Lục Vũ Thần rời khỏi nơi anh cho là nhàm chán, hắn ta vừa mới từ Hải Sơn về Nam Sơn tiếp nhận Lục thị được hơn một tháng nay.
Tuần trước liền nhận được thư mời tham gia tiệc sinh nhật của con gái của chủ tịch tập đoàn Doãn thị, vốn dĩ Lục Vũ Thần không hề muốn đi nhưng Doãn thị đang là miếng thịt lớn ở Nam Sơn, bị trợ lý cũng như bạn thân là Tô Ngôn ép đến.
"Sao cậu về sớm vậy, cũng không thèm đến chào hỏi Doãn tổng." - Tô Ngôn chán cái thái độ bất cần của Lục Vũ Thần liền trách.
"Nhàm chán." - Lục Vũ Thần quẳng lại một câu.
"Doãn Sâm cũng thật là, hôm nay là muốn tụ tập thanh niên ở Nam Sơn đến xem mắt con gái ông ta cũng không báo để chúng ta không cần đến, tôi còn đang chuẩn bị một vài dự án tốt để nhân dịp này bàn với ông ấy… cậu xem, như vậy là đổ sông đổ biển công sức tôi chuẩn bị rồi." - Tô Ngôn oán trách.
"Nếu là xem mắt, sao lại không thể đến?" - Lục Vũ Thần mở miệng.
Tô Ngôn đưa mắt nhìn hắn ta một cái, cái loại người vô tâm vô tình như hắn ta, cũng muốn đi xem mắt.
"Không phải tôi nói chứ Lục tổng, cậu xem người ta là con gái mới lớn, con gái nhà lành, danh gia vọng tộc… muốn lấy chồng cũng sẽ lấy một người trẻ tuổi hoặc ít nhất cũng là có lý lịch sạch sẽ một chút, Vũ Thần cậu đã có…"
Nói đến đây, Tô Ngôn liền câm miệng, bởi khí lạnh đã truyền đến đỉnh đầu, chỉ e còn dám mở miệng sẽ bị đóng băng.
"Gái nhà lành… chưa chắc." - Lục Vũ Thần nhấn nút mở cửa ghế phụ tự động, sau đó liền đá Tô Ngôn xuống xe mà phóng xe rời đi.
Sau bữa tiệc sinh nhật của Doãn Mộ Tư, ba của cô nói sẽ hẹn gặp nhà họ Tống đi ăn một bữa.
Cô cũng ngây ngô không hiểu mọi thứ đang được ba cô sắp xếp, cô vô tình trở thành tiểu tam chen ngang vào mối tình thanh mai trúc mã của Tống Tư Hàn và Hứa Doanh.
Có một hôm, Trần Chí Kiên nhắn cho cô một tin, nói rằng Hứa Doanh có đến tìm cũng không được gặp, gọi điện cũng không được nghe, còn mang cả tình bạn của cô và anh ta ra đe dọa, nếu cô không chịu nghe lời.
Sau lần đó, điện thoại Doãn Mộ Tư reo mãi cho đến khi cạn pin, cô cũng không dám nhận điện thoại của Hứa Doanh, cô không hiểu đã xảy ra chuyện gì, cho đến sau này cô mới biết… thật ra Trần Chí Kiên cũng là muốn tốt cho cô.
Đến ngày hai gia đình gặp mặt nhau, Doãn Mộ Tư nghĩ chỉ là cuộc gặp gỡ hợp tác làm ăn như ba cô thường đưa cô đi cùng.
Lúc cô gặp Tống Tư Hàn ở bên ngoài phòng ăn, gương mặt anh hốc hác, nhìn có vẻ già đi mấy tuổi, cô muốn đến hỏi thăm nhưng có người lớn hai bên nên không tiện.
"Lão Doãn, bữa cơm hôm nay tôi đại diện nhà trai xin kính ông một ly, chúng ta bao nhiêu năm qua làm ăn trên thương trường không ngờ cũng có một ngày trở thành người một nhà." - Ba của Tống Tư Hàn vui vẻ đứng lên kính rượu Doãn Sâm.
"Lão Tống, khách khí rồi."
Doãn Mộ Tư nghe có chút khó hiểu, từ khi nào Doãn gia và Tống gia muốn trở thành người một nhà.
Cô kéo áo Doãn Sâm nói nhỏ vào tai ông:"Ba, đừng nói với con là ba muốn tái hôn."
"Nói bậy cái gì, không phải con ưng ý Tống Tư Hàn sao, hôm nay hai nhà Tống - Doãn đến đây nói chuyện đính hôn của con và cậu ta." - Doãn Sâm nhỏ giọng đáp.
Doãn Mộ Tư nghe như sét đánh ngang tai, cô và Tống Tư Hàn đính hôn vậy còn Hứa Doanh thì phải làm sao, cảm giác của cô hiện tại tràn đầy tội lỗi.
Đến cuối bữa tiệc cũng chỉ là người lớn hai bên nói với nhau, cả cô và Tống Tư Hàn đều im lặng.
"Ông xem, hai đứa trẻ này trước người lớn chúng ta liền tỏ ra ngại ngùng.
Tư Hàn, con mau đưa Mộ Tư ra ngoài nói chuyện, không cần phải ở đây nghe chúng ta bàn công việc."
"Vâng, thưa ba." - Tống Tư Hàn cúi đầu đáp.
Tống Tư Hàn đi về phía cô, anh đứng ngay bên cạnh nhưng đối với Doãn Mộ Tư lại cảm giác xa cách muôn trùng.
"Doãn tiểu thư, xin mời."
Doãn tiểu thư - câu gọi nghe như xa cách ngàn dặm, từ trước đến nay Tống Tư Hàn đều gọi cô là Mộ Tư.
"Con xin phép." - Cô cúi đầu chào bậc tiền bối liền theo Tống Tư Hàn rời đi.
Anh bước đi phía trước, cô bước theo sau, nhưng cô cảm giác giống như tình cảm hèn mọn của cô đang ép buộc anh chấp nhận.
"Anh Tư Hàn." - Cô khẽ gọi.
"Em yên tâm, tôi và Hứa Doanh đã chia tay rồi… từ nay tôi sẽ trở thành vị hôn phu của em." - Tống Tư Hàn xoay người lại đáp.
"Anh Tư Hàn, em thật sự không biết gì cả.
Em sẽ nói với ba em từ chối cuộc liên hôn này, anh đừng giận." - Doãn Mộ Tư gấp gáp đáp.
"Không sao, Hứa Doanh rời đi rồi… là ai cũng không còn quan trọng." - Tống Tư Hàn lạnh lùng rời đi.
Doãn Mộ Tư không dám đuổi theo anh, cô biết cô càng giải thích, càng nói nhiều anh càng hận cô hơn.
Chỉ cần cô kiên quyết từ chối, anh sẽ không còn xa cách cô nữa phải không?
Khi cô bước ra khỏi cửa nhà hàng, nhìn thấy ngoài đường có một cậu bé đang đứng vạch kẻ đường, hai bên những chiếc xe hơi phóng nhanh bạc mạng đầy hiểm nguy.
Cậu nhóc đoán chừng hơn bốn năm tuổi, mái tóc xoăn nhẹ, gương mặt trắng trẻo có chút xanh xao, tay chân nhỏ nhắn trắng như hoa tuyết.
Đèn đường chưa chuyển màu mà cậu nhóc đã muốn chạy qua, Doãn Mộ Tư nhanh chóng chạy đến ôm cậu nhóc lại, chiếc xe hơi một chút nữa là đâm phải đứa trẻ liền mắng một trận.
"Cháu tên gì, ba mẹ cháu đâu rồi?"
Doãn Mộ Tư nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng người lớn bên cạnh…hay là đi lạc.
Cậu nhóc không trả lời, chỉ chăm chăm nhìn con heo nhỏ gắn trên túi của Doãn Mộ Tư.
"Cháu thích nó sao?"
Vẫn không nhận được phản ứng của cậu nhóc.
Doãn Mộ Tư liền tháo con heo nhỏ đưa cho cậu nhóc, nhóc con có chút rụt rè, nhưng không cưỡng được sự đáng yêu của heo bông liền nhận lấy.
"Cháu đi lạc sao? Nhớ đường về nhà hoặc số điện thoại của người nhà không?"
Cậu nhóc lắc đầu, rồi nghĩ một chút lại gật đầu, sau đó đưa hai tay lên tai, ý muốn gọi điện thoại.
Doãn Mộ Tư thấy vậy liền đưa điện thoại của cô cho cậu nhóc gọi bấm số điện thoại.
Cô không nghe thấy ai trả lời, tiếng chuông bên trong cặp sách của nhóc rung lên khiến Doãn Mộ Tư có chút nghi ngờ.
Còn chưa kịp hỏi, những chiếc xe hơi màu đen đã thắng lại sát bên lề đường, trên xe một người đàn ông mặc bộ vest màu xám khói bước xuống, nhìn thấy cậu nhóc liền thở phào nhẹ nhõm.
"Tiểu thiếu gia, cậu sao lại ở đây, cậu có biết tôi sợ đến đau tim không?" - Tô Ngôn tìm được người liền muốn khóc rống lên.
Cậu nhóc khinh bỉ không trả lời, sau đó đưa tay tạm biệt Doãn Mộ Tư, ra hiệu sẽ gọi điện thoại cho cô rồi tự động lên chiếc xe hơi màu đen vừa đến.
Tô Ngôn nhanh chân chạy theo, vậy mà bị thằng nhóc họ Lục kia cho làm không khí.
Cô cũng vẫy tay chào nhóc, cảm giác cô lại bị thằng nhóc con tán tỉnh sao, còn bày trò để xin số điện thoại của cô nữa… quá là đáng yêu.