Yêu Anh Đừng Nên Bỏ Rơi Anh

Shit! Cái gì cái nhà cũ nát này là tôi chọn sao? Bịa đặt! Tất cả đều là tên người làm kia bịa chuyện bậy bạ!

Bằng vào bản đại gia ta đây thông minh đẹp trai, thân phận cao quý, lại chọn trúng cái nhà cũ nát này sao? Mẹ ngươi nha! Nói đến đây, đại gia tôi cả một bụng oan ức.

Nhớ ngày đó, tôi cùng với người hầu đi ngang
qua nơi này thì chợt ngửi thấy được mùi chuột, hưng phấn đến mức tôi bất chấp người làm gọi, liều chết nhảy xuống xe đuổi theo mùi hương tuyệt
diệu đó chạy vào căn nhà cũ nát này chơi trò mèo vờn chuột, ai ngờ người làm vì vậy cho là tôi thích nhà này, hơn nữa quyết định mua vào ở.

Shit! Thật không phải đại gia tôi muốn oán trách, nhưng có chút tức giận, không hài lòng!

Phải nói thật mặc dù bình thường người làm phục vụ tôi rất thoải mái, hoàn
toàn không có nghi ngờ, nhưng trong chuyện này, anh ta thật sự kém cỏi.

Rõ ràng bình thường chúng tôi rất ăn ý, đừng nói một chút, coi như ngàn
điểm, vạn điểm cũng vô cùng ăn ý, chỉ cần tôi nhếch cái mông lên, là anh ta biết tôi muốn thải, hôm đó đầu anh ta bị kẹp cửa, hoàn toàn không
chú ý tôi ở bên cạnh kêu meo meo, tự quyết định mua ngôi nhà cũ nát này, còn dám nói với người khác là tôi chọn nữa chứ.

Shit! Đại gia
tôi có mắt nhìn kém như vậy sao? Người làm phá hư danh dự của tôi, làm
tôi cực kì khó chịu cùng buồn bực, nhưng phía sau ngôi nhà này, nhà cách vách thỉnh thoảng sẽ cung cấp cho tôi món cá rán vàng óng thơm nức, tôi đành miễn cưỡng chấp nhận. . . . . . Ở nơi này tuy nhà cửa cũ nát cũng
không tệ.

"A —— con cá trên bàn lại không thấy!" Bảy giờ tối, bên trong bếp nhà họ Đường, nhìn chằm chằm chỗ đáng lý ra phải có con cá đã rán vàng ươm, hôm nay lại chỉ còn lại cái đĩa không trên bàn ăn, Đường
Dĩ Kỳ nổi gân xanh trên trán, gào to lên tức giận vì mấy ngày đều như
vậy rồi.

Đáng ghét! Nhất định là con mèo mập bên nhà hàng xóm!

Nhất định là nó!

"Trời ạ! Vừa xoay người không để ý tới, không nghĩ nhanh như vậy đã bị tha đi rồi." Nghe tiếng gào, bà Đường thật nhanh từ phòng khách chạy vào bếp,
mắt thấy "Bảo vật" đã bị trộm, giờ chỉ có thể lắc đầu cười khổ.

"Tay chân con mèo mập đó rất linh hoạt, rất thích hợp làm ăn trộm!" Đi theo
sau, Đường Tuấn Trung trộm một miếng sườn xào chua ngọt cho vào mồm, vừa ăn nhưng không quên khen con mèo kia một chút.

"Không được!" Vỗ
bàn kêu to, Đường Dĩ Kỳ oán hận nói: "Hiện tại cái gì cũng tăng giá, chỉ có tiền lương là không tăng, mua nhánh hành cũng phải tính toán chi li
rồi, con mèo mập kia còn luôn chạy tới ăn trộm cá của nhà chúng ta, thật sự rất đáng giận rồi." Dứt lời, đùng đùng tức giận tiến ra cửa.

"Dĩ Kỳ, con đi đâu?" Nhìn chằm chằm bóng lưng đang đi, bà Đường sững sờ gọi.

" Con đi sang nhà hàng xóm tìm chủ nhân con mèo mập kia nói chuyện, bảo
anh ta dạy dỗ lại vật nuôi của mình!" Hét to nhưng người thì đã không
thấy đâu nữa.

"Dĩ Kỳ, quay lại! Nếu vì chuyện nhỏ này mà làm hỏng tình cảm hàng xóm láng giềng, thì không tốt lắm. . . . . ." Bà Đường
muốn hoà thuận với hàng xóm, lập tức kinh hãi vội vàng đuổi theo ngăn
cản lại bị đứa con trai đằng sau kéo lại.

"Trời! Mẹ, mẹ kệ chị ấy đi, để cho chị ấy đi sang hàng xóm nói chuyện, nếu không chúng ta muốn
đề phòng con mèo “cướp bóc” cũng rất mệt đó!" Cười ha ha, Đường Tuấn
Trung cũng học theo con mèo “cướp bóc”, bàn tay lại hướng tới đĩa sườn
xào chua ngọt.

Ba!

Âm thanh thanh thúy “dễ nghe” của da
thịt bị đánh vang lên, không chút lưu tình đập vào tay tên trộm đang bốc đồ ăn, bà Đường cười mắng, "Nhà chúng ta phải phòng kẻ ăn trộm là con
đầu tiên! Đói bụng đi lấy cơm ăn, chứ lớn như vậy rồi, còn bốc tay ăn
vụng, so với con mèo còn không bằng."

"Oa ——" kêu thảm thiết vì
đau, Đường Tuấn Trung nhe răng trợn mắt xoa tay, tràn đầy tức giận."Kẻ
ăn vụng gì chứ? Vì sao lấy con ra so sánh với con mèo mập kia, thật là
quá đáng! Dù sao con cũng là con của mẹ nha . . . . . ."

Ô. . . . . . Không ngờ trong lòng mẹ, anh không bằng một con mèo mập, thật đáng buồn!

bbs. . cn

Bị ốm sao?

Hơi nghiêng đầu liếc nhìn vật hình tròn trắng tuyết đang cuộn tròn trên
sofa, Tề Thiệu Khải thầm nghĩ, không tự chủ được đưa mắt nhìn bát thức
ăn của mèo vẫn còn đầy ấp . . . . . .

Sao lại thế nhỉ?

Đã
liên tục mấy ngày, chén thức ăn của mèo gần như không giảm bớt, với sức
ăn bình thường của nó, không thể nào lại như thế này được!

Nhưng
nếu là bị bệnh, thì xem ra tinh thần rất tốt, hơn nữa cũng không gầy,
thậm chí có cảm giác là mập hơn trước một chút, rốt cuộc. . . . . .

"Mày đã ăn những thứ gì?" Khẽ nhíu mày, rốt cuộc anh không nhịn được hỏi ra điều nghi ngờ trong lòng.

"Meomeo. . . . . ." Người làm, là cá thơm phức, béo ngậy! Liếm móng vuốt, Độc Nhãn vẫn chưa thoả mãn.


"Có phải bị ốm không?" Bàn tay trắng nõn xoa bóp bụng mềm mại, coi nó như người, vẻ mặt Tề Thiệu Khải nghiêm túc hỏi thăm.

"Meo meo!" Xí! Ta thân thể cường tráng, nhìn giống như bị bệnh sao? Chớ nguyền rủa lung tung!

"Không phải sao?" Nghe như meo meo là lời phủ định, Tề Thiệu Khải nhíu mày
chặt hơn, đúng lúc đang âm thầm lo lắng không biết là nơi nào có vấn đề
——

"Leng keng! Leng keng. . . . . ." Bỗng dưng, tiếng chuông cửa chợt vang lên.

Ai tới tìm anh? Chẳng lẽ là Ôn Thiệu Hằng cái tên nói nhiều đó?

Ngẩn người một chút, Tề Thiệu Khải cùng Độc Nhãn liếc mắt nhìn nhau, theo bản năng nhìn đồng hồ đeo tay. . . . . . bảy giờ tối.

Thời gian này, công việc của anh ta còn chưa xong chắc chắn còn chưa rời
công ty, ở Đài Loan, trừ Ôn Thiệu Hằng, sẽ không có người nào tìm anh,
như vậy người bên ngoài nhấn chuông cửa là ai?

"Leng keng! Leng keng! Leng keng. . . . . ."

"Meo meo ——" người làm, không đi mở cửa sao?

"Có thể là nhân viên chào hàng, không ra." Nhìn thấy trong đôi mắt xanh lục muốn hỏi, Tề Thiệu Khải ôm Độc Nhãn chui vào bên trong sofa tự lẩm bẩm, hoàn toàn không có ý định đi ra ngoài xem.

"Leng keng! Leng
keng! Leng keng! Leng keng. . . . . ." Nhưng thật đáng tiếc chính là,
người bên ngoài cũng rất cố chấp, từng tiếng chuông cửa giống như đòi
mạng không ngừng vang lên, không có ý định bỏ đi.

Gần như cố ý so tính nhẫn nại, nghe tiếng chuông cửa như đòi mạng thúc giục, nhưng
người đàn ông đang ngồi trên sofa coi như tiếng gió thổi qua không để ý, chỉ chăm chú vuốt ve con mèo mập trong lòng, cho đến khi tiếng chuông
cửa phải vang lên chừng hai mươi mốt tiếng, hơn nữa còn có dấu hiệu tiếp tục, khi cái lỗ tai nhạy cảm của Độc Nhãn rốt cuộc không chịu nổi.

"Meo meo meo meo!" người làm, ta ra lệnh anh hãy đi ra bên ngoài đánh cho
cái người tạo ra âm thanh này một trận! Giãy dụa thân thể mũm mĩm, Độc
Nhãn táo bạo uốn éo trong lồng ngực người làm, lòng tràn đầy khó chịu
meo meo hung ác gọi.

Nhìn thấy bộ dạng vật nuôi đang tức giận,
không thể tiếp tục so tính nhẫn nại với “con rùa”, không thể làm gì khác hơn là đứng dậy tiến tới sân, hé khuôn mặt lạnh như băng ra khỏi cánh
cửa sơn đỏ, ai ngờ đập vào mắt anh lại là. . . . . .

Là cô ấy!

Mặt không thay đổi nhìn chằm chằm hàng xóm mấy ngày trước trèo trên tường,
Tề Thiệu Khải lấy giọng điệu mà người ngoài không thể biết được cảm xúc
chậm rãi mở miệng, "Có chuyện gì?"

Trời —— người này ở nhà mà để
cho cô bấm chuông cửa lâu như vậy, may mà tính nhẫn nại của cô rất cao,
nếu không chắc anh ta còn không chịu ra khỏi cửa đâu!

Trong lòng
thầm bất mãn, tuy là tới hỏi tội, Đường Dĩ Kỳ nghĩ là người văn minh với nhau, quyết định tiên lễ hậu binh. "Tề tiên sinh, xin hỏi “vòng đen”
nhà anh đâu?"

"Vòng đen?" Nhíu mày, không hiểu cô đang nói đến cái gì?

"Chính là con mèo bự mà anh nuôi nó thành heo." Rất lễ phép nở nụ cười vô tội rực rỡ nhất, cô vui lòng giải thích.

". . . . . ." Rơi vào trạng thái im lặng một lúc, cuối cùng giống như là
không chịu nổi khi vật nuôi yêu quý của mình bị gọi thô lỗ như vậy, rốt
cuộc không nhịn được Tề Thiệu Khải mở miệng sửa lại."Nó gọi là Độc
Nhãn."

"Độc Nhãn?" Phốc! Không nghĩ tới con mèo mập kia còn có tên tuổi uy phong như thế.

Cố nín cười, mặc dù cảm thấy gọi là “vòng đen” hợp lý hơn. Nhưng Đường Dĩ
Kỳ vẫn nể mặt gật đầu liên tục tán dương."Tên rất hay! Tên rất hay! Quá
hợp với nó."

Không nhìn ra trong mắt cô lóe lên nụ cười, chẳng
biết tại sao, tính tình từ trước đến giờ dửng dưng mà giờ Tề Thiệu Khải
lại hình như cảm thấy có chút tức giận, lập tức dùng giọng nói lạnh lùng lần nữa hỏi: "Xin hỏi cô tìm Độc Nhãn có chuyện gì?"

"Tính sổ!" Hai cánh tay ôm ngực, "Tiên lễ" đã xong, hiện tại bắt đầu "hậu binh" rồi.

"Tính sổ?" Khẽ nheo mắt, Tề Thiệu Khải học cô hai cánh tay ôm ngực."Xin hỏi tính sổ cái gì?"

"Tiên sinh, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, mặc dù tôi không rõ gia quy
nhà anh như thế nào, nhưng sẽ không có điều nào là đi ăn trộm cá nhà
khác chứ? Hơn nữa còn kéo dài mấy ngày!" Gương mặt thanh tú mỉm cười lễ
phép nhưng có một ít giễu cợt, cô chờ xem anh ta sẽ nói thế nào.

Cuối cùng anh cũng biết mấy ngày qua, nguyên nhân tại sao thức ăn mèo trong bát không có giảm bớt chút gì!

Trong bụng thầm nghĩ, ánh mắt Tề Thiệu Khải theo bản năng nhìn về phía sau,
chỉ thấy Độc Nhãn chẳng biết lúc nào đã di chuyển cơ thể béo bự, đủng
đỉnh đi tới ngoài hành lang nhìn hai người, vẫn chưa liếm móng vuốt

xong, biểu hiện giống như đang. . . . . . Cười!

"Meo meo ——" muốn tìm người làm của tôi tố cáo? Vô ích! Tôi mới là chủ, tôi nói gì người
làm nghe nấy, người phụ nữ xấu xa, mau về đi!

Nghe tiếng, ánh mắt sắc bén của Đường Dĩ Kỳ quét tới, nhìn thấy nó liếc mắt, phe phẩy cái
đuôi, bộ dạng xấu xa, vốn là giả bộ người văn minh trong nháy mắt không
còn, cực kỳ tức giận giơ chân tố cáo."Anh nhìn xem! Anh nhìn đi! Có con
mèo nào giống như nó. . . . . . núng na núng nính như vậy sao?"

Vốn định nói chữ bỉ ổi, gần đến khóe miệng thì đột nhiên nghĩ từ này quả
thật có chút khó nghe, không thể làm gì khác hơn là nhanh chóng đổi cách nói.

Quả thật. . . . . . Có chút núng nính!

Mình nuôi nó
sẽ biết cá tính nó thế nào, bản thân rõ nhất, Tề Thiệu Khải hoàn toàn
không có cách phủ nhận, Độc Nhãn đúng là ăn trộm cá nhà người ta, cách
giải quyết chính là ——

"Bao nhiêu tiền? Tôi trả cô!" Âm thanh
lạnh lùng hỏi thăm, anh không ngại tốn tiền giải quyết tai vạ, nhanh
chóng chấm dứt tranh cãi.

Cái gì? Anh ta cho là cô cố ý tới gây sự vì tiền của anh ta sao?

"Đây không phải là đền hay không đền tiền, mà là vấn đề dạy dỗ!" Lòng tràn
đầy khó chịu, mặt Đường Dĩ Kỳ đỏ lên kêu: "Tôi không cần anh đền tiền,
chỉ cần anh để ý kỹ con mèo của anh. . . . . ."

Dừng một chút,
liếc xéo Độc Nhãn, nhưng mặt nó cũng rất đẹp, thật đáng yêu, không nhịn
được bổ sung một chút, "Nếu như nó đừng ăn trộm, mà là quang minh chính
đại tới nhà tôi chơi, tôi sẽ cho nó ăn." Thật sự là muốn ôm lấy thân thể mập mạp trắng tuyết kia mà đùa bỡn một cái!

"Meo meo!" Shit! Ta
là thân phận cao quý, còn cần người phụ nữ như cô cho ăn sao? Chưa từng
nghe qua vợ không bằng bồ, bồ không bằng trộm sao? Trộm được đồ mới thấy quý, mới thấy ngon, có hiểu hay không?

Hất mặt, Độc Nhãn khinh thường phe phẩy cái đuôi, cao ngạo đi vào trong nhà.

Nó nó nó. . . . . . Nó có thái độ gì?

Đường đường là người mà lại một lần nữa bị một con mèo mập khi dễ, khoé miệng Đường Dĩ Kỳ run run, nhưng lại không thể đuổi theo so đo với một con
thú nuôi, để tránh mất phong độ, lập tức cố mỉm cười. "Tề tiên sinh,
điều tôi muốn nói đều đã nói xong rồi, không quấy rầy, gặp lại!" Dứt
lời, xoay người rời đi.

"Chờ một chút!" Ngoài dự đoán, Tề Thiệu Khải bỗng dưng gọi cô lại.

"Chờ, làm gì?" Kinh ngạc quay đầu lại, ánh mắt tràn đầy cảnh giác, không biết anh ta còn có lời gì cần nói.

"Xin hỏi. . . . . ." Giọng nói trong trẻo lạnh lùng hơi có chút chần chờ. "Vấn đề gas nên đến đâu giải quyết ?

"Gas?" Nhất thời Đường Dĩ Kỳ không kịp phản ứng.

Cô vừa nghe thấy cái gì? Vì sao đề tài lại bị chuyển sang cái này?

"Đúng, gas!" Gật đầu một cái, khuôn mặt từ trước đến giờ lạnh nhạt giờ lại lộ
ra một chút bối rối."Xung quanh đây đường ống khí gas có phải có vấn đề
hay không, không có gas 2, 3 ngày rồi." Và anh, 2, 3 ngày nay đã phải
tắm nước lạnh rồi.

Nghe vậy, Đường Dĩ Kỳ ngây người một lúc, sau
đó hiểu được vấn đề của anh là ở chỗ nào, lập tức không nhịn được cười." Ở ngỏ hẻm này nhà mọi người đều cũ kỹ, không có dùng đường ống dẫn khí, mọi người đều gọi bình gas tới."

"Bình gas?" Lúc này đổi lại là Tề Thiệu Khải sửng sốt.

"Đúng!" gật đầu, Đường Dĩ Kỳ vui lòng hướng dẫn “Trên mỗi thùng gas sẽ có số
điện thoại của cửa hàng, nếu dùng hết rồi, anh chỉ cần gọi điện thoại
bảo họ mang đến là xong."

Bình gas? Anh ở đây mới có hai tuần, đã từng thấy qua vật như vậy sao?

Vuốt cằm, Tề Thiệu Khải im lặng thật lâu. . . . . .

Vừa thấy vẻ mặt này của anh, chẳng biết tại sao, trong lòng Đường Dĩ Kỳ có
dự cảm kỳ lại. "Ách. . . . . . chẳng lẽ anh không biết bình gas nhà anh
để chỗ nào sao?"

". . . . . ." Đáp lại cô, là một sự im lặng cùng ánh mắt vô tội.

Không cần nói, cô đã biết đáp án.

"Quên đi!" Hướng lên trời liếc mắt, Đường Dĩ Kỳ quyết định làm người tốt đến cùng.


"Tôi vào tìm giúp anh vậy." Dứt lời, không để ý ánh mắt kinh ngạc của anh,
cất bước xuyên qua cỏ hoang dây leo trong sân thì ánh mắt không tự chủ
được nhìn xuống, ngay sau đó lắc đầu một cái, tự mình đi vào nhà.

Gần như không biết được cô sẽ làm như vậy, Tề Thiệu Khải không khỏi ngẩn
ra, không rảnh suy nghĩ nhiều vội vàng đi theo vào trong.

Chỉ
thấy cô đi thẳng đến phía sau bếp, ánh mắt quan sát xung quanh một vòng, cuối cùng dừng chỗ góc có tủ dài nhất, không nói hai lời đi dến kéo cửa tủ ra, chỗ mà người chủ trước để.

"Điện thoại!" Vươn tay, Đường Dĩ Kỳ hướng về phía người đàn ông phía sau.

Lần đầu tiên cảm giác mình như gã ngốc, Tề Thiệu Khải im lặng không nói gì ngoan ngoãn đưa điện thoại di động.

Nhận lấy điện thoại, Đường Dĩ Kỳ lấy số trên thùng gas rồi gọi. "Alo, gas XX phải không? Xin cho một bình gas tới đây, địa chỉ là đường XXX số XX. . . . . ." Bởi vì là hàng xóm, không cần hỏi cũng biết địa chỉ, rất nhanh đọc địa chỉ, lúc này mới tắt điện thoại, đưa điện thoại di động trả cho anh.

". . . . . . Cám ơn." Trừ hai chữ này, Tề Thiệu Khải cũng không biết nên nói cái gì.

Vấn đề gây phiền phức cho anh 2, 3 ngày nay, người phụ nữ trước mắt này
không cần tới một phút để giải quyết, làm cho anh thật sự. . . . . .
không lời nào để nói.

"Chút chuyện nhỏ, không có gì!" Cười khẩy
vẫy tay, ánh mắt Đường Dĩ Kỳ theo thói quen quan sát phòng bếp một vòng, sau đó cảm thấy kỳ lạ. . . . . .

Không có xoong nồi bát đũa,
không có đồ gia vị, không có thịt cá rau quả. . . . . . Tóm lại, những
thứ để nấu ba bữa cơm nên có, nơi này không có gì cả, phòng bếp to như
vậy lại chẳng có thứ gì, hoàn toàn không nhìn ra dấu vết "đồ ăn đang
nấu".

Thật là lạ! Coi như ba bữa cơm ăn ở ngoài, thì cũng nên có
hộp đồ ăn ... đồ bỏ đi, nhưng trong thùng rác trừ mấy hộp sữa tươi,
không có gì cả.

Cô ấy. . . . . . muốn uống sữa tươi sao?

Trong bụng thầm nghĩ, thấy cô nhìn chằm chằm vào hộp sữa tươi trong thùng
rác, vừa mới được giúp “chút chuyện nhỏ" xong, Tề Thiệu Khải cảm giác
mình nên "báo ân", về sau không ai thiếu nợ ai.

"Muốn uống sữa
tươi sao?" Nếu là những vật khác, anh không có, nhưng nếu là sữa tươi,
ngược lại anh có rất nhiều, không thành vấn đề.

"À?" Cô lại bỏ qua cái gì sao? Tại sao đề tài lại đột nhiên chuyển sang sữa tươi rồi?

Đường Dĩ Kỳ lần nữa tự nhiên bị hỏi đột ngột, đang muốn từ chối, lại thấy anh ta mở tủ lạnh, bên trong chất đầy các loại sữa, nhưng. . . . . .không
có gì khác nữa!

Thật sự không còn cái gì khác nữa!

Quả
thật không thể tin vào mắt của mình, cô kinh ngạc hỏi, "Anh trữ sữa tươi để bán sao?" Oa oa ——nếu sau này sữa tăng giá, cô biết nên tìm ai tính
sổ rồi.

"Không phải để bán? Là tôi muốn uống." Theo bản năng phủ nhận.

"Coi như là trừ ba bữa cơm, cũng không uống nhiều như vậy!" Cô vẫn không thể tin được.

"Tôi là uống thay ba bữa cơm." Tề Thiệu Khải không kiêng kỵ thừa nhận ngay,
lại nhận thấy có điều gì đó không đúng, chân mày không khỏi hơi nhíu.

Quái! Anh cần gì phải giải thích với cô nhiều như vậy? Anh chưa từng giải thích bất cứ chuyện gì với ai nhiều như vậy!

"Ba bữa cơm anh cũng chỉ uống sữa tươi?" Tròn mắt, Đường Dĩ Kỳ không có chú ý tới người đứng bên cạnh có vẻ ảo não, chỉ khiếp sợ kêu lên, "Như vậy
làm sao có thể sống?"

"Trẻ con cũng có thể uống sữa tươi mà lớn,
không có lý gì người lớn lại không được." Giọng nói lạnh lùng đưa ra một ví dụ thực tế để chứng minh, và cho đó là dĩ nhiên.

Này này này. . . . . . Đây là cái lý luận gì? Thậm chí có người ba bữa cơm chỉ uống
sữa tươi, người đàn ông này có cuộc sống như thế nào?

Quả thật
không thể tin trên thế giới có người như vậy, Đường Dĩ Kỳ chỉ có thể
nghẹn họng nhìn chằm chằm thân hình có vẻ quá mức gầy gò của anh, nhìn
chằm chằm nhìn chằm chằm, chẳng biết tại sao, cảm giác có chút nổi giận.

Bệnh thần kinh! Có tiền mua nhiều sữa tươi như vậy, sao lại không đi mua thịt cá, rau quả về nấu?

Được rồi! Coi như lười nấu, cũng có thể mua sẵn về ăn, ba bữa cơm chỉ uống
sữa tươi, muốn giảm cân hay sao? Anh đủ gầy, không cần nha!

Tiếp tục như vậy nữa, thân thể sẽ bị hỏng mất!

Bỗng dưng, tình mẫu tử của Đường Dĩ Kỳ bộc phát, không nói hai lời, kéo cánh tay của anh đi ra bên ngoài.

"Kéo đi đâu, làm gì?" Bị hành động bất ngờ của cô làm cho hoảng sợ, Tề Thiệu Khải bị kéo đi.

"Để thắt chặt tình hàng xóm, mời qua nhà tôi ăn cơm tối!" Ngoái đầu nhìn lại cười tươi nói.

"Tôi không. . . . . ." Vốn là muốn từ chối, nhưng lời nói đến đầu lưỡi, lại
nụ cười xinh đẹp của cô mê hoặc, lời định nói bị nuốt trở lại, trong
khoảng thời gian ngắn không cách nào lên tiếng, im lặng, bị kéo đi vào
miệng hổ.

Vì vậy, với ý định là sang nhà hàng xóm bảo họ trông
coi mèo nhà mình, không cho phép sang ăn vụng nữa, thế nhưng cô ấy lại
kéo thêm một người đàn ông về ăn cơm: mà người đàn ông bị kéo tới trong
bữa cơm tối đứng ngồi không yên, bị ba người nhà họ Đường với tinh thần
hàng xóm hoà thuận, bị hỏi cả đêm, đến lúc có thể thoát thân thì anh đã
không giải thích được tại sao lại đồng ý, sửa sang lại khoảng sân đã bị

bỏ hoang khá lâu.

bbs. . cn

"Leng keng! Leng keng! Leng keng! Leng keng. . . . . ."

9h sáng, ngoài cửa sắt sơn đỏ, một ngón tay thon dài mảnh đè chuông điện
không thả, tiếng chuông cửa vang lên như gọi hồn chưa từng gián đoạn lấy một tiếng, thế nhưng phía sau cửa vẫn không có động tĩnh gì, chỉ là chủ nhân ngón tay nhỏ nhắn hình như sớm đoán được chủ nhà sẽ "Khoan thai
tới chậm", vẫn để ngón tay ở chuông cửa không có buông ra.

Hai bên một trong cửa, một ngoài cửa phải mất ba phút sau, rốt cuộc, có người giơ cờ hàng đầu hàng.

"Chuyện gì?" Kéo thật mạnh cánh cửa nhỏ sơn đỏ, Tề Thiệu Khải mắt đầy đường máu nhìn chằm chằm "Khách không mời mà đến" ngoài cửa, sắc mặt trắng bệch
như quỷ, vẻ mặt uể oải nhưng cực kỳ tức giận.

Anh nghĩ, mới ngủ chưa được ba tiếng đã bị đánh thức, không thèm quan tâm tới lễ phép căn bản đối với "người quấy rối giấc ngủ".

"Anh quên à? Tối hôm qua anh với tôi đã hẹn chín giờ hôm nay giúp anh dọn
dẹp lại sân nhà." Giả bộ tạo ra gương mặt vô tội, ánh mắt Đường Dĩ Kỳ
hướng về phía sau anh trước đây vốn xanh tươi, nhưng giờ sân đã là bãi
cỏ hoang, hỗn loạn không được quét dọn.

Ôi. . . . . . Hơn một năm trước, sau khi bác Trương qua đời, từ một cái sân cây cỏ xanh tươi đã
trở thành hoang tàn khô héo, cô nhìn thấy rất buồn, nhưng vì không phải
chủ nhà, cũng không thể ngày ngày leo tường xâm nhập vào nhà chăm sóc,
chỉ có thể mặc kệ bỏ hoang.

Giờ, rốt cuộc nhà này đã có chủ nhà
mới, mặc dù người này ngay cả bình gas để ở đâu cũng không biết, càng
không thể nào sẽ tự đi dọn dẹp sân nhà, nhưng chẳng sao, chỉ cần anh ta
không để ý, cô không ngại sang làm hộ.

Cho nên, trên bàn cơm tối qua, cô đã bày tỏ ý định này với anh ta rồi.

"Tôi, không, có, đồng, ý!" Từng chữ từng câu, Tề Thiệu Khải cắn răng thanh
minh, nghĩ đến bữa cơm tối hôm qua, anh liền hối hận suýt chút nữa đem
mình ngâm trong sữa tươi để chết đuối.

Ai có thể ngờ, cũng bởi vì nhất thời không để ý, bị kéo sang nhà hàng xóm, khiến cho anh bị ba
người nhà họ “Tấn công", một bữa cơm ăn không được tự nhiên, hận không
thể bỏ trốn.

Mà “cái hẹn” của cô ấy, cũng là trong buổi tối "Tấn
công" hôm qua nói qua, nhưng mà anh không nhớ rõ mình có gật đầu đồng ý
không.

"Nhưng anh cũng không có cự tuyệt a!" Đường Dĩ Kỳ phản bác nhanh chóng, rất hợp tình hợp lý.

Mắt đỏ ngầu nhìn cô, Tề Thiệu Khải cố gắng muốn phản bác lại."Hôm nay cô không cần đi làm sao?"

"Hôm nay là thứ bảy được nghỉ ngơi." Cười khanh khách với ý định đuổi cô về.

". . . . . ." Một hồi không nói gì, anh không nói lời nào cũng không cho
cô vào, cứ như vậy mặt lạnh ngăn ở cửa, định dùng sự lạnh lùng để cô
biết khó mà lui giống như nhiều người trước đây.

Thế nhưng, có
người không sợ lạnh giá, khả năng chịu rét đặc biệt giỏi, còn có thể mặt dày đắc chí mà nói."Tôi hy sinh ngày nghỉ làm lao công giúp anh sửa
sang lại sân nhà, còn không cần trả tiền công, chuyện tốt như vậy, anh
còn không vừa ý cái gì à?"

Anh không cần cô hy sinh!


thiếu ngủ mà thiếu chút nữa làm thái độ lạnh nhạt từ trước tới giờ của
anh cũng bị chọc tức mà hét lên, may mà lý trí vẫn đủ mạnh, anh chỉ có
thể nổi gân xanh trên trán, âm thầm cắn răng."Cô Đường, sáng sớm tôi mới lên giường, đến bây giờ. . . . . ." Cố ý nhìn đồng hồ đeo tay một chút, trong ánh mắt tràn đầy tố cáo."Ngủ không tới ba giờ, tôi rất mệt mỏi,
không có tinh thần cùng cô sửa sang lại sân."

Những thứ cỏ cây kia muốn mọc thế nào, dài ra sao, anh hoàn toàn không để ý.

Ngủ không tới ba giờ? Vậy không phải là thức suốt đêm, sáng 6, 7 giờ mới
lên giường? Chậc chậc, thật là cuộc sống không lành mạnh a!


sao cũng không biết rõ, cho dù trong lòng không hài lòng, Đường Dĩ Kỳ
cũng không có ngốc mà nói ra, nhưng vẫn nở nụ cười gật đầu liên tục."Dĩ
nhiên! Dĩ nhiên! Mời anh tiếp tục vào ngủ, không cần để ý tới tôi, chỉ
cần cho tôi vào sân nhà anh, tôi có thể tự làm."

Thật đúng là không ai nỡ đánh mặt tươi cười, cô không tin anh còn lý do để từ chối.

Nhìn chằm chằm nụ cười quá mức tươi kia, Tề Thiệu Khải lần nữa bị hoa mắt,
đợi phục hồi tinh thần lại, không khỏi thầm buồn tình trạng thất thần
của mình, cộng thêm không tìm được lý do, tinh thần quá mức uể oải,
không muốn tiếp tục lãng phí thời gian dây dưa, vì vậy tức giận nhưng cố giả bộ lạnh nhạt bỏ lại một câu "Tùy cô", quay đầu đi vào trong nhà,
không để ý tới cô.

Thấy mục đích của mình đã đạt được, Đường Dĩ
Kỳ đắc ý nhảy vào bên trong cánh cửa sơn đỏ, hơn nữa còn lén sau lưng
anh ra dấu tay chiến thắng, cho đến kia thân hình gầy gò biến mất vào
trong nhà, hai tay cô mới chống nạnh, nhìn một vòng hoa và cây cảnh lung tung trong sân, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở cái cây đằng góc sân vì
không ai chăm sóc mà bị cỏ dại xâm chiếm, tuy sắp lụi nhưng vẫn cố gắng
kết trái thành một quả lựu nho nhỏ, tròng mắt sáng lên không khỏi nhớ
tới chuyện cũ mà trở nên dịu dàng . . .

A. . . . . .Trước đây,
mỗi mùa lựu chín, bác Trương sẽ cho cô cùng em trai cô sang, thường
xuyên nhịn không được hái xuống là muốn ăn, đứng tại chỗ bóc vỏ ăn luôn, mỗi lần luôn là đầy tay, miệng dính màu đỏ tươi, nhưng không biết mệt.

Quả lựu đỏ tươi, chua chua ngọt ngọt, đó là trí nhớ lúc còn bé, cũng là tưởng nhớ tới bác Trương, cô không muốn nó bị chết!

Quyết định! Bắt đầu dọn dẹp từ cây lựu này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận