, lập tức xoa tóc cô:"Em đang làm gì vậy?"
Từ Oánh nhỏ giọng:"Vừa rồi em và Cố Hải Ninh không có nói gì, hắn ta muốn quay lại nhưng em không đồng ý."
Tầng Hải Châu nhìn cô đang kiên nhẫn giải thích rõ ràng với anh, trong lòng tràn ngập dịu dàng.
Cảm giác càng ngày càng không thể buông Từ Oánh, anh mở cửa xe cho cô, sau đó thắt dây an toàn cho cô:"Em muốn đi đâu?"
Từ Oánh suy nghĩ một chút, chỉ về phía cửa ra vào:"Đi ra ngoài trước đi, dù anh đi đâu em cũng sẽ ở bên cạnh anh."
Tầng Hải Châu mỉm cười liếc nhìn cô, đạp mạnh chân ga, xe phóng nhanh ra ngoài.
Doãn Mộ Tư ở trong nhà mấy ngày tiếp theo cũng nhàm chán, Lục Vũ Thần lại ra ngoài phụ trách Doãn thì và Long Đường, với cả Vân Phàm dưỡng thương liền thiếu đi một trợ thủ đắc lực nhất, công việc tự dưng dồn lại rất nhiêuf.
Doãn Mộ Tư liền gọi cho Từ Oánh, cùng nhau đến bệnh viện thăm Hàn Dĩnh.
Đến nơi liền nhìn thấy Hàn Dĩnh đang cùng Vân Phàm đang tập đi lại ở hành lang.
Từ Oánh lên tiếng:”Dĩnh Dĩnh, xem tớ và Mộ Mộ mua cái gì tới.”
Hàn Dĩnh hôm qua lên nhóm, nói có chút thèm đồ chua, hôm nay Từ Oánh và Doãn Mộ Tư liên mua trái cây chua mang vào.
“Phiền hai cậu rồi, chỉ tùy ý nói thôi.” - Hàn Dĩnh mime cười.
Doãn Mộ Tư liền ngồi xuống ghế ở hành lang nhìn Vân Phàm:”Sandy, thân thể của anh sao rồi?”
Vân Phàm đỡ eo chậm rãi ngồi xuống:”Bac sĩ nói còn có một tháng hơn mới có thể bình phục, không nên vội vàng.”
Hàn Dĩnh nói:”Đừng lo, mỗi ngày em đều ở bên cạnh nấu canh gà bồi bổ cho anh.”
Vân Phàm không khỏi mỉm cười, trong ánh mắt tràn ngập ôn nhu:”Haha đây chính là cuộc sống tốt đẹp, được Hàn tiểu thư đích thân xuống bếp hầm canh, mấy ai được nếm thử.”
Hàn Dĩnh cười nửa miệng:”Nếu anh dám ăn cơm em nấu, sau khi bình phục em mỗi ngày đều nấu cho anh ăn.”
Cái thụ sủng nhược khinh này, Vân Phàm không dám nhận nha.
Haha.
Từ Oánh cười haha:”Chỉ sợ anh rễ còn muốn ăn cả đời phải không?”
Hàn Dĩnh vỗ vỗ vai Từ Oánh:”Tất nhiên là cả đời, dù sao cũng bị cưỡng ép lấy giấy kết hôn, đợi sau khi Vân Phàm xuất viện, chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ.”
Doãn Mộ Tư và Từ Oánh có chút kinh ngạc.
Chuyện đi lấy giấy chứng nhận tuy bọn họ đã biết, nhưng Hàn Dĩnh đồng ý một lần nữa mặc váy cưới tổ chức hôn lễ thì thật khó tin.
Từ Oánh kích động, sau đó nhớ ra cái gì đó liền nói:”Tầng Hải Châu cầu hôn tớ, tớ có nói với hắn đợi khi nào hôn lễ của Hàn Dĩnh cử hành xong tôi sẽ gả cho anh ấy.
Bây giờ hai người chuẩn bị cử hành hôn lễ, cạn lời.”
Doãn Mộ Tư bật cười:”Vậy cũng tốt, thế thì đám cưới của hai người liền tổ chức cùng một ngày? Vừa vặn Vân Phàm bệnh tình tốt lên sau một tháng, Từ Oánh và Tầng Hải Châu cũng có thời gian chuẩn bị một chút.”
Từ Oánh đỏ mặt:”Nhưng tớ vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, tớ có chút sợ.”
Vân Phàm lúc này mới nói:”Kết hôn với người mình yêu và người ấy cũng yêu mình sẽ khiến em hạnh phúc.
Nếu em thực sự yêu cậu ấy, hãy tin tưởng cậu ấy.”
Hàn Dĩnh quay đầu nhìn anh thật sâu, trong lòng ấm áp khác thường, cô đưa tay nắm lấy tay anh:”Giữ lời hứa nhé.”
Vân Phàm gật đầu đáp ứng.
Doãn Mộ Tư và Từ Oánh trong lúc vô tình bị nhét một ngụm cẩu lương.
Bên này, Hoàng Châu nằm ở phủ Cố nhị gia xem tin tức.
Dù Doãn Mộ Tư gần đây im hơi lặng tiếng không xuất hiện nhiều nhưng báo chí nịnh nọt Lục Vũ Thần đều tung hô Doãn Mộ Tư như một tiên nữ.
Không thể không nói, nếu sau lưng cô ta có người chống lưng như Lục Vũ Thần, tại Nam sơn cô ta có đi ngang lộ cũng không có người dám ý kiến.
Đáng tiếc, cô ta không có một người chồng như Lục Vũ Thần.
Càng nghĩ càng tức giận, nghĩ đến thái độ gần đây của Cố Hải Ninh đối với cô, Hoàng Châu càng thêm chán nản.
Kể từ ngayd đi bệnh viện, cô ta mua chuộc bác sĩ bị hắn phát hiện, Cô Hải Ninh đã không bao giờ mỉm cười với cô nữa, nhưng bên ngoài vẫn ần cần diễn kích một nhà hóa thuận.
Hoàng Châu có ngốc cũng biết Cố Hải Ninh đang giễu cợt cô, làm cho cô tự thấy khó chịu.
Hoàng Châu trực tiếp hẹn Bạch Phi Tinh gặp mặt.
Bạch Phi Tinh nhìn Hoàng Châu rót rượu uống liên tục liền khó hiểu:”Cậu sao vậy? Có tâm sự sao, cậu uống nhiều quá rồi.”
Hoàng Châu nằm trên bàn, gương mặt ủng hồng.
“Phi Tinh, nói cho tôi biết, làm sao có thể khôi phục tình yêu giữa hai người.”
Bạch Phi Tinh nhíu mày:”Có chuyện gì sao?’
“Tôi thật sự không biết phải làm sao, Cố Hải Ninh gần đây luôn tránh mặt tôi, tôi thực sự không biết mình đã làm sai cái gì để khiến anh ấy giận dỗi như vậy?”
Bạch Phi Tinh nhẹ nhàng vỗ lưng Hoàng Châu, giật lấy chai rượu:"Được rồi, cậu đừng uống nữa.
Ngay từ đầu đã biết trong tim hắn chỉ có Từ Oánh, cậu còn chịu gả cho hắn."
Lời nói này khiến Hoàng Châu tỉnh táo một chút, ngồi bật dậy:"Đúng rồi, tất cả là là Từ Oánh, mỗi khi cô ta có chuyện, Cố Hải Ninh đều là người biết đầu tiên, hắn ta còn muốn từ bỏ tôi để níu kéo con tiện nhân đó."
Bạch Phi Tinh nghe vậy, gương mặt tỏ ra khinh thường thậm chí còn tức giận:"Từ Oánh cô ta cũng đê tiện hệt như Doãn Mộ Tư và Hàn Dĩnh.
Bọn chúng là một đám xấu xa như nhau."
Hoàng Châu đồng ý, giơ ngón cái lên:"Đúng vậy, đừng nhìn Từ Oánh là người đơn thuần năng động mà nhầm tưởng, cô ta là kẻ xảo quyệt! Cô ta luôn ở sau lưng tôi dụ dỗ Hải Ninh khiến anh ấy không quên được cô ta.”
Bạch Phi Tinh suy tính một chút liền nói:”Nếu vậy liền để Cố Hải Ninh không thích cô ta nửa.”
Hoàng Châu đột nhiên bình tĩnh lại, dùng ngón tay vuốt ve ly rượu, trong đôi mắt nheo lại hiện một tia sáng:”Vậy cậu nghĩ chúng ta nên làm gì đây? Làm sao cho anh ấy ghét cô ta?”
Bạch Phi Tinh nhíu mày:”Làm sao tôi biết được? Bất quá cậu khiến cho bọn họ hiểu lầm nhau sinh ra chán ghét hoặc để hắn nhìn thấy Từ Oánh và Tầng Hải Châu thân thiết, kich động Cố Hải Ninh để hắn hiểu được Từ Oánh chỉ là quá khứ.”
Bạch Phi Tinh trầm mặc, trong lòng đột nhiên có dự tính, nói nhỏ vào tai Hoàng châu.
Nói xong, Bạch Phi Tinh chia tay Hoàng Châu trước khi đi còn dặn dò sự việc vỡ lỡ cũng không nên nói đến tên cô ta.
Bạch gia hiện chỉ còn cô ta, cũng may là đang cặp kè với một ông lớn sống qua ngày.
Để Cố nhị gia biết được, cô ta chịu không nổi.
Từ Oánh bây giờ đang ngồi trong nhà xem TV, bỗng nhận được cuộc gọi xa lạ, nghĩ một chút liền tiếp nhận.
“Xin chào.”
“Xin chào, Từ Oánh.”
Từ Oánh nhìn lại số điện thoại xa lạ một lần nữa, xác định không thể nhớ ra ai liền nói:”Tôi là Từ Oánh, ai vậy?”
“Tôi là Hoàng Châu.”
Từ Oánh nhíu mày, đối với cô Hoàng Châu không phải người tốt, nên cuộc gọi này chắc chắn không có gì tốt lành.
“Có chuyện gì sao?”
“Đương nhiên là có, chúng ta có thể gặp mặt nói chuyện được không? Tôi có một só chuyện liên quan đến Cố Hải Ninh muốn cùng cô thương lượng.”
Từ Oánh không có ý định gặp cô ta nên trực tiếp từ chối:”Có chuyện gì cần nói thì cô liền nói, tôi không có thời gian.”
Từ Oánh chỉ sợ ra gặp cô ta, bị cô ta khiêu khích liền không khống chế được mà đánh cô ta một trận.
Như vậy há chẳng phải đúng ý của cô ta rồi, và cô ta sẽ mang thân đầy vết thương tìm Cố Hải Ninh tố cáo.
Cô cũng không có sợ Cố Hải Ninh, chỉ sợ phiền.
Hoàng Châu lại không ngờ Từ Oánh trước kia say đắm Cố Hải Ninh đến mức cả Nam Sơn đều biết cô ta khóa cửa phòng không qua lại với nam nhân để đợi hắn, vậy mà hiện tại mang Cố Hải Ninh câu cô ta ra gặp mặt lại bị cự tuyệt.
Hoàng Châu suy tính một chút liền nói:”Vậy tôi có một chuyện về cô bạn Hàn Dĩnh của cô, cô không muốn biết sao?”
“Hàn Dĩnh?” - Từ Oánh hỏi:”Cô sao có thể biết chuyện của cô ấy?”
Hoàng Châu đáp:”Làm sao lại không có, tôi là vợ của Cố Hải Ninh.
Cô ta là vợ cũ của anh chồng tôi, hiện tại nhà họ Cố muốn cái gì sao tôi không rõ, bạn của cô gặp nguy hiểm cô có quản không?”
Từ Oánh nghi ngờ:”Liên quan đến Hàn Dĩnh sao cô không tìm cô ấy mà đi tìm tôi, cô có thấy mâu thuẫn không?”
Hoàng Châu:”Tôi không có quen cô ta, thôi được rồi nếu cô không muốn biết tôi cũng không ép.
Nếu cô ta xảy ra chuyện, đừng trách tôi không nhắc nhở cô.”
Nói xong Hoàng Châu liền cúp máy.
Từ Oánh nhìn điện thoại bị ngắt trở nên trầm mặc.
Hàn Dĩnh hiện đang mang thai, Từ Oánh thật sự không muốn có bất cứ phát sinh nào nữa.
Vân Phàm vẫn bị thương nằm viện, không thể bảo vệ tốt được Hàn Dĩnh khỏi nhà họ Cố là sự thật.
Hoàng Châu bên này đợi một hồi cũng nhận được cuộc gọi lại của Từ Oánh:”Xin chào!”
“Vậy hai chúng ta gặp nhau ở quán cà phê HL?”
Trong mắt Hoàng Châu tràn ngập lửa giận,lập tức gật đầu đồng ý.
“Được.”
Bên kia Hoàng Châu lại nói:”Tôi sẽ nói cho cô biết, nhưng tôi chỉ muốn cuộc hẹn hai người chúng ta, bởi vì chuyện này liên quan đến nhiều người, tôi không muốn có người thứ ba biết tôi tiết lộ.”
Từ Oánh nghĩ một chút, sau đó đồng ý.
Từ Oánh đến quán cà phê HL trước giờ hẹn một chút.
Hoàng Châu sau đó bước vào, nhìn thấy Từ Oánh thật sự đi một mình liền nhếch môi cười.
Hoàng Châu gọi một ly cà phê, nhìn cánh tay băng bó của Từ Oánh liền hỏi:”Cánh tay của cô chưa lành nữa sao?”
Từ Oánh nhíu mày:”Có chuyên gì thì cứ nói, tôi không có nhiều thời gian cho cô đâu.
Vấn đề cánh tay của tôi không có gì đáng lo ngại, chỉ cần cô nói chuyện của Hàn Dĩnh cho tôi.”
Hoàng Châu cười ha ha:”Thật ra không có chuyện gì cả, Cố gia cũng không để mắt tới Hàn Dĩnh từ lâu rồi.
Tôi chỉ muốn nói chuyện với cô về Cố Hải Ninh, ai ngờ cô khó hẹn vậy nên thuận miệng nói một câu thôi.”
Từ Oánh lùi ra sau dựa vào ghế, trên mặt không vui.
Hoàng Châu lập tức cười:”Tôi chỉ muốn hỏi cô Cố Hải Ninh thích cái gì? Dạo này tâm tình anh ấy không tốt, tôi muốn vì anh ấy làm chút gì đó?”
Từ Oánh bắt chéo chân, ánh mắ càng ngày càng tà ác.
“Cố phu nhân, cô thật buồn cười.
Tôi và anh ta cũng không gọi là ở với nhau thời gian quá lâu, cô là vợ anh ta, cô không biết làm sao tôi biết.
Vả lại lúc tôi quen anh ta đã qua rất lâu, anh ta thích gì tôi cũng quên từ lâu.”
Hoàng Châu lại nói:”Từ tiểu thư, cô nhìn thấy tôi liền không vui sao? Tôi biết trước kia cô luôn làm anh ấy vui nên mới tìm đến hỏi cô một câu, không nghĩ cô lại chán ghét tôi như vậy.”
Từ Oánh nhìn Hoàng Châu dò xét:”Nếu cô muốn biết hắn thích cái gì liền hỏi người hầu nhà hắn ta, Cố phu nhân, nếu không có việc gì tôi đi trước.”
Từ Oánh đứng lên định rời đi liền bị Hoàng Châu ngăn lại:”Chờ chút, tôi biết cô không thích tôi, nhưng tại sao hôm nay chúng ta không thể gác lại mọi chuyện để nói chuyện với nhau.”
Lời nói này, cô mà rời đi liền có nghĩa là không buông được Cố Hải Ninh mà bài xích Hoàng Châu, bị ép tới tình thế này Từ Oánh liền không muốn nhượng bộ nữa:
Từ Oánh mỉm cười nói:”Cố Hải Ninh nhà cô thích ăn nhất là tôm, đặc biệt là tôm sống mù tạt, thêm một chút rau mùi.
Nếu Cố phu nhân muốn lấy lòng anh ta, mua tôm sống về ngâm mù tạt cho anh ta ăn, thêm mấy cọng hành sống nữa, ngon lắm.”
Hoàng Châu tức giận mắng:”Từ Oánh! Cô tưởng tôi ngốc sao? Cố Hải Ninh dị ứng tôm, tôm sống thì càng không thể, hơn nữa hành lá càng cấm kị.
Cô muốn tôi làm những thứ này, cô muốn tôi bị anh ta mắng sao?”
Từ Oánh nhìn cô ta bốc hóa không khỏi nhếch môi cười.
“Vậy thì tôi đã nói tôi không biết, cô không phải còn biết nhiều hơn tôi sao? Vậy hôm nay cô đến hỏi tôi làm gì, cô muốn gì?”
Từ Oánh nói xong liền nâng ly cafe lên uống cạn, vị cafe nguyên chất rất đắng chát khiến cô nhăng mặt.
Hoàng Châu lúc này nhếch môi cười:”Được rồi, Hải Ninh nói với tôi rằng cô rất ngu ngốc, cô là một người phụ nữ xấu xa.
Hôm nay đúng là tận tường lời chồng tôi nói, Từ tiểu thư không những ngu ngốc mà trí nhớ còn rất kém.”
Từ Oánh cũng không muốn đôi cô, cô đứng lên muốn rời khỏi, thế nhưng vừa đứng lên, bỗng nhiên hai mắt tối sầm trực tiếp ngất xỉu.
Mọi người quay lại nhìn, Hoàng Châu vội hoảng hốt:”Từ Oánh, cậu bị cảm hay bị thương lại không chịu nằm ở bệnh viện, Lần này thì tốt đi, trực tiếp ngất đi, để tôi đưa cậu đi bệnh viện.”
Hoàng Châu nói xong, xóa bỏ nghi ngờ của mọi người xung quanh liền đưa Từ Oánh rời đi.
Hoàng Châu mặc đồ ngụy trang đưa Từ Oánh vào khách sạn, lấy di động của Từ Oánh ra, mở khóa bằng vân tay, mở khóa rồi gửi tin nhắn cho Cố Hải Ninh.
Hoàng Châu cười khẩy, trong mắt tràn ngập tức giận và khinh bỉ:”Từ Oánh, đừng trách ta.”
“Hải Ninh, tôi có chuyện muốn nói với anh.
Anh ra ngoài một lát được không?”
Nhưng tin nhắn liền không được gửi đi.
Số của Cố Hải Ninh đã vào danh sách chặn.
Hoàng Châu trực tiếp bỏ chặn và gửi lại.
Cố Hải Ninh hiện tại đang trong cuộc họp căng thẳng, lựa chọn mấy phương án đầu tư tiếp theo.
Công ty của hắn hiện tại không tốt lắm, bị Long Đường lấy đi rất nhiều mối làm ăn cũ mà hắn cướp được từ Lục thị.
Bọn người này đã vứt áo tìm đến Lục Vũ Thần.
Tâm tình vốn không tốt, nhận được tin nhắn gửi đến cứ nghĩ là Hoàng Châu nên cũng không tức giận mở ra.
Nhưng khi nhin thấy tin nhắn từ số diện thoại quen thuộc, tim hắn có chút rung động.
Nhìn thấy tin nhắn gửi đến, giọng điệu ngọt ngào và cầu khẩn khiến trái tim Cố Hải Ninh tỏng máy mắt đập mạnh, lúc này cảm xúc tình yêu mấy năm trước ùa về.
Quỷ thần xui khiến hắn lập tức trả lời:”Có thể, chúng ta sẽ gặp ở đâu?”
Hắn ta đang mơ tưởng đến rất nhiều thứ, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến Từ Oánh một lần nữa sẽ tìm hắn nói chuyện.
Hoàng Châu nhin tin nhắn liền tức giận, bình thường cô nhắn cho hắn cái gì, phải hơn mười phút sau hắn mới trả lời.
Đến khi tin nhắn từ Từ Oánh, còn chưa tới một phút.
Đôi mắt tràn đầy lửa giận, Hoàng Châu đáp:”Tôi đang đợi anh ở khách san ACB phòng 603, tôi muốn chúng ta nói chuyện riêng tui một chút.”
Hoàng Châu tận thâm tâm muốn Cố Hải Nình từ chối cho dù là kế hoạch thất bại.
Nhưng khi nhận lại một chữ “Được” Hoàng Châu nhắm mắt lại, ngồi xuống giường.
Rõ ràng nữ nhân hẹn hắn ở khách sạn, Cố Hải Ninh kỳ thật lại đồng ý..
Hoàng Châu áp xuống tức giận, cô tiếp tục tra danh bạ của Từ Oánh, người đầu tiên xuát hiện trên cùng chính là Tầng Hải Châu, còn được lưu là “ A bảo bối.”
Sau khi lấy được só của Tầng Hải Châu, cô dặt chìa khóa phòng ở hành lang dưới chậy hoa, gửi lại thông tin của Cố Hải Ninh, đặt điện thoại xuống giường, xoay người rời đi,
Cô ngồi trong xe nhìn quanh toàn bộ khách sạn.
Cố Hải Ninh nhìn thấy tin nhắn của Từ Oánh lập tức rời khỏi cuộc họp, không quan tâm đến họp đồng trong tay, anh giao hết cho trợ lý ở bên.
Cố Hải Ninh rời khỏi công ty, tràn đầy mong đợi,khóe môi chậm rãi nhếch lên, tưởng chừng như quá khứ qua y lại,đã từng rất vui vẻ khi đi gặp Từ Oánh.
Đỗ xe bên đường, quay người đi vào bên trong khách sạn.
Từ phía xa, Hoàng Châu thở ra một hơi lớn, đột nhiên kho khụ khụ, mắt đỏ hoe, nước mắt không kiềm được chảy ướt đẫm cả khuôn mặt.
Hoàng Châu đau lòng và phát tin cho Tầng Hải Châu.
Lúc này Tầng Hải Châu đang ở Long Đường phụ giúp Tô Ngôn xử lý công việc.
Nhưng thật ra chỉ có Tô Ngôn, Lục Thanh Hy làm việc bù đầu, còn hắn năm trên sô pha đọc báo.
Lục Thanh Hy nhìn hắn đầy ghen tỵ:”Tầng thiếu, không phải Lục tổng muốn anh đến Trương thị hợp tác, không hợp tác được thì thu mua nó hay sao?”
Tầng Hải Châu liếc hắn một cái, tiếp tục đọc báo:”Trương lão bà lần đó nhờ tôi phẩu thuật, lần này hợp tác rất tốt, tôi chỉ có mặt liền xong, căn bản không tốn nước bọt.”
Lục Thanh Hy nằm luôn trên bàn, hai mắt buồn ngủ khó mở ra:”Tôi cũng muốn được như anh, dùng nam nhân kế lấy hợp đồng thật nhanh, liền về ngủ.”
Tầng Hải Châu xua tay:”Vậy cũng không khó, trực tiếp ngủ một giấc, ngày mai anh liền dùng mỹ nhân kế giúp cậu lấy hợp đông.
Dù sao gần đây tôi cũng không có gì làm.”
Tô Ngôn nghe vậy liền nhếch môi:”Thật sao, vậy tôi liền giao cho cậu một số công việc nhé.”
Tầng Hải Châu vội xua tay:”Không… không… chỉ tùy tiện nói, đừng coi trọng.”
Đúng lúc này, điện thoại reo lên, Tầng Hải Châu nhận được tin nhắn:”Từ Oánh và Cố Hải Nình vào khách sạn ABC, phòng 603.”
Tầng Hải Châu trước một giây còn mang theo nét cười, nhưng giây sau đó gương mặt liền lạnh như băng.
Tầng Hải Châu nhanh chóng lao ra khỏi phòng làm việc khiến Tô Ngôn và Lục Thanh Hy nhìn nhau ngơ ngác.
Tăng Hải Châu lái xe thẳng đến khách sạn với đôi mắt đỏ hoe, đóng sầm cửa lại chạy lên, Hoàng Châu ở cách đó không xa có thể nhìn rõ ràng.
“Trò hay bắt đầu rồi.” - Hoàng Châu nhẹ nhàng mỉm cười, mở cửa chạy ra ngoài.
Cố Hải Ninh vào được phòng khách sạn nhìn thấy Từ Oánh ngủ trên giường
Khuôn mặt xinh đẹp kèm vẻ ngoài thanh tú, cô ấy chính là cô bé ngày xưa mà anh yêu thích.
Cố Hải Ninh ánh mắt ôn nhu nhìn cô, đóng cửa lại, đi đến trước mặt cô, ngồi xuống bên cạnh.
Cố Hải Ninh say đắm nhìn gương mặt này, đưa tay vén tóc cô lên mang tai.
Trong lòng vô cùng vui vẻ, vì cô ấy vẫn chưa quên hắn, nếu không tại sai lại gửi tin nhắn muốn hắn đến nơi này?
Nghĩ đến điều này, Cố Hải Ninh nắm lấy tay cô.
Sau đó từ từ cúi đầu xuống, đôi môi xinh xắn trước kia hắn đã hôn rất nhiều lần hiện ra trước mắt, vô cùng quyến rũ cuốn lấu tâm hồn hắn… đôi môi hắn từ từ tiến gần như muốn quay trở lại thời điểm cô trao lần đầu cho hắn.