Chương 22: Hạnh phúc
... Anh và cô, cùng nhau đau khố, cùng nhau tuyệt vọng, liệu có thể cùng nhau hạnh phúc?
Sau khi Lâm Mặc tỉnh táo lại, Giang Hạo Vũ còn cảm thấy mệt mỏi hơn. Anh luôn luôn lo lắng Lâm Mặc sẽ phát hiện ra điều gì đó nên để ý đến tất cả mọi hành động của cô.
Lâm Mặc không hài lòng khi suốt ngày thấy anh ở nhà, cô bảo đảm mình đã khỏe rồi, không cần anh phải chăm sóc nữa. Cô đẩy anh ra khỏi cửa đi làm, giúp anh chuẩn bị mọi thứ giống hệt như một người vợ hiền thục.
Giang Hạo Vũ không yên tâm, mặc dù anh nghe lời cô ra khỏi nhà, nhưng đợi đến khi cô không để ý lại quay về nấp ở một góc khuất trong vườn, để ý đến nhất cử nhất động của cô.
“Vì sao lại lừa dối em? Em hận anh, em hận anh!”
Lâm Mặc đẩy anh ra rồi chạy vào phòng, khóa cửa lại. Đến khi Giang Hạo Vũ đuổi kịp, anh chỉ có thể đứng ngoài lo lắng gõ cửa.
Trong phòng có tiếng đồ đạc bị hất đổ xuống đất và tiếng khóc không thể kìm nén của Lâm Mặc. Cô vừa khóc vừa nói: “Anh nói anh trai em ở Mỹ, anh nói anh trai em bận công việc, anh không cho em gọi điện thoại, không cho em biết tin của anh trai. Vì sao anh lại lừa dối em như thế? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao anh trai em lại chết? Vì sao?”.
Giang Hạo Vũ run rẩy, đập cửa mạnh hơn và nói lớn: “Ai nói cho em biết? Tuệ Nhi, em đừng nghe người ta nói bừa”.
“Em tận mắt nhìn thấy, bên cạnh mộ của bố mẹ là mộ của anh trai em, lẽ nào không đủ rõ ràng sao? Trên mộ của anh em còn có ghi ngày tháng, anh ấy đã mất hơn mười năm rồi, trước khi em mất đi trí nhớ. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao anh em lại mất? Vì sao em không nhớ gì cả? Vì sao?” Cô cố gắng đập lên đầu mình, hy vọng có thể lấy lại ký ức của mười mấy năm qua. Cô muốn biết chuyện gì đã xảy ra, muốn biết vì sao anh trai cô rời bỏ cô. Cô không còn người thân nữa, cô chỉ còn một mình, cô không muốn như vậy.
Ở bên ngoài Giang Hạo Vũ rất lo lắng, sợ cô có thể làm mình bị thương. Ý nghĩ đó vừa hiện lên trong đầu, anh nghe thấy có tiếng động như thể một vật nặng rơi xuống đất, tiếp theo là sự yên lặng.
Giang Hạo Vũ lao người vào đẩy cánh cửa, cánh cửa bật tung ra. Anh lao vào phòng, thấy Lâm Mặc đã bị ngất ngã xuống đất, trên người có rất nhiều mảnh thủy tinh vỡ, đâm lên da cô chảy máu.
Anh ôm lấy Lâm Mặc, gọi hai tiếng không thấy cô phản ứng gì, anh vội vàng đưa cô đến bệnh viện.
Sau khi kiểm tra, bác sỹ nói cô chỉ bị thương ngoài da, không có gì đáng lo, cô bị ngất vì quá đau khổ và sẽ nhanh chóng tỉnh lại.
Giang Hạo Vũ không biết phải đối mặt với cô như thế nào khi cô tỉnh lại, nghĩ mãi không ra cách gì, anh đành gọi điện cho thầy giáo của Chương Vận nhờ tư vấn. Nghe anh kể sự tình, ông yên lặng một lát rồi hỏi anh: “Đối với cô ấy, việc anh trai mất là điều không thể chấp nhận được phải không? Anh giấu cô ấy cũng vì nguyên nhân này”.
“Vâng.”
“Vậy hãy nói toàn bộ sự thật với cô ấy, cô ấy đã biết việc cô ấy lo sợ nhất rồi nên không cần tiếp tục giấu nữa, có lẽ sau khi biết tường tận mọi chuyện, có anh bên cạnh, cô ấy sẽ nhanh chóng chấp nhận hiện thực.”
“Cháu sợ..Anh sợ cô sẽ lại khép kín mình như cũ và không mở lòng mình nữa.
“Anh phải làm như vậy, không có đường lùi.”
Tắt điện thoại, anh nghĩ lâu rồi quyết định nghe theo ý kiến của ông. Anh bước vào phòng bệnh, thấy Lâm Mặc đã tỉnh lại, nhưng khi nhìn thấy anh, cô quay đầu đi và không ngừng chảy nước mắt.
Anh bối rối ngồi xuống cạnh cô, nhẹ nhàng nói: “Tuệ Nhi, em muốn biết vì sao em mất trí nhớ phải không? Anh sẽ kể toàn bộ cho em nghe”.
Đó là một câu chuyện rất dài, bắt đầu từ chuyện hiểu nhầm hôm đó, tiếp theo những ngày tháng ở Thượng Hải và quay về Singapore. Anh vừa nói vừa khóc, có lúc không nói được thành tiếng nhưng anh vẫn cố gắng kể hết tất cả.
Lâm Mặc không quay đầu nhìn anh, thậm chí nhắm mắt lại, chỉ có nước mắt cô không ngừng rơi. Theo lời kể của Giang Hạo Vũ, trí nhớ của cô như cánh cửa được mở ra, mọi ký ức quay trở lại.
Cuối cùng cô lấy lại được trí nhớ của mình với những ký ức đau buồn.
Giang Hạo Vũ nói xong, hai người đều yên lặng, Giang Hạo Vũ ngoài cầm chặt lấy tay cô, không biết phải làm gì. Anh đang đợi cô đưa ra quyết định.
Cuối cùng cũng đến ngày này, anh không còn căng thẳng nữa. Chỉ cần Lâm Mặc vui vẻ, cho dù cô quyết định thế nào anh cũng chấp nhận. Bởi vì anh cảm thấy có nhiều lúc không cần để người ấy biết được sự quan tâm của mình. Chỉ cần yên lặng bảo vệ cô, cho dù phải rời xa cô anh cũng cam lòng.
Một giờ đồng hồ trôi qua, Lâm Mặc đột nhiên quay lại nói với anh: “Em muốn về nhà”.
Giang Hạo Vũ không phản đối, làm xong thủ tục xuất viện, anh đưa cô rời khỏi bệnh viện.
Lâm Mặc về đến nhà, đi thẳng vào phòng của anh trai rồi đóng cửa lại. Cô muốn được yên tĩnh để suy nghĩ cho rõ ràng.
Phòng của anh trai cô vẫn giống hệt mười mấy năm về trước nhưng mới hơn rất nhiều, có thể thấy Giang Hạo Vũ đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết và tỉ mỉ. Từng căn phòng trong ngôi nhà của cô đều được anh lưu lại rõ ràng trong tâm trí, sau mười mấy năm anh vẫn có thể đem lại cho ngôi nhà dáng vẻ trước đây của nó.
Tình yêu của anh đối với cô, lòng tốt của anh đôi với cô, sự kiên nhẫn chăm sóc cô của anh, sự chờ đợi không từ bỏ của anh... Tất cả hiện lên trong đầu cô. Còn cô đã sống theo cảm tính quá lâu.
Cô đứng trong phòng anh trai nhìn xung quanh, bỗng nhiên phát hiện ra có đồ vật không thuộc về anh trai cô.
Cô bước lại xem, phát hiện ra đó là những vật anh cất giữ để che giấu sự thật với cô, trong đó có cuốn sổ ghi chép lại các món ăn.
Cô ngồi trên nền nhà, giở từng trang, cuộc sống mười mấy năm của Giang Hạo Vũ hiện lên trước mắt cô. Đó là những buồn bã của anh khi phải ra nước ngoài, những đau khổ sau khi chia tay, cảm giác nhớ nhung của anh, nỗi vui mừng sau khi gặp lại và những nghi ngờ băn khoăn trong lòng anh.
Mỗi bức ảnh, mỗi dòng chữ đều thể hiện sự khổ sở mà anh đã phải chịu đựng, thật sự, trong nhiều năm như thế anh sống không tốt hơn cô, thậm chí còn ngốc nghếch hơn cô, rõ ràng là người bị tổn thương mà sống với tình cảm đó suốt mười mấy năm trời.
Cô biết, anh đang ở bên ngoài chờ câu trả lời của cô, hạnh phúc hay tiếp tục đau khổ là nằm trong tay cô.
Bỗng nhiên cô nhớ ra khi cô sắp từ bỏ sự sống của mình, linh hồn cô thoát ra khỏi cơ thể và nhìn thấy Giang hạo Vũ định dùng dao phẫu thuật đâm vào tim, cô hiểu ra rằng, hóa ra từ lúc quyết định yêu nhau, họ đã cùng nhau vui vẻ, cùng nhau đau khổ, cùng nhau tuyệt vọng.
Vậy họ có thể cùng nhau hạnh phúc không?
Khi Lâm Mặc mở cửa ra, cô thấy Giang Hạo Vũ đang dựa vào sofa, hình như anh đang ngủ. Thực sự trong thời gian này anh rất mệt và không được nghỉ ngơi. Cô nhẹ nhàng bước lại ngồi xuống bên anh, ngắm nhìn anh.
Cô yêu anh, rất yêu anh. Anh củng yêu cô, rất yêu cô.
Họ đã không phản bội lời thề của mình là sẽ yêu nhau, mãi mãi.
Mãi mãi là bao lâu? Đây là câu hỏi cô đã từng tự hỏi mình, nhưng giờ đây cô biết câu trả lời, đó là mãi mãi suốt cuộc đời.
Cô nhẹ nhàng gọi Giang Hạo Vũ dậy rồi nói với anh: “Evan, chúng ta kết hôn nhé!”.
Nhìn thấy nụ cười vui mừng hạnh phúc của Giang Hạo Vũ, cô có thể cảm nhận được cái ôm ấm áp của anh.
Họ ôm chặt lấy nhau, không nhận ra bố của Giang Hạo Vũ đến chơi.
Ông Giang gõ cửa không thấy có ai, đành tự mình mở cửa bước vào và nhìn thấy cảnh đó.
Ông hắng giọng ho hai tiếng để thu hút sự chú ý của Giang Hạo Vũ và Lâm Mặc.
Giang Hạo Vũ nhìn thấy bố, hơi ngại ngùng nhưng Lâm Mặc ở bên cạnh anh lại rất bình tĩnh.
“Bác.” Cô nhẹ nhàng thốt lên một tiếng.
Ông Giang gật đầu với cô rồi nói với Giang Hạo Vũ: “Con vẫn chưa giải quyết xong công việc, con phải đi một lần nữa”.
Giang Hạo Vũ ngạc nhiên: “Không phải là đã xong rồi sao?”.
“Con đi một lần nữa xem thế nào!”
Lâm Mặc biết ông Giang có chuyện muốn nói với cô nhưng không muốn để Giang Hạo Vũ biết, nên khuyên Giang Hạo Vũ đi xem có việc gì.
Đợi Giang Hạo Vũ đi khỏi, ông Giang nói với cô: “Đi cùng bác đến một nơi nhé!”.
Lâm Mặc gật đầu.
Họ đến thăm mộ của bà Giang, cách nhà Giang Hạo Vũ không xa lắm.
Lâm Mặc đặt một bó hoa bách hợp lên trước mộ, nhìn khuôn mặt hiền hậu của bà. Cô và ông Giang đều yên lặng.
“Mẹ của Hạo Vũ nói với bác, Hạo Vũ đã tìm được một cô gái rất tốt, chắc chắn tương lai sẽ hạnh phúc. Nhưng các bác không ngờ lại có sự hiểu nhầm đó, đã khiến cho cháu phải chịu nhiều đau khổ. Trước khi bà ấy ra đi, bà ấy luôn hỏi bác có phải vì bà ấy đi tìm cháu nên các cháu mới chia tay không, cuối cùng bà ấy ra đi với nỗi niềm không được giải tỏa đó. Bà ấy nói bà ấy có thể dùng cách hay hơn, có thể nói rõ ràng hơn để cháu không căng thẳng như thế đáng tiếc là bà ấy đã bỏ lỡ cơ hội. Hôm nay, trước mặt bà ấy, bác thay mặt bà ấy, thay mặt chị gái của Giang Hạo Vũ xin lỗi cháu, hy vọng cháu có thể chấp nhận.”
Lâm Mặc không ngờ ông Giang lại nói với cô những lời như thế nên cảm thấy hơi hoang mang.
“Bác, cháu chưa bao giờ trách bác gái, chuyện năm đó cũng có lỗi của cháu. Bác gái là người rất tốt, rất thân mật với cháu, chỉ vì khi đó cháu không có niềm tin vào mình, không có niềm tin vào Evan nên mới hiểu nhầm như vậy. Nếu cần nói lời xin lỗi, người đó phải là cháu mới đúng, cháu đã có lỗi với Evan.”
“Được rồi, hai đứa giờ đã ổn rồi, chuyện quá khứ không nhắc lại nữa! Con người nên hy vọng vào tương lai chứ không phải là quá khứ.”
“Vâng, thưa bác.”
“Vẫn còn gọi là bác sao?”
“Bố...”
Phía xa, Giang Hạo Vũ đang nấp sau đám cây, thấy Lâm Mặc quỳ xuống trước mộ mẹ, anh cảm thấy rất xúc động. Anh dựa vào cây rồi nhìn lên trời và nói: “Mẹ, mẹ đã thấy chưa? Hạnh phúc của con đã quay lại rồi”.
Ồng Giang chọn ngày tốt để Giang Hạo Vũ và Lâm Mặc đăng ký kết hôn ở Singapore.
Họ không tổ chức đám cưới, không báo cho bạn bè ở Trung Quốc, sau khi đăng ký kết hôn về nhà ăn uống sum vầy cùng người thân.
Sau bữa cơm, hai người cầm tay nhau đi bộ về nhà.
“Evan, vì sao không chuyển về nhà ở? Anh không phải lo lắng cho em, việc gì em cũng nghe theo anh.” Lâm Mặc cảm thấy hơi áy náy, đặc biệt là lúc ông Giang mong họ về nhà họ Giang ở.
Giang Hạo Vũ ôm cô rồi cười.
“Anh muốn có không gian chỉ có hai người, ở nhà không được yên tĩnh.”
Lâm Mặc biết anh nói đến việc anh là anh trai lớn, đám trẻ em anh nhìn thấy anh là xúm lại không muốn xa anh. Giang Hạo Vũ rất có duyên với trẻ con, tương lai chắc chắn sẽ là một ông bố tốt.
“Vậy vì sao không tổ chức đám cưới?” Lâm Mặc không cần phải tổ chức đám cưới sang trọng nhưng nhà họ Giang có danh tiếng như thế không thể tổ chức đám cưới cho con trai đơn giản như vậy.
Về việc này, ông Giang không phản đối, rõ ràng là Giang Hạo Vũ đã nói chuyện với ông.
Giang Hạo Vũ dừng lại, kéo Lâm Mặc quay sang nhìn anh.
“Không nghĩ nhiều đến việc khác, trong lòng em, em muốn tổ chức đám cưới ở đâu nhất?”
Lâm Mặc yên lặng không nói gì.
“Thượng Hải, đúng không? Bởi vì ở đó có rất nhiều bạn bè thân thiết của em, vì thế em hy vọng sẽ nhận được lời chúc mừng của bạn bè khi gửi gắm mình cho anh.” Anh dừng lại rồi trang trọng tuyên bố: “Anh cũng thế anh cũng hy vọng họ sẽ chứng kiến hạnh phúc của chúng ta”.
Hóa ra không phải là không tổ chức đám cưới mà sẽ tổ chức ở Thượng Hải.
Một ông chồng hiểu vợ như vậy thật là hiếm có trên thế giới này. Lâm Mặc không kiềm chế được kiễng chân hôn lên môi anh.
“Evan, em yêu anh. Lần này để em thổ lộ trước.”
Giang Hạo Vũ dang tay ôm chặt cô vào lòng rồi hôn cô, không để ý đến người đi đường đang nhìn họ.
Ánh trăng trên bầu trời tỏa ánh sáng tuyệt đẹp bao trùm lấy hai người. Người đi đường dừng bước, ngưỡng mộ tình yêu của đôi tình nhân, trong lòng thầm chúc phúc cho họ.
Hy vọng họ sẽ hạnh phúc mãi mãi!
Ngày 1 tháng 1 là ngày kỷ niệm năm năm thành lập Secret, đồng thời cũng là ngày Tô Á Nam cùng Secret chính thức khởi quay một bộ phim mới.
Nghi thức được tổ chức ở nhà thờ lớn nhất Thượng Hải khiến cho tất cả các cơ quan truyền thông đều cảm thấy rất bất ngờ và khó hiểu. Nhưng không ai để ý nhiều vì chắc chắn tin ngày hôm nay sẽ được đăng lên trang nhất bởi trong một bộ phim xuất hiện một diễn viên nữ và hai diễn viên nam nổi tiếng của Tranh Tinh là một sự kiện hiếm có. Hơn nữa, nhân viên của Trí Thần tiết lộ, ngoài những người này còn có sự tham gia của một nhân vật bí mật và đảm nhận vai trò quan trọng nhất trong tác phẩm này.
Tất cả mọi người rất tò mò, rốt cuộc nhân vật bí ẩn đó là ai.
Hai gian của nhà thờ được sử dụng làm phòng hóa trang và nghỉ ngơi, các diễn viên phụ đang hóa trang, Tô Á Nam, Bách Vũ Trạch và Liễu Vân Dật đã chuẩn bị xong, ngồi đợi bên cạnh phòng nghỉ, bên ngoài có rất nhiều nhân viên đi qua đi lại chuẩn bị nốt những công việc cuối cùng.
Tô Á Nam và Bách Vũ Trạch không ngừng đấu khẩu, hai năm nay, dưới sự chỉ bảo của sư tỉ, Bách Vũ Trạch ngày càng biết ăn nói và nhiều khi thắng thế. Tô Á Nam không phục, thường xuyên gây sự với cậu, chỉ cần có mặt hai người, những người khác đều tránh đi đâu đó để không bị lôi ra làm chủ đề bàn tán.
Lần này, trong lúc ngồi đợi đến lễ công bố, họ lại bắt đầu đấu khẩu.
“Em nói với chị, chị không thể nữ tính hơn một chút sao? Thật là làm lãng phí bộ váy phù dâu đẹp đẽ như thế?”
“Này, tôi nữ tính hay không có liên quan gì đến cậu?”
“Chị mà cứ như vậy sẽ bị bạn trai ghét”.
“Cắt, anh ấy dám ghét chị sao?” Tô Á Nam tức giận. Gần đây, cô vừa tuyên bố với cả thế giới tình yêu của mình, cô còn dũng cảm cùng người yêu trả lời phỏng vấn của các tờ báo lá cải.
“Nói đi nói lại, cậu đã chia tay với cô bé đó chưa? Cậu nỡ ra tay với cô bé nhỏ tuổi đó sao?” Tô Á Nam phục thù, cô ấy có thể tiết lộ tin kinh thiên động địa với báo chí về đời sống riêng tư của mình, ai bảo Bách Vũ Trạch không muốn công khai bạn gái của cậu.
“Cô ấy không nhỏ tuổi, chỉ kém em ba tuổi thôi.”
“Sở thích của cậu thay đổi nhiều quá, lúc thì thích người hơn mình sáu tuổi, lúc lại tìm được bạn gái kém ba tuổi, khoảng cách tuổi tác lớn quá!”
Lần này, Bách Vũ Trạch không nói gì vì vấn đề có liên quan đến mối tình khắc cốt ghi tâm của cậu nên cậu chọn cách im lặng.