Hai người càn quét nguyên một đường, vừa ăn uống vừa tiện thể quay hình.
Đến hơn chín giờ, cảm thấy cũng đã quay được kha khá, hơn nữa trời còn đã trễ, Hứa Nhiên mấy lần mở lời muốn về trước.
Nhưng khi đối diện với sự nhiệt tình không suy giảm trên nét mặt Hạ Hi Văn, anh lại không sao mở lời được.
Cuối cùng vẫn là Hạ Hi Văn tinh ý nhận ra, nhưng cô ấy cũng không nói thẳng, mà là mở đầu một câu chuyện, chờ khi Hứa Nhiên vừa trả lời xong, liền khéo léo nói: "Đi cả tối nay mệt quá rồi! Tôi muốn về nhà quá..
Hay là chúng ta chụp một tấm ảnh, xem như kỉ niệm ngày hôm nay, sau đó mai mốt lại đi quay tiếp, được không?"
Điều này vừa hay hợp với ý của Hứa Nhiên, anh ngay lập tức đáp ứng: "Được, vậy cậu muốn chụp ở đâu?"
Hạ Hi Văn cười thần bí, sau đó kéo anh đến trước cây anh đào ở chân cầu uyên ương.
Hứa Nhiên ngạc nhiên vào chỗ mấy cặp tình nhân đang thi nhau selfie, ngạc nhiên hỏi: "Ở đây á?"
"Đúng vậy!" Hai mắt Hạ Hi Văn sáng lên, cô ấy nói bằng vẻ rất hứng thú: "Cậu không thấy nơi này rất đẹp hả? Từ lúc mới đến là tôi đã muốn chụp rồi, đáng tiếc tự mình selfie thì không chụp được toàn thân, mà nhờ người khác thì toàn mấy cặp tình nhân, tôi không muốn! Vừa hay có cậu ở đây rồi, cậu chụp cho tôi đi.
Đây là địa điểm sống ảo lý tưởng lắm luôn ấy!"
Cặp tình nhân cuối cùng bên kia vừa đi ra, Hạ Hi Văn lập tức kéo tay anh vào đứng dưới tán cây, sau đó giơ điện thoại lên trước mặt hai người, nhe răng cười như một cô ngốc: "Nhanh say hi nào!"
Hứa Nhiên rất nghe lời giơ tay tạo dáng chữ V, kéo khoé môi thành lên một nụ cười rạng rỡ, vẻ đẹp điên đảo chúng sinh.
Mấy cặp tình nhân còn chưa kịp rời đi nhìn thấy một cảnh này, đều không khỏi nán lại lâu thêm một chút nữa.
Hạ Hi Văn chụp qua loa vài tấm, mở điện thoại lên nhìn qua một lượt, lập tức la lên: "Mẹ nó, còn chưa chỉnh gì mà cậu đã đẹp vãi! Tôi bắt đầu hoài nghi nhân sinh rồi..
Nhiên ca à, cậu có định làm người mẫu không vậy, cậu ăn ảnh vãi, thật luôn!"
Hứa Nhiên nhún vai, cười: "Không có hứng thú!"
"Ài, lãng phí một tài nguyên tốt.." Con người Hạ Hi Văn ấy à, hứng thú đến nhanh, đi cũng nhanh.
Chẳng mấy chốc lực chú ý của cô ấy đã dời đến một chuyện khác: "Không được, cậu đi ra kia, cầm máy chụp cho tôi vài tấm nữa đi.
Tôi không tin tôi lại không đẹp bằng cậu!"
Hứa Nhiên bật cười, bất đắc dĩ tuân lệnh cô nàng, anh lùi ra sau hai ba bước căn chỉnh khung ảnh, còn rất nhiệt tình chỉ dẫn: "Hạ Hi Văn, cậu, đá chân lên trước đi, đúng rồi..
Giơ tay lên, đúng đúng, cứ như bị đau đầu ý, đúng, chính là như vậy..
giữ nguyên nhé.."
Anh nhanh tay tác nghiệp, nháy liên tục mười mấy bức ảnh, ngoại trừ một số bức hơi sáng quá, còn lại bức nào bức nấy cũng đẹp xuất sắc!
Một phần cũng là do Hứa Nhiên trước đây có khá nhiều người bạn là nữ, họ cũng hay thường xuyên nhờ anh chụp ảnh dùm.
Lâu dần anh cũng rút ra được ít kinh nghiệm, cũng biết cách căn chỉnh sao cho sự vật trong ảnh trông đẹp nhất.
Nhưng mà chủ yếu vẫn là do nhan sắc của Hạ Hi Văn trời sinh quá xinh đẹp, dù cho có bày ra tư thế nào cũng không làm khó được cô ấy.
Hoa anh đào rực rỡ rơi rụng trên đỉnh đầu, tán loạn vương trên tóc mai Hạ Hi Văn, tạo nên một cảnh tượng vô cùng hoàn mỹ.
Hứa Nhiên bắt kịp khoảnh khắc này, cầm điện thoại lên ấn chụp lia lịa.
"Được rồi, bắt chéo hai chân, tay để bên hông như đau ruột thừa đi, đúng, sau đó.." Hứa Nhiên đang nói hăng say chợt dừng lại.
Anh cho rằng mình hoa mắt, bèn dụi dụi mắt nhìn lại lần nữa.
Nhưng đúng thật là anh đã không nhìn nhầm.
Trên màn hình, ở giữa khung hình là Hạ Hi Văn đang tươi cười rạng rỡ, phía sau có có cây anh đào làm nền, phía xa xa nữa là đường lên cầu ồn ào náo nhiệt, phong cảnh non nước hữu ý, con người hữu tình.
Thoạt nhìn không có gì bất thường cả.
Nhưng nếu nhìn kĩ một chút, sẽ thấy trong góc khung hình vô tình lọt vào một cặp tình nhân cực kỳ đẹp đôi.
Cô gái mặc váy dài khoác áo dạ dài, mái tóc đen mượt bung xõa tự nhiên.
Chàng trai bên cạnh rất cao, anh ta đang xoa đầu cô ấy, cử chỉ rất đỗi dịu dàng.
Sau đó ít giây, chàng trai cúi xuống đặt một nụ hôn phớt lên má cô gái, sau đó chàng trai quay đầu lại..
lộ ra khuôn mặt của Cung Thời An!
Hứa Nhiên giật mình đến nỗi đánh rơi cả điện thoại cả đất.
Tim anh cứ như vậy mà nảy lên thình thịch!
Cung Thời An tại sao lại ở đây? Còn ở cùng một cô gái? Đó là người hắn mới quen dạo gần đây sao? Nhìn thật xinh đẹp..
Liệu có phải bởi vì lần trước hắn nói muốn cùng anh đi cầu uyên ương, nhưng anh lại từ chối.
Vậy nên hắn mới..
tự mình đi trải nghiệm không..
Hạ Hi Văn cũng bất ngờ, cô nàng rời khỏi vị trí chụp, đám đông vội vàng chen lên.
Cô ấy chạy đến nhặt di động bảo bối của mình lên, vừa khó chịu vừa không hiểu nổi, hỏi: "Cậu làm sao vậy? Có cái gì phía sau tôi hả? Dọa cậu đến nỗi đánh rơi cả điện thoại của tôi!"
Hứa Nhiên từ khoé mắt nhìn thấy Cung Thời An bên kia rõ ràng đã hơi nhìn về phía bên này, bèn hốt hoảng dời tầm mắt.
Anh nhìn Hạ Hi Văn trước mặt mình, cúi đầu cùng cô xem xét điện thoại trên tay, có hơi bối rối, nói: "Tôi..
không có gì đâu.
Vừa nãy tưởng nhìn thấy người quen, hóa ra không phải.
Chết thật, lỡ tay đánh rơi điện thoại của cậu rồi, không sao chứ? Tôi..
tôi đền cho cậu nhé."
"Còn may, không sao hết." Hạ Hi Văn hơi nghiêng đầu, tò mò hỏi: "Nhưng trông sắc mặt cậu không được tốt lắm..
chắc là lạnh quá..
Ảnh chụp được kha khá rồi, chúng ta cũng về đi thôi! Trời lạnh ở lâu bên ngoài dễ sinh bệnh lắm!"
Có lẽ trong lúc vô tình cô ấy đã nhận thấy giọng nói của Hứa Nhiên có phần kỳ lạ, nên liền lo lắng đẩy anh về nhà.
"À, được.." Hứa Nhiên ngượng ngùng đáp lại, càng kéo khăn quàng cổ cao hơn một chút.
Giữa đám đông ồn ào tấp nập, hai người phải mất một lúc mới len ra được phía bên ngoài.
Đến cuối cùng, Hứa Nhiên cũng không quay đầu lại nhìn cảnh tượng phía bên kia chân cầu thêm một lần nào nữa.
Anh chỉ sợ, mình sẽ nhìn thấy cảnh tượng đau lòng.
Khi về đến nhà, Hứa Nhiên cũng chưa thể hoàn hồn trở lại.
Anh ngồi lọt thỏm trên ghế sofa, ngay cả đèn phòng cũng không bật.
Cứ như vậy cuộn tròn mình suy nghĩ.
Người anh thấy trên cầu chắc chắn là Cung Thời An.
Hắn từng nói muốn cùng anh đi đến đó, nhưng bây giờ lại dẫn một cô gái khác đến.
Còn thân mật hôn lên gò má cô ấy..
Hắn đã nói muốn đi cùng anh, ở bên anh, nhưng lúc này lại đang ở bên một người khác.
Hứa Nhiên càng nghĩ càng cảm thấy đầu đau, tim đau, trên người không chỗ nào là không tê nhức.
Cảm giác này giống như bị ép trong một cái lồng giam bé xíu, xung quanh tứ bề là vách sắt vây hãm, cách duy nhất để nằm trong chiếc lồng đó là thu chính mình lại, chân nằm trong lòng, tay ôm lấy đầu, chỉ có như vậy mới có thể giảm bớt sự khó chịu cùng đau đớn..
Vì sao lại đau như vậy? Vì sao lại khó chịu như vậy?
Chỉ là nhìn thấy hắn ở bên người khác, anh đã không thể chịu đựng nổi..
Hứa Nhiên từng nói, từ khi thích Cung Thời An, anh đã sớm chấp nhận được sự thật hắn sẽ không thích anh, cũng như việc hắn sẽ ở bên một người con gái khác, đối với người đó nhu tình mật ý, dịu dàng săn sóc hơn hết thảy những người khác.
Nhưng anh không ngờ khi tận mắt chứng kiến, chuyện này lại có thể khiến cho anh đau đớn ngàn phần như vậy!
Anh chưa từng thấy một Cung Thời An hành xử dịu dàng và ôn nhu như vậy.
Hành động của hắn, ánh mắt của hắn, bờ môi của hắn, tình yêu của hắn..
giống như một vị vua đang chạm vào báu vật trân quý nhất mà hắn giành được trên thế gian này.
Quá mức nhẹ nhàng, quá mức cẩn thận, sợ người ấy tan vỡ đến mức chỉ dám một cái chạm má..
Mà anh, sau tất cả, chỉ giống như một kẻ hầu ở tận dưới đáy, ngay cả rương châu báu nhỏ bé của hắn cũng không thể chạm tay vào.
Hóa ra Cung Thời An khi yêu sẽ mang dáng vẻ như vậy.
Dịu dàng như vậy, yêu thương như vậy, ôn nhu như vậy, thâm tình như vậy, và..
khiến cho anh đau lòng đến như vậy..
Hứa Nhiên ngủ quên ở ngoài sofa cả một đêm.
Đúng như anh nghĩ, tối hôm qua Cung Thời An đã không trở về nhà..
Hắn có thể đã sớm chăn ấm nệm êm với cô bạn gái đó, còn anh lại cứ như vậy chờ hắn cả một đêm.
Nhiệt độ ngoài trời xuống dưới mức âm độ, gió rét buốt như muốn xắt ra từng lớp da.
Đêm qua Hứa Nhiên ngủ quên mất không bật máy sưởi, nằm trên sofa cũng chỉ duy có cái chăn bé tí ti mà Cung Thời An chuẩn bị để bọc chân cho anh đắp lên người.
Hứa Nhiên lười đứng dậy, hay nói đúng hơn là không có tinh lực để đứng nên chỉ đành nằm tạm.
Kết quả là sáng hôm nay anh không dậy nổi nữa.
Hứa Nhiên lờ mờ mở mắt ra, tay chân vô lực khiến cho anh ngay lập tức nhận thức lại..
Mình phát sốt!
Anh thử đưa tay sờ lên trán, quả nhiên nhiệt độ đã cao đến mức khiến anh cảm giác như thể không chỉ mỗi trán nóng mà cả cơ thể anh đều đang trong trạng thái báo động đỏ.
Hứa Nhiên cố chống tay ngồi dậy, chỉ thấy một trận quay cuồng ập đến, đầu đau như kim chích, tay chân yếu ớt không có lực, toàn thân đau nhức rã rời như vừa bị đánh một trận chí tử! Anh chỉ đành nhận mệnh nằm lại trên ghế sofa.
Cũng may điều khiển máy sưởi ở ngay trên bàn, anh dùng chân khều nhẹ mấy lần liền lấy được, sau đó cầm tăng nhiệt độ lên.
Căn phòng dần dần ấm lên, may mắn thay tay chân anh không còn lạnh như trước nữa, màu đỏ hồng vì lạnh trên mấy đầu ngón chân ngón tay cũng nhạt bớt.
Nhưng thay vào đó cánh môi anh lại dần dần trắng bệch vì mất sức và thiếu nước sau một ngày dài.
Đáng tiếc anh đã không thấy được cảnh tượng đó.
Mà dù cho có thấy được, anh cũng lười đến mức chẳng muốn dậy rót cho mình một cốc nước ấm.
Đầu óc choáng váng quay cuồng như trong ảo mộng, Hứa Nhiên rất nhanh không thể giữ tỉnh táo mà lần nữa rơi vào giấc ngủ.
Một giấc ngủ không sâu, chìm chìm nổi nổi.
Dường như trong giấc ngủ này, anh vẫn có thể cảm nhận được sự chuyển động của mọi sự vật bên ngoài.
Không biết qua bao lâu sau, anh nghe thấy một tiếng tít thật dài, sau đó có tiếng mở cửa.
À, từ sau vụ chơi game lần trước Cung Thời An đã thay ổ khóa mới rồi, đổi bằng khóa điện tử xịn xò có báo hiệu riêng, mỗi khi đưa vân tay đã cài sẵn ấn vào cửa sẽ có âm báo như vậy.
Khi cánh cửa nặng nề két một tiếng mở ra, một loạt tiếng động như tiếng tháo giày, đeo dép, treo áo khoác vang lên.
Hứa Nhiên nằm cuộn tròn trên ghế, chiếc chăn nhỏ bao anh lại như một cục bông.
Anh rõ ràng đã tỉnh ngủ, nhưng mí mắt lại nặng như đeo chì, làm cách nào cũng không mở ra nổi.
Anh biết Cung Thời An đã trở về, anh muốn gọi hắn, nhưng anh phát hiện mình không có sức để nói chuyện.
Hứa Nhiên mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng loạt soạt của dép lê.
Tiếng dép cách anh càng lúc càng gần.
Càng lúc, càng gần..
"A Nhiên?" Giọng nói của Cung Thời An vang lên, nghe mơ hồ như vọng lại từ một khu rừng xa xôi.
Hứa Nhiên hiện tại đã mệt tới nỗi không nhúc nhích nỗi cơ mặt nữa.
Anh dùng hết sức bình sinh còn lại, cố gắng mở đôi mắt lí nhí thật to, dùng đôi con ngươi phủ sương mù nhìn chằm chằm hắn.
Kỳ thực, anh cũng không biết mình đang nhìn vào cái gì, anh chỉ có thể mơ hồ cảm giác được có một thực thể đang ở đây, cứ nhìn vào nó như vậy, mong rằng hắn sẽ nhận ra.
"A Nhiên, anh làm sao thế? Chẳng lẽ..
anh sốt rồi hả?" Một bàn tay mang theo sương lạnh áp lên trán anh.
Giọng nói của Cung Thời An mang theo sự hoảng hốt khó phát hiện.
Lạnh quá..
nhưng cũng dễ chịu quá!
Hứa Nhiên vô thức cọ một bên má sang, như một chú mèo con ngoan ngoãn đang làm nũng.
"Chết tiệt! Sao mà nóng thế?" Bàn tay Cung Thời An lại di chuyển trên khắp tay chân anh, Hứa Nhiên bị cái lạnh làm cho khó chịu, khẽ cựa mình tránh sự tiếp xúc này.
Cung Thời An dường như rất tức giận, thậm chí anh còn nghe thấy tiếng hắn chửi thề!
Cung Thời An là người biết rõ nhất thể chất của Hứa Nhiên nhạy cảm như thế nào.
Anh không thích cái lạnh, nên rất dễ phát bệnh vào mùa này.
Thời gian ủ bệnh của Hứa Nhiên rất dễ phát hiện, tầm hai ba ngày trước khi bệnh một trận lớn anh sẽ bắt đầu có những dấu hiệu bất thường.
Đôi lúc là ho vặt, sổ mũi, đau họng..
Vậy mà sao hắn có thể ngu ngốc đến mức không nhận ra anh đang không ổn mấy ngày nay chứ?
Cung Thời An trong lòng tràn ngập cảm giác áy náy, hơn nữa nghĩ đến tối hôm qua mình ở nơi đâu làm gì, sung sướng vui vẻ bao nhiêu, thì anh phải chống chọi với bệnh tật cả đêm, hắn liền hận đến mức không thể tát cho mình mấy phát! Hắn vội vàng quỳ một chân xuống bên cạnh Hứa Nhiên, dùng đôi tay lạnh buốt sờ khắp mặt anh, rồi nói bằng chất giọng trầm lo lắng của mình: "A Nhiên, anh còn tỉnh táo không? Hửm? Nghe thấy em nói không? Anh cảm thấy thế nào, lạnh hả? Hay nóng? Em tăng máy sưởi lên được không?"
Hứa Nhiên há miệng, nhưng cổ họng lại khô khốc.
Anh không nói được lời nào.
"Anh làm sao vậy? Xin anh, mau nói đi.
Để em biết được tình trạng của anh." Cung Thời An chăm chú nhìn Hứa Nhiên, đọc được khầu hình miệng của anh, hai mắt hắn lập tức loé lên: "Nước..
nước hả? Anh đợi em chút nha!"
Quả nhiên là trúc mã của anh, rất hiểu ý anh!
Hứa Nhiên âm thầm đắc ý, trong lúc này lại bắt đầu ho dữ dội.
Tiếng bước chân tiến vào trong phòng bếp, rồi lại lập cập chạy ra.
Cung Thời An vội vàng chạy lại xoa lưng cho anh, nói mấy câu gì đó nhỏ đến nỗi anh không thể nghe thấy.
Đợi cho Hứa Nhiên không còn ho nữa, hắn mới dùng tay vòng qua eo anh, kéo anh ngồi dậy dựa vào lồng ngực mình, sau đó đưa ly nước đến bên miệng anh, cẩn thận để anh uống từng ngụm một.
Có nước ấm vào trong miệng, cổ họng lập tức dễ chịu hơn nhiều.
Hứa Nhiên thử há miệng, lần này anh phát ra được mấy âm tiết đứt quãng: "Anh..
qua..
sốt.."
"Anh nói cái gì cơ, em nghe không rõ!"
"Anh..
lạnh.." Nói được hai tiếng, anh hơi dừng lại một hồi, thở dốc, rồi lại nói: "Chăn..
lấy..
chăn đi.."
"Anh lạnh, muốn đắp chăn?" Cung Thời An từ mấy âm tiết của anh mà nắm bắt được ý chính: "Lập tức có liền! Đợi em chút!"
Hắn ngay lập tức chạy về phòng mình, có bao nhiêu chăn nệm, gối ghiếc, cái gì giữ ấm được đều mang ra, đắp một mạch lên người Hứa Nhiên! Cảm thấy chưa đủ, hắn lại chạy đến phòng anh, cũng làm y như vậy, lôi ra một đống chăn mền mới, phủ toàn bộ tay chân, thậm chí ngay cả một sợi tóc của anh cũng không bỏ qua.
Cuối cùng khi mọi việc xong xuôi, chăn nệm đã được đắp hết lên người, chỉ có khuôn mặt ửng hồng của anh là lộ ra qua lỗ chăn nhỏ.
Cung Thời An còn nói làm vậy để anh dễ hít thở.
Nhưng xin đó, anh còn cảm thấy nặng nề hơn lúc nãy nữa!
Hứa Nhiên được bọc kín quá lại đâm ra nóng.
Anh dùng tay thử đẩy đẩy lớp chăn dầy cộm trên người, phát hiện một chút sức lực cũng không lay chuyển được.
Anh chỉ đành cam chịu dựa lưng vào đầu ghế sofa, đợi cho Cung Thời An lại vác đến một đống chăn không biết cất ở đẩu ở đâu đến, mới yếu ớt nói: "Được rồi..
đừng lấy..
nữa..
nóng.."
Cung Thời An không nghe rõ, bèn đem đống chăn nệm mình cất công mang ra ném xuống đất, sau đó chạy lại hỏi: "Anh nói cái gì A Nhiên, em không nghe rõ! Anh nói lại đi."
Để không bỏ lỡ lời anh nói, hắn còn cố ý dán thật sát lỗ tai sang.
Hứa Nhiên mấp máy môi, trong lúc không cẩn thận môi anh lại quét qua tai hắn.
Cảm giác khô khốc đụng chạm vào một nơi mềm mại..
Hứa Nhiên không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt.
Trong lòng anh niệm bảy bảy bốn mươi chín lần kinh Địa Tạng bồ tát, chỉ mong cho tà tâm vừa nổi lên kia nhanh chóng biến đi.
Cũng may anh đang bị bệnh, phản ứng gì đó vốn cũng không thể có được.
Anh thu lại tâm tình không ổn định của mình, liếc mắt nhìn Cung Thời An, thấy hắn vẫn trưng ra vẻ mặt đầy lo lắng, bấy giờ mới yên tâm thở phào một hơi.
Xem ra cũng chỉ có anh là nghĩ nhiều!
Hứa Nhiên đem những từ kia lặp lại một lần nữa.
Cung Thời An nghe qua một lần liền hiểu, hắn giải nghĩa lại: "Anh nói là em mang nhiều chăn quá, đừng mang ra nữa, anh nóng, đúng không?"
Hứa Nhiên khẽ gật đầu.
"Em hiểu rồi." Cung Thời An thuần thục kéo từng lớp chăn dầy cộp ra khỏi người anh, giải thoát cho thân thể bị cầm tù bởi cái nóng suốt nãy giờ.
Cuối cùng hắn chỉ phủ ba cái chăn lên người Hứa Nhiên, cẩn thận bọc tay và chân của anh lại, tri kỉ phủ chăn qua cổ để bảo vệ thanh quản của anh.
Cung Thời An bận rộn thở không ra hơi, hùng hục đo nhiệt độ cho anh xong thì đi vào bếp nấu cháo.
Hắn tỉ mỉ lên mạng tìm hiểu xem bị cảm lạnh và sốt cao thì nên ăn cháo gì mới ổn, sau đó nhận được câu trả lời là cháo trắng.
Một lát sau, Cung Thời An bưng bát cháo trắng nóng hổi vừa nấu xong ra ngoài.
Hắn ngồi ở mép ghế, đưa tay kéo eo Hứa Nhiên tựa vào người mình như vừa nãy, sau đó múc một muỗng cháo đến bên miệng anh.
Hứa Nhiên hơi đưa mắt liếc hắn.
Cung Thời An hiểu ý ngay, nói: "Anh muốn tự ăn hả? Nhưng mà bây giờ em đang quấn anh lại rồi, gỡ ra tháo vào mất thời gian lắm.
Hơn nữa anh yếu như vậy không biết có cầm nổi muỗng ăn không nữa! Vẫn là để em đút anh đi."
Hứa Nhiên hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Vì đúng thật là không còn cách khác nào khác ngoài cách đó cả.
Cung Thời An cầm từng thìa từng thìa đút cho Hứa Nhiên ăn cháo mà hắn nấu.
Cháo rất ngon, nhưng khi đi vào cổ họng lại chỉ khiến anh cảm thấy một trận bỏng rát, vừa đau vừa ngứa, khó chịu vô cùng! Anh ăn được non nửa bát thì dừng.
"Anh không muốn ăn nữa hả? Được, vậy thì lát nữa ăn nốt phần còn lại sau vậy."
Cung Thời An cũng không bắt ép, hắn lập tức đưa thuốc vừa tìm được trong tủ ra cho anh: "A Nhiên, mau uống thuốc đi nào, uống thuốc sẽ mau khoẻ!"
Gì vậy chứ? Dỗ con nít à..
Hứa Nhiên trong lòng âm thầm bĩu môi, nhìn mấy viên thuốc đỏ đỏ xanh xanh trước mặt, không có chút nghi ngờ nào mà ngoan ngoãn nuốt xuống.
Không phải anh nghe lời hắn, anh chỉ là muốn nhanh khỏi bệnh thôi!
"Ngoan quá!"
Anh là con nít sao?
Hứa Nhiên nghĩ, nhưng thật ra tim anh lại đập nhanh không kiểm soát.
Cũng may Cung Thời An không nghe thấy, nếu không sợ rằng hắn lại đưa anh đến khoa tim mạch khám luôn mất!
Cái tên thẳng nam này, cái gì cũng không hiểu.
Chỉ giỏi làm người khác động lòng!
Chỉ là những hành động quan tâm đơn giản như vậy của hắn, anh đã cảm thấy chẳng còn cần bất cứ gì trên đời nữa rồi.
Cảm giác Cung Thời An chỉ cần ngoắc tay một cái anh đã vẫy đuôi vui vẻ chạy đến..
Vậy thì làm sao được đây? Anh không mất giá đến thế chứ..
Hứa Nhiên lắc lắc đầu, gặt phăng suy nghĩ trong đầu mình.
Anh tự nhủ, mình không dễ dài, nhưng cũng không tính là quá khó khăn.
Anh chỉ cần Cung Thời An luôn bên cạnh anh, đối xử tốt với anh như hiện tại, anh sẽ không..
tự mình ghen tuông vô cớ rồi tự mình tức giận nữa! Chỉ cần hắn ở bên cạnh anh, cái gì anh cũng không quan tâm nữa là được chứ gì!.