Cung Thời An nhàn nhã thu tay lại, hắn nhìn anh với một ánh mắt kỳ lạ, nói bằng một giọng quái gở: "A Nhiên, anh nghĩ gì mà chuyên chú quá vậy? Em gọi mấy lần anh cũng không thèm trả lời!"
"Đừng nói anh đang tơ tưởng đến cô gái nào nhé?"
Hứa Nhiêm cố ý trêu chọc: "Nếu như có thì sao?"
"Anh dám!" Cung Thời An nói xong mới phát hiện mình có hơi lớn tiếng, hắn khịt khịt mũi, dịu giọng xuống ấm ức nói: "A Nhiên là của em mà.
Anh cũng đã hứa với em, nếu có bạn gái thì sẽ cho em biết đầu tiên, anh không thể là người thất hứa như vậy được!"
Hứa Nhiên chăm chăm quan sát biểu tình trên khuôn mặt Cung Thời An, giây lát sau liền bật cười: "Được, đã hứa với em rồi đúng không? Anh nhất định sẽ giữ lời! Vậy nên đừng lo lắng lung tung nữa, mau ăn phần của em đi, sắp nguội luôn rồi kìa."
"A Nhiên đúng là không hiểu tấm lòng của người ta gì hết!" Cung Thời An bĩu môi, đem dĩa đồ ăn trước mặt mình đẩy qua, rồi lại cười lấy lòng: "Đây là phần của anh.
Còn đây mới là phần của em." Hắn lấy đi dĩa beefsteak còn nguyên của anh, đem dĩa đã cắt sẵn của mình đẩy qua, lanh lẹ như đã quen thuộc từ lâu.
Kỳ thực, mỗi lần đi ăn cùng nhau, hắn đều sẽ làm như vậy, không còn gì mới lạ nữa.
Chẳng qua là Hứa Nhiên đối với hành động này lần nào cũng không tránh khỏi rung động, nên mới nhớ mãi không quên.
Không thể phủ nhận, Cung Thời An đúng là đối xử rất tốt với Hứa Nhiên.
Người như vậy, bảo sao anh không thích cho được?
Thích thầm trúc mã của mình, là tình huống mà đến 80% các cặp "thanh mai trúc mã" đều gặp phải.
Hầu hết những cuộc tình trong số đó cuối cùng đều thành đôi, thậm chí là được người xung quanh khen ngợi hết lời.
Nhưng khi nó xảy ra trên người Hứa Nhiên, thì lại trở thành một điều dở khóc dở cười.
Bởi vì tình huống giữa anh và Cung Thời An quá đỗi đặc thù.
Ai bảo hai người các anh đều là đàn ông? Ai bảo Cung Thời An lại thẳng tuồn tuột như cây thước, hơn nữa còn kỳ thị đồng tính? Ai bảo gia đình hai người lại là thế giao? Ai bảo hai người cùng nhau lớn lên, thân nhau như anh em ruột, nảy sinh tình cảm khác là không thể có khả năng?
Nếu như có một ngày Cung Thời An biết được Hứa Nhiên thích hắn..
Chưa nói tới hắn sẽ kỳ thị hay chấp nhận anh.
Chỉ cần suy nghĩ dựa trên mối quan hệ hai nhà cũng đã đủ khó xử rồi.
Nhà họ Cung và nhà họ Hứa đều chỉ có một đứa con trai độc tôn, nếu như hai người đều là gay cả, còn quen nhau, vậy hai nhà không phải sẽ khó nhìn mặt nhau lắm sao?
Hứa Nhiên thì không có vấn đề gì với chuyện này, anh không kỳ thị đồng tính.
Thậm chí bản thân anh cũng là người trong giới đó, nếu như kỳ thị, chả nhẽ ra lại kỳ thị chính mình sao? Nhưng Cung Thời An thì khác.
Trước giờ, phàm là người có mối quan hệ thân thiết nhất định với hắn, đều biết hắn cực kỳ không thích đồng tính.
Không phải kiểu kỳ thị quá mức đến nỗi thể hiện ra ngoài mặt với người lạ, nhưng nếu người quen biết của hắn là đồng tính, hắn nhất định không chấp nhận được.
Chưa kể Hứa Nhiên còn là người cùng hắn lớn lên, hiện tại còn ở chung một nhà với hắn, nếu như hắn biết được sự thật này thì sẽ như thế nào đây? Nhất định rất ghê tởm đi!
Dẫu sao chuyện thành ra như vậy, cũng không ai mong muốn cả.
Hứa Nhiên làm sao có thể ngăn cản tình cảm của chính mình chứ?
Trên đời này nếu như cái gì cũng có thể dựa vào sự khống chế của bản thân mà giải quyết được, vậy không phải cuộc sống quá dễ dàng rồi sao?
Hứa Nhiên nhận ra, dù anh có cố gắng kiềm chế lòng mình đến mức nào đi chăng nữa, thì cũng không ngăn cản được mình càng ngày càng thích Cung Thời An.
Anh thích cái cách hắn cười, thích cách hắn đối xử tốt với anh, thích cách hắn trêu chọc anh, thích cách hắn làm nũng, thích cả con người trong ngoài bất nhất của hắn..
anh thích hắn, thích Cung Thời An!
Nhưng tình cảm này suy cho cùng anh cũng chỉ có thể giữ lại ở một góc cho riêng mình, từ từ gặm nhấm, từ từ hưởng thụ những điều tốt đẹp từ nó, cho đến khi tình cảm này có thể vơi dần đi.
Câu hỏi mà anh luôn đặt ra mỗi ngày là, Cung Thời An có thích anh không?
Hứa Nhiên đã nhiều lần cẩn thận suy nghĩ lại, hầu như mỗi ngày anh đều tự vấn chính mình, rồi đưa ra câu trả lời.
Hình như có, lại cũng hình như không.
Như đã nói qua, Cung Thời An là người thẳng tuồn tuột.
Bởi vì hắn có rất nhiều người yêu cũ, lịch sự tình trường dày đặc, tất cả đều là nữ.
Mặc dù cũng có nhiều trường hợp trai thẳng có bạn gái đột nhiên quay xe thành gay, nhưng anh nghĩ Cung Thời An không phải dạng người có thể làm như vậy.
Quen biết nhau mười mấy năm trời, Hứa Nhiên cũng chưa từng thấy hắn có quan hệ kỳ lạ với một tên con trai nào, thậm chí hắn cũng rất bài xích người cùng giới làm hành động thân mật với mình.
Tốc độ thay người yêu thì còn nhanh hơn thay áo.
Nhưng mà để suy xét tỉ mỉ ra thì..
Cung Thời An đối với Hứa Nhiên lại tốt vô cùng, so với các bạn nam khác thì gần như là loại đãi ngộ của bạn trai với bạn gái! Anh cũng là ngoại lệ duy nhất có thể tiếp xúc đến độ nắm tay và ôm mà không bị hắn bài xích.
Nhưng điều này cũng không thể nói lên gì cả.
Nhiều lúc Hứa Nhiên cũng không thể hiểu nổi, Cung Thời An làm vậy để làm gì? Lấy lòng anh sao? Làm vậy thì có ích lợi gì cho hắn chứ? Hay đơn giản chỉ vì hắn cảm thấy trêu chọc anh thú vị thôi?
Hắn không phải cũng thích anh chứ?
Nếu nói thẳng ra, Hứa Nhiên cũng đã nhiều lần nghi ngờ Cung Thời An cũng có tình cảm với mình.
Vậy nên những lúc hắn trêu chọc anh, anh vẫn thường cố ý thử phản ứng của hắn, nói ra mấy câu mập mờ đại loại thế, thì lúc đó hắn lại tỏ ra khá hời hợt.
Thậm chí là lảng tránh và luôn có lý do để lấp liếm cho hành động của mình.
Anh thật sự không thể hiểu nổi.
Đến bây giờ anh vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết về Cung Thời An.
Hứa Nhiên gặp được Cung Thời An năm anh sáu tuổi, mà tên nhóc này lại sinh sau anh hai năm, vậy tính ra, Cung Thời An khi ấy mới có bốn tuổi.
Hai đứa nhóc còn chưa có bất kỳ nhận thức rõ ràng về tình cảm, cứ như vậy được nuôi lớn cùng nhau.
Hai người cũng từ đó bắt đầu kết thân.
Từ hai cậu nhóc bé tin hin nắm tay nhau đi học mẫu giáo, Hứa Nhiên và Cung Thời An đã cùng nhau đi qua rất nhiều năm tháng.
Mỗi một năm trong cuộc đời anh đều có dấu chân của hắn, mỗi một khoảnh khắc hoang đường trong cuộc đời hắn đều có sự xuất hiện của anh.
Hứa Nhiên bệnh, Cung Thời An sẽ không quản ngại nắng mưa hay địa điểm, ngay lập tức phi đến bên cạnh chăm sóc anh.
Anh không vui, Cung Thời An đối với người khác luôn trưng ra khuôn mặt lạnh lùng có thể vừa đeo mặt nạ chú hề vừa nhảy nhót chọc cho anh cười.
Quả thật rất biết cách lấy lòng người khác.
Hứa Nhiên mệt mỏi, Cung Thời An sẽ không nói gì mà ngồi kề cạnh anh, cho anh mượn một bờ vai, và một người bầu bạn âm thầm chia sẻ cùng anh.
Cả khi anh gục ngã muốn bỏ cuộc, Cung Thời An đã chìa tay về phía anh, như một vị thần kéo anh ra khỏi đáy vực sâu.
Cung Thời An thực sự quá tốt, tốt đến mức khiến anh nhiều lần có suy nghĩ rằng hắn cũng thích anh.
Nếu không, vì sao hắn lại đối xử với anh đặc biệt như vậy? Mà cũng lại chỉ với mình anh mới như vậy? Đó không phải là thích sao?
Rõ ràng lúc anh thích hắn cũng luôn là loại tâm tình thấp thỏm, tuy rằng lo lắng không yên, bồn chồn vì sợ bị phát hiện, nhưng càng nhiều hơn chính là cảm thấy vui vẻ và thỏa mãn khi được ở bên cạnh hắn.
Muốn đem đến cho hắn tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên thế gian!
Thích một người, không phải sẽ luôn yêu thương người đó, vì người đó mà vui, vì người đó mà buồn, cũng sẽ luôn kiên nhẫn chờ đợi người đó sao?
Giống như ngày hôm nay, Cung Thời An có tiết học trước anh, thậm chí còn tan lớp trước anh hai tiếng đồng hồ.
Nhưng hắn vẫn kiên nhẫn chờ đợi, ngồi ở nhà ăn đông người và đầy mùi dầu mỡ hắn không thích nhất đợi anh tan học, chỉ để cùng anh đi ăn.
Hắn biết anh rất lười dùng dao, nên lần nào cũng xẻ sẵn thịt rồi đổi đĩa với anh.
Hắn đối tốt với anh như vậy, lẽ nào chỉ là do anh tự mình đa tình thôi sao?
Anh không tin, không muốn tin.
Nếu khả năng thành đôi giữa anh và Cung Thời An chỉ có 0, 001%, anh cũng sẽ dùng sự thành kính cả đời mình với các vị thần, cầu xin 0, 001% ấy sẽ xảy ra.
"A Nhiên, anh rốt cuộc đang nghĩ gì vậy? Anh lại ngẩn ra nữa rồi!"
Hứa Nhiên chậm chạp dừng mạch suy nghĩ lại, sau đó ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt bất mãn của Cung Thời An, cười nói: "Có nghĩ gì đâu, em mau ăn đi."
"Hừ! Đi cùng em không cho phép nghĩ đến người khác!" Cung Thời An hậm hực.
Hứa Nhiên bật cười: "Được, anh chỉ nghĩ đến em thôi."
"Là anh nói đó nhé? Em không ép buộc anh đâu!"
"Ừ, là anh nói."
Lúc này Cung Thời An mới hài lòng nhoẻn miệng cười, vui vẻ cúi đầu ăn tiếp.
Đúng lúc hai người đang cười đùa vui vẻ, điện thoại của Cung Thời An có cuộc gọi đến, hắn liếc mắt một cái, nhìn thấy tên người gọi liền lập tức bắt máy.
Hứa Nhiên chăm chú nhìn theo, trong lòng bỗng dâng lên dự cảm không lành.
Quả nhiên cuộc trò chuyện tiếp diễn được hơn năm giây thì..
"Cái gì? Tiểu Lan, anh sẽ đến liền, đợi anh chút nha! Anh lập tức đến đây!" Cung Thời An nói xong liền cúp điện thoại.
Hắn đứng lên thu dọn đồ đạc, có vẻ vội vàng lắm.
"Có chuyện gì xảy ra sao?" Hứa Nhiên lấy khăn lau tay, lại nhìn đồng hồ, ừm, thời gian không có gì sai biệt lắm.
Đây đã là lần thứ năm trong tháng này rồi.
Trong chín buổi đi ăn với anh, Cung Thời An đã năm lần rời đi giữa chừng vì có người gọi đến.
Thời gian hôm nay so với hôm qua càng sớm hơn năm phút, giống như có người cài đồng hồ, đúng giờ thì gọi tới vậy.
"Bạn gái em tới tháng, bị đau bụng, bên cạnh không có ai chăm sóc, cần em đến gấp! A Nhiên, em đi trước nhé.
Em lo cho cô ấy lắm!" Vẻ lo lắng trên gương mặt Cung Thời An không có gì là giả.
Hôm qua thì là bị cảm, hôm nay lại tới tháng sao..
Hứa Nhiên gật đầu tựa như đã hiểu, Cung Thời An chưa kịp nói tiếp anh đã điềm nhiên trả lời: "Nhưng bữa trưa của chúng ta còn chưa ăn xong.
Em xác định muốn đi như vậy sao?"
"A Nhiên, em..
Em không còn cách nào khác cả.
Bạn gái em cũng rất cần em.." Cung Thời An áy náy nói: "Lần sau..
lần sau em nhất định sẽ bù cho anh một bữa ăn khác nhé! Anh đừng có giận em!"
"Anh không giận em.
Nhưng em còn chưa ăn gì cả, anh sợ em sẽ đói bụng thôi."
Cung Thời An cảm động, nhưng vẫn kiên quyết nói: "A Nhiên đừng lo.
Bạn gái em ở cách đây không xa, đợi em đến xem tình hình cô ấy thế nào, nếu như ổn rồi em sẽ về ngay.
Còn nếu không em sẽ tiện thể ăn ở bên đó luôn, anh đừng đợi em."
"Được rồi, đã lo lắng vậy rồi thì mau đi đi.
Bạn gái đau bụng thì cần phải có người chăm sóc chứ nhỉ?" Hứa Nhiên chống tay lên cằm, nghiêng đầu mỉm cười: "Em mau đi đi, kẻo cô bạn gái đó của em lại đau không chịu nổi nữa đó."
"Ừm, vậy em..
em đi nhé!" Cung Thời An sốt sắng thu đồ đạc lại, trong lúc nhất thời không phát hiện trong giọng nói của Hứa Nhiên có gì kì lạ.
Hắn nói: "Lần sau em nhất định sẽ bù cho anh một bữa ăn hoành tráng hơn!"
"Ừ, đi đi."
Hứa Nhiên nhìn thân ảnh hớt hải rời khỏi nhà hàng, ra ngoài bắt một chiếc taxi.
Taxi dừng lại đợi cho người lên rồi nhanh chóng rời đi sau làn khói.
Anh thở dài thu tầm mắt lại.
Cung Thời An đúng là một người đa tình, bạn gái chỉ cần vừa nói khó chịu, hắn đã chẳng màng gì mà lập tức chạy đến.
Nhưng nếu Hứa Nhiên cũng nói anh khó chịu, hắn nhất định cũng sẽ ngày đêm chăm sóc anh.
Chính là đa tình như vậy, đối tốt với tất cả mọi người, điểm này từ rất lâu về trước Hứa Nhiên đã biết.
Từ thời cấp ba Cung Thời An đã rất nổi tiếng.
Ai bảo nhà hắn giàu, lại đẹp trai học giỏi, tính tình tốt, hình mẫu giống như nam chính từ trong các bộ tiểu thuyết ngôn tình xé truyện bước ra, ai lại không thích người như vậy chứ?
Mà Cung Thời An không hổ là con cháu Cung gia.
Cung tiên sinh cưng chiều Cung phu nhân bao nhiêu thì hắn cũng đối với những người bạn gái qua tay mình kiên nhẫn, cưng chiều "sủng ái" bấy nhiêu!
Chỉ tiếc là hắn đối với ai nhiệt tình, khoáng đạt, cũng sẽ đối với người đó không có được bao nhiêu dài lâu.
Theo như Hứa Nhiên quan sát thấy, bạn gái mà Cung Thời An quen lâu nhất chính là mối tình đầu của hắn năm cấp ba, thời gian rơi vào khoảng tầm bốn tháng.
Đó đã là một con số lớn.
Những người sau này chưa từng có ai vượt qua con số này.
Hứa Nhiên cũng đã nhiều lần nghi ngờ, có lẽ nào không phải không ai vượt qua con số này, mà là Cung Thời An chưa từng để ai vượt qua hay không?
Nhưng sau đó ngẫm lại, anh lại thấy nực cười.
Sao anh có thể nghĩ Cung Thời An thành kiểu nam chính thâm tình như "không phải em thì tất cả đều là tạm bợ" như vậy được chứ!
Cung Thời An đơn giản chỉ là thích vui chơi, thích sự mới mẻ mãi mãi không nhàm chán, thích sự dịu dàng, ngọt ngào, thích người trong trẻo và thuần khiết, cũng thích người phóng khoáng, trưởng thành, độc lập, đồng thời thích cả dáng vẻ xa cách và lạnh nhạt.
Vậy nên hắn mới đổi hết từ người này sang người khác, cốt cũng là để trải nghiệm những điều mới mẻ đó mà thôi.
Cung Thời An là đứa trẻ to xác thích những điều hắn chưa từng thấy qua bao giờ.
Con người đó vĩnh viễn sẽ không biết đến hai chữ "chung tình", càng sẽ không biết đến khái niệm một người trọn đời trọn kiếp sẽ là như thế nào, nhưng một người như vậy, vừa hay, lại bắt trọn trái tim Hứa Nhiên.
Ai bảo gu của anh nhất thiết phải là người kỳ lạ như vậy chứ?
Hứa Nhiên rũ mi, nhìn chằm chằm vào thớ thịt được cắt gọn trong chiếc đĩa sứ trước mặt, thở ra một hơi dài.
Nhìn xem, hắn chu đáo như vậy, chỉ cần một hành động nhỏ cũng đã đủ đánh gục anh rồi.
Hứa Nhiên có tiết học lúc một giờ, vậy nên anh nhanh chóng xử lý bữa trưa rồi rời đi.
Lúc gọi nhân viên phục vụ ra thanh toán, nhân viên lịch thiệp nhìn y, rồi nhỏ nhẹ mỉm cười: "Thưa quý khách, bàn này đã được thanh toán rồi ạ."
"..."
Hứa Nhiên hơi kinh ngạc, nhanh chóng đoán ra: "Là người bạn đi cùng tôi ban nãy sao?"
"Vâng."
Anh suy nghĩ một lúc, quyết định lấy trong ví ra vài tờ tiền, nói: "Vậy cảm ơn cô, số tiền này xem như là tiền tip, cầm lấy đi."
"Cảm ơn quý khách! Hoan nghênh quý khách lần sau lại đến!"
Hứa Nhiên gật đầu, mang theo tâm trạng khó hiểu rời đi.
Bình thường khi hai người họ đi ăn, Hứa Nhiên sẽ luôn là người thanh toán, bởi vì mấy đồ đạc trong nhà hay thức ăn trong tủ lạnh của chung đều là Cung Thời An mua.
Vậy nên cả hai đã thống nhất là mọi việc, hoạt động bên ngoài đều để anh xử lý, ngay cả trả tiền ăn cũng vậy.
Cung Thời An trước giờ cũng không có ý kiến gì, sao bây giờ đột nhiên lại làm vậy? Là vì cảm thấy áy náy sao?
Hứa Nhiên cảm thấy khó hiểu, không nhịn nổi tò mò, liền lấy điện thoại nhắn tin cho Cung Thời An, hỏi hắn vì sao lại thanh toán tiền ăn.
Đại khái có lẽ là đang cầm điện thoại, Cung Thời An nhắn lại rất nhanh.
[ Chu sa chí]: Sao em lại thanh toán tiền ăn?
Chu sa chí chính là tên weibo của Hứa Nhiên.
Trước đây vốn dĩ anh không định đặt tên như vậy, nhưng trong một lần vô tình nghe được bài hát "Bạch nguyệt quang và nốt chu sa" lúc lướt newfeed, anh lại cảm thấy bài này rất hay và nhiều ẩn ý, nên liền đổi tên weibo của mình bằng cái tên này.
Bởi vì anh hy vọng, chính mình cũng có thể trở thành nốt chu sa của ai đó, giống như Cung Thời An đã trở thành bạch nguyệt quang trong lòng anh, là người anh cầu mà không có được.
Thật ra tên weibo của Cung Thời An cũng rất đặc biệt, hắn đặt là thời thời khắc khắc.
Hứa Nhiên từng hỏi qua, hắn bảo là muốn người nhắn tin với hắn sẽ thông qua cái tên này mà mỗi giây mỗi phút đều nhớ đến hắn.
Anh nhớ rõ ràng, bởi vì lời giải thích này quá sến súa, nên sau đó anh còn trêu chọc Cung Thời An mấy câu.
Bảo hắn quá đỗi đa tình, hay làm mấy trò trẻ con.
Vậy mà hắn lại cười bảo rằng: "Em chỉ đa tình với mình A Nhiên của em thôi.
Anh nói em trẻ con cũng được, vốn em là" bé cưng "của anh mà!"
Cung Thời An đứng trước mặt anh, hai mắt sáng lấp lánh, nói một câu có lực sát thương lớn như vậy, anh có thể không rung động sao?
Nhưng mà quả thật lúc đó khi nghe xong anh chỉ muốn đào một cái hố chui xuống luôn cho rồi, bởi vì mặt của anh khẳng định sẽ rất đỏ! Sao Cung Thời An có thể mặt không đỏ, tim không đau mà nói ra những lời mang tính sát thương cao như vậy chứ!
[ Thời thời khắc khắc]: A Nhiên ăn xong rồi à?
[ Thời thời khắc khắc]: À, anh biết không, dạo này ba chuyển nhiều tiền quá, em thấy ngứa ngáy tay chân nên lần này tiện thể lấy ra sài.
Với lại hôm nay đã để anh lại đó, em cũng thấy có lỗi, xem như là em chuộc tội với anh.
Anh đừng giận em nha, iu iu anh nhiều!
Hứa Nhiên nhìn tin nhắn Cung Thời An gửi đến, dường như có thể nhìn ra sự làm nũng nho nhỏ trong từng câu chữ của hắn, khoé môi anh không tự chủ được liền cong lên.
Hứa Nhiên đột nhiên nổi hứng muốn trêu chọc tiểu ma vương này.
[ Chu sa chí]: Em bỏ anh lại còn ít sao? Lần này mới thấy có lỗi à? Nghe thật tổn thương quá.
Cộng thêm một cái icon mặt khóc.
Cung Thời An lập tức trả lời lại.
[ Thời thời khắc khắc]: Hic, em không cố ý mà! Hay là..
em đền cho anh nhé? Anh thích gì, em đều mua cho anh, được không? Anh thích áo? Quần? Nhà? Xe? Em đều mua cho anh! Có tán gia bại sản cũng nhất định mua cho anh mà!
Hứa Nhiên phụt cười, sao câu này đọc kiểu gì cũng giống bá đạo tổng tài đang dỗ dành cô vợ nhỏ thế nhỉ?
[ Thời thời khắc khắc]: A Nhiên, sao anh không trả lời tin nhắn của em? Đừng tức giận! Lần sau em sẽ không thế nữa! Đừng giận mà, plsss!
[ Chu sa chí]: Được rồi, không đùa em nữa.
Anh còn hiếu chút đồ em mua sao, em đừng có lãng phí tiền.
Phải biết để dành đến lúc cần lấy ra dùng.
Quay lại chuyện chính nè, bạn gái em ổn rồi chứ? Đau bụng thế nào? Có biết cách chăm sóc người ta không đó? Nếu không biết thì hỏi anh, anh có thể chỉ em!
[ Thời thời khắc khắc]: A Nhiên, anh nói thật cho em biết, anh có bạn gái khi nào mà em không biết! Còn biết cách chăm sóc con gái nữa!
[ Chu sa chí]: Hừm..
có từ bao giờ nhỉ? Anh cũng không biết nữa, em đoán thử xem!
[ Thời thời khắc khắc]: A Nhiên, anh đừng đùa.
Em về nhà đây.
Chúng ta nói chuyện đi.
Hứa Nhiên nào ngờ mình chỉ đùa một câu, Cung Thời An lại phản ứng mạnh như vậy, anh vội vàng nhắn lại.
[ Chu sa chí]: Ấy ấy, đừng thế chứ.
Anh chỉ đùa thôi, đùa thôi.
Anh không có bạn gái nào hết, Thời An của chúng ta vẫn là chánh cung, độc nhất vộ nhị trong hậu cung của trẫm, được chưa?
Tin nhắn không oanh tạc đến nữa.
Ngay khi Hứa Nhiên sợ rằng Cung Thời An thật sự đang định quay về nhà, định nhắn tiếp thì hắn lại hồi đáp.
[ Thời thời khắc khắc]: A Nhiên đừng giận, lần sau em nhất định không bỏ anh lại nữa.
Anh cũng đừng dọa em như vậy, em thật sự sợ lắm đó.
Hứa Nhiên nhìn đi nhìn lại mấy từ trên màn hình, vị trí ngực trái không hiểu sao cứ đập loạn.
Cung Thời An sợ cái gì, sợ anh thật sự có người khác rồi bỏ rơi hắn sao? Sao có thể chứ? Anh chỉ thích có mình hắn thôi!
Vì để bầu không khí trở nên ngại ngùng, Hứa Nhiên đành phải lảng sang chuyện khác, tránh để cho tên trúc mã này cứ "vô tình" gây họa cho trái tim anh nữa.
[ Chu sa chí]: Ừm, anh biết rồi.
Sau này sẽ không đùa như vậy nữa.
Tối nay em có về không?
Trên màn hình hiện lên ba dấu chấm hiển thị đang nhập, một lúc sau lại xóa đi, rồi lại đang nhập.
Cứ như vậy năm phút sau Hứa Nhiên mới nhận được tin nhắn mới.
[ Thời thời khắc khắc]: Chắc là có.
Anh cứ để cửa mở cho em rồi ngủ đi.
[ Chu sa chí]: Nhớ về sớm.
Anh chờ em.
[ Thời thời khắc khắc]: Ừm, nhất định sẽ về sớm với anh!.