Yêu Anh Thành Bệnh


Hứa Nhiên ngẩng đầu nhìn lên, đối diện với ánh mắt không chút e ngại gì của Cung Thời An, anh bỗng giật mình.

Hứa Nhiên như bị điện giật, ngay tức khắc quay người vọt thẳng vào trong nhà bếp.

Anh đi đến trước bàn ăn, rót cho mình một cốc nước lạnh.
Phòng khách quá nóng bức, anh chịu không nổi!
Cung Thời An ngơ ra ba giây, ánh mắt hắn từ đầu vẫn luôn dõi theo hình bóng của Hứa Nhiên.

Cho đến khi anh ngửa cổ uống nước, trong lúc vô tình đã không kịp che đi mang tai đỏ bừng, hắn liền chậm rãi nở một nụ cười.

Cung Thời An rất nhanh phản ứng lại, cười hì hì theo vào trong bếp, miệng lải nhải như một con vẹt: "A Nhiên, A Nhiên, đừng tức giận mà, sao em biết được cô gái đó lại là con của lão sư chứ! Nếu biết em đã sớm đá cô ta sang một bên lâu rồi, A Nhiên à, người như vậy chẳng có gì tốt hết, chỉ có anh.."
Hứa Nhiên im lặng lấy đồ ăn trong tủ ra, đổ toàn bộ vào nồi, bật bếp.

Từ đầu đến cuối cố gắng duy trì bình tĩnh, không nói một lời nào.
"A Nhiên, A Nhiên.." Cung Thời An gọi đến nghiện, cứ lượn qua lượn lại bên cạnh anh, lầm bầm nói mãi: "A Nhiên, sao anh lại giận vậy? A Nhiên đừng giận nữa, sau này em nghe lời anh mà, chỉ nghe lời anh thôi! A Nhiên, sao anh không nói gì vậy? Lẽ nào..

anh đang ghen sao?"
Câu cuối cùng vang lên, giọng điệu còn mang theo tia đắc ý.
Bang!
Muôi canh trên tay Hứa Nhiên bất chợt rơi xuống sàn, tạo nên một tiếng động gây chú ý trong không gian yên tĩnh.
Anh bối rối nhìn tay mình, rồi lại nhìn nồi canh đang sôi ùng ục trước mặt, trấn định cúi người lượm cái muôi lên.
Sau đó anh quay lại nhìn Cung Thời An, bình tĩnh nói: "Anh không có.

Em đừng đùa như vậy nữa, không vui chút nào đâu.

Anh nhìn em lớn lên từ nhỏ cho đến bây giờ, xem em như em trai ruột trong nhà, anh không thể nhìn em cứ tối ngày ăn chơi lêu lỏng, sau này sẽ có một ngày đi vào con đường không ai cứu vãn được! Em tự xem đi, lần này là bị phụ huynh bạn gái ghi thù, trượt một môn học! Ai biết lần sau em sẽ lại dây vào dạng người nào? Anh chỉ là muốn tốt cho em, vì sao em cứ không chịu hiểu? Vì sao cứ luôn thích..

làm trái lời anh?" Nói đến đây, Hứa Nhiên bỗng nhiên không kiềm chế được mà cao giọng: "Thật ra em còn trẻ, còn khoẻ! Em muốn chơi, không ai cấm nổi em hết! Nhưng Thời An à, bao giờ em mới chịu lớn đây? Đến bây giờ em vẫn còn muốn chống đối cái gì đây?"
Trong thâm tâm Hứa Nhiên vẫn cảm thấy, Cung Thời An suốt ngày làm ra những chuyện anh không thể nào chấp nhận được, còn gặp gỡ hết người này đến người kia, thật ra là vẫn đang trong thời kỳ nổi loạn, thích chống đối mà thôi!
Anh nhẫn nhịn nhìn hắn chơi suốt bảy năm qua, không phải để cho hắn ngày một ngày càng đắm chìm! Anh không muốn dùng đến biện pháp cực đoan, hay là nói với hắn những lời không hay.

Anh chỉ là đang đợi, đợi có một ngày Cung Thời An hồi tâm chuyển ý, đi về đúng đường ngay lối! Nhưng hắn lại cứ muốn chống đối! Là muốn chọc cho anh điên lên sao?
Cung Thời An nghe Hứa Nhiên nói một tràng dài, nụ cười trên khuôn mặt ban đầu từ rạng rỡ dần dần méo mó, cuối cùng tắt ngấm đi.
Đôi mắt đen thăm thẳm của hắn im lặng nhìn chằm chằm vào anh, vẻ đáng thương ban nãy cũng hoàn toàn mất hẳn.

Nói ra cũng thật hài, tâm trạng của tên này trong mấy giây đã xoay chuyển nhanh như chong chóng vậy.
Đợi cho anh nói tới hết hơi, hắn mới đưa tay xoa xoa cánh môi, thâm thâm nói: "A Nhiên, lời anh nói cũng tổn thương quá đi.

Sao em có thể..

em chỉ là phạm chút sai lầm.

Em cũng đã hứa sau này sẽ không tái phạm nữa.

Sao anh cứ phải làm quá mọi chuyện lên thế?"
"Anh làm quá mọi chuyện? Anh làm quá chỗ nào? Cung Thời An, anh xem em như anh trai mà dạy bảo, em lại bảo anh làm quá lên sao?"
Ánh mắt Cung Thời An tối sầm lại, hắn gằn giọng nói: "Anh cũng không phải anh trai thật của em, nhưng lại quản nhiều chuyện như vậy làm gì?"
Hứa Nhiên mở to mắt, nhất thời cảm thấy bừng bừng lửa giận, anh không nhịn được quát lên: "Em nói anh quản nhiều? Quản nhiều? Vậy sao còn đến than thở với anh làm gì? Anh không ngại phiền sao? Cung Thời An, anh nhắc nhở em sống cho đàng hoàng lại là sai sao?"
"Anh không sai.


Nhưng mà anh thừa biết là em không thích nghe những lời này, vậy mà lần nào cũng phải lôi ra nói chọc tức em!" Cung Thời An hơi híp mắt lại, đôi con ngươi sâu thẳm tựa như thú rình mồi nhìn chòng chọc vào anh.

Hắn nói: "A Nhiên, anh chỉ là trúc mã của em thôi, không phải anh em ruột thịt của em, càng không phải bố mẹ em! Chúng ta không có quan hệ huyết thống! Huống chi, bố em cũng không quản nhiều như anh! Em không muốn cãi nhau với anh, nhưng lần này anh đã đi quá giới hạn của em rồi.

Chuyện cá nhân của em, em tự biết xử lý thế nào cho tốt, không đến phiên anh phải nhắc nhở! Còn anh chê em phiền, được! Sau này những chuyện như thế này em sẽ không nói nữa là được chứ gì! Anh cũng đừng có quản em nữa!"
Cung Thời An nói xong câu cuối cùng, tức giận đùng đùng xoay người đi.
Hứa Nhiên không nhịn được hét lên: "Cung Thời An! Đứng lại đây nói chuyện cho rõ ràng, em muốn đi đâu?"
Cung Thời An đi tới phía cửa, hắn cầm mũ lưỡi trai và áo khoác, không quay đầu lại mà thấp giọng nói: "Hứa Nhiên, anh đang không bình tĩnh, em cũng như vậy.

Chúng ta không thể nói chuyện đàng hoàng được! Em đi gặp bạn đây, tối nay sẽ không về.

Khi nào anh và em điều chỉnh lại cảm xúc thì chúng ta hẵng nói chuyện!"
Sau đó cánh cửa "phanh" một tiếng đóng lại, mang theo sự giận dữ và bực tức từ chủ nhân của nó truyền lại.
Lồng ngực Hứa Nhiên phập phồng, trân trân nhìn cửa nhà đã đóng lại một hồi lâu, cuối cùng anh hít một hơi thật sâu, bình tĩnh tắt bếp đi.
Anh vốn là muốn đun nóng đồ ăn cho Cung Thời An, nhưng mà hắn đi rồi, vậy cũng không cần nữa.

Anh đem toàn bộ đồ ăn đổ lại vào hộp nhựa, đem cất vào ngăn mát tủ lạnh.

Sau đó trở về phòng, lấy quần áo đi tắm, bình bình như mọi ngày.
Tiết trời tháng 10 vốn đã không dễ chịu, tâm trạng Hứa Nhiên cũng chẳng thoải mái gì, anh cứ để dòng nước lạnh từ vòi sen dội xuống, xối qua đỉnh đầu mình, dần dần dập tắt ngọn lửa đang cháy phừng phừng trong đầu.
Hơi nước mù mịt quẩn quang người anh, xuôi theo bờ vai tráng kiện chảy xuống cơ ngực rồi trượt xuống dưới.

Dưới làn hơi nóng, làn da anh hơi đỏ lên.

Xong xuôi, anh trở ra, dùng khăn tắm vắt lên cần cổ ngăn cho nước lạnh chảy xuống sàn.
Hứa Nhiên đã dành ba mươi phút vừa qua cẩn thận suy nghĩ lại mọi chuyện, cảm thấy không còn tức giận nữa.

Thật ra là không có gì đáng để tức giận cả.
Cung Thời An nói đúng, là anh xen vào việc của hắn quá nhiều, quản hắn quá rộng, hắn tức giận cũng là lẽ đương nhiên.

Anh đã là người trưởng thành rồi, hà cớ gì phải chấp nhất với một tên nhóc tâm hồn còn chưa lớn chứ?
Anh tự huyễn hoặc bản thân không nên so đo với Cung Thời An, đây đều là những chuyện lông gà vỏ tỏi, râu tôm mép tép, không cần thiết để trong lòng.

Để chuyện bé xé ra to, sẽ chỉ ảnh hưởng đến hòa khí giữa hai bên.
Mấy năm nay anh và Cung Thời An đã xảy ra không biết bao nhiêu các cuộc tranh cãi lớn nhỏ.

Khi hai người hòa thuận, hắn luôn là bộ dạng hiểu chuyện nghe lời khiến người ta yêu thích.

Nhưng một khi đã chiến tranh lạnh với anh, hắn cũng là người khó dỗ dành nhất.

Có lúc hắn sẽ bỏ nhà đi một vài ngày, vài tuần, thậm chí lần hai người chiến tranh lạnh lâu nhất hắn đã bỏ nhà đi những ba tháng!
Trong ba tháng đó không ai biết hắn làm gì, ngay cả Cung tiên sinh và phu nhân cũng không thể chủ động liên lạc được với hắn.

Thậm chí ở trên trường mà hắn cũng né tránh Hứa Nhiên.

Lịch học giữa sinh viên chênh nhau hai năm là rất khác biệt, hầu như không có lúc nào là trùng nhau, vậy nên một khi Cung Thời An đã muốn trốn, Hứa Nhiên căn bản không thể tìm thấy bóng dáng của hắn ở bất cứ đâu.

Truyện Huyền Huyễn

Mà mỗi lần chiến tranh lạnh như vậy, dù chuyện có nháo đến khó coi, hắn cũng sẽ không bao giờ chịu thỏa hiệp trước.

Lúc nào cũng là anh thông qua nhiều phương thức khác nhau liên lạc xin lỗi, an ủi, dỗ dành hắn, hắn mới nguôi giận!
Hứa Nhiên nhớ lại, vẫn còn cảm thấy khoảng thời gian đó thực sự rất đáng sợ.
Đáng sợ nhất chính là Hứa Nhiên không thể biết được tình trạng lúc đó của Cung Thời An.

Hắn đang ở đâu, làm gì, với ai, sống có tốt không, có ăn uống đầy đủ không, có gặp chuyện gì nguy hiểm không, có biết tự chăm sóc cho bản thân không..
Anh sợ cái cách chính mình không thể biết được tình trạng của Cung Thời An.

Lo lắng, hoang mang, bồn chồn, bất an..

Anh không muốn trải qua những cảm xúc tiêu cực lúc nào cũng có thể bủa vây lấy anh đó nữa.

Vậy nên lần nào anh cũng chấp nhận cúi đầu trước để giữ cho mối quan hệ này luôn hòa hảo.
Cung Thời An cũng đã quen giữ thế chủ động trong mọi chuyện, vậy nên sẽ không có chuyện hắn xuống nước trước.

Vì để gìn giữ mối quan hệ này, Hứa Nhiên luôn là người nhường nhịn hắn.

Hết lần này đến lần khác, ngày qua ngày..
Hứa Nhiên thở ra một hơi dài, chấp nhận số phận, cầm điện thoại lên và nhắn tin cho Cung Thời An: "Thời An, xin lỗi, ban nãy là do anh nóng giận nên nói năng không suy nghĩ.

Em đừng giận anh."
Anh biết có gọi điện thì hắn cũng không nghe máy, vậy nên nhắn tin vẫn là một lựa chọn an toàn nhất.

May mắn Cung Thời An chưa chặn anh, tin nhắn vẫn còn gửi đi được.
Nhưng hắn không xem, cũng không đáp lại.
Anh liền nhắn thêm hai câu nữa: "Anh không nên quản chuyện của em.

Sau này cũng sẽ không nói mấy lời không hay đó nữa.

Em đừng tức giận."
"Trời tối rồi em còn đi đâu? Quay về nhà đi, được không?"
Hứa Nhiên nhìn màn hình điện thoại một lúc lâu, tay nắm chặt lại.
Anh suy nghĩ một lát rồi trượt mở một giao diện khác, do dự rất lâu rồi mới nhắn xuống một tin: "Ba, con tin tưởng Cung Thời An, nếu ba thấy dự án này ổn, thì ba cứ đầu tư đi! Con nghĩ hắn chỉ là tạm thời có chuyện khó nói, chắc chắn sẽ không lừa con."
Đại khái là đang cầm điện thoại trên tay, Hứa tiên sinh đã trả lời lại rất nhanh: "Được."
Tin nhắn thứ hai tới ngay sau đó: "Hai trăm triệu, xem như cho con chơi."
Hứa Nhiên sắc mặt khẽ trầm xuống, âm thầm đặt điện thoại xuống, siết chặt nắm tay lại.

Mặc dù bề ngoài anh đã nói vậy, nhưng kỳ thực trong lòng anh vẫn còn ít nhiều lo lắng.
Anh không phải không tin Cung Thời An, nhưng hai trăm triệu..

Mặc dù gia thế nhà anh tốt, thì số tiền này cũng không phải là một con số nhỏ.

Ba anh dù có nuông chiều anh thế nào đi chăng nữa, lần này cũng xem như đã mạo hiểm không nhỏ.

Vậy nên anh không thể khiến ông ấy thất vọng! Cung Thời An, em cũng đừng khiến anh thất vọng!
Hứa Nhiên nghĩ nghĩ, rồi mở giao diện trò chuyện với Cung Thời An lên, nhắn tin thông báo cho hắn: "Dự án mà em nói, ba anh đã đồng ý đầu tư rồi."

Quả nhiên năm giây sau Cung Thời An đã trả lời lại, là một tin nhắn thoại.

Trong ghi âm, giọng điệu của hắn có vẻ đã dịu đi nhiều: "Ừm, cảm ơn anh.

Sáng mai em sẽ về.

Muộn rồi, anh ngủ sớm đi."
Khi Cung Thời An đạt được mục đích mình muốn, hắn sẽ tự động đặt bản thân ở vế thấp hơn, chủ động nói lời thân mật.

Nhưng không có nghĩa hắn sẽ ngay lập tức nguôi giận, việc gì cũng cần phải có thời gian.
Hứa Nhiên hiểu rõ điều này, vậy nên anh cũng không dám biểu lộ thái độ quá vội vàng, mà chỉ thả like cho tin nhắn này, rồi gửi cho Cung Thời An một biểu tượng ngủ ngon, đợi hắn like tin nhắn của mình, an đi ra khóa cửa nhà rồi đi ngủ.
* * *
Buổi sáng hôm nay Hứa Nhiên không có tiết học, nên theo thường lệ anh liền đi đến công ty thực tập.
Nơi anh thực tập là một công ty khá có tiếng trong ngành, tuy nói rằng chỉ là làm thực tập, nhưng vị trí này ít nhất cũng có thể giúp đỡ cho con đường của anh sau này.

Hứa Nhiên đã là sinh viên năm cuối, đây là một năm quan trọng để anh tích lũy các kinh nghiệm thực tế cho sau này, vậy nên anh không thể lơ là được.
Lúc anh đến công ty trời vẫn còn khá sớm, mấy nhân viên cũ vừa nhìn đã nhận ra anh, ai nấy đều tập nập chào hỏi.
Hứa Nhiên ngoại hình đẹp, nhân duyên lại cao, biết đối nhân xử thế, vừa vào làm không bao lâu đã được cả nhân viên của cả mấy văn phòng bên cạnh yêu thích không thôi.

Lãnh đạo không biết nghe ngóng từ đâu, hay tin anh là thiếu gia Hứa thị, cũng có ý muốn nâng đỡ, lại bị anh không kiêu ngạo, không siểm nịnh từ chối.
Anh biểu thị rõ, bản thân muốn đi lên bằng chính thực lực của mình, chứ không phải bằng danh tiếng của gia đình.

Hơn nữa, trong cái ngành này của các anh, mặc dù quan hệ rất quan trọng, nhưng thực lực lại càng quan trọng hơn.
Dù cho anh có giàu cách mấy, gia thế có lớn cách mấy, tùy lúc anh cũng có thể gặp được người có địa vị trên mình.

Vì vậy nếu như không thực sự có năng lực, anh cũng không thể đi trên con đường này được.
Hứa Nhiên vừa vào chỗ ngồi, nam đồng nghiệp bên cạnh lập tức với sang chào anh.

Anh theo phép lịch sự đáp lại.

Nam đồng nghiệp lại thân thiện nói: "Nhiên à, sao ngày nào cậu cũng đến sớm vậy? Tinh thần còn rất thoải mái nữa..

Tôi thật sự cảm thấy ghen tỵ đấy!"
Hứa Nhiên không tài nào hiểu nổi ẩn ý nào khác trong câu nói này, liền cười nói: "Anh Bùi, sinh viên chúng tôi thường hay dậy vào giờ này để đi học, tất nhiên không thể cảm thấy mệt rồi."
"Ầy, tôi cũng chỉ hơn cậu có vài tuổi, cậu đừng nói như tôi già lắm rồi vậy chứ?" Bùi Thanh Vũ la oai oái lên, nhanh tay đưa cốc cafe trên tay cho anh, nói: "Mua cho cậu đó, mau uống đi.

Nhìn là biết không ngủ đủ giấc rồi, mắt cũng thâm như gấu trúc rồi đó!"
Hứa Nhiên ngạc nhiên, vội vàng nhìn vào cái gương nhỏ đặt trên bàn, xem xem có đúng mắt mình đã thâm lại hay không.

Bùi Thanh Vũ nhìn hành động của anh, bỗng phì cười: "Tôi nói này, cậu là con trai, để gương trang điểm trên bàn làm gì thế?"
Sau khi xác định lời người đàn ông này nói chỉ là xàm xí, Hứa Nhiên bình thản quay đầu lại nhìn, nói: "Đàn ông cũng phải có ý thức về sắc đẹp của bản thân đấy.

Anh Bùi, đàn ông cũng quan trọng nhan sắc đấy."
"Cậu..

cậu..

cậu chê tôi xấu?" Bùi Thanh Vũ không thể tin nổi mở to mắt: "Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi thấy có người chê khuôn mặt của mình đấy!"
Bùi Thanh Vũ quả thực có ngoại hình khá ưa nhìn, trong công ty cũng có nhiều đồng nghiệp nữ yêu thích anh ta.

Nhưng độ mặt dày này đúng là siêu cấp vô địch, Hứa Nhiên lần đầu tiên thấy kiểu người như vậy, không nhịn được bật cười: "Anh Bùi, tôi không có chê anh xấu.

Tôi chỉ bảo là nhan sắc của đàn ông cũng quan trọng mà thôi."
"Cậu đừng dọa tôi giật mình thế nha.

Suýt nữa tôi đã tưởng bản thân trông xấu thật đấy.." Bùi Thanh Vũ bị nước lạnh làm cho giật mình, vội nói: "Này này, mau cầm lấy ly cafe này đi, nước sắp chảy hết ra tay tôi rồi này!"
Hứa Nhiên cũng không khách sáo liền đưa tay nhận lấy.


Ngón tay lướt qua đầu ngón ty Bùi Thanh Vũ, quét đi chút nước đọng lên tay anh, lúc này mới nói: "Cảm ơn anh Bùi."
"Không có gì, không cần cảm ơn.

Cậu mau uống đi cho ấm, lát nữa đá tan sẽ không còn ngon nữa." Bùi Thanh Vũ khoát khoát tay, sau đó quay lại chỗ ngồi.
Hứa Nhiên nhìn ly cafe còn ấm trong tay, mím môi hút một ngụm.

Anh cũng đã quen với việc người này sẽ ngẫu nhiên mua đồ ăn sáng hoặc cà phê cho mình, mà anh cũng sẽ thường hay làm như vậy với người nọ.
Anh cảm thấy đây chính là tình hữu nghị giữa đồng nghiệp và đồng nghiệp với nhau.

Bùi Thanh Vũ mời anh uống nước, anh tất nhiên không từ chối, nhưng anh cũng sẽ đợi một dịp thích hợp, mời lại y những gì mình đã nhận được.

Như vậy không phải tình bạn sẽ càng bền chặt hơn sao?
Bùi Thanh Vũ là nhân viên chính thức trong công ty này, hơn Hứa Nhiên ba tuổi, từ khi anh bắt đầu vào làm ở đây, quan hệ cá nhân giữa hai người đã rất tốt.

Lúc bình thường các anh cũng hay giúp đỡ nhau trong công việc, rảnh rỗi thì trò chuyện phiếm.

Người này chính là người bạn thân thiết nhất với anh trong công ty.
Quan hệ của hai người các anh cứ bình bình như vậy, không tiến cũng chẳng lùi, là mức cần có giữa những người đồng nghiệp với nhau.
Ba mươi phút sau, giờ làm việc chính thức điểm, nhân viên cả phòng dần dần đến đông đủ, cũng bắt đầu ồn ào lên.

Hứa Nhiên có thói quen làm việc sớm, làm rất nhanh, lúc này đã xử lý sơ bộ được một phần ba việc cần làm.

Bùi Thanh Vũ dùng khoé mắt nhìn qua anh mấy lần, xác định anh đã làm được kha khá, lúc này mới trượt ghế ngồi đến bên cạnh anh: "Nhiên."
Ghế ngồi là dạng ghế xoay, vị trí làm việc của hai người còn khá sít sao, Bùi Thanh Vũ vừa trượt một cái, cẳng chân đã đụng vào chân Hứa Nhiên, tay thì vắt qua vai anh.

Tư thế rất đỗi quen thuộc.
Hứa Nhiên đối với cách gọi thân thiết vô tư lự của Bùi Thanh Vũ cũng đã sớm quen, anh ấn nút save lưu bản ghi trên màn hình, sau đó quay sang hỏi: "Anh Bùi có chuyện gì sao?"
"Ây, không có gì, chán quá thôi! Chúng ta nói chuyện phiếm chút đi."
Hứa Nhiên vẫn giữ thái độ như cũ: "Anh Bùi muốn nói chuyện gì?"
Bùi Thanh Vũ nhăn mày: "Cậu đừng có một câu hai câu anh Bùi nữa, nghe xa cách quá! Chúng ta ít nhiều đã làm chung sáu tháng nay rồi! Cậu lại cứ gọi tôi anh Bùi, anh Bùi! Nói cho mà biết nhé, tôi không thích chút nào đâu!"
Nếu là bình thường Hứa Nhiên chắc chắn sẽ từ chối chuyện như đổi xưng hô này.

Vì anh không muốn cùng trong một môi trường làm việc lại tỏ ra quá thân cận với một ai, dù cho mối quan hệ có thân thiết như thế nào, đặt vào môi trường làm việc cũng làm anh cảm thấy không thích hợp.
Nhưng mà không hiểu sao lần này anh lại đột nhiên nổi hứng, hỏi: "Thế anh Bùi muốn xưng hô thế nào?"
Bùi Thanh Vũ không ngờ anh sẽ đáp lại, hai mắt sáng lên: "Tôi đã gọi cậu là Nhiên rồi! Vậy..

cậu gọi tôi là Thanh Vũ đi! Dù sao chúng ta cũng không hơn nhau bao nhiêu tuổi! Xem như trao đổi tên gọi thôi mà!"
Hứa Nhiên gõ gõ tay lên bàn, mím môi cười: "Được, anh Thanh Vũ!"
Bùi Thanh Vũ càng cao hứng hơn nữa, y kéo hẳn ghế sang chỗ ngồi của anh, nhìn một vòng trên bàn, sau đó chỉ chỉ tay vào một đống bản vẽ anh để bên cạnh máy tính, như tò mò đã lâu mà hỏi: "Là cậu vẽ đó sao?"
"Đúng vậy."
"Đẹp thật! Cậu có tài thật đấy."
"Sao bằng anh được chứ?"
"Ây, cậu đừng có khiêm tốn, nói cậu nghe, bức này của cậu.." Bùi Thanh Vũ bắt đầu lôi một đống chuyện trong ngành ra nói.

Mới đầu Hứa Nhiên còn chưa chú ý lắm, nhưng càng nghe càng thấy hứng thú, càng nghe càng hăng say, cuối cùng sau khi nghe một hồi, anh cũng thoải mái nói ra một vài quan điểm của mình.
Hứa Nhiên trước nay không để ý đến đời sống cá nhân của người khác lắm, vậy nên ngoại trừ chuyện công việc, anh cũng ít khi trò chuyện nhiệt tình như vậy với Bùi Thanh Vũ.
Bây giờ thẳng thắn nói chuyện với nhau mới biết, hai người cũng có rất nhiều sở thích giống nhau.

Tán nhảm cả một buổi, lãnh đạo công ty tới kiểm tra tiến độ làm việc, Bùi Thanh Vũ làm mặt quỷ nói: "Không thể trốn việc nữa rồi!" Sau đó lập tức lui ghế về chỗ ngồi.

Hứa Nhiên nhìn theo mà bật cười ha hả.
Lát sau chờ cho lãnh đạo đi qua, Bùi Thanh Vũ lại chuyền một tờ giấy sang, nội dung là: "Không ngờ cậu và tôi lại có nhiều điểm chung như vậy đấy, thật thú vị! Lát nữa cùng nhau đi ăn trưa, chúng ta nói chuyện cho thân thiết thêm nhé, đồng nghiệp Hứa Nhiên!"
Hứa Nhiên đọc xong tờ giấy thì ngẩng đầu nhìn theo hướng của Bùi Thanh Vũ, phát hiện y cũng đang nhìn mình, ý cười vẫn còn đọng lại trong đôi mắt.

Anh đột nhiên cảm thấy việc kết giao với đồng nghiệp kỳ thực cũng không có gì không tốt, thậm chí còn khá vui, biết đâu còn tìm được tri kỉ ở chốn công sở này cơ đấy!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận