Sao khi ăn xong cô ra ngoài phòng khách anh nhìn cô cười.Cô lườm anh một cái rồi lấy truyện đôraêmon ra đọc.Ôi trời ơi năm tới là cô 18 tuổi rồi vậy mà còn đọc truyện tranh thiệt là hết nói nổi luôn.Bó cơm.canh
Không khí im lặng bỗng anh lên tiếng:
-Chuyện đó em định giải quyết thế nào??_anh đặt tờ báo xuống nhìn cô nghiêm túc hỏi.
-Chuyện gì cơ?_mắt cô vẫn dán vào quyển truyện
-Ba mẹ em..
-Ờ..em không biết phải làm thế nào nữa_cô bỏ quyển truyện xuống đôi mắt u buồn.
-Hay em cứ nhận lại họ đi em thường mong tìm được ba mẹ mà_lời nói thật nhẹ nhàng nhưng pha chút mong muốn.
-Em không biết..._cô đứng dậy rồi ra ngoài ban công đứng.Không phải là cô không muốn nhận lại họ mà cô không dám đối diện với họ ra làm sao nhất là Gia Hoàng.Cô buồn lắm...
Anh ra tới ban công vòng tay qua eo cô ngửi mùi hương trên tóc..thật dễ chịu (cha này khoái ôm).
-Học cách bỏ đi quá khứ đau buồn sẽ làm em dễ chịu hơn là giữ lại đó_anh vuốt tóc cô thì thầm.
-Không phải là em không muốn chỉ là...._cô nói đến đây thì thở dài ra.
-Em không dám đối diện với họ??_anh tiếp câu nói bỏ dở của cô..
-Vâng...haizzz_cô lại thở dài.
-Không sao anh sẽ đối diện cùng em mà_anh mỉm cười với cô
-Em cảm ơn anh_cô cũng mĩm cười
-Có gì đâu em là vợ anh mà_anh đáp
-Xí!!ai là vợ anh plè..plè.. :-P _cô nhéo hong anh rồi chạy mất.Anh cũng đuổi theo cô.
-Hihihi..tha cho em đi..hihi..hahahah_thì ra là cô bị anh cù lét cười ra nước mắt..
Khắp gian phòng đầy những tiếng cười...ngập tràng hạnh phúc.