Mạc Vân Hi ngồi cạnh giường bệnh của Cố Vỹ ở trong bệnh viện , nghiêng đầu nhìn thần sắc nhợt của anh ta , vẻ mặt của cô có chút bất đắc dĩ.
Việc gì anh ta phải tự mình hành hạ mình như thế.
Thay vì bày trò lôi kéo cô , thứ anh ta nên làm là giữ sức khỏe kiên cường để có thể vùng lên chống lại Mặc Tề Quang chứ?
Cố Vỹ mơ hồ mở mắt , anh lờ mờ trông thấy bóng dáng cô , không nhịn được mà cong môi cười mỉm , cổ họng phát ra tiếng khô khốc :"Anh biết là em sẽ không bỏ mặc anh mà.."
Mạc Vân Hi thấy Cố Vỹ đã tỉnh liền đứng bật dậy giữ khoảng cách , cô với tay lấy ly nước lạnh nhạt đưa cho anh ta :"Uống chút nước đi"
Cố Vỹ nhận lấy ly nước , nhưng lại run lẩy bẩy , nước theo đó sánh hết ra ngoài.
Nhìn thấy cảnh này , Mạc Vân Hi không thể ngoảnh mặt làm ngơ.
Cô mủi lòng giúp anh ta giữ lấy ly nước , đặt đến cạnh khóe môi mỏng của anh chậm rãi dốc ly nước xuống.
Mạc Vân Hi đặt lại ly nước trống không lên bàn , định quay đi thì bị cánh tay người nằm trên giường bệnh yếu ớt níu lại , giọng anh cũng đã đỡ khàn hơn :"Em thật sự không cân nhắc sẽ trở về bên anh nữa à?.."
"..Vân Hi , anh thật sự rất nhớ em.
Nếu em rời đi lúc này , anh sợ mình sẽ không thể trụ thêm được mà suy sụp mất.."
Cánh cửa phòng bệnh đột nhiên bật mở , Thẩm Dao từ đâu đột ngột lao vào , Cố Vỹ gắng gượng đưa mắt nhìn về phía cửa thấy Thẩm Dao , không nhịn được mà cau mày.
Thẩm Dao nhìn thấy Mạc Vân Hi ở đây liền tỏ thái độ ra mặt , trực tiếp chạy đến đẩy mạnh cô một cái đến nỗi Mạc Vân Hi chao đảo , vừa nghe cô ta nói :"Cô nghĩ mình có thể nhân cơ hội này trở về với Cố Vỹ à?"
Vốn dĩ Mạc Vân Hi khi nghe Cố Vỹ nói như vậy thật sự có chút mủi lòng , nhưng từ khi nhìn thấy Thẩm Dao xuất hiện và còn nói những lời khó nghe đó với cô , tâm trạng của Mạc Vân Hi như bị hất một xô nước lạnh.
Cố Vỹ thì không có sức hét lớn , chưa kịp mở miệng quát tháo Thẩm Dao đã nghe Mạc Vân Hi mở lời :"Tôi không ngờ con người anh lại có thể bỉ ổi đến như vậy.
Coi như tôi xin anh , đừng có ở trước mặt tôi diễn kịch nữa , có bản lĩnh thì dùng sức lực đó để mà đương đầu"
Mạc Vân Hi xách lấy túi xách một cách dứt khoát , khi đi qua Thẩm Dao , cô đành phải nán lại nói với cô ta một câu :"Cô Thẩm đây cũng đánh giá bạn trai mình quá cao rồi.
Món đồ này tôi không dùng đến nữa ném lại cho cô , cô cứ từ từ mà sử dụng , đừng để bạn trai mình lại chạy lung tung đến trước mặt tôi ăn nói lung tung , không có ích đâu , không chừng lại còn rước họa vào thân"
Nói xong một hơi , Mạc Vân Hi đánh gót dứt khoát rời khỏi đó , trước khi đi còn lịch sự đóng sầm cửa lại , trong phòng bệnh nhất thời trở nên yên lắng.
Không gian xung quanh đột nhiên trùng xuống một cách lạnh lẽo , Cố Vỹ nằm trên giường bệnh giương đôi mắt lạnh lùng nhìn cô ta , dù anh chưa mở miệng nhưng Thẩm Dao có thể rõ ràng được , đây đích thị là bình yên trước cơn bão.
Cô ta cố giữ bình tĩnh , rơm rớm nước mặt đi lại phía giường bệnh cất giọng đầy vẻ đau lòng :"Em mới không ở cạnh anh vài ngày sao anh lại thành ra nông nỗi này rồi.."
Bàn tay Thẩm Dao chạm vào tay Cố Vỹ , dù anh mệt mỏi nhưng vẫn cố hết sức hất ra , mệt mỏi hỏi một câu :"Cô đến đây làm gì?"
Thẩm Dao vội vã :"Vỹ , anh đừng có như vậy nữa có được không.
Em biết là em sai rồi , mọi người cũng đã tha lỗi cho em.
Anh cũng thấy dù hôm đó anh làm em mất mặt trước bao nhiêu người nhưng em yêu anh nên mới quyết định trở lại.
Cố Vỹ , Mặc Tề Quang chắc chắn vẫn còn tiếp tục ra tay , anh cần em ở một bên chăm sóc , anh nhìn xem , mới có mấy ngày mà anh đã xuống dốc như vậy.."
"Tôi vì cô mà mới xuống dốc như vậy đó"
Nghe lời này của Cố Vỹ , Thẩm Dao giật mình khựng lại.
Lúc này giọng nói của Cố Vỹ còn đang cố kìm nén cơn tức giận.
Bởi vì anh mệt nên chỉ có thể gằn trong cổ họng từng chữ :"Tôi cho cô ba mươi giây để cô lăn ra khỏi phòng bệnh cho tôi , nếu không , tôi không đảm bảo có ai thấy cô bước ra khỏi đây toàn vẹn đâu"