Hứa Nhiên đang sa sầm mặt như nghĩ đến cái gì đó, bỗng cười lạnh một tiếng.
Anh chợt đứng dậy khóa hết cửa nhà lại, tắt hết đèn, sau đó vào phòng..
đắp chăn đi ngủ.
Một loạt động tác liền mạch dứt khoát đẹp không có chỗ chê.
Vì sao anh lại hành động như vậy hả?
Vì nếu anh đoán không lầm, ngày hôm nay Cung Thời An nhất định sẽ phải về nhà sớm.
Mà anh, sẽ chặt đứt suy nghĩ này của hắn!
Chả là dạo này Cung Thời An đang chơi một con game rất nổi tiếng, còn khá nghiện.
Đang trong mùa lễ mừng kỉ niệm ra mắt game được sáu năm nên nhà phát hành đã ra một sự kiện cho người chơi đăng nhập vào mỗi thứ sáu để điểm danh lấy quà, vào phó bản đánh quái.
Đứng nhất phó bản sáu lần liên tiếp thì sẽ nhận được một thánh khí cấp bậc sáu trong game, nghe nói là vật phẩm siêu hiếm.
Toàn sever chỉ có một cái duy nhất.
Cung Thời An mê con game này cực, mà ngặt nỗi con game này lại chỉ nhận máy chủ có cùng địa chỉ IP.
Vậy nên thứ sáu nào hắn cũng phải về nhà trước tám giờ, vào phòng mở PC của hắn lên để đánh phó bản.
Cung Thời An đã đứng nhất năm tuần liền rồi, vậy nên hôm nay chính là ngày cuối cùng của sự kiện để hắn đạt được vật phẩm hiếm.
Hiện giờ vừa qua bảy giờ mà Hứa Nhiên đã tắt đèn đi ngủ.
Cung Thời An không mang theo chìa khóa nhà tất nhiên không có cách nào vào nhà được.
Phó bản chỉ mở đến mười giờ, hắn không vào nhà kịp, ước mơ lấy thánh khí gì đó của hắn cũng tan thành mây khói!
Mặc dù cách thức trút giận này có hơi trẻ con, nhưng có thể làm cho Cung Thời An khốn đốn khổ sở một phen.
Cho hắn chừa tật đi sớm về hôm, ăn bờ ở bụi, Hứa Nhiên nghĩ tới thôi đã cảm thấy cực kỳ cao hứng!
Hứa Nhiên nằm trên giường một lúc lâu, vẫn không sao vào được giấc ngủ.
Bởi bình thường vào giờ này anh vốn đang ở phòng khách xem tivi, nằm chờ Cung Thời An về.
Còn giờ ngủ sinh học của anh thì vẫn còn cách khoảng hai tiếng nữa lận.
Đột nhiên phía ngoài phòng khách vang lên tiếng lạch cạch, anh lập tức bừng tỉnh, lồm cồm bò dậy dỏng tai lên lắng nghe.
Tiếng cửa kêu lạch cạch một lúc lâu không có kết quả, sau đó là tiếng gõ cửa, kèm theo giọng nói quen thuộc: "A Nhiên ơi? Anh ngủ rồi hả?"
Quả nhiên anh đoán không sai mà!
Hứa Nhiên quyết định giả chết nằm bất động trong phòng.
Anh biết Cung Thời An đang cố ý gọi anh mở cửa cho hắn.
Ắt hẳn hắn nghĩ giờ này anh vẫn chưa ngủ, nên mới cố tình thăm dò như vậy.
Thế thì anh phải làm hắn tin là anh ngủ thật rồi mới được!
"A Nhiên ơi, anh còn thức không, mở cửa cho em với!"
Tiếng gõ cửa vang lên liên tục, ngày càng dồn dập.
"A Nhiên, anh ngủ rồi sao? Mở cửa cho em đi!"
"A Nhiên! Mở cửa! Em có việc quan trọng, thật đấy, không đùa đâu!"
"A Nhiên!" Tiếng kêu gào thảm thiết.
Hứa Nhiên bỗng cảm thấy thật may mắn bởi vì căn nhà của bọn họ ở trong khu biệt lập, dãy nhà này cách dãy nhà kia hàng trăm mét.
Nếu không cứ để Cung Thời An la hét như thế này, không sớm thì muộn cũng bị người ta báo công an hốt lên phường!
Hứa Nhiên rúc ở trong chăn nghe người bên ngoài kêu gào mà khoái chí tủm tỉm cười.
Thật ra nếu như Cung Thời An mang theo điện thoại thì có thể lập tức gọi điện cho anh ra mở cửa, đáng tiếc hắn lại bỏ quên ở chỗ bạn gái!
Đây xem như một bài học cho hắn, xem hắn còn dám đối xử tùy tiện với anh nữa hay không! Còn dám rong ruổi ăn chơi bên ngoài nữa hay không! Còn dám gọi anh là 'Hứa Nhiên 1' nữa hay không? Hừ!
Hứa Nhiên nằm lăn qua lăn lại trên giường, nghe tiếng đập ngoài cửa cứ nhỏ dần, nhỏ dần rồi tắt hẳn.
Không kiên trì lắm nhỉ? Xem ra thánh khí bậc sáu gì đó cũng không quan trọng với hắn lắm.
Hứa Nhiên nghĩ như vậy, tâm tình vô cùng thoải mái.
Một đêm trôi qua ngủ ngon vô cùng!
Lúc thức dậy, cả người anh đều phi thường sảng khoái.
Anh tự làm cho mình một bữa sáng với bánh mì và trứng đơn giản, sau đó thay đồ chuẩn bị đến trường như mọi ngày.
Tựa hồ cũng quên mất chuyện quan trọng gì đó.
Hứa Nhiên mở cửa ra ngoài, vừa đặt chân ra tới bậc thềm thì va vào một cục thịt mềm mềm, anh hoảng cả hồn.
Cung Thời An sao lại vẫn ở đây?
Quả thật, Cung Thời An đang ngồi dựa vào bờ tường, đầu hơi nghiêng, hai mắt nhắm nghiền.
Nếu không phải còn có tiếng hít thở vang lên đều đều, Hứa Nhiên còn cho rằng hắn phơi thân cả một đêm ngoài này, sớm đã phơi thành xác sống luôn rồi!
Con người anh á hả, lúc tình cảm thì có thể dùng mấy loại hành động đường mật làm ngọt chết ruồi.
Còn một khi đã có ý định ghi thù ai thì cũng hoàn toàn lạnh lùng vô tình, tàn ác không nương tay! Đã lỡ đối xử ác cả đêm rồi thì giờ anh cũng phải ác cho chót mới được!
Hứa Nhiên nhìn người say giấc nồng nằm bên bờ tường, bỗng nhiên giơ chân đá một phát lên bắp chân Cung Thời An.
Lần một lần hai không có tác dụng, anh liền dùng chân giẫm giẫm lên bắp đùi hắn, lớn tiếng nói: "Thời An, mặt trời mọc lên tới đít rồi đó, còn không mau dậy đi à?"
Cung Thời An bị đạp tỉnh.
Chủ yếu là cái người đạp hắn cứ nhằm vào phần bắp đùi của hắn mà đấm đá, hắn là bị an nguy về căn sinh một đời bị hủy dọa cho tỉnh lại.
Cung Thời An mơ mơ màng màng bị tia nắng đầu ngày rọi thẳng vào mắt, hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần.
Hắn nương theo đôi giày thể thao đặt trên bụng mình nhìn lên, Hứa Nhiên đứng trước ánh nắng mặt trời, sáng bừng như một cây hoa hướng dương.
"A..
Nhiên?" Hắn mập mờ gọi.
"Không phải anh thì còn là ai? Mau dậy đi, anh sắp phải đi học rồi đây.
Em đang chắn đường đi của anh đấy!"
"Em..
em xin lỗi." Cung Thời An bối rối bò dậy.
Đứng dậy xong mới phát hiện ra, tại sao hắn phải xin lỗi người đã nhốt mình ở ngoài cả đêm chứ.
Hắn lập tức chất vấn: "A Nhiên, đêm qua anh rõ ràng chưa ngủ, sao lại nhốt em cả một đêm ở ngoài?"
Hứa ảnh đế giả bộ làm vẻ mặt bất ngờ, ngay lập tức bật mode diễn xuất: "Hả? Gì? Tối qua em có về hả? Anh đâu có biết đâu! Hôm qua anh phải đi làm cả ngày, về mệt nên ngủ sớm lắm, có biết trời trăng mây gió gì đâu."
Cung Thời An nhíu mày, có vẻ chưa tin lắm: "Em đập cửa ầm ầm vậy mà anh cũng không nghe?"
"Không nghe thật mà! Chả lẽ em còn không biết sao, anh ngủ say như chết ý!"
Cung Thời An bị lý lẽ này làm cho trợn tròn mắt.
Hắn cảm thấy mình đã bị đũa bỡn, nhưng đối tượng đùa giỡn lại là Hứa Nhiên khiến hắn nhất thời cảm thấy thật hoài nghi nhân sinh.
Sau đó, hắn ngay lập tức bác bỏ suy nghĩ kia.
Hứa Nhiên sẽ không bao giờ đùa giỡn hắn kiểu vậy đâu.
Anh là người nếu không thật sự chọc đến điểm G thì không biết giận là gì cơ mà! Người dịu dàng tốt tính như anh sao có thể nhẫn tâm nhốt hắn ở ngoài cả đêm chứ? Quả nhiên là hắn ngủ ngoài này cả đêm, bị sương giáng trái gió trở trời làm cho váng đầu váng óc luôn rồi!
"A Nhiên.." Hai mắt Cung Thời An dần dần hồng lên, hắn khẩn thiết nói: "Em biết không nên trách anh..
nhưng, thánh khí bậc sáu của em mất rồi!"
Ai da, chàng trai này, biểu cảm thay đổi cũng thật nhanh!
Nhìn chàng trai cao to lớn tướng đến chừng này vì một trò chơi mà uất ức đến mức bật khóc, Hứa Nhiên không nhịn được cười nữa.
Anh quay mặt đi không nhìn Cung Thời An, nhưng bả vai lại không khống chế được mà khẽ run lên.
"A Nhiên?"
Cung Thời An nghi ngờ xoay bả vai anh lại, rốt cuộc đối diện với một khuôn mặt cười chảy cả nước mắt.
Hắn kinh ngạc chốc lát, sau đó ủy khuất nói: "Em buồn như vậy mà anh còn cười được sao?"
"Haha, xin lỗi nhé, hahaha!"
"..
A Nhiên.." Cung Thời An không chịu bỏ qua: "Anh còn cười nữa em sẽ giận thật đấy!"
"Haha, anh không cười nữa, không cười nữa! Em đừng giận!" Hứa Nhiên khó khăn mím môi lại, nhưng vẫn không nhịn được bật ra mấy tiếng.
Anh đành phải nói thật: "Haha..
em..
em mau vào xem đi, thánh khí bậc sáu của em vẫn chưa mất.."
"Anh nói vậy là?" Cung Thời An có vẻ nghi ngờ.
Hứa Nhiên hít hít mũi, cười nói: "Hôm qua chán quá không có gì làm, có vào phòng em mở lên chơi một chút.
Mặc dù kỹ thuật của anh không tốt lắm, nhưng mà vẫn miễn cưỡng quét được cho em hạng nhất rồi!"
Cung Thời An dường như là bị làm cho kinh ngạc, hắn mở to hai mắt.
Lát lâu sau mới vui mừng lao tới ôm chặt lấy Hứa Nhiên, thâm thâm nói bên tai anh: "A Nhiên, A Nhiên! Anh thật đúng là cứu tinh của đời em!"
Hứa Nhiên mỉm cười, đưa tay xoa đầu hắn.
Nói gì thì nói, thật ra anh vẫn không nỡ nhìn thấy bộ dạng u sầu của Cung Thời An.
Hắn đã phải bỏ công sức ra suốt một thời gian dài, mặc dù anh biết hắn sẽ không trách anh, nhưng nhẫn tâm đạp đổ công sức của người khác như vậy không phải quá ác độc rồi sao?
Đây chỉ là một bài học nho nhỏ mà anh dành cho hắn, để hắn chịu đựng sự thất vọng trong một nháy mắt.
Anh chính là muốn Cung Thời An học được, khi mất đi thứ mình quan tâm nhất, cảm giác sẽ đau khổ như thế nào và cũng là để hắn càng biết trân trọng những điều tốt đẹp trước mắt hơn.
Giống như anh.
-
Tối chủ nhật, Hứa Nhiên cùng Cung Thời An trở về Cung gia.
Việc này hai người đã sớm nói vào tuần trước, nên đúng hẹn liền cùng nhau thu dọn đồ đạc trở về.
Nhà chính Cung gia là một trang viên nho nhỏ nằm ở ngoại thành thành phố.
Nghe nói đó là nhà tổ, từ thời ông bà cố Cung gia đã bắt đầu để lại cho con cháu.
Cung tiên sinh và phu nhân là người tôn trọng truyền thống, cũng thích không khí mát mẻ của trang viên, vậy nên mặc dù trang viên này khá xa trung tâm, không được sầm uất náo nhiệt cho mấy, hai người vẫn quyết định sống ở đây.
Xe tiến vào một con đường dài, Hứa Nhiên nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài.
Trong sân vườn mà anh biết, vẫn trồng đủ các loại hoa: Thược dược, bằng lăng, violet..
và những hàng hoa hồng đỏ vẫn nở rực rỡ y như lần đầu tiên anh nhìn thấy khi đến nơi này.
Lúc đó, mẹ Hứa Nhiên vẫn còn sống.
Cung gia và Hứa gia các anh là thế giao, quen biết đã nhiều năm.
Từ thời Hứa tiên sinh, hai nhà còn ở gần nhau, càng tiếp xúc càng thân thiết.
Vậy nên từ khi còn rất nhỏ Hứa Nhiên đã được gặp Cung Thời An.
Đó là một đứa bé tỏa sáng, cười lên rất đẹp, đôi môi chúm chím như hoa anh đào, lúc nào cũng toát lên vẻ tinh quái, thậm chí là có phần hơi nghịch ngợm, trông hoàn toàn trái ngược với Hứa Nhiên.
Đó là những ấn tượng ban đầu của anh về Cung Thời An.
Ngày nhỏ Hứa Nhiên là một đứa trẻ rất ít nói, tính cách có hơi trầm lặng, mẹ Hứa lo anh tâm tình không ổn định, dễ tự kỷ, liền tìm cho anh một người bạn đồng trang lứa để chơi cùng.
Vừa hay, khi đó, nhà anh dọn đến trang viên cạnh nhà Cung Thời An, hai đứa trẻ xêm tuổi nhau, có nhiều đề tài chung, cũng từ đó bắt đầu cho hành trình quen biết mười tám năm dài đằng đẵng giữa anh và hắn.
Đáng tiếc, từ sau khi mẹ Hứa Nhiên mất, cha anh gần như mất hết hy vọng sống, đã cho người niêm phong trang viên lại, còn gia đình anh cũng chuyển đi nơi khác sống.
Trang viên hiện tại đã trở thành một khu nhà bỏ hoang, rất lâu rồi không có người đến chăm sóc.
Hứa Nhiên từng tìm về nơi đó trong một lần cãi nhau với cha.
Anh đi vào căn phòng mẹ và ba anh đã từng ở và ngủ ở đó một đêm.
Sáng sớm hôm sau, anh bị ba phát hiện.
Ông ấy trong cơn nóng giận đã đánh gãy tay anh, mắng chửi anh thậm tệ, đồng thời cũng cấm anh không được bén mảng đến nơi này thêm một lần nào nữa.
Nếu không hình phạt sẽ còn nặng nề hơn.
Khi đó Hứa Nhiên mới mười sáu tuổi, nỗi đau mất mẹ vẫn còn dai dẳng bám lấy anh, đó là lần đầu tiên trong đời, anh có suy nghĩ muốn chết đến như vậy.
Anh muốn đi theo mẹ anh, như vậy có lẽ anh sẽ không phải chịu khổ nữa.
Ba anh vì cái chết của mẹ mà từ một người đàn ông hiền lành yêu thương vợ con đã hoàn toàn thay đổi, biến thành một kẻ trên thương trường thì tàn nhẫn, thủ đoạn, đối với người thân thì không còn một chút yêu thương.
Hứa Nhiên biết rõ thái độ của cha anh chính là chán ghét anh, nhưng anh vẫn chưa từng trách cứ ông ấy một lời nào.
Bởi vì anh biết, thật ra sâu trong lòng, ba vẫn luôn hận anh.
Nếu như không phải ngày đó anh bị ốm, ba sẽ không nửa chừng quay lại, sẽ không để mẹ anh lái xe một mình giữa trời mưa, chiếc xe tải đó cũng không bất ngờ mất lái và tai nạn xe cũng không xảy ra.
Anh biết ba vẫn luôn cho rằng anh là nguồn cơn của mọi chuyện.
Nếu như đêm đó ông đi cùng với mẹ anh, có lẽ bà đã không gặp tai nạn xe, hoặc cũng có lẽ ông đã có thể bầu bạn cùng bà trên đường xuống hoàng tuyền lạnh lẽo.
Đều là do anh, do anh không hiểu chuyện..
Hứa Nhiên cụp mi nhìn lòng bàn tay mình, không hiểu sao cảm thấy tim hơi nhói.
Bỗng nhiên, một bàn tay xuất hiện trong tầm mắt anh, nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay anh.
Đó là một bàn tay thô ráp, trên mu bàn tay ẩn ẩn đường mạch máu tím xanh.
Hương tuyết tùng êm dịu từ người đó trong không gian nhỏ hẹp này vứ quẩn quanh bên mũi anh.
"A Nhiên, em ở đây." Giọng nói Cung Thời An như gần như xa, kéo anh từ trong chốn ảo mộng trở về: "Anh đừng nghĩ đến những thứ không vui đó nữa, mọi chuyện đã qua hết rồi.
Anh chỉ cần biết, hiện tại và sau này, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, anh cũng đã có em rồi! Vậy nên A Nhiên, đừng buồn nữa." Bàn tay Cung Thời An lặng lẽ chuyển đến bên má anh, cái chạm nhẹ nhàng lại như muốn chạm đến tim anh: "Em muốn nhìn thấy anh cười.
Anh cười đẹp hơn nhiều."
"Không sao A Nhiên, em ở đây"
"Anh đã có em rồi"
Năm đó khi kéo anh từ trên cầu xuống, lúc ôm anh hắn cũng nói câu này.
Đây giống như một lời thề, một lời hứa khiến anh có cảm giác được vỗ về, và cảm thấy an tâm hơn bất cứ lời nào trên đời, giống như hắn sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh, không chia lìa vậy.
Hứa Nhiên hoàn hồn trở lại, lúc này anh mới phát hiện mình vậy mà hai người đã dừng xe ở giữa cửa ra vào thật lâu không đi.
Anh dùng một tay khác vỗ lên mu bàn tay Cung Thời An, nhẹ nhàng gạt tay hắn xuống, mỉm cười tỏ ý không sao.
Sau đó tiếp tục lái xe vào nhà.
Cung Thời An len lén nhìn anh, trong ánh mắt dịu dàng tràn ngập đau lòng.
A Nhiên của hắn..
Cung phu nhân và Cung tiên sinh từ sớm đã nhận được tin hai người hôm nay sẽ trở về, vậy nên lúc Hứa Nhiên vừa bước vào cửa, đã ngay lập tức bị một vòng tay ấm áp làm cho lảo đảo.
"Nhiên Nhiên yêu dấu!"
Hứa Nhiên tự nhiên vòng tay ôm lấy người phụ nữ xinh đẹp trước mặt, cười nhẹ nói: "Dì lại gầy đi rồi ạ."
"Con còn biết thế hử?" Cung phu nhân vội vàng buông lỏng anh ra, đôi mày hơi nhíu lại, tỏ vẻ trách cứ: "Đều tại con không chịu về thăm ta! Ta chờ con đến thăm mà nhan sắc cũng tàn phai luôn rồi!"
Hứa Nhiên hết cách nói: "Sao lại thành lỗi của con rồi?"
"Con không nghe nói nhớ thương sẽ làm cho người ta gầy yếu đi sao? Con đó, biết ta là thương con nhất, nhớ con nhất, vậy mà mấy tháng trời cũng không về thăm ta lấy một lần! Có phải là đã uổng công ta yêu thương con không?" Cung phu nhân khoanh tay nhìn anh, ánh mắt nghiêm nghị xen lẫn mấy phần tủi thân.
Hứa Nhiên giật giật mí mắt.
Chính là nó, cái tính không nói lý và ưa làm nũng của Cung Thời An đích xác là di truyền từ mẹ hắn!
Mấy năm qua đi, người phụ nữ này không những không già, mà lại càng ngày càng trẻ ra, xuân phong phơi phới.
Tính cách của bà còn trẻ trung như vậy, mấy lần cùng Hứa Nhiên đi dạo phố, đều bị người ta nhận lầm là chị em!
Tính ra Cung phu nhân cưới chồng, đẻ con khá sớm.
Năm nay Cung Thời An vừa tròn hai mươi hai, thì bà cũng vừa đủ bốn mươi tuổi xuân.
Có lẽ là do có chồng thương yêu hết mực, Cung phu nhân phải nói là bảo dưỡng nhan sắc cực kỳ tốt, da dẻ mịn màng, không nói còn khiến người ta tưởng nhầm là một mỹ nhân ngoại quốc nào đó.
À đúng rồi, bà ngoại của bà, cũng có nghĩa là bà cố của Cung Thời An là người Pháp, có lẽ vì vậy nên trông bà mới có cả nét quyến rũ của người phương Tây.
Cung Thời An có phần giống bố nhiều hơn, vì vậy trông khá thuần Châu Á.
Từ khi mẹ Hứa mất, Cung phu nhân luôn là người đối xử tốt với Hứa Nhiên nhất.
Có lẽ vì bà là bạn thân của mẹ anh, thương xót anh mất mẹ, nên mới cố gắng dùng tình cảm của một người mẹ bù đắp cho anh.
Thậm chí có đôi lúc, bà còn ưu ái anh hơn so với đứa con ruột Cung Thời An.
Hứa Nhiên nghiêng người, một lần nữa ôm lấy Cung phu nhân, từ tận đáy lòng nói: "Dì ơi, con cũng nhớ dì lắm! Nếu không phải năm nay là năm cuối cùng, con phải đi thực tập, thì đảm bảo tuần nào con cũng muốn về thăm dì!"
Cung phu nhân vừa nghe anh nói hai câu đã mềm lòng.
Thực ra bà cũng không nỡ trách anh, ai có thể giận một đứa trẻ xinh đẹp và nhu thuận như thế này chứ?
Nghĩ đến hoàn cảnh của Hứa Nhiên, hai mắt bà lại rơm rớm lệ, lấy tay vỗ nhè nhẹ lên vai anh: "Vậy con còn không biết về thăm ta sớm hơn, làm việc thì cũng phải biết nghỉ ngơi hợp lý chứ! Làm ta nhớ con chết đi được!"
Cung Thời An tay chân khệ nệ bê mấy giỏ quà, mãi sau mới tiến vào.
Hắn thấy mẹ mình vừa lau nước mắt vừa nói một câu như vậy, trông bộ dạng còn lố hơn lúc hắn mấy năm không về nhà nữa! Cung Thời An bất lực nói: "Mẹ, rốt cuộc ai mới là con trai của mẹ vậy? Con thấy mẹ còn mong A Nhiên về hơn là con nữa!"
Nhắc tới vấn đề này là Cung phu nhân lại như bị chọc tới vảy ngược, bà cả giận hét: "Tất nhiên là Nhiên Nhiên rồi! Nhiên Nhiên là con trai ngoan nhất của ta! Cung Thời An, thằng nhóc hư đốn nhà con, chim lớn sải cánh mải bay đến nỗi quên luôn đường về nhà rồi có phải không? Nếu không phải ta gọi điện nhắc, con còn định không gặp mặt ông bà già này đến cuối đời luôn rồi chứ gì?"
"Mẹ, con đâu có ý đó! Con cũng bận lắm mà.."
"Bận bận bận, có mà bận đi với gái thì có!"
"Mẹ.."
Hứa Nhiên thấy hai người càng nói càng đi xa, rốt cuộc không nhịn được lên tiếng: "Dì ơi, Thời An gần đây đúng là rất bận, bài tập của em ấy rất nhiều, làm rất mệt.
Con có thể làm chứng.
Dì đừng giận em ấy nữa, dù sao hai người cũng lấu rồi không gặp nhau, không phải sao ạ?"
Cung phu nhân vẫn còn hậm hực, nhưng vừa quay sang liếc nhìn anh một cái, ánh mắt liền dịu đi, bà nói: "A Nhiên, con đừng có bênh nó.
Ta là mẹ nó, còn không hiểu tính nó hay sao?"
"Dì ơi, con không nói dối dì đâu, gần đây Thời An quả thực rất ngoan, em ấy chú tâm học hành, cũng không đi sớm về khuya nữa.
Hơn nữa có con ở bên cạnh đốc thúc, dì còn không yên tâm sao?"
Kỳ thực Hứa Nhiên đã đứng ra phân giải, Cung phu nhân cũng không muốn làm khó anh.
Mặc dù vẫn còn tức giận Cung Thời An, không muốn bỏ qua cho hắn dễ dàng như vậy.
Nhưng bà vẫn nén lại, cuối cùng hừ lạnh một tiếng nói: "Được rồi, nể tình Nhiên Nhiên! Xem như lần này ta tha cho con.
Còn có lần sau, con cũng đừng có về cái nhà này nữa?"
Cung Thời An: "..."
Vì sao vừa cùng Hứa Nhiên cười cười nói nói, quay sang hắn lại hằn học như vậy thế?
Mẹ tiêu chuẩn kép!
"Nhìn cái nhìn mà nhìn? Nghe rõ chưa?"
"Nghe rõ rồi ạ!"
Cung phu nhân không hài lòng liếc một cái, rồi lại quay sang nắm tay Hứa Nhiên kéo anh vào trong, cười tươi rói nói: "Đi đi, mặc kệ thằng nhóc đó.
Con mau vào thăm chú Cung của con đi, ông ấy cũng rất nhớ con đó!"
Cung Thời An: "..."
Còn con thì sao?.