Rời khỏi đám cưới của Hàn Dĩnh và Từ Oánh thì đã gần nửa đêm, một cô gái mặc một chiếc váy đen, trên gương mặt xinh xắn lộ ra màu ửng đỏ vì uống rượu, lái xe đến mộ tộc họ Hàn, như một thói quen cũ, cũng không khó khăn gì mà leo vào bên trong không ai phát hiện.
Lục Hân Nghi ngồi tựa lưng vào mộ phần của Hàn Thương Nguyên, đưa ánh mắt đỏ bừng nhìn bia mộ.
“Hàn Thương Nguyên, hôm nay em gái anh kết hôn, cô ấy cuối cùng cũng có thể buông bỏ quá khứ để tìm lấy hạnh phúc cho mình. Còn anh thì sao, sao lại không thể đặt thứ không phải của mình xuống chứ. Anh thật thông minh, anh muốn Mộ Mộ mãi mãi nhớ đến anh, dùng cái chết để cô ấy không thể ghét anh.”
Lục Hân Nghi mang một chai rượu uống một ngụm bật cười: “Hàn Thương Nguyên, tại sao anh lại là Hàn Thương Nguyên… tại sao lại đối đầu với chú nhỏ.”
Lục Hân Nghi uống cạn chai rượu, ném nó xuống đất, hung hăng mắng: “Ngay từ khi gặp anh, tôi thích anh… rất rất thích anh…cớ gì anh lại đối đầu với Lục gia, tên hỗn đản nhà anh, tôi mang ơn của chú nhỏ sao có thể thích anh được chứ.”
“Hàn Thương Nguyên, anh đừng có mơ cướp cô nhỏ của chú nhỏ của tôi, nếu có kiếp sau, tôi sẽ tán anh, tán đến khi nào anh yêu tôi đến chấp mê bất ngộ, tôi sẽ không cho anh chết vì cô gái khác.”
Lần nào cũng vậy, Lục Hân Nghi cứ đến mộ phần của Hàn Thương Nguyên đều vô cớ mắng mỏ.
Trên trời đổ cơn mưa lớn, toàn thân Lục Hân Nghi ướt sũng, đứng trước mộ phần người đã chết mắng chửi.
Những con vật ăn đêm tròn mắt nhìn cô gái mái tóc nâu xõa ra ướt sũng, một thân tối đen hòa vào bóng tối, chỉ có gương mặt trắng xanh vì lạnh đứng đó bất động.
“Ầm…xẹt…”
Trên trời như có một tia lửa, nhắm thẳng vào một khoảng không vô định, một lỗ hổng lớn kéo ra, cuốn cô gái say sĩn vào bên trong.
Lúc Lục Hân Nghi tỉnh lại, cô đang nằm trên giường của mình, mặc đồ ngủ, bị tiếng chuông di động làm cho tỉnh.
Là chú nhỏ gọi đến, bảo cô mua trà sữa và bánh mang đến Nhất Thiên Môn.
Lục Hân Nghi ngồi dậy, đưa tay day day trên trán? Đêm qua không phải say ngủ ở mộ phần của Hàn Thương Nguyên sao, ai đưa cô về nhà?
Trước tiên phải làm việc chú nhỏ căn dặn trước.
Lục Hân Nghi nhanh chóng thay đổi trang phục, chạy như bay làm nhiệm vụ.
Lúc đứng đợi mua bánh, lướt lướt tin tức trên di động, phát hiện toàn bộ đều là tin tức cũ.
Xem lại ngày tháng trên điện thoại, Lục Hân Nghi có chút hoảng hốt.
Cô hỏi người bên cạnh, hôm nay là ngày mấy, người bên cạnh cũng đáp chính là cái ngày của mấy tháng trước.
Lục Hân Nghi ôm trán, chuyện quái gì xảy ra, trùng sinh sao? Vì mắng người chết nên trời không dung bị sét đánh sao?
Nhưng mà… thời điểm này chính là lúc Hàn Thương Nguyên, người cô thích chưa chết, anh vừa về Nam Sơn không lâu.
Trái tim Lục Hân Nghi lộp bộp, lần này Lục Hân Nghi sẽ không để người cô thích phải có cái kết bi thảm như vậy.
Mang theo bánh và trà sữa đến phong bao của Nhất Thiên Môn
Cô đi về phía Lục Vũ Thần nói: “Chú nhỏ, đã mua xong.”
Sau khi đưa đồ ăn cho Doãn Mộ Tư xong, cô nhanh chóng đi về phía chiếc ghế gần Hàn Thương Nguyên ngồi xuống.
Oa oa, gương mặt của Hàn Thương Nguyên vô cùng tuấn mỹ, nét đẹp nghiêm trang, khí chất ngập trời, không hề có chút thua kém Lục Vũ Thần.
Đại nam nhân như vậy, chết thật hoang phí.
“Hàn thiếu gia, mời anh một ly, xem ra chúng ta rất có duyên nha.”
Hàn Thương Nguyên vẫn giống như cũ lạnh nhạt nhìn qua, nhìn Lục Hân Nghi ngày càng xa cách: “Hôm nay tôi lái xe.”
Cô nháy mắt với anh: “Vậy nếu tôi uống say, một lát nhờ Hàn thiếu có thể đưa tôi về được không?”
Hàn Thương Nguyên phớt lờ Lục Hân Nghi quay đầu đi.
Lục Hân Nghi uống thêm mấy ly rượu, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn chàng trai sẽ điên vì tình, hà cớ gì đẹp trai như vậy lại phải chết đi.
Cô chớp mắt chống tay lên bàn, ánh mắt dán lên gương mặt tuấn tú góc cạnh của Hàn Thương Nguyên.
Hàn Thương Nguyên mấy lần liếc nhìn Lục Hân Nghi, ở đâu ra có một cô gái không biết xấu hổ như vậy.
“Lục tiểu thư, xin tự trọng.”
Cô giả vờ say, ôm lấy cánh tay của Hàn Thương Nguyên: “Hàn thiếu gia, tôi say rồi, anh đưa tôi về được không?”
Hàn Thương Nguyên vội rút tay ra khỏi vòng tay cô, ôm lấy Hàn Dĩnh đã say chào mọi người rời khỏi phòng bao.
Lục Hân Nghi cũng đứng lên, cúi đầu chào Lục Vũ Thần nhanh chóng chạy theo phía sau.
Điều duy nhất cô muốn chỉ là Hàn Thương Nguyên được sống.
Ra bên ngoài Nhất Thiên Môn, nhìn thấy Hàn Thương Nguyên đang đưa Hàn Dĩnh lên xe, cô cũng nhanh chóng lại gần, leo lên ghế phụ ngồi vào ngay ngắn.
“Lục tiểu thư, mời cô xuống.” - Hàn Thương Nguyên đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn Lục Hân Nghi.
“Hàn thiếu gia, dù sao tôi cũng là nữ nhân đang say, anh không phải nên đưa tôi về nhà an toàn sao?” - Lục Hân Nghi giả vờ say tựa vào ghế nhắm mắt nói.
“Không thuận đường.” - Hàn Thương Nguyên lạnh giọng.
Lục Hân Nghi giả vờ nhắm mắt ngủ, trước kia Lục Hân Nghi vì Lục Vũ Thần và Hàn Thương Nguyên đối đầu nhau nên không dám đối diện với tình cảm này.
Tài xế đưa mắt nhìn về phía Hàn Thương Nguyên, ánh mắt anh thâm trầm nhìn về cô gái giả vờ ngủ, cũng không muốn vạch trần, gật đầu để tài xế lái đi.
Xem ra cũng không phải là hầm băng băng giá.
“Boss, anh muốn đi đâu?”
Hàn Thương Nguyên nhìn Hàn Dĩnh đã say khướt tựa vào vai anh: “Đưa nhị tiểu thư về Hàn gia trước.”
Sau khi Hàn Dĩnh được đưa về Hàn gia, tài xế cũng không lên xe nữa, khi Hàn Thương Nguyên quay ra xe liền ngồi lên ghế lái.
Chiếc xe khởi động, rời khỏi Hàn gia một đoạn, Lục Hân Nghi lúc này không thể giả vờ ngủ được nữa, he hé mắt nhìn về phía ghế lái.
Không ngờ, bị ánh mắt sắc bén kia bắt gặp, làm cô sợ hết hồn.
“Lục tiểu thư, cô muốn đi đâu?”
Lục Hân Nghi nháy mắt, gương mặt lai tây trắng ửng hồng vì rượu, đôi môi son đỏ, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn anh: “Đi khách sạn.”
“Lục tiểu thư, là Lục Vũ Thần cử cô đến câu dẫn tôi?” - Hàn Thương Nguyên khinh bỉ hỏi.
Lục Hân Nghi bật cười, nụ cười lộ ra chiếc răng khểnh đáng yêu, tiếng khúc khích êm tai: “Vậy anh có muốn mắc bẫy không?”
Hàn Thương Nguyên không ngờ cô gái này lại mặt dày như vậy, bị lật tẩy mà không biết ngượng ngùng.
Đôi môi mỏng đỏ nhếch lên, chiếc xe quay một vòng ngược hướng Nam Sơn diamond, Lục Hân Nghi không hiểu Hàn Thương Nguyên muốn làm gì cho đến khi hai người đứng trước khách sạn Nam Sơn.
Lục Hân Nghi: “…”
Hàn Thương Nguyên đưa mắt nhìn cô hất mặt vào bên trong, hai tay nhét vào trong túi quần bước đi: “Vào thôi.”
Phóng lao thì phải theo lao, đề nghị đi khách sạn chính là của cô, sao cô có thể rụt đầu được.
“Quý khách cần mấy phòng?” - Cô nhân viên lễ tân nhìn Hàn Thương Nguyên nhẹ nhàng hỏi.
Hàn Thương Nguyên nhìn về phía Lục Hân Nghi, thấy vành tai Lục Hân Nghi đã ửng đỏ: “Một phòng.”
Cô gái lễ tân nhìn Hàn Thương Nguyên vừa đẹp trai vừa có khí chất, bên canh là một cô gái vô cùng gợi cảm liền không khỏi ngưỡng mộ: “Quý khách cần phòng đơn hay phòng đôi.”
Hàn Thương Nguyên đưa thẻ cho nhân viên, cởi áo khoác chùm lên gương mặt đỏ ửng của Lục Hân Nghi: “Phòng tổng thống một giường.”
Lục Hân Nghi lần đầu đi khách sạn với nam nhân, cảm giác xấu hổ như muốn chui xuống đất trốn, so với việc chủ nhỏ sai cô đi đánh chết kẻ nào đó còn dễ dàng hơn là hiện tại.
Hai người rất nhanh được nhân viên đưa đi lên phòng khách sạn, Hàn Thương Nguyên đẩy cửa bước vào, ngồi lên ghế sô pha nhìn Lục Hân Nghi đứng yên bất động ở gần cửa chính.
“Lá gan nhỏ như vậy, sợ rồi liền rời đi, sau này đừng phiền tôi.” - Hàn Thương Nguyên đốt một điếu thuốc hút ngồi tựa vào sô pha.
Lục Hân Nghi lúc này cắn răng đứng ở cửa, chuyện quái gì vậy? Hàn Thương Nguyên dám đưa cô đến khách sạn, chẳng phải anh ta yêu Mộ Mộ đến chết sao, sao có thể kéo cô đến khách sạn.
Trước kia tình huống cũng không phải như vậy…
Lục Hân Nghi bước tới ghế sô pha, nhìn điếu thuốc trên môi Hàn Thương Nguyên, híp mắt lại, đưa tay rút nó ra khỏi môi anh, đưa lên miệng rít một hơi.
Hàn Thương Nguyên đưa mắt nhìn cô gái nhỏ nhắn trước mặt đang phun khói thuốc, sau lớp khói trắng là một nét đẹp lai tây đầy quyến rũ.
“Thấy nữ nhân hút thuốc lạ lắm sao?” - Lục Hân Nghi hút thêm một hơi dài, sau đó lại nhét đầu lọc vào tay Hàn Thương Nguyên: “Thuốc thơm lắm, biết vì sao không?”
Hàn Thương Nguyên lắc đầu: “Vì sao?”
“Có mùi vị của anh.” - Lục Hân Nghi nháy mắt.
Gương mặt lạnh của Hàn Thương Nguyên cũng không rõ ràng cảm xúc: “Lục tiểu thư, mời tôi đi khách sạn chỉ là để hút thuốc cùng?”
Lục Hân Nghi nghiến răng nghiến lợi, cô chỉ muốn trêu anh, muốn từ từ tán anh, muốn thả thính anh, vậy mà kết cục lại rơi vào khó xử.
Thấy Lục Hân Nghi không đáp, Hàn Thương Nguyên cũng không muôn trêu chọc cô cháu gái nhà họ Lục nữa, lấy lại áo khoác của mình trên người cô muốn rời đi.
Lục Hân Nghi không muốn bỏ qua cơ hội được ở gần Hàn Thương Nguyên, đưa tay nắm lấy cổ tay áo của anh níu lại: “Đừng đi.”
Anh đừng đi, nhìn thấy anh bằng xương bằng thịt ở trước mặt, Lục Hân Nghi không kìm được nước mắt, cô bỗng nhiên khóc lớn.
Hàn Thương Nguyên sửng sốt nhìn Lục Hân Nghi, sau đó bối rối không biết làm thế nào.
Nhìn cô khóc một lúc, bàn tay vẫn níu cổ tay áo của anh, không nói một lời, chỉ khóc lớn như cục đá đè nén trong lòng vừa rơi xuống.
Hàn Thương Nguyên có chút bối rối, nhìn thấy Hàn Dĩnh khóc mấy lần, cảm giác rất khó chịu, nhưng lúc này nhìn Lục Hân Nghi khóc, anh lại có cảm giác đau lòng, bàn tay còn lại chậm chạp đưa lên mái tóc màu nâu gợn sóng: “Tôi sẽ không đi, đừng khóc nữa.”
Lục Hân Nghi đưa mắt nhìn Hàn Thương Nguyên, người đàn ông này có một mặt ôn nhu như vậy với cô sao? Không phải anh ta ghét tất cả người của Nhất Đường sao? Anh ta cho rằng cô là một kẻ xấu xa, tay sai của chú nhỏ.
Cô đang muốn nói gì đó, điện thoại vang lên, Lục Hân Nghi nhìn vào màn hình, sau đó nhìn về phía Hàn Thương Nguyên.
“Lục tiểu thư, bang chủ bị truy kích.”