Hai người sao khi đi chơi đến chán chê thì phải về nhà...anh còn nhiều công việc chưa giải quyết,cô thì cũng phải đi học.
4:00PM
-Aizzz...cuối cùng cũng về tới nhà rồi!!!
Cô nằm ường trên giường..đồ đạc thì quăng đại giữa phòng...anh lắc đầu nhìn cô vợ tương lai của mình sao mà bề bộn quá..anh để lại đồ cho ngăn nắp sau đó nằm xuống bên cạnh cô.
-Em mệt à!!!
-Cũng hơi mệt chút...
Anh định nói chuyện này thì thấy cô đã nhắm mắt ngủ luôn rồi.Trong cô ngủ rất say đáng yêu như con mèo nhỏ.Anh ôm chặt cô vào lòng...anh đã xác định từ lâu..khuôn mặt,hình dáng,tính cách này mãi mãi là vợ anh sau này...đi cùng anh đến cuối cuộc đời.Cô là người duy nhất trong đời anh sẽ không một ai có thể thay thế được cô.Ôm con mèo nhỏ anh cũng chìm vào giấc nồng cùng cô.
20:00pm
Cái bụng nó kêu in ỏi làm cô tỉnh ngủ định bụng xuống bếp ăn vụng thì anh lên tiếng.
-Em tắm rữa thay đồ đi anh đưa em đi ăn tối!!
Nghe được đi ăn mắt cô không khỏi sáng lấy đại một bộ đồ nào đó rồi vào nhà tắm thay.Sau 20 phút thì cũng xong.Anh và cô bước lên xe..anh đưa cô đến một nhà hàng khá sang trọng.Hai người bước vào chọn một chỗ ngồi ưng ý rồi gọi món ăn.
-Quý khách dùng gì ạ?_anh phục vụ.
-Cho tôi 2 phần bò bít tết 7 phần chín,một phần gà hấp hành,cá chiên giòn,...._cô kể một tràng...
Đến khi phục vụ đi anh mới hỏi.
-Em ăn hết không đấy?
-Yên tâm em ăn hết mà...hihihi...
Đồ ăn ra tới cô bắt đầu ăn không thèm nói chuyện với anh luôn.Quái,đồ ăn này có sức hút hơn anh sao trời???Đang thưởng thức món ăn ngon thì có giọng nói làm cô ngừng ăn.
-Xin lỗi Hàn tổng gia đình tôi đến trễ!!!
Cô ngước đầu lên nhìn xem là ai..ra là họ "gia đình" của cô còn có cả Lưu Mĩ Mĩ nữa.Cô nhìn anh đáp lại là một cái nhún vai tỏ vẻ không biết.
-Các người đến đây làm gì?
-Ta đến để xin lỗi con và mong con tha thứ..._bà Hoàng nói giọng nhỏ nhẹ ấm áp.
-………………_Cô im lặng không biết nói gì hơn..thật ra là cô đã tha thứ cho họ từ lâu rồi chỉ là không biết phải đối diện với nó ra sau thôi.
-Trúc Tuyên,cho anh xin lỗi_cậu cuối đầu xuống nhìn thấu cậu cô lại nhớ tới đêm đó...mặc dù đã tha thứ nhưng vẫn không quên được.Cô không nói chuyện cầm theo cái túi rồi chạy ra ngoài cậu cũng chạy theo.
-Trúc Tuyên chờ anh với...tha thứ cho anh đi xin em đấy_Cậu gọi với theo.
Cô càng chạy bịt tai lại cho đừng nghe nhưng chạy được một lúc thì nghe..
"RẦM"
Một tiếng "Rầm"kinh khủng cô ngẫng người quay đầu lại thấy cậu nằm ở đó...nằm trên vũng máu.Cô bỏ luôn cái bóp chạy nhanh đến chỗ cậu đang nằm...
-Anh haiiii...._cô quỳ xuống ôm cậu vào lòng khóc thút thít...
-Anh hai ơi..tỉnh lại đi...tỉnh lại đi..hức..hức..hức...em...đã....hức...tha thứ cho hai lâu rồi mà...huhuhu_cô khóc rống lên..nhưng cậu vẫn không tỉnh lại..
-Hai...ơi..dậy....đi....hức...hức...Tiểu Tuyên..muốn hai...đưa...em đi...hức...ăn kem...huhu..hức hức..._vẫn chưa tỉnh.
-Nếu hai mà không tỉnh em giận hai luôn....hai tỉnh lại đi...muốn gì em cũng chịu..hức..hức...
-Thật không?
-Thật a....…_có người mới hỏi cô..nhìn xuống thì thấy cậu đang cười toe toét...cô ngẫng người..ra là mình bị dụ.Quay lại phía sau thì thấy họ đang nở một nụ cười chói lọi nhìn cô..trong đó có anh nữa..Biết mình bị gạt cô đẩy cậu ra làm đầu đập xuống nền đường một cái làm cậu la oai oái:
-Ui da!!!Sao em ác thế Tiểu Tuyên!!!
-Hừ....
-Hồi nãy em hứa nhớ thực hiện đó
-Tôi hứa gì?
-Em mau quên thế!!Anh có ghi âm lại này_cậu cười một nụ cười dễ bị quánh..
-Anh..hừhừ_không thèm đếm xỉa tới cậu...
-Con tha thứ cho chúng ta chứ_ông Hoàng lên tiếng.
-Vâng...huhu...ba ơi...mẹ ơi..._cô ôm lấy hai người...rơi những giọt nước mắt..những giọt hạnh phúc...tràng ngập yêu thương...