Hoàng Châu q uay người muốn bỏ ra ngoài, dù sao cưỡng ép Hàn Thương Nguyên dạng này để cưới cô ta vào cửa cũng không hay lắm.
Nhưng bên ngoài đã cố ý, cửa khóa chặt.
Cô ta muốn gọi Cố Hải Ninh nhưng điện thoại từ khi nào đã bị lấy mất.
Rõ ràng đây là cố ý sắp đặt, Hoàng Châu cứ thế đứng ở cửa trơ mắt nhìn Hàn Thương Nguyên khổ sở trên giường.
Trong phòng ngủ yên tĩnh, giác quan đặc biệt rõ ràng hơn, hơi thở của Hàn Thương Nguyên nặng nề hơn, toàn thân mơ hồ căng cứng, anh chẳng thể ngờ sống hai kiếp lại bị chính người nhà bỏ thuốc, cũng không ngờ Hàn Sở Nguyên thế mà lại dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy đối với anh.
Khi Hàn Sở Nguyên rời đi, giọng điệu còn tràn đầy bất đắc dĩ: “A Nguyên, con đừng trách chú. Ba con nói chú phải làm mọi cách trói coi lại cùng Hoàng Châu, nên chú đành phải ra tay.”
Hoàng Châu lúc này nhớ tới Doãn Mộ Tư dương dương tự đắc ra sao khi ở bên cạnh Lục Vũ Thần, còn được Hàn Thương Nguyên bảo hộ.
Hàn gia trong giới chính trị thế lực lớn mạnh, họ làm như vậy chính là thật sự muốn cưới cô về làm dâu. Cách này chắc chắn có thể khiến Hàn Thương Nguyên không muốn cưới cũng phải cưới.
Bên ngoài, Lục Hân Nghi theo dõi từng bước đi của Hoàng Châu, nhìn thấy cô ta đi lên lầu vào một phòng riêng hồi lâu rồi ra.
Bên ngoài còn có cận vệ canh gác, bên trong là ai? họ đang làm gì?
Lục Hân Nghi mang ly rượu bước đến gần căn phòng, hai tên cận vệ nhìn thấy Lục Hân Nghi liền cản lại: “Ở đây không có việc của cô, mau đi xuống.”
Lục Hân Nghi nhoẻn miệng cười: “Đại ca, canh gác khổ cực, tôi chỉ muốn mời hai vị ly rượu cho nóng người.”
Hai tên cận vệ này được huấn luyện dưới tay Hàn Sở Nguyên, bọn chúng làm lơ trước Lục Hân Nghi: “Mau đi chỗ khác, đừng trách chúng tôi không nể tình cô là nữ nhân.”
Lục Hân Nghi trong lòng đã chắc chắn bên trong có gì đó không ổn, lúc này còn nghe thấy tiếng đồ vật trong phòng đổ vỡ. Hai tên cận vệ nhìn nhau, Lục Hân Nghi cuối người đặt khay rượu lên bàn bên cạnh, bàn tay trắng noãn nhỏ nhắn xoay người, một tay đánh vào huyệt đạo khiến một tên bất tỉnh, cùng lúc đó, đôi chân nhấc cao, đạp lên cổ tên còn lại, hắn ta trừng mắt nhìn cô, chưa kịp lên tiếng, Lục Hân Nghi dùng lực, bay người lên không trung, tung một cước đá hắn ta té xuống đất bất tỉnh.
Hạ xuống đất nhẹ nhàng an toàn, cánh cửa khóa chặt từ hai phía, nhìn bọn chúng xem ra không có chìa khóa.
Bên trong lại vang lên tiếng đồ vật đổ vỡ, nếu cô đạp cửa liền tạo ra tiếng động lớn, khiến nhiều người chú ý, nếu thật sự bên trong là Hàn Thương Nguyên và Hoàng Châu, liền khiến anh khó xử.
Lục Hân Nghi đưa tay lên đầu, rút ra cây kẹp tăm, đưa vào ổ khóa cửa vặn tới vặn lui chưa đầy 30 giây cánh cửa liền bật ra.
Bên trong nhìn thấy Hoàng Châu đang ngồi trên người Hàn Thương Nguyên, áo của cô ta đã cởi ra, Hàn Thương Nguyên đang nắm lấy tay cô ta, ngăn cô ta làm loạn.
“Mẹ nó, con đ.ĩ, dám động vào người của bà.” - Lục Hân Nghi bước đến, đá Hoàng Châu ngã từ trên giường xuống, Hoàng Châu đau đớn đến ngất đi.
Lục Hân Nghi biết mình hơi dùng lực, đi tới nhìn Hoàng Châu, thấy cô ta chỉ bị ngất đi, liền thở ra.
Lúc này, Hàn Thương Nguyên cảm giác toàn bộ máu trong cơ thể đều dồn về dưới bụng, cảm giác này ngày càng mạnh, gần như áp đảo lý trí của anh.
Anh là người luyện võ, kèm theo ý chí sắt đá của người trong quân đội, độc dược kia đã khó khống chế, anh đã dùng gần như toàn bộ để chống lại dục vọng của mình với Hoàng Châu.
Hiện tại nhìn thấy Lục Hân Nghi bước vào, toàn thân căng thẳng, càng không muốn làm hại cô gái nhỏ này.
“Hàn Thương Nguyên, tôi đưa anh đi bệnh viện.” - Lục Hân Nghi muốn đến gần đỡ anh đi.
Hàn Thương Nguyên nắm chặt tay, giọng khàn đặc: “Không được, bên dưới là người của Hàn gia, cô và tôi sẽ không thoát được đâu.”
“Vậy tôi đỡ anh vào nhà tắm ngâm nước lạnh nhé, nước lạnh sẽ khiến anh dễ chịu hơn.”
Hàn Thương Nguyên nhìn về phía tủ quần áo bên cạnh: “Tìm cà vạt trói tôi lại rồi giúp tôi vào nhà vệ sinh.”
Dù hắn được rèn luyện trong quân đội. khả năng tự chủ rất mạnh mẽ, dược tính đã ra sức tấn công từng tế bào, anh vẫn có thể duy trì được sự tỉnh táo của mình.
Nhưng anh biết, anh sắp không thể khống chế được chính mình.
“Lục tiểu thư, một lát nữa nếu phát sinh cái gì đừng khách khí, hãy ra tay đánh tôi ngất đi.”
Lục Hân Nghi chạy đến tủ quần áo, tìm được cà vạt bên trong, đi nhanh về hướng bên giường.
Khoảng cách càng gần, tiếng thở dốc bên tai cô càng ngày càng rõ, toàn thân cô cảm nhận có gì đó không ổn, bỗng nhiên cảm thấy âm thanh này đặc biệt mê người.
Ánh mắt cô vô thức rơi vào khuôn ngực mê người rắn chắc của Hàn Thương Nguyên, co bụng sáu múi lộ rõ, làn da mật ong lấm tấm những giọt mồ hôi túa ra, hình ảnh này khiến toàn thân cô nóng bừng.
Lục Hân Nghi đưa tay muốn chạm vào da thịt của Hàn Thương Nguyên. Nhưng bàn tay bị lý trí rụt lại, cô dùng sức kéo hai tay Hàn Thương Nguyên trói lại.
Trong phòng tỏa ra một mùi hương thơm kỳ lạ, phòng của nam nhân không thể có hương thơm này, hương thơm ngày càng nồng hơn…
Hàn Sở Nguyên sợ Hoàng Châu không tình nguyện, liền cho thêm hương liệu phản phất trong phòng, hít phải sẽ từ từ thấm thuốc.
“Mẹ kiếp.” - Lục Hân Nghi xé tay áo, bịt mũi lại.
“Hàn Thương Nguyên, đi vào nhà vệ sinh.” - Lục Hân Nghi dễ dàng lôi kéo được Hàn Thương Nguyên vào trong nhà vệ sinh, dùng nước lạnh làm hạ hỏa trên người anh.
Lục Hân Nghi nghiến răng nghiến lại cắn đầu lưỡi đến bật máu để chống lại mê hương mà cô hít phải.
“Lục tiểu thư, cô nhanh rời đi đi.” - Hàn Thương Nguyên lấy lại một chút lý trí.
Lục Hân Nghi lắc đầu: “Chẳng phải anh nói anh là bạn trai của tôi sao, để bạn trai bị trúng thuốc ở đây cho cô gái khác hưởng lại, đừng nằm mơ.”
Bên ngoài, tiếng đập cửa vang lên, giọng của Hàn Sở Nguyên.
Hai người lấy lại được một chút lý trí nhìn nhau, Lục Hân Nghi là người của Nhất Đường, nếu bị Hàn Sở Nguyên bắt được, ông ta sẽ mang cô khó dễ Lục Vũ Thần.
“Chạy đi.” - Hàn Thương Nguyên nói.
Lục Hân Nghi lắc đầu: “Ông ta vào đây liền khiến anh ngủ với cô gái khác, tôi không cho phép, có chạy cùng chạy.”
Hàn Thương Nguyên đưa mắt nhìn môi Lục Hân Nghi lúc này đã rỉ máu ra: “Bị sao?”
Lục Hân Nghi lắc đầu: “Không sao, trong phòng có mê hương, tôi đã khống chế được.”
Tiếng cửa bên ngoài vang lớn hơn, dường như muốn phá cửa đi vào bên trong. Không còn thời gian, Lục Hân Nghi nắm tay Hàn Thương Nguyên ra ngoài, nhặt một chiếc áo ném về phía anh, sau đó cả hai chạy ra ban công.
“Chỉ còn cách nhảy xuống.” - Lục Hân Nghi nhìn xuống phía dưới nói
Bên ngoài ban công là tầng ba, là Hàn Thương Nguyên tất nhiên sẽ không có vấn đề, nhưng anh không rõ ràng năng lực của Lục Hân Nghi.
“Nguy hiểm.” - Hàn Thương Nguyên không muốn đánh cược.
“Tôi không yếu đuối như vậy.” - Lục Hân Nghi nhếch môi cười.
Cánh cửa phía sau bang một tiếng, bật ra.
Hai người không còn lựa chọn nào khác, nắm tay nhau nhảy xuống đất…
Hàn Sở Nguyên cùng cận vệ chạy vào, nhìn thấy cháu trai và một cô gái xa lạ nhảy từ ban công xuống thì cả kinh, ông ta tin tưởng năng lực của cháu trai, nhưng cô gái kia… ông ta không muốn án mạng ở Hàn gia.
Chạy đến ban công nhìn xuống, thấy cả hai hạ cánh an toàn, đang nắm tay nhau chạy khỏi Hàn gia bằng con đường phía sau khuôn viên.
Ông ta đen mặt nhìn Hoàng Châu đang hớ hênh nằm dưới sàn nhà bất tỉnh, kéo chăn che chắn cho cô ta sai người bí mật đưa đi bệnh viện.
Lúc nãy ông ta thấy hai cận vệ bị tấn công bên ngoài, cứ nghĩ rằng sát thủ đến ám sát Hàn Thương Nguyên nên mới phá cửa chạy vào, không ngờ thấy cảnh này…
Cô gái đó là ai?
Chắc chắn không phải Doãn Mộ Tư?
Hàn Thương Nguyên lại có thể nắm tay một nữ nhân khác?
Hai người chạy ra khỏi Hàn gia, Lục Hân Nghi nhanh chóng đưa Hàn Thương Nguyên đến bệnh viện, trên đường đi Hàn Thương Nguyên đã gần như mất khống chế, cũng may Lục Hân Nghi thật sự đánh ngất anh ta trên xe, bản thân cũng rất khó chịu, để y tá chích cho mình một mũi thuốc.
“Lục tiểu thư, bang chủ biết tin của cô rồi, lệnh cô nhanh chóng quay về.”
Người của Nhất Đường đến bệnh viện, nhỏ giọng nói.
“Tôi sẽ tự giải thích với bang chủ, tôi cũng bị trúng độc, không thể về ngay được.” - Lục Hân Nghi nhìn phòng bệnh của Hàn Thương Nguyên liền nói: “Người của Hàn Sở Nguyên tấn công tôi, tôi cần người bảo vệ.”
Lục Hân Nghi trong Nhất Đường vị trí không nhỏ, lại được Lục bang chủ nhận làm cháu gái, cực kỳ yêu thương, nghe nói Lục Hân Nghi cần người, liền cho người canh phòng cẩn mật trong bệnh viện.
Lục Hân Nghi sau đó từ chối nằm giường bệnh, ngồi ở chiếc ghế bên cạnh giường bệnh của Hàn Thương Nguyên, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Đúng như cô đoán, người của Hàn Sở Nguyên đến tìm người, bị người của Nhất Đường chặn lại. Rừng nào hổ nấy, đất Nam Sơn chính là lãnh địa của Nhất Đường, người của Hàn Sở Nguyên cũng không dám đánh rắn động cỏ, chỉ một mực ở bên ngoài canh chừng.