Yêu Anh Thành Bệnh


Hứa Nhiên lật một trang sách, đầu không ngẩng lên, nhàn nhạt đáp: "Không.

Nếu cậu đến tìm em ấy thì tìm sai chỗ rồi.

Giờ này có lẽ em ấy đang ở phòng câu lạc bộ, muốn tìm thì đến đó đi"
Mục Hạo Nam xua tay: "Không không, tôi là đến tìm anh."
"Tìm tôi?" Hứa Nhiên nghe xong có hơi hiếu kỳ.

Anh ngẩng đầu lên, biết Mục Hạo Nam không nói đùa, liền lấy bookmark kẹp giữa trang sách mình đang đọc dở.

Lúc này mới nghiêm túc hỏi: "Sao lại muốn tìm tôi? Tôi nhớ chúng ta không có thân thiết đến vậy đâu.

Nói thật, cậu chủ động bắt chuyện trước đã làm tôi bất ngờ lắm rồi, giờ lại có chuyện muốn tìm tôi.

Là muốn nhờ vả gì sao?"
Thái độ này làm cho Mục Hạo Nam có hơi sửng sốt, sau đó cậu ta liềm cười e ngại.
"Ai da, anh vào thẳng chủ đề như này thật lắm tôi ngại quá!"
"..."
Tôi chưa thấy cậu ngại chỗ nào đâu!
"Thật ra thì..

tôi.." Mục Hạo Nam gãi gãi đầu, có phần không biết nói làm sao.
Thấy cậu ta có vẻ chần chữ mãi, Hứa Nhiên thử suy đoán, hỏi: "Sao thế? Cậu có gì muốn hỏi tôi mà không muốn để Thời An biết à?"
Anh vừa nói xong câu này, hai mắt Mục Hạo Nam bằng mắt thường nhìn thấy lập tức sáng rực lên: "Đúng vậy, đúng vậy.

Anh thông minh thật đấy! Tôi đúng là có việc muốn hỏi anh đây!"
"Việc gì?"
"À, ừ thì.."
"Cậu không nói thì tôi đi đây." Hứa Nhiên chuẩn bị có tiết học lúc mười giờ, bây giờ cần đi chuẩn bị rồi.
"Ấy, khoan khoan, từ từ đã!" Mục Hạo Nam rối rít đến luống cuống cả tay chân, như sực nhớ ra cái gì, cậu ta đẩy vội ly nước trên tay mình về phía anh, đồng thời cũng kéo tay anh lại: "Cho anh, cho anh ly nước này đấy, anh ngồi lại chút đi mà!"
"Cậu muốn mua chuộc tôi à?" Hứa Nhiên nhìn xuống, bỗng bật cười: "Chỉ bằng ly nước này thôi á?"
"Ừ, à..

ừm." Mục Hạo Nam gãi đầu, than nhẹ một tiếng rồi nói: "Anh đừng nhìn vẻ bề ngoài mà xem thường nó.

Đây là Chocolate Chip cream, best seller quán rưột của tôi đấy! Uống siêu ngon luôn! Tôi nghe An nói anh thích đồ ngọt, nhất là socola.

Anh nhất định phải thử món này đi, đảm bảo sẽ nghiền cho mà coi!"
Hứa Nhiên nhìn ly nước phủ đầy một lớp kem béo ngậy, lại nhìn Mục Hạo Nam hai mắt sáng rực như cún con trước mặt, nhướn mày cười: "Cậu muốn mua chuộc tôi bằng một ly nước thì cũng bèo quá đi!"
"Ai da, tôi cũng không có biết anh thích gì mà!" Mục Hạo Nam đành phải nói: "Thế này đi, hay là lần sau tôi mời anh món gì đó, tuỳ anh lựa chọn.

Chỉ cần anh giúp tôi lần này thôi! Xin anh đó!"
Hứa Nhiên nhìn cậu trai chắp tay tỏ vẻ đáng thương trước mặt mình, chân vừa nhấc ra khỏi ghế đã lại mềm lòng ngồi xuống: "Được rồi, chịu thua cậu.

Cậu muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi, nếu biết tôi nhất định sẽ không giấu giếm!"
Người ta có câu nô lệ của đồng tiền, còn anh đích xác là nô lệ của đồ ăn! Món chocolate chip cream này nhìn cũng ngon phết.

Cuộc trao đổi này xem như không lời cũng không lỗ!
Mục Hạo Nam quắn quéo mãi mới dám nói: "Cái đó..

cô gái mặc váy lần trước ngồi cùng anh ở Chianty, có thể cho tôi xin phương thức liên lạc được không?"
Chianty chính là tên quán nước đối diện trường.

Nhưng Hứa Nhiên nhất thời lại không nhớ ra cậu ta đang nói anh đến đó vào thời điểm nào, với người nào.

Mục Hạo Nam liền rối rít, vội vàng mở điện thoại ra, gạt một tấm hình cho anh xem: "Chính là cô gái này nè! Anh cho tôi phương thức liên lạc của cô ấy đi!"
Hứa Nhiên nhận lấy điện thoại từ tay cậu ta.

Trong hình là một cô gái rất xinh đẹp, mặc váy hai dây màu trắng, cười rất tươi, ngồi trong một quán thịt nướng ven đường mà cũng không che giấu được khí chất kiêu kỳ, thanh lịch như người trong giới thượng lưu của cô.
Hứa Nhiên mở to mắt ra nhìn, sau đó nhíu mày hỏi: "Sao cậu lại có hình của Tô Lam?"

"A? À.." Mục Hạo Nam không để ý, phất tay liền kể chuyện: "Cô ấy là một người bạn của An.

Lần trước đi ăn uống tôi có gặp qua, tấm ảnh này cũng là chụp lúc đó!"
Hứa Nhiên hoàn toàn cảm thấy bất ngờ: "Cậu cùng Tô Lam và Thời An đi ăn uống?"
Tô Lam đã liên lạc với Cung Thời An? Vậy vì sao không gọi cho anh? Mục Hạo Nam liên quan gì mà lại cùng cậu ta đi ăn chứ?
"A, không phải chỉ có ba người chúng tôi.

Hôm đó anh em chúng tôi rủ nhau đi chơi, giữa chừng thì An đưa cô ấy tới.

Sau đó vì có cô ấy đề nghị nên chúng tôi mới cùng nhau đi ăn thịt nướng.

Quán thịt nướng cũng ngon phết nha, nếu anh muốn ăn, tôi gởi địa chỉ qua cho anh nha!"
Mặc kệ cho Mục Hạo Nam còn đang ríu rít kể chuyện này chuyện kia, tâm trí Hứa Nhiên đã sớm dừng lại ở mấy chữ 'An đưa cô ấy tới'.
Cung Thời An chủ động đến quán thịt nướng..
Chỉ một thông tin này thôi đã đem đến cho Hứa Nhiên một nghi ngờ cực lớn.
Anh không thể tưởng tượng nổi viễn cảnh đó sẽ diễn ra như thế nào nữa.
Hứa Nhiên nhớ lại trước đây, anh cũng đã rủ Cung Thời An đi ăn.

Hắn đã mặt cau mày có nói xiên que rất bẩn, hơn nữa còn dựng sạp ở lề đường toàn khói bụi.

Thịt không đảm bảo an toàn, không sạch sẽ, vậy nên trước đây luôn hết lần này đến lần khác từ chối không muốn đi ăn ở những nơi đó cùng anh.

Vậy mà Tô Lam vừa xuất hiện, hắn liền lập tức đi luôn không do dự?
Tim Hứa Nhiên khẽ khàng nhói lên một cái.

Vết thương đã khép lại từ lâu trong lòng anh lại từng chút một mở ra.
Trước đây, Tô Lam là mối tình đầu của Cung Thời An, là người đầu tiên mà hắn quen biết và yêu đương.

Hắn đã từng vì cô ấy mà chăm chỉ học tập, vì cô mà ít đi đánh nhau quậy phá hơn, vì cô mà ngày ngày tiến bộ.

Dù cho hai người đã xa cách sáu năm trời, thì..
Bây giờ hẳn là vẫn còn ở bên nhau.
Bởi vậy cho nên, dù là trước kia hay bây giờ..

ngoại lệ..

sẽ luôn luôn là ngoại lệ sao?
"Này, anh có nghe tôi nói không vậy?"
"Hả..

sao, đang nghe đây." Hứa Nhiên chợt hoàn hồn lại.

Mục Hạo Nam trước mặt không nhận được câu trả lời đã sắp mất hết kiên nhẫn.
Được rồi bình tĩnh nào, có thể là do anh nghĩ nhiều thôi mà.

Hai người họ đã chia tay nhau lâu như vậy, sao Cung Thời An có thể vẫn còn tình cảm với Tô Lam chứ!
"Tôi thấy cô ấy rất xinh đẹp, nên mới muốn xin phương thức liên lạc, anh cho tôi đi mà, có được không?"
Hứa Nhiên không trả lời câu hỏi này của cậu ta mà lại hỏi một vấn đề khác: "Vì sao cậu không hỏi Cung Thời An?"
Mục Hạo Nam mất kiên nhẫn hét lên: "Cậu ấy mà đồng ý thì tôi còn nói với anh làm gì!" Sau đó chợt nhận ra mình lỡ lời, cậu ta vội vàng nói: "Xin lỗi đàn anh, tôi hơi gấp gáp cho nên.."
"Được rồi, không sao.

Tôi muốn hỏi một câu nữa, cậu lấy liên hệ từ đâu mà cho rằng tôi biết Tô Lam? Hai người họ đã từng nhắc đến tôi sao?"
Hứa Nhiên ẩn ẩn có chút mong chờ.

Mong chờ tên của anh..

có lẽ sẽ xuất hiện trong câu chuyện của hai người họ.
"Không có.

Tôi còn không nghĩ là anh có biết cô ấy nữa đó! Chả là tình cờ tôi thấy tấm ảnh anh cùng Phùng Nguyệt Hi với hai cô gái ngồi uống cafe ở Chianty bị post lên diễn đàn, tôi lướt thấy bài viết đó thì thấy quen quen, phóng to lên nhìn thì quả nhiên là em gái Tô Lam nè! Tôi mới biết là anh quen cô ấy đó chứ!" Nếu không sao tôi phải lấy lòng anh như vậy! Nội tâm Mục Hạo Nam điên cuồng gào thét.
"Ra vậy.."

Mục Hạo Nam âm thầm quan sát sắc mặt của Hứa Nhiên, cậu ta có cảm giác tâm trạng của anh hình như không tốt lắm? Mà thôi kệ đi, quan tâm làm gì.

Cung Thời An mới là người cần quan tâm chứ!
Cậu ta cúi thấp đầu, cố làm cho ra vẻ ngoan ngoãn, nhún nhường nói: "Đàn anh, tôi trả lời hết câu hỏi của anh rồi, anh có thể cho tôi xin phương thức liên lạc của Tô Lam được không? Tôi thật sự thích cô ấy lắm!"
Hứa Nhiên không biết nghĩ đến cái gì, khuôn mặt bỗng chốc tối sầm lại, anh bóp chặt cái ly trong tay, đứng bật dậy: "Xin lỗi, tôi không làm được.

Còn ly nước này tôi sẽ đền cho cậu sau.

Bây giờ tôi có tiết học rồi, xin lỗi, tôi đi trước!"
Nói xong rồi quay ngoắt người đi luôn, bước chân rất gấp gấp, ly nước mà cậu ta mua cho lúc đi ngang qua thùng rác công cộng cũng bị anh một phát ném vào luôn!
Tính cách thật là gắt gỏng! Mới giây trước còn đáp ứng cậu cơ mà, sao vừa nghe cậu nói có mấy câu đã đột nhiên tức giận rồi?
"Khốn kiếp!" Mục Hạo Nam nhìn theo bóng dáng Hứa Nhiên đi xa dần, thấp giọng mắng một tiếng: "Không cho thì không cho.

Làm gì phải dữ dằn như vậy chứ!"
"An không phải nói anh ta dễ dỗ lắm sao..

hừ, toàn là bịp người!"
"Ai bịp người?"
Mục Hạo Nam giật mình ngẩng phắt đầu lên.

Bên cạnh cậu ta từ khi nào đã xuất hiện thêm một bóng người.

Không bất ngờ chính là anh em tốt của cậu.

Cậu còn chưa kịp nói thì Cung Thời An đã lên tiếng trước: "Mày vừa nói chuyện gì với Hứa Nhiên?"
Mục Hạo Nam bị dọa cho giật mình, không ngờ mình lại bị phát hiện nhanh như vậy.

Trong lòng cậu ta thầm chửi, ngoài mặt vẫn cứng họng cứng cổ cãi: "Ai..

ai..

tao nói gì với ai đâu? Nãy giờ tao đang ngồi học, Hứa Nhiên gì ở đây?"
"Đừng có nói dối.

Tao thấy Hứa Nhiên vừa từ cửa đi ra, mày đã nói gì với anh ấy rồi?" Cung Thời An có vẻ mất kiên nhẫn lặp lại.
Hắn nghĩ đến ban nãy vừa tan học định đi tìm Hứa Nhiên, vậy mà vừa đến đây liền thấy anh nói gì đó với Mục Hạo Nam, vẻ mặt còn không vui bỏ đi, hắn cũng không còn tâm trạng nào nữa.

Hiện tại hắn chỉ muốn biết rốt cuộc Mục Hạo Nam đã nói gì với anh mà lại làm anh không vui đến như vậy!
"Nói..

còn có thể nói cái gì? Nói chuyện phiếm thôi!" Mục Hạo Nam hết cách, chỉ đành nói: "Tao trò chuyện giết thời gian với anh ta, chẳng lẽ còn phải xin phép mày nữa à?"
Cái tên đáng ghét Cung Thời An này, lúc nào cũng quái quái gở gở, dọa cho cậu ta giật cả mình!
Cứ mỗi lần nhắc đến tên trúc mã của hắn là hắn lại nổi sùng lên, làm như ai cướp đoạt cái gì của hắn không bằng! Mục Hạo Nam cậu mới không thèm đâu! Hai tên trúc mã này, một tên thì quái gở, một tên thì mưa nắng thất thường, đúng là xứng đôi vừa lứa quá!
"Đúng vậy, muốn nói chuyện với anh ấy cũng phải xin phép tao.

Lần sau tao còn thấy mày tự tiện bắt chuyện với anh ấy nữa, tao nhất định không tha cho mày.

Còn nữa, vừa nãy mày nói gì với anh ấy, mau khai ra!"
"Tao.." Mục Hạo Nam đứng được ánh mắt sắc bén của Cung Thời An, nhất thời bị làm cho câm nín.

Cậu biết mình không giấu được nữa, vì thế đành nhắm mắt nói thật: "Tao muốn xin anh ta phương thức liên lạc của em gái Tô Lam thôi! Ai bảo mày không cho tao chứ! Tao mới phải dùng đến hạ sách này! Ai ngờ lại.."
"Bị phát hiện sớm như vậy đúng không?"
Cung Thời An từ trên cao liếc mắt nhìn cậu ta, nghe đến chuyện chỉ có vậy thì cơ mặt mới thoáng giãn ra.

Tốt rồi, nếu chỉ có vậy thì Hứa Nhiên chắc chắn không phải giận dỗi gì hắn rồi!
Cung Thời An cầm chồng sách trên tay gõ bộp lên đầu Mục Hạo Nam một cái, rồi lạnh nhạt nói: "Đã nhắc mày đừng đánh chủ ý lên người Tô Lam, mày không hiểu à?"
Mục Hạo Nam bị đánh cứ như oán phụ bị bỏ rơi, ánh mắt oan ức, vừa xoa đầu vừa oai oái nói: "Mày còn bảo mày không có gì với Tô Lam! Vậy mà phương thức liên lạc cũng không cho tao.


Bây giờ còn cảnh cáo tai nữa! An, mày nói thật đi, mày thích Tô Lam chứ gì? Hay hai người có mối quan hệ thầm kín gì đó đúng không? Mày cứ nói đi, cùng lắm..

Cùng lắm tao không thích cô ấy nữa là được chứ gì!" "
" Mày đừng có tào lao đi.

Tao..

"Cung Thời An dừng một chút, lời định nói sửa thành:"..

thích ai không phải chuyện của mày, tùy mày nghĩ sao thì nghĩ.

Nhưng mà tao nhắc lại, đừng đánh chủ ý lên người Tô Lam, đây là lời khuyên chân thành.

Còn nữa, nếu mày còn dám làm Hứa Nhiên không vui, dù có là bạn tao, thì tao cũng không bỏ qua đâu! "
" Mẹ kiếp, tao đã làm đéo gì thằng trúc mã của mày? Hắn ta không vui chỗ nào chứ? "
Cung Thời An mày hơi nhíu lại, thâm thâm nói:" Nói chuyện đàng hoàng chút, anh ấy lớn hơn mày hai tuổi.

"
" Đệt mẹ, đàng hoàng thì đàng hoàng.

Mày nói xem tao làm gì trúc mã của mày? Tao chỉ hỏi anh ta một cái phương thức liên lạc, anh ta không cho thì thôi.

Mắc gì giờ mày trách tao? "
" Mày làm phiền anh ấy.

"
" Tao chỉ hỏi chuyện hắn có một tí! Làm phiền cái quái gì? Mẹ nó tao còn có thể đánh chủ ý lên người hắn ta..

"
" Mày dám? "Cung Thời An nhướn mày, cắt ngang lời cậu ta.

Ngữ khí có phần lạnh lùng:" Tao sẽ đánh gãy chân mày.

"
"...!"
Mục Hạo Nam bị ánh mắt dọa người của tên bạn mình làm cho câm nín, thiên ngôn vạn ngữ không thể thốt ra mắc lại cổ họng, cuối cùng tụ lại thành ha chữ" ** má! "
Cậu ta là trai thẳng đó, chẳng lẽ cậu có thể thích một tên trai thẳng khác sao? Cung Thời An bảo vệ trúc mã của hắn có phải là cũng bảo vệ quá mức rồi không?
Cung Thời An thấy Mục Hạo Nam im lặng lâu như vậy, tâm trạng hắn cũng chìm xuống đáy:" Mày thật sự có ý với anh ấy? "
Nếu Mục Hạo Nam dám có ý đó với Hứa Nhiên thì hắn sẽ..
Dù sao Hứa Nhiên cũng rất đẹp, là vẻ đẹp mà trai gái đều cũng sẽ yêu.

Hắn không thể không phòng xa được, dù cho đó có là bạn hắn đi chăng nữa.
"..

không dám, không dám! "Mục Hạo Nam vội vàng hét lên:" Ai dám động vào trúc mã của mày chứ? "
Cung Thời An lúc này mới thoáng thả lỏng cơ mặt, khẽ cười:" Vậy thì tốt.

"
" Nhớ kỹ lời tao nói, hai người họ, ai mày cũng không thể đụng đến.

"
" Biết rồi, biết rồi mà! "
Cung Thời An khẽ liếc nhìn đồng hồ, nói:" Sắp đến giờ học rồi, mau đi thôi.

"Nói xong, hắn nhấc chân đi luôn.
Mục Hạo Nam giật mình, vội vàng xách cặp đuổi theo, nhưng cậu cũng vẫn chưa chịu buông tha:" An! Tên chó chết này! Nhưng mà mày thật sự không thể cho tao phương thức liên lạc với Tô Lam hả? Làm bạn thôi cũng được mà? "
* * *
Dạo gần đây Hứa Nhiên rất kỳ lạ.
Cung Thời An nghĩ, có lẽ Hứa Nhiên đang giận hắn.
Anh thường xuyên về nhà trễ không nói, mỗi lần về luôn bảo là đã ăn tối rồi đi thẳng vào phòng luôn, không cùng hắn nói chuyện như trước đây nữa nữa! Buổi sáng anh cũng đi từ rất sớm, hầu như không còn ăn bữa sáng hắn cất công thức dậy chuẩn bị.

Thái độ này của anh rất kỳ lạ, gần như là chưa bao giờ xuất hiện trong khoảng thời gian chung sống trước đây của hai người.

Cung Thời An nhất thời không biết nên làm gì cho phải.
Hắn cảm thấy mình hẳn là nên đi dỗ dành anh một chút.

Nhưng trước giờ đều là Hứa Nhiên nhường nhịn hắn, dỗ dành hắn, hắn vốn không biết cách dỗ dành người khác! Hơn nữa hắn còn chẳng biết anh vì sao lại giận, thì làm sao nghĩ ra cách dỗ được chứ?
Nhưng mà Hứa Nhiên cứ tránh mặt hắn, cũng chẳng nói với hắn câu nào, làm hắn cũng không thoải mái chút nào.
Cung Thời An suy đi tính lại, cuối cùng nghĩ ra một cách.

Nếu như Hứa Nhiên đã muốn tránh mặt hắn, hắn sẽ xuất hiện ở mọi nơi anh có thể đến, bám riết lấy anh, làm phiền anh! Để xem anh còn dám cho hắn ăn 'bơ' nữa hay không?
Cung Thời An tự cho là mình thông minh.

Đầu tiên, hắn dự định chờ sẵn trước cửa công ty của Hứa Nhiên, đợi anh tan làm! Hắn đến đón anh về nhà, sau đó có thể thuận lý thành chương làm hòa mà không cần xin lỗi! Hoặc nếu như Hứa Nhiên nói cho hắn biết hắn sai ở đâu, và yêu cầu hắn xin lỗi, hắn chắc chắn sẽ làm theo lời anh nói! Như vậy hai người họ cũng có thể làm hòa một cách nhanh chóng rồi!
Hứa Nhiên hẳn là cũng không muốn quan hệ của hai người trở nên xa cách như vậy, ngay cả nhìn mặt nhau cũng không nhìn.

Mà anh chẳng qua là đang tâm trạng không tốt, nên mới muốn có người dến dỗ dành mình mà thôi! Điều này thì hắn làm được!
Lâu lâu hạ mình một lần, dỗ cho Hứa Nhiên vui vẻ, kỳ thực hắn cũng không mất mát gì cả.

Mà có khi hai người còn thân càng thêm thân nữa kia kìa!
Cung Thời An nghĩ tới đó, tâm trạng liền thoải mái hơn nhiều.
Buổi chiều, khi vừa học xong tiết ba, hắn đúng theo dự định ban đầu vội vàng lái con xe lâu lắm mình chưa đi ra khỏi cửa, đi thẳng đến dưới công ty Hứa Nhiên.
Hắn chưa từng đến công ty Hứa Nhiên thực tập bao giờ, nhưng hắn có từng nghe anh nói qua.

Mặc dù khi đó hắn tỏ vẻ không để tâm, nhưng mà sau khi trở về hắn đã âm thầm lên mạng tra cứu thông tin về công ty nọ, cảm thấy môi trường khá ổn, nên mới an tâm để cho Hứa Nhiên nhận việc.
Còn hắn thì ở đằng sau, dùng danh nghĩa của Cung gia, âm thầm gây sức ép cho giám đốc công ty nọ, để họ ưu ái cho anh.

Nhưng mà nhìn Hứa Nhiên gần đây bận rộn như vậy, xem ra bọn họ đã quên mất lời dặn của hắn rồi.

Bữa nào đó hắn nhất định phải hẹn gặp lại vị giám đốc kia, kêu y giảm bớt công việc của Hứa Nhiên.

Không thì dứt khoát giao việc cho anh về nhà làm luôn đi! Cần gì phải lên công ty cho rắc rối chứ?
Cung Thời An đợi Hứa Nhiên từ năm giờ, hơn năm rưỡi nhân viên trong công ty bắt đầu tan làm.

Hắn cứ nhìn mãi vào dòng người đổ xô ra ngoài, nhìn sao cũng không tìm thấy Hứa Nhiên.
Hứa Nhiên của hắn trông nổi bật như vậy, lẽ ra hắn phải nhìn thấy anh ngay lập tức chứ nhỉ?
Cung Thời An cắn răng ngồi chờ, đến sáu giờ hơn, vẫn không nhìn thấy anh.

Hắn bắt đầu sốt ruột, thậm chí là có ý định lên tìm anh.

Nhưng mà khi nhìn thấy từng dòng xe lũ lượt rời công ty, hắn chợt nhớ ra..
Mẹ nó Hứa Nhiên lái xe đi làm mà! Sao hắn lại đứng đợi ở trước cổng công ty làm gì chứ?
Cung Thời An, cái tên não cá vàng khốn kiếp này!
Cung Thời An nhẩm tính thử, đoán chừng giờ này Hứa Nhiên hẳn là đang ở nhà rồi.

Hắn vốn định là sau khi đón anh thì sẽ cùng anh đi ăn luôn, nên trong nhà đâu có chuẩn bị gì đâu? Nếu anh về mà không nhìn thấy cơm canh hắn nấu thì sao đây? Anh sẽ không nghĩ là hắn giận anh chứ?
Cung Thời An thầm chửi một tiếng" chết tiệt "vừa mong chóng khởi động xe, mong rằng sẽ về nhà kịp lúc.

Nhưng khi hắn nhìn vào gương chiếu hậu, hắn lập tức nhìn thấy một hình ảnh quen thuộc.
Cung Thời An có vẻ không tin vào mắt mình, hắn nhắm mắt, rồi lại mở, rồi lại dụi dụi mắt mấy lần.

Nhưng dù cho có nhắm mắt lại mở mắt ra bao nhiêu lần đi chăng nữa, người bên kia cũng đúng thật là Hứa Nhiên!
Sao anh có thể chưa về được chứ? Vừa hay hắn có thể cùng anh đi ăn tối rồi!
Cung Thời An vừa vui mừng vừa nghi hoặc.

Hắn thử nhìn kĩ lại, phát hiện bên cạnh anh lúc này vậy mà còn có thêm một người nữa.
Đó là một người đàn ông cao ráo, mặc vest tây, đeo giầy da bóng lưỡng.

Tóc thì vuốt keo, tay trái đeo đồng hồ Rolex..

cũng không biết có phải hàng fake hay không! Nhìn qua trông có khác nào đa cấp không chứ? Sao Hứa Nhiên có thể nói chuyện với loại người đó?
Anh còn cười tươi như vậy? Nụ cười này hai tuần nay hắn còn chưa có thấy lại đâu!
Tên đàn ông kia mẹ nó là ai vậy? Tên khốn này..
Sao hắn dám lôi kéo Hứa Nhiên giữa ban ngày ban mặt chứ?
Cung Thời An không nhìn nỗi nữa, giậm chân một phát mở cửa xe lao xuống.

Hắn băng qua đường xe đông đúc, rồi đi thẳng tới chỗ Hứa Nhiên, mỗi bước đi cơ hồ đều dùng biên độ lớn nhất mà bước.
Xung quanh Hứa Nhiên có không ít đồng nghiệp của anh đang đứng trò chuyện, nhưng hắn không quan tâm.

Thậm chí còn có phần hơi ngang ngược mà đi đến đẩy người đang nói chuyện với anh một cái.
Cuộc nói chuyện đã bị cắt ngang.
Bùi Thanh Vũ đang nói chuyện cùng Hứa Nhiên, không ngờ đến chính mình còn có thể bị người ta vô duyên vô cớ đẩy một cái, liền mất thăng bằng lùi về phía sau, may mắn là chưa bị đụng ngã.

Còn Hứa Nhiên thì tròn mắt nhìn người vừa mới tới, nhất thời cũng không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cung Thời An đứng chắn trước mặt Hứa Nhiên, vẻ mặt không mấy thiện chí.

Dáng vẻ bố đời xấc láo này, người không biết còn tưởng hắn là chính thất đi đánh ghen!
Bùi Thanh Vũ đứng ở phía sau, lắc lắc cánh tay hơi đau nhức của mình, rồi bất mãn nói:" Cậu là ai vậy? Đụng người khác mà không biết xin lỗi sao? "
Cung Thời An hất cằm, thái độ cực kỳ ngang ngược:" Tại sao tôi phải xin lỗi? Tôi cứ thích không xin lỗi đấy, anh làm gì tôi nào?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận