Không tới 30 phút đơn kiện đã được đưa đến phòng làm việc của Thẩm Bội Tuyền. Cô cũng không tốn quá nhiều thời gian để xem ── không phải bởi vì cô đọc nhanh, mà bởi vì trừ đơn xin giam giữ ở phía ngoài, thì chỉ có hai trang giấy, hơn nữa hai trang giấy này cũng không liên quan đến chứng cớ, mà chỉ là báo cáo nghiệm thương.
Cô không dám tin, "Chỉ như vậy?"
Học tỷ Lý Gia Dung đứng ở một bên nóng nảy chờ đợi ── cô không phải quan toà, nếu không được Tiều Tuyền cho phép, những đơn kiện này cô đều không được xem, "Thế nào?"
"Đây có thật là vụ án do Sĩ Dương xử lý không?"
"Đúng a! Phía trên còn có chữ ký của A Dương mà!"
Nhìn về phía nơi ký tên của công tố kiểm sát trên đơn kiện, đó là chữ ký của Nghiêm Sĩ Dương, chữ viết ngoáy nhưng hạ bút rất nặng, cho thấy lúc ấy anh rất hỗn loạn, nghi ngờ cùng tức giận. . . . . .
"Cái này thật không giống tác phong của Sĩ Dương."
"Tiểu Tuyền, rốt cuộc thế nào?"
Nhưng vào lúc này, bên ngoài có người gõ cửa, học tỷ chạy tới mở cửa, thì ra là cảnh sát toà án tới thông báo, "Thẩm phán, chuẩn bị mở phiên toà."
Thẩm Bội Tuyền chỉnh lý tâm tình, "Tôi biết rồi."
Không suy nghĩ nhiều, Thẩm Bội Tuyền đứng lên, đi đến bên cạnh cầm lấy áo với nón của quan toà mặc vào, sau đó đi trở về bàn làm việc, cầm mấy tờ tài liệu, cùng quyển lục pháp toàn thư ── chuẩn bị ra toà ứng chiến!
Lý Gia Dung ngăn cô lại. Đây là lần đầu tiên cô ngăn Thẩm Bội Tuyền lại khi phiên toà sắp mở, bởi vì nghi ngờ trong lòng cô như sắp nổ tung; lần đầu tiên cô không cố kỵ, mở miệng hỏi suy nghĩ của Thẩm Bội Tuyền."Tiểu Tuyền, em. . . . . . em định làm như thế nào?"
Thẩm Bội Tuyền nhìn cô, không lên tiếng, chỉ lắc đầu một cái.
Cô không thể nói, trước khi có phán quyết, cô không thể nói với bất cứ ai; học tỷ cũng hiểu được điều này, cô lắc đầu nghĩa là cô không biết nên làm sao.
Thẩm Bội Tuyền đi ra khỏi phòng làm việc, rồi đi về phía toà án. Đây là lần đầu tiên đầu óc cô trống rỗng, dọc theo đường đi, đầu cô không có bất kỳ ý tưởng nào.
Trong 24 tiếng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Sĩ Dương không phải là người như thế ── mỗi lần muốn giam giữ nghi phạm, anh đều có thể đưa ra một đống lớn chứng cứ, cho cô đầy đủ lý do, để cô dù không muốn bắt giữ người đó cũng không được.
Nhưng tại sao…..tại sao lần này chỉ đơn giản có mấy trang giấy….
Cô thật muốn mắng chửi người, rốt cuộc là anh đang làm gì? Giờ chỉ có thể lên tòa án, chính mắt thấy được anh, mới có thể biết rõ.
Cửa chính đang ở trước mắt, cảnh sát toà án giúp cô mở cửa ra, hướng về phía cô hô ‘thẩm phán tốt’; cô như có điều suy nghĩ, chỉ tùy ý gật đầu nhẹ, rồi đi vào tòa án.
Tất cả mọi người đứng dậy nghênh đón cô. Thẩm Bội Tuyền yên lặng ngồi ở chỗ của quan toà, sau đó tất cả mọi người đều ngồi xuống.
Nghiêm Sĩ Dương ngồi bên phải của Thẩm Bội Tuyền, chỗ dành cho kiểm phương, bị cáo ngồi phía đối diện.
"Thì ra thẩm phán là nữ!" Đường Vinh thuận miệng nói, trong giọng nói tràn đầy giễu cợt.
Thẩm Bội Tuyền không thèm để ý, ngược lại Nghiêm Sĩ Dương lại nổi đóa, anh mắng bị cáo, "Câm miệng cho tôi, loại người như mày, đến tòa án vẫn phách lối như thế, đúng là kẻ cặn bã!"
"Kháng nghị, thay mặt đương sự, tôi kháng nghị kiểm phương công kích thân chủ tôi."
Còn chưa bắt đầu thẩm lý mà hiện trường đã cãi nhau ầm ĩ, Thẩm Bội Tuyền cảm thấy rất đau đầu, cô cầm dùi, nặng nề gõ xuống.
"Yên lặng!" Nghe thanh âm của cô có thể thấy được cô không hề cảm thấy tức giận vì bị Đường Vinh giễu cợt, "Tôn trọng tòa án, đề nghị kiểm phương chú ý cách dùng từ, người bị hiềm nghi cũng nên nghe cho rõ, nếu còn dám nói lung tung, quan toà sẽ buộc tội ô nhục nhân viên công vụ."
Không cần la to nói lớn, Thẩm Bội Tuyền lập tức khống chế được trật tự tòa án; luật sư của Đường Vinh lập tức có chút khẩn trương, thấy Thẩm Bội Tuyền trầm tĩnh như vậy, xem ra rất khó thuyết phục.
"Đã nhận được đơn xin giam giữ của kiểm phương, mời kiểm phương thuyết minh tình hình trước mắt."
Nghiêm Sĩ Dương đứng lên, dõng dạc, thậm chí là bi phẫn, nói ra những gì mà anh đã điều tra và phát hiện trong 24 giờ qua ──
"Người bị hiềm nghi là Đường Vinh, đã dùng thủ đoạn làm nhục, còn cưỡng chế người bị hại là Uông Ánh Quân quan hệ tình dục, người bị hại đã được đưa đi bệnh viện nghiệm thương, ngoài ra cũng đã thu thập các vật thể, xác nhận là trong thân thể người của người bị hại có tinh dịch của người bị hiềm nghi, vì vậy kiểm phương xin tòa án bắt giữ người bị hiềm nghi Đường Vinh."
Thẩm Bội Tuyền nghe ── Đoạn Nghiêm Sĩ Dương nói cùng với những gì viết trong đơn kiện hầu như giống nhau như đúc, hoàn toàn không có gì thay đổi, có nhiều hơn cũng chỉ là tờ giấy nghiệm thương của bệnh viện cùng báo cáo về việc thu thập các vật thể.
Lúc này, luật sư của Đường Vinh đứng lên, "Những lời nói của kiểm phương hoàn toàn là thêu dệt, cô Uông Ánh Quân chỉ làm chuyện của vị hôn thê thôi, cho dù ở trên người cô ấy tìm được tinh dịch của thân chủ tôi thì sao, cái đó cũng không đại biểu cho cái gì. Vị hôn phu cùng vị hôn thê phát sinh quan hệ tình dục, chẳng lẽ cũng phạm pháp sao?"
Nghiêm Sĩ Dương rống giận, "Con mẹ nó, thúi lắm!"
"Kháng nghị! Kiểm phương cứ mở miệng là nói ra những từ ngữ ô uế, tôi nghiêm chỉnh kháng nghị."
Thanh âm của Thẩm Bội Tuyền trầm xuống, "Kiểm phương, xin tự trọng." Cô bắt đầu có chút mất hứng rồi.
Nhưng hình như Nghiêm Sĩ Dương không có cảm giác gì với phản ứng của Thẩm Bội Tuyền, anh vẫn như cũ tức giận không thôi, "Vị hôn phu cùng vị hôn thê? Trên đời này có vị hôn phu nào khi cùng vị hôn thê quan hệ tình dục thì lại cầm dao găm khắc chữ trên người của vị hôn thê không? Đường Vinh khắc hai chữ 『đê tiện 』ở trên người của Uông Ánh Quân, đây là quan hệ tình dục bình thường của vị hôn phu cùng vị hôn thê sao?"
"Vậy cũng không liên quan đến kiểm phương, thân chủ của tôi cùng vị hôn thê chính là thích loại hành vi tình dục mạnh mẽ này; y học cũng đã nói, trên đời này có những người thích tự ngược, thích bị người khác ngược đãi… chuyện của họ liên quan gì đến người khác?" Luật sư của Đường vinh nói chẳng ra gì, nhưng Đường Vinh lại cười đến cực kỳ vui vẻ.
Rốt cuộc, Nghiêm Sĩ Dương nổi giận, dùng đơn kiện đang cầm trong tay ra sức ném, đứng lên định xông tới đánh tên súc sinh Đường Vinh kia.
Những kiểm sát viên cùng anh ra toà cũng ở một bên cản lại, nhưng không ngăn được anh.
Đáng chết! Tiểu Quân bị thương nặng như vậy, anh tận mắt thấy những vết thương kia, đều là do tên súc sinh này làm hại! Đáng chết ──như vậy còn có thiên lý sao?
Thẩm Bội Tuyền thấy vậy, hỏa khí cũng nổi lên, cầm quyển sách luật ném xuống, toàn trường khiếp sợ, cô rống to." Nghiêm Sĩ Dương! Dừng lại! Đây là tòa án, anh nghĩ ở trước mặt tôi đánh người sao?"
Âm thanh trở nên có chút thê lương, "Nếu anh không dừng lại, tôi sẽ đuổi anh đi ra ngoài!"
Nghiêm Sĩ Dương căn bản không hề nghĩ Thẩm Bội Tuyền sẽ trách cứ anh, anh nhất thời ngây ngẩn cả người, không thể tin được; kiểm sát viên bên cạnh thừa cơ kéo anh trở lại.
Thẩm Bội Tuyền thu thập tâm tình, mở xem đơn kiện hai trang giấy, "Người hiềm nghi rốt cuộc có tội hay không, không phải là trọng điểm để thảo luận hôm nay, kiểm phương muốn bắt giữ người, mời tuân theo luật tố tụng hình sự điều 101, đưa ra chứng cứ thuyết phục."
Lời nói của cô vang vang có lực, toàn trường đều yên lặng.
Có lẽ kiểm phương cùng luật sư của Đường Vinh cũng đang bắt đầu suy nghĩ làm sao để thuyết phục quan toà ── Thẩm Bội Tuyền nói không có sai, Đường Vinh có tội hay không, chờ lần khởi tố sau lại tranh luận; hôm nay là thảo luận việc có bị giam giữ hay không, trọng điểm là ở giam giữ.
Nghiêm Sĩ Dương đứng lên, "Trải qua một ngày điều tra, người bị hiềm nghi phạm tội lớn, có khả năng bỏ trốn, còn có thể huỷ đi chứng cớ, hoặc loại bỏ nhân chứng, cho nên kiểm phương yêu cầu tòa án đồng ý đem Đường Vinh giam giữ."
Luật sư của Đường Vinh lập tức nói tiếp, "Thẩm phán, thân chủ của tôi căn bản không có phạm tội, thân chủ của tôi chỉ cùng vị hôn thê ân ái; huống chi thân chủ của tôi lại là người đứng đầu của xí nghiệp Đường thị, danh tiếng lan xa, căn bản là không thể chạy trốn; huỷ đi chứng cớ, loại bỏ nhân chứng.. càng không thể nào, bởi vì thân chủ của tôi cùng vợ chưa cưới quan hệ tình dục là chuyện thường tình , căn bản là không cần huỷ chứng cớ."
"SHIT!" Nghiêm Sĩ Dương nhỏ giọng mắng.
Thẩm Bội Tuyền nhìn một chút hai bên, "Kiểm phương, lý do giam giữ của kiểm phương không có cách nào thuyết phục tôi."
Nghiêm Sĩ Dương ngây người, anh đứng lên, "Người này cường bạo Tiểu Quân, là tội phạm tình nghi lớn nhất. . .. ."
"Theo luật, mục đích của việc giam giữ là để tránh cho đương sự chạy trốn, hoặc tiêu huỷ chứng cớ, khiến cho lần truy tố sau gặp khó khăn. Tôi thành thật nói cho anh biết, anh phải dựa vào hai điểm này để thuyết phục tôi. Người bị hiềm nghi sẽ chạy trốn, sẽ thiêu huỷ chứng cớ sao? Không nói về việc đương sự có tội hay không, chỉ dựa vào những suy đoán vô căn cứ đó, tôi không có cách nào tiếp thu được cách nói của kiểm phương."
Nghiêm Sĩ Dương còn muốn cố gắng, "Nhưng trong điều 101 cũng có đưa ra, người phạm tội cưỡng chế quan hệ tình dục cũng có thể áp dụng biện pháp giam giữ để ngăn chặn. . . . . ."
"Vậy kiểm phương phải chứng minh người bị hiềm nghi là kẻ phạm tội."
Lần đầu tiên, Nghiêm Sĩ Dương hoàn toàn không biết nên nói như thế nào ── Hai mươi mấy giờ, anh tốn một nửa thời gian ở bệnh viện điều tra tình trạng thương tích của Tiểu Quân, lại dùng một nửa thời gian còn lại bắt Đường Vinh đến tra hỏi, sau đó bắt anh ta tới toà án.
Quả thật, anh không có thời gian đi điều tra những chứng cứ khác; nhưng nhìn vết thương trên người Tiểu Quân, anh liền chắc chắn tên kia là hung thủ. Đáng chết! Tại sao Tiểu Tuyền lại làm như vậy?
"Kiểm phương" Thẩm Bội Tuyền nhắc nhở, "Xin sớm đưa ra chứng cứ, 24 giờ sắp trôi qua!"
Luật sư của Đường Vinh mở miệng nói: "Thẩm phán, xin yên tâm, cô Uông Ánh Quân là vị hôn thê của thân chủ tôi, bọn họ quen biết nhau đã nhiều năm, có thể nói bọn họ giống như là vợ chồng già, đã sớm ngán, hiện tại đụng phải chuyện như vậy, dĩ nhiên càng không muốn đụng vào cô ấy, làm sao có thể làm những chuyện như kiểm phương nói?" Giọng nói cực kì cợt nhã, làm Đường Vinh cũng cười theo.
Nghiêm Sĩ Dương thống hận, nắm chặt quả đấm, bắp thịt toàn thân như căng ra.
Thẩm Bội Tuyền cũng nhăn mày, cô không nhìn ai, ngoại trừ Nghiêm Sĩ Dương."Kiểm phương, tôi không thể đợi thêm nữa." Hít sâu, "Quan toà quyết định, không cho phép giam giữ, lập tức thả người."
Nghiêm Sĩ Dương đau xót, anh lập tức từ chỗ ngồi nhảy lên, lớn tiếng hô, " Thẩm Bội Tuyền!" Thanh âm của anh tràn đầy tức giận.
Cô cũng không yếu thế, cầm dùi trong tay gõ xuống, "Lập tức thả người! Kết thúc phiên toà!"
Nắm hồ sơ trên tay, cô không quay đầu lại mà một mạch rời khỏi toà án. . . . . .
Tám giờ tối, Thẩm Bội Tuyền vẫn còn đang trong phòng làm việc xử lý công văn, nghiên cứu vụ án, viết bản án.
Nghe nói kiểm phương đã lập tức hướng tòa án cấp cao kháng cáo. . . . . .
Cô không thẹn với lương tâm, việc cô quyết định không cho phép giam giữ đều là dựa vào những chứng cứ hiện tại có được, tin tưởng tòa án cấp cao cũng sẽ đồng ý với cô, chỉ là. . . . . .
Sĩ Dương kháng kiện…cũng chỉ mình anh chịu thiệt thòi, chẳng lẽ anh muốn để cho mọi người biết, anh không hề có chứng cứ mà còn muốn đem người bắt giữ sao?
Đúng, từ trực giác, cô biết Đường Vinh rất khả nghi, biết vẻ mặt hoảng sợ của Tiểu Quân đêm đó không phải giả, cô cũng có thể suy ra, Đường Vinh có thể nghênh ngang ra hầu toà, vậy có nghĩa là việc thu thập chứng cứ sẽ rất khó khăn, dù cô có bắt giữ Đường Vinh hay không thì bên ngoài cũng sẽ phê bình cô, nhưng cô không thẹn với lương tâm, cô chỉ nhìn chứng cứ.
Nhưng cô cũng rất kinh ngạc ── đây là lần đầu tiên Sĩ Dương để cho cô gặp phải cảnh khó xử như vậy!
Nếu muốn bắt giữ người, thì phải tập hợp đủ toàn bộ chứng cứ, đừng để cho quan toà khó xử. . . . . . Cô từng nói với anh như vậy.
Mà anh cũng từng nói qua ── anh mới không muốn nhìn thấy cô hao tổn tâm trí.
Cho nên mỗi lần phá án, anh luôn cố gắng thu thập chứng cứ, để cho cô có thể không hề nghi ngờ mà xử án; nhưng lần này, anh lại chỉ đưa cô mấy trang giấy, điều này thật không giống cách làm của anh, cho nên cô không thể làm theo ý muốn của anh, đem Đường Vinh bắt giữ.
DDLQD---editor: beti0609
Lý Gia Dung vẫn ngồi ở vị trí của mình, cô nhìn đông nhìn tây, không thể tĩnh tâm xử lý công việc ── tối nay cô quyết định về nhà trễ, trải qua một buổi chiều kịch tính như vậy, cô sợ sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Lúc này, cửa phòng làm việc đột nhiên truyền đến một hồi gõ mạnh!
Lý Gia Dung nhanh chóng đi về phía cửa, ngăn ở đằng trước; Thẩm Bội Tuyền chỉ liếc mắt nhìn, lập tức lòng đã hiểu, tiếp tục vùi đầu vào công việc.
"Mở cửa! Mở cửa ra!"
Lý Gia Dung không biết nên làm như thế nào cho phải, khó khăn nhìn Thẩm Bội Tuyền, cô cười khổ, sau đó lại tiếp tục ngăn ở cửa.
Bên ngoài âm thanh vẫn như cũ, "Mở cửa, để tôi vào đi!"
Dường như có thể nghe được tiếng khuyên bảo từ phía ngoài, "Kiểm phương, không nên như vậy, nơi này dù sao cũng là tòa án! Không nên nháo, nếu viện trưởng phát hiện chuyện này, thì đối với anh, với Thẩm phán cũng không tốt."
"Đáng chết! Mở cửa!" Nghiêm Sĩ Dương hô to, "Em dám phán quyết, chẳng lẽ không dám đối mặt với anh sao? Mẹ kiếp! Mở cửa!"
Học tỷ vẫn đứng ngăn ở cửa, Thẩm Bội Tuyền thì rất bình tĩnh, nhưng không ai chú ý tới trong mắt cô lóe lên một tia chán nản.
Bên ngoài Nghiêm Sĩ Dương tiếp tục kêu gào, thanh âm càng lúc càng lớn."Đây là cái mà em gọi là chính nghĩa sao? Rắm chó!" Âm thanh của anh sắp khàn rồi, "Trước kia em nói với anh như thế nào? Chẳng lẽ tất cả đều là nói xạo sao? Mở cửa ──"
Bỏ bút trong tay xuống, "Mở cửa ra!"
"Tiểu Tuyền, đừng! Để chị đi ra ngoài khuyên anh ta một chút."
Thẩm Bội Tuyền không chịu nổi, "Không cần! Mở cửa ra."
Anh đang tràn ngập tức giận, vậy hãy để cho anh giải toả nó ra ngoài; nếu cô đã không thẹn với lương tâm, thì không có lý do gì lại sợ đối mặt với anh? Huống chi còn là đối mặt với cái đã tồn tại nhiều năm trong lòng anh!
Lý Gia Dung không biết nên làm như thế nào cho phải, nhìn cô, lại nhìn cửa, không thể làm gì khác hơn là thở dài, mở cửa ra.
Cửa vừa mở ra, Nghiêm Sĩ Dương lập tức xông tới, nhất thời bên trong, bên ngoài cửa lúng túng thành một đoàn.
"Học tỷ, chị ra ngoài trước đi."
Lý Gia Dung bất đắc dĩ, bàn về chức vị, trước mắt là một quan toà, một kiểm sát, cô nào có địa vị nói chuyện? Huống chi hai người này tuyệt đối không chỉ là vì chuyện công việc mà giằng co, tình cảm cũng là nhân tố chiếm một phần rất lớn.
Lý Gia Dung đi nhanh ra ngoài, mang theo mấy cảnh sát toà án rời đi, thuận đường giúp bọn họ đóng cửa lại ── mặc kệ như thế nào, A Dương chắc sẽ không đánh người! Chắc sẽ không đâu. Dù sao đó cũng là cô. . . . . . Là Tiều Tuyền. . . . . .
Lúc này, Nghiêm Sĩ Dương trông rất nhếch nhác, trên mặt tràn đầy mồ hôi, áo sơ mi trắng trên người cũng nhăn nhóm, tay áo thì xắn tới cùi chỏ, thân hình cao lớn của anh đứng trước mặt cô."Tại sao?"
Thẩm Bội Tuyền thở dài, "Lý do…em đã nói rất rõ ràng trên toà án."
***************-----beti0609
"Cô ấy là Tiểu Quân . . . . . ."
Một câu nói khiến Thẩm Bội Tuyền nhất thời đỏ hốc mắt ── Cô biết! Cô biết đó là Tiểu Quân, cho đến bây giờ cô vẫn không quên được ánh mắt kinh hoảng của Tiểu Quân đêm hôm đó, nghe được tiếng thét thê lương tuyệt vọng của cô ấy!
Cô biết Tiểu Quân bị uất ức, cô biết a. . . . . .
Nước mắt Nghiêm Sĩ Dương đột nhiên rơi xuống, lấy tay lau nhưng lại lau hoài không hết, "Súc sinh kia cường bạo Tiểu Quân, còn cầm đao khắc chữ trên người Tiểu Quân. Em biết không, trên người cô ấy, vết thương lớn nhỏ tổng cộng có hơn một trăm nơi, em biết không, biết không?"
Thẩm Bội Tuyền cũng đỏ mắt, ". . . . . . Rốt cuộc muốn em nói thế nào? Dù biết là vậy, nhưng muốn giam giữ người hiềm nghi, kiểm sát có trách nhiệm phải đưa ra chứng cứ, điểm này anh nhất định biết rất rõ ràng. . . . . ."
"Mẹ kiếp! Hiện tại còn ai quản việc đó!" Anh tức giận ra quyền, nặng nề đập bàn làm việc của cô, tài liệu trên bàn nhất thời rớt xuống đất, ly nước cũng lung lay, vẩy vài giọt nước ra ngoài.
Anh chỉ biết Tiểu Quân bị tên súc sinh kia làm thương tổn, tên súc sinh chết tiệt kia đem việc làm nhục Tiểu Quân làm thú vui; thậm chí. . . . . . thậm chí năm đó, Tiểu Quân là bởi vì bị súc sinh kia cường bạo, mới rời khỏi anh!
Trong lòng Thẩm Bội Tuyền đau xót, "Nói như vậy, anh còn là nhân viên chấp pháp sao?"
"Còn em? Em cho rằng em làm như vậy là chính nghĩa sao? Mẹ kiếp! Đây chính là chính nghĩa mà em nói sao?" Nghiêm Sĩ Dương như muốn nổi điên.
Nhất là lúc nãy, khi anh tận mắt nhìn tên súc sinh Đường Vinh kia nghênh ngang rời khỏi kiểm sở, ở trước mặt phóng viên sẵng giọng nói, kiểm phương làm việc không rõ ràng, nhưng mà Tổng giám đốc như anh đây nguyện ý tha thứ cho anh ta. . . . . .
Mẹ kiếp! Mẹ kiếp ──
Thẩm Bội Tuyền nhắm chặt mắt, rồi lại mở ra "Ang chỉ dùng hai ba tờ giấy mà muốn em đồng ý bắt giữ người? Em không muốn phê bình anh, nhưng anh thái quá lắm rồi! Vì Tiểu Quân, anh cũng không nhớ phải làm công việc kiểm sát của mình như thế nào nữa. . . . . ."
"Đúng!" Nghiêm Sĩ Dương tức giận thừa nhận, "Anh nhìn thấy Tiểu Quân, anh thật sắp nổi điên. . . . . . Lòng anh đau như dao cắt ──"
Thẩm Bội Tuyền phát hiện chính mình như sắp đứng không vững ── trước mặt cô anh thừa nhận anh nhìn thấy bạn gái năm đó, thấy bộ dáng Tiểu Quân như vậy, lòng anh đau… đau đến sắp nổi điên? !
Thẩm Bội Tuyền vẫn cố nhịn, cố gắng đứng vững! Cho dù hai chân cô đang run rẩy, cô cũng phải đứng vững. . . . . . đứng vững . . . . . .
Nghiêm Sĩ Dương đau lòng nhìn cô, một chút cũng không ý thức được mình đã nói cái gì, càng không nghĩ tới mình sẽ ở trước mặt cô nói ra như vậy ── lời kia giống như thừa nhận anh không quên được Tiểu Quân, vẫn luôn chưa từng quên Tiểu Quân!
Đau lòng như muốn nổi điên? ! Quay đầu, cô không biết mình còn có thể nói gì?
Ông trời, một đêm tỏ tình kia là chuyện cười sao? Còn là trừng phạt? Trừng phạt cô động lòng, trừng phạt cô tham lam không cam nguyện làm bạn bè mà lại hy vọng tình cảm xa vời?
Nghiêm Sĩ Dương ôm đầu, anh như mất khống chế, khóc rống lên, vì Tiểu Quân phải chịu khổ nhiều năm như vậy, anh còn nghi ngờ cô, anh còn từng trách cô. . . . "Tiểu Quân tốt như vậy, là một cô gái tốt, tại sao lại phải gặp chuyện như vậy. . . . . Coi như chia tay, anh cũng không hy vọng cô ấy biến thành như vậy. . . . . ."
Thẩm Bội Tuyền đau xót, hốc mắt cũng ướt ── Sao cô lại hi vọng? Cô chưa từng nghĩ tới việc thừa dịp mà nhảy vào. . . . . .
---Dien-Dan-Le-Quy-Don_____beti0609----
Nhảy vào. . . . . . Buồn cười a! Cô lại chen chân vào bọn họ. . . . . .
"Anh còn là kiểm sát sao? Anh không giúp được Tiểu Quân. . . . . .giương cao chính nghĩa, theo đuổi chân tướng, phát hiện chân lý…anh khinh…Tất cả đều là chó má!"
Cô nhìn anh, nhìn anh với đôi mắt đẫm lệ.
Nghiêm Sĩ Dương cũng nhìn cô, hai mắt của anh không có cô ── anh trách cô, oán cô, không thể tiếp nhận việc cô đưa ra quyết định như vậy.
Tốt! Cô sẽ để cho anh oán, oán đi! Cô không sao cả, nhiều lắm chính là lui về, lui về trước một đêm kia, lui về thời điểm hai người vẫn là bạn bè, thậm chí lui về hơn mười năm trước, thời điểm hai người không quen biết nhau.
Thật ra thì Nghiêm Sĩ Dương rất rõ ràng, dù có nói với Tiều Tuyền cũng không được gì ── tòa án cấp cao đã bác bỏ việc kháng kiện của anh, anh biết mình không thể làm được gì!
Nhưng đó là Tiểu Quân! Tiểu Tuyền không phải cũng biết Tiểu Quân sao, không phải rất quen thuộc với cô ấy sao? Tại sao? Tại sao Tiểu Tuyền không chịu giúp một tay? Tại sao?
Anh trêu tức cô, oán cô, bởi vì cô thay đổi. . . . . . thay đổi. . . . . .
Vì phát tiết, Nghiêm Sĩ Dương nắm chặt quả đấm, hung hăng đánh vào tủ sách thuỷ tinh bên cạnh; cửa tủ bằng thủy tinh nhất thời vỡ vụn, bên trong trưng bày quyển lục pháp toàn thư mà mười năm trước anh đưa cho Thẩm Bội Tuyền.
Anh đánh thẳng vào trong tủ khiến bản lục pháp toàn thư rớt trên mặt đất! Tiếng thủy tinh bể doạ đến người vẫn đang chờ bên ngoài.
Lý Gia Dung vọt vào, vừa đúng nhìn thấy hai người giằng co ── Một bên là Thẩm Bội Tuyền hờ hững, một bên là Nghiêm Sĩ Dương vừa buông quả đấm xuống, tay vẫn còn đang chảy máu.
Anh không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.
Người vừa đi, toàn thân Thẩm Bội Tuyền như mất hết hơi sức, cô cứ như vậy ngồi sững trên đất; Lý Gia Dung tiến lên muốn xem cô, xác nhận tình trạng của cô.
Thẩm Bội Tuyền lắc đầu, nhắm hai mắt, nước mắt đột nhiên rơi xuống. Nhưng cô không khóc, không khóc thành tiếng, chỉ yên lặng rơi lệ.
Lúc này cô lại mở mắt ra, dùng sức bò đến tủ sách bên cạnh, không để ý việc miểng thuỷ tinh có thể đâm cô bị thương, dùng tay nhặt quyển sách lên, ôm vào trong ngực.
Đây là anh đưa, là thứ mà cô vô cùng quý trọng. . . . . . Dù anh không cần, nhưng cô lại xem như trân bảo, so với sinh mệnh còn trọng yếu hơn.
Thật may là chuyện đêm hôm đó không có nhấc lên gợn sóng quá lớn, ít nhất viện trưởng của toà án cùng người đứng đầu ở kiểm sở không phát hiện, mà Thẩm Bội Tuyền cũng không có kháng nghị với kiểm sở chuyện Nghiêm Sĩ Dương chạy tới náo loạn, nên chuyện này coi như bỏ qua.
Lý Gia Dung nghĩ, tủ sách thủy tinh bị phá, tìm nhân viên tạp vụ tới dọn dẹp là được; hồ sơ rơi tán loạn trên đất, tìm chút thời sắp xếp lại là ổn…cô là phụ tá của quan toà thì nên làm những chuyện này.
Từ ngày đó trở đi Thẩm Bội Tuyền trở nên trầm lặng hơn, mỗi ngày đều vùi đầu vào công việc; một ngày trôi qua, trừ thời điểm mở phiên toà, ngoài ra cô không nói một câu nào.
Thậm chí mấy ngày nay, cô đều ở lại tòa án, không chịu về nhà, không ngừng dùng công việc mê hoặc chính mình ── mệt mỏi thì nằm sấp lên bàn ngủ, rạng sáng khoảng 2, 3 giờ lại thức dậy tiếp tục công việc, mặc dù hiệu suất tăng nhiều, nhưng chắc chắn tình trạng sức khoẻ cũng chịu ảnh hưởng.
Lý Gia Dung nhìn thấy vậy, trong lòng cũng gấp gáp, nhưng lại không biết nên nói như thế nào ──
Vụ án của Uông Ánh Quân hiện đang bị kẹt lại ở đó. Uông Ánh Quân là bạn gái trước của Nghiêm Sĩ Dương, mà Tiểu Tuyền đã thích A Dương rất nhiều năm, vốn cho là Tiểu Quân đã rời đi, tìm được hạnh phúc, rốt cuộc Tiểu Tuyền có thể cùng A Dương ở chung một chỗ, nhưng hiện tại có lẽ rất khó.
Nhìn Nghiêm Sĩ Dương bất bình thay cho Tiểu Quân, thậm chí vì Tiểu Tuyền không chịu giam giữ Đường Vinh mà chạy tới đây náo loạn, làm cho người ta rất khó không liên tưởng ── A Dương vẫn thích Tiểu Quân!
Khó trách ngày đó Tiểu Tuyền rơi lệ, mặc dù không có khóc thành tiếng; nhưng trong trí nhớ của Lý Gia Dung, dường như cô chưa từng thấy Tiểu Tuyền khóc, ngày đó có lẽ là lần đầu tiên!
Sau đó, Thẩm Bội Tuyền khôi phục như bình thường ── cô vẫn làm việc, vẫn mở phiên toà; nhưng Lý Gia Dung cảm thấy đây là một trở ngại lớn với Tiểu Tuyền!
Thân là học tỷ, là người luôn chiếu cố, giúp đỡ Tiểu Tuyền, vì muốn xác định hiện tại trong lòng Nghiêm Sĩ Dương nghĩ gì, có phải lại động lòng với Tiểu Quân hay không, nên Lý Gia Dung quyết định tự thân xuất mã, đi gặp tên kia để tìm câu trả lời.
Xế chiều hôm nay, Lý Gia Dung thừa dịp Thẩm Bội Tuyền mở phiên tòa, len lén từ viện toà án chạy đến kiểm sở để tìm gặp Nghiêm Sĩ Dương.
Thành thật mà nói, phụ tá của quan toà chạy tới kiểm sở tìm người là chuyện rất bình thường, nhưng tìm kiểm sát thì lại là chuyện khác; huống chi Lý Gia Dung còn là phụ tá của Thẩm Bội Tuyền, mà mấy ngày trước, bởi vì Thẩm Bội Tuyền quyết định không giam giữ Đường Vinh mà thanh danh của cô được lan truyền rộng rãi.
Nghiêm Sĩ Dương khó chịu, đi đến công viên nhỏ gần kiểm sở ── anh đang nghiên cứu vụ án, điều tra các chứng cứ khác, cũng đang lâm vào bế tắc, không tìm được đường ra, giờ lại bị người khác cắt ngang như vậy, dĩ nhiên là khó chịu.
"Học tỷ, chuyện gì?" Giọng nói của anh vô cùng không tình nguyện.
Lý Gia Dung cũng không tức giận, "Còn biết tôi là học tỷ của cậu sao? Cậu cũng thật là có lễ phép!"
Thân hình cao lớn ngồi trên ghế đá ở công viên, "Bây giờ tôi đang vội, xin hỏi học tỷ rốt cuộc là có chuyện gì?"
Lý Gia Dung cảm thấy Nghiêm Sĩ Dương đúng là làm người khác không thích nổi, không biết tại sao Tiểu Tuyền lại có thể ngây ngốc thích cậu ta mười năm. Chẳng lẽ là trong mắt người tình là Tây Thi? Không đúng, Tây Thi là nữ, Nghiêm Sĩ Dương cũng không phải là nữ. . . . . ."Bây giờ cậu tính toán như thế nào?"
"Cái gì như thế nào?"
"Tiểu Quân a!"
Vừa nhắc đến tên của cô gái kia, sắc mặt của Nghiêm Sĩ Dương trầm xuống, nội tâm đau đớn không thôi, "Tôi còn đang điều tra, tôi cũng không tin Đường Vinh có thể thoát tội; vị hôn phu, vị hôn thê? Hành vi tình dục bình thường? Lừa gạt ai vậy! Có quỷ mới tin. . . . . ."
"Tôi không phải hỏi vụ án, tôi là nói tới chuyện ngày hôm đó, cậu nháo với Tiểu Tuyền như vậy, rốt cuộc là cậu muốn như thế nào?"
Nhớ tới ngày ấy, Nghiêm Sĩ Dương cũng cảm thấy rất phiền, "Có thể như thế nào? Nháo cũng đã nháo rồi. . . . . ."
"Cậu không cảm thấy mình có lỗi chút nào sao?"
" Tiểu Tuyền nên bắt giữ Đường Vinh . . . . . . Ôi! Làm gì đánh tôi?"
Lý Gia Dung nặng nề gõ vào đầu Nghiêm Sĩ Dương, giống như đang dạy dỗ đứa con trai năm tuổi của cô, "Kiểm sát như cậu đúng là vô dụng! Không phải cậu đã thi tư pháp sao, luật pháp cậu học đều bỏ đi hết rồi hả?!"
". . . . . ."
"Trở về học lại các điều luật đi, Tiểu Tuyền xử lý không có sai, tòa án cấp cao bác bỏ kháng kiện, không phải là minh chứng rõ ràng nhất sao?"
". . . . . . Nhưng Đường Vinh phạm vào tội cưỡng chế, ép buộc quan hệ, hình phạt nặng nhất là từ bảy năm trở lên . . . . . ."
"Ngu ngốc! Rốt cuộc làm sao mà cậu có thể làm kiểm sát được vậy? Theo luật, nếu đã phạm trọng tội thì sẽ không thể trở thành lý do tạm giam giữ." Cô cần phải giúp Tiểu Tuyền nói chuyện, "Ở trên phiên toà, Tiểu Tuyền đã giúp cậu rồi, quan kiểm sát động một chút là mở miệng mắng bị cáo như cậu, ở toà án khác, nhất định là bị đuổi ra ngoài ngay lập tức, còn để cho cậu ở lại mắng chửi người khác như vậy sao!"
"Cứ nhìn thấy tên súc sinh Đường Vinh kia, tôi liền khó chịu á!"
"Thật chỉ là như vậy không?" Cô đột nhiên hỏi.
"Có ý tứ gì?"
Lý Gia Dung nhìn anh, nói ra lo lắng trong lòng ── cô tin tưởng đây cũng là lo lắng của Tiểu Tuyền, chỉ là Tiểu Tuyền vẫn luôn không dám nói."Bình thường đầu óc cậu rất rõ ràng, tuyệt đối không có khả năng xảy ra chuyện chỉ dùng hai ba tờ giấy lại kêu toà án bắt giữ người. . . . . . Cậu thành thật nói đi, có phải vì vụ án này có liên quan đến Tiểu Quân nên cậu mới có thể biến thành như vậy không? Có phải cậu vẫn thích Tiểu Quân không?"
Nghiêm Sĩ Dương lại bộc phát, anh đứng lên, dùng sức đạp ghế, "Mẹ kiếp! Tại sao mấy người đều nghĩ đến chuyện như vậy? Tại sao?"
". . . . . ."
"Người nào cũng đều nói như vậy, mẹ kiếp. . . . . ."
"Bởi vì biểu hiện của cậu làm cho người ta có loại cảm giác này."
Nghiêm Sĩ Dương thở dốc, tức giận cùng kinh ngạc, "Tôi là kiểm sát, Tiểu Quân là người bị hại, con mẹ nó… tôi không nên giúp cô ấy sao?"
"Cậu là kiểm sát, nhưng lại quên làm như thế nào để giam giữ người hiềm nghi? Nếu như không phải là dính dáng đến tình cảm riêng tư, cậu sẽ đem những ‘thường thức cơ bản’, những điều trọng yếu như vậy đều quên hết sao? Cậu lừa gạt quỷ à!" Cô gằn giọng, còn nhấn mạnh bốn chữ “thường thức cơ bản”.
"Tôi. . . . . ."
Lý Gia Dung không muốn nói nhiều với anh, " Nghiêm Sĩ Dương, cậu còn yêu Tiểu Quân hay không, tôi cũng không thèm để ý, tôi cũng không có tư cách quản cậu; nhưng cậu nghe cho rõ, đừng có dùng cái cớ này rồi đổ lên đầu Tiểu Tuyền!"
Nhớ tới đêm hôm đó, Tiểu Tuyền quỳ trên mặt đất dọn dẹp những thứ kia, nhìn Tiểu Tuyền ôm quyển lục pháp toàn thư…hình ảnh đó, cảnh tượng đó, cứ nghĩ đến là Lý Gia Dung lại cảm thấy đau lòng đến tột đỉnh.
"Tôi. . . . . . Tôi nào có?"
"Tôi nói thẳng với cậu, Tiểu Tuyền yêu cậu nhiều năm như vậy, nếu như cậu không thể đáp lại, thì cách xa cô ấy một chút, đừng có tổn thương cô ấy nữa."
"Tại sao lại nói qua chuyện khác? Tôi với Tiểu Tuyền chỉ xảy ra một chút tranh chấp trong công việc. . . . . ."
"Công việc? Chính cậu phân rõ ràng được sao?" Lý Gia Dung đứng lên, "Cậu không cần trả lời tôi, tự trả lời chính mình là tốt rồi."
Vốn cô định đi, nhưng còn có một số lời không thể không nói, "Tôi nghe được hai người nói chuyện, cậu chất vấn Tiểu Tuyền, hỏi cô ấy chính nghĩa là cái gì; tôi cho cậu biết, tôi biết Tiểu Tuyền nhiều năm rồi, cô ấy không hề có lỗi với người nào, bao gồm cậu, bao gồm Tiểu Quân; Tiểu Tuyền không nói, nhưng tôi biết, cậu cứ như vậy mà nghi ngờ cô ấy thì so với việc giết cô ấy còn tàn nhẫn hơn! Nghiêm Sĩ Dương, tôi không muốn mắng cậu, nhưng cậu thật sự rất đáng hận!" Nói xong liền rời đi.
Nghiêm Sĩ Dương ngồi ở trên ghế đá, ánh mắt mờ mịt, nắm chặt quả đấm; anh ôm đầu, cúi người xuống, khuỷu tay đè lên bắp đùi ── giờ phút này anh như lọt vào sương mù, cảm thấy vô cùng khổ sở.
Anh đối với Tiểu Quân rốt cuộc là như thế nào, hiện tại ngay cả bản thân anh cũng không rõ lắm; Tiểu Tuyền, còn có Tiểu Tuyền, anh rốt cuộc nên làm cái gì???