Mạc Vân Hi vừa trở về đến nhà đã nhận được cuộc gọi từ Mạc Tề Quang , cô nhanh tay bắt máy , khuôn mặt người đàn ông nhanh chóng hiện lên , thấy vẻ mặt đó của cô anh liền đưa tay lên ho khụ khụ :"Anh chỉ là muốn thử xem chất lượng cuộc gọi tốt không thôi..."
...
"Thôi được rồi , anh thấy hối hận rồi , anh nhớ em"
Từ lúc anh lên máy bay cho đến giờ cũng chỉ vừa ba mươi phút , vậy mà đã không chịu được mà gọi cho cô , đã vậy còn không chịu thừa nhận , viện lý do muốn kiểm tra chất lượng cuộc gọi.
Mạc Vân Hi chống nạnh quở trách nhưng vẫn mang theo nét đùa giỡn :"Anh đừng như con nít nữa , chẳng phải thường ngày anh cũng đi làm từ sáng đến tận chiều à"
"Lần này khác" Mặc Tề Quang nói với giọng tủi thân.
Cô đành thở dài , sau đó hôn vào camera như muốn an ủi :"Được rồi , anh mau chóng xong việc đi , em đợi anh"
Không hiểu sao cứ để cô rời khỏi anh nửa bước , kiểu gì Mặc Tề Quang cũng không thấy yên tâm.
Lần này lại đi xa như vậy , lỡ như có chuyện gì xảy ra , muốn ngay lập tức có mặt chắc chắn không được.
Dù đã dặn dò trước đó nhưng Mặc Tề Quang vẫn không thấy đủ yên tâm mà nhắc nhở mãi :"Em làm việc gì cũng phải cẩn thận , có chuyện gì cũng phải thông báo một tiếng cho anh biết.
Đừng có giữ cho mình suy nghĩ không muốn làm phiền anh hay gì hết , em nhớ kĩ chưa?"
Mạc Vân Hi nhấn mạnh vào điện thoại :"Anh đã nói đến tận ba lần rồi.
Em nhớ rồi màa"
Sau đó cô nghe thấy có tiếng ai gọi Mặc Tề Quang , anh ấy vội vã nói lời chào với cô rồi cúp máy , màn hình lại trở về yên tĩnh , Mặc Tề Quang không biết cô cũng muốn nghe giọng anh lúc này.
Vì sáng nay không có việc gì quan trọng , Mạc Vân Hi như thói quen lướt điện thoại xem chút tin tức , báo chí đang đưa tin đầy rẫy chuyện đêm hôm qua.
Bọn họ đều đang chửi bới Thẩm Dao , nói cô ta bất hiếu.
Đúng thật , bây giờ Thẩm Dao đang vô cùng chật vật.
Chỉ cần nhìn thấy cô ta xuất hiện ngoài đường , đám người đã vây lại ném đồ ăn vào người cô ta cùng với những tiếng mắng chửi , Thẩm Dao chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ lại bị như thế.
Công sức của cô ta xây dựng sự nghiệp suốt bao năm qua chỉ vì một chuyện cỏn con mà đổ vỡ tàn tành.
Người hâm mộ là thứ đưa con người ta lên rồi lại nhẫn tâm dìm xuống , bây giờ Thẩm Dao mới rõ , lên voi xuống chó là như thế nào.
Cô ta đứng dưới tòa chung cư , rõ ràng là nhà của cô và Cố Vỹ nhưng an ninh lại không để cô vào.
Thẩm Dao lặng lẽ quay người rời đi , đúng lúc nhìn thấy người mà mình cay đắng đến tận xương tủy , người đã đẩy cô ta đến con đường này.
Thẩm Dao hùng hổ tiến về phía mẹ mình gào thét :"Bà còn dám xuất hiện trước mặt tôi! Chính bà , chính bà đã khiến tôi phải ra nông nỗi này , bà nhìn thấy bộ dạng này của tôi , bà hài lòng rồi chứ!!!"
Mẹ của Thẩm Dao đã già , cả người vừa nhận được chút đả kích đã run lẩy bẩy , không nói nên lời.
Thẩm Dao cười thé lên :"Bà nói bà thương tôi? Vậy bà vác cái xác lên đây làm gì? Đáng lẽ ra chỗ bà nên ở bây giờ phải là dưới quê kia kìa , tại sao đến tận giờ mà bà vẫn còn sống nhỉ!!"
"Bốp"
Một cú tát nặng nề giáng lên má phải của Thẩm Dao , bà ta đánh đứa con gái bất hiếu của mình nhưng cũng không kìm được mà bật khóc.
Thẩm Dao ôm lấy mặt trừng mắt lên với người đã sinh ra mình , nuôi nấng mình với ánh mắt đầy hận thù :"Bà dám đánh tôi? Bà lấy tư cách gì mà đánh tôi!!"
Bà ta ném túi bóng đen mà mình suốt ngày đem theo bên mình về phía Thẩm Dao , cơ thể vẫn không ngừng run lẩy bẩy :"Phải , đáng lý ra mẹ không nên xuất hiện để nghe những lời bất hiếu từ mày"
Sau đó bà ta lủi thủi rời đi , mà Thẩm Dao cũng chẳng thèm ngăn cản , một chút áy náy cũng không có.
Cô ta thẳng chân đá túi rau rác rưởi mà bà già đó đã ôm khư khư trên tay suốt từ hôm đến đây , đến lúc định bỏ đi thì ánh mắt đột nhiên va phải thứ gì đó lấp lánh ló ra từ trong đám rau đã dập.
Thẩm Dao nghi ngờ cúi đầu nhặt thứ lấp lánh đó lên , đó là một sợi dây chuyền vàng.