Mạc Vân Hi được đưa đến nơi Mặc Tề Quang đang chờ , cánh cửa vừa được mở ra , cô nhìn thấy người đàn ông với đôi mắt đục ngầu.
Người hầu đều lui ra để cho hai người ở lại nói chuyện với nhau , Mặc Tề Quang nhìn cô , vẻ mặt tức giận cùng mệt mỏi :"Vân Hi , em nói dối , rõ ràng em tin tưởng trí nhớ của hắn ta , em chỉ chờ ngày này để có thể đẩy anh ra xa sau đó quay trở lại với hắn"
Cô ôm lấy một bên cánh tay , vẻ mặt không được tốt nhưng vẫn phải lên tiếng phản bác :"Em không có"
"Vậy em nói xem , em vừa rời khỏi anh đã chạy ngay đến đây là vì lý do gì? Có phải là hắn ta nói chuyện hắn ta nhớ lại là sự thật và cầu xin em quay về?"
Mạc Vân Hi hơi giật mình , đôi mắt của cô đang lảng tránh anh bây giờ cũng không nhịn được mà giương mắt lên nhìn vào đôi mắt đó :"Làm sao anh lại biết chuyện này?"
Mặc Tề Quang nhắm mắt lại hít một ngụm khí lạnh rồi cười nhạt :"Em đánh giá cao hắn ta rồi.
Nếu hắn ta biết suy nghĩ sẽ không bao giờ lựa chọn em làm sợi dây cứu hộ , bởi vì nếu hắn ta đưa em đi , anh sẽ ngay lập tức hủy diệt hắn"
Mặc Tề Quang không nói ra nhưng cũng ngầm hiểu rằng , kể cả cô nếu dám phản bội anh cũng đều không có kết cục tốt.
Cố Vỹ khoác một chiếc áo mỏng đứng dựa vào cửa một cách khó khăn , vẻ mặt dường như rất căm ghét Mặc Tề Quang , mà cũng phải thôi , không ai ưa nổi kẻ địch của mình hết.
"Là tôi ép cô ấy ở lại đây chăm sóc cho tôi , anh đừng nói những làm tổn thương cô ấy"
Ánh mắt Mặc Tề Quang di chuyển đến nơi có giọng nói truyền đến , vừa thấy Cố Vỹ , anh đã phải bật cười :"Cố tổng , anh không nhìn xem mình đã thảm hại như thế nào? Dùng thủ đoạn này ép cô gái của tôi ở bên cạnh chăm sóc , còn muốn khua môi múa mép ở trước mặt tôi , ai cho anh lá gan đó?"
Mạc Vân Hi giật mình khi thấy Cố Vỹ đột nhiên xuất hiện ở đây , sức khỏe của anh ấy còn chưa khấm khá lên , liệu có chịu nổi sự đả kích của Mặc Tề Quang?
Cô cứ mải lo lắng cho Cố Vỹ mà quên mất mình là một thai phụ , suốt những ngày qua đều thức trực bên phòng bệnh của Cố Vỹ chăm sóc cho anh ta , bây giờ lại thêm chuyện này , Mạc Vân Hi thoáng chốc cảm thấy đầu óc quay cuồng , dưới bụng bỗng nhiên đau thắt lại.
Sắc mặt cô ngay lập tức tái nhợt đi , ôm lấy bụng , trán cau chặt , hai ánh mắt đằng đằng sát khí đang nhìn nhau không hẹn mà đổ về phía cô gái , lúc này là lúc bọn họ hiểu nhau nhất , đồng thanh gọi lớn :"Vân Hi"
Cố Vỹ tuy yếu ớt nhưng vẫn gồng hết sức chạy lại , bàn tay dang ra chưa kịp chạm đến người đã bị một người khác hung hăng đẩy ra , vốn sức khỏe không tốt nên Cố Vỹ ngã thẳng ra đất , Mặc Tề Quang nhìn anh với đôi mắt hằn đỏ , gằn giọng :"Không phải chuyện của anh"
Dứt lời , anh nhanh gọn bế cô gái nhỏ lên tay , Mạc Vân Hi đổ đầy mồ hôi hột lấm tấm trên trán , thều thào một cách yếu ớt :"Bụng em đau quáa , con , con của em.
.
"
Mặc Tề Quang vừa chạy vừa nói vội với Mạc Vân Hi :"Không sao đâu , con của chúng ta chắc chắn không sao"
Cố Vỹ lồm cồm bò dậy , anh ta nghe rõ ràng cuộc đối thoại cuối cùng của hai người nọ.
Hai bọn họ đã tiến triển đến mức có con luôn rồi , Cố Vỹ cảm thấy cổ họng đắng chát , có lẽ đó cũng là lý do Mạc Vân Hi dứt khoát cự tuyệt anh?
Thời gian này anh còn nhẫn tâm bóc lột sức khỏe của một người phụ nữ mang thai , Mạc Vân Hi lại chỉ biết âm thầm chăm sóc mà một lời than trách cũng chẳng có , cô gái ấy không bao giờ thay đổi , luôn một mình ôm tất cả gánh nặng vào trong lòng.
Mặc Tề Quang nói phải , anh rất thảm hại.
Anh lợi dụng điểm Mạc Vân Hi dễ mủi lòng để níu kéo cô ở lại đây.
Cô ấy đã nói gì trước khi rời đi ấy nhỉ?
"Nếu có lựa chọn ở lại cũng là miễn cưỡng mà thôi"