Cô chạy mãi chạy mãi đến phía tây bờ biển trong lòng không ngừng nôn nóng mau gặp được anh.Cô rất sợ,sợ anh bị thương sợ anh không còn bên cô nữa..Bỗng điện thoại cô lại vang lên,là số của anh cô vội vàng bắt máy.
-Alo..anh Minh Thành đâu?_giọng cô khẩn trương.
-Từ từ cô em..bây giờ cô em đi thẳng về phía khu rừng rồi quẹo phải dừng lại ở cây số 8 hắn ta đang ở đó.."tút tút" _tiếng chuông điện thoại dứt.Cô chạy thật nhanh vào khu rừng..một màu đen ảm đạm ánh sáng ngày càng yếu ớt đi.Trong lòng nổi sợ hãi dâng lên..rùng mình một cái cô cố gắng chạy nhanh một chút.
Theo như hắn ta nói là dừng lại cây số 8..nhưng hoàn toàn vắng lặng không một động tĩnh...u ám nơi này quá u ám..gió thổi một cái làm cô lạnh sống lưng.
-Anh Thành ơi anh đang ở đâu??_cô hét..nhưng đáp lại lời cô là im lặng.Cô ngồi khuỵ xuống nắm chặt gấu váy..nước mắt chực tràng khoé mi long lanh những giọt nước mắt.Khóc,khóc rân trời nhìn cô bây giờ cứ như một đứa bé bị giành mất một món đồ chơi.Bỗng..
"Phựt" một tiếng xung quanh chỗ cô ngồi có ánh sáng..cô bừng tĩnh nhìn xung quanh thì thấy mình đang ngồi giữa cái tim cháy bằng đèn nhỏ đang nháy ở giữa còn rãi hoa hồng nữa..một khuôn cảnh lãng mạng.Từ sau thân cây có một anh chàng bước ra ngũ quan tinh tế,khuôn mặt tuấn mỹ tay cầm một đó hoa For get me not đang bước đến bên cô.Là anh-Hàn Minh Thành
..ngạc nhiên tới bất ngờ khi thấy anh quỳ xuống tay cầm bó hoa:
-Làm vợ anh nhé!!_anh nở một nụ cười trắng sáng chói lọi nhìn cô.Cô lại rơi nước mắt nhưng những giọt nước mắt này là những giọt hạnh phúc nhất trong đời cô.Cô gật đầu:
-Em đồng ý em vạn lần đồng ý_cô gạt đi nước mắt trên khóa mi nở một nụ cười nhận lấy bó hoa.
Anh đứng dậy ôm cô và trao cho cô một nụ hôn mãnh liệt....cả hai chìm vào hạnh phúc.