Yêu Anh Thành Bệnh

Giọng điệu của Cung Thời An nghe cứ như đang đổ giấm chua vậy..

Ý nghĩ này vừa vụt qua đầu, Hứa Nhiên liền giật mình. Nhưng sau đó anh rất nhanh đã mỉa mai bác bỏ.

Hơn ai hết, anh là người hiểu rõ nhất con người Cung Thời An. Hắn chẳng qua chỉ là cảm thấy không hài lòng khi người bạn thân nhất của mình có mối quan hệ tốt với người mình ghét mà thôi! Hứa Nhiên còn lạ gì Cung Thời An, sự chiếm hữu của hắn rất cao. Những thứ đã bị hắn nhận định là "của hắn", hắn đều muốn khống chế trong tầm tay. Một khi mọi chuyện lệch ra khỏi quỹ đạo, hắn sẽ tức giận.

Nhưng hắn làm sao hiểu được, vì để làm cho hắn vui vẻ, anh hết lần này đến lần khác đều phải nhẫn nhịn. Hết lần này đến lần khác đều phài tự huyễn hoặc bản thân mọi hành động của hắn đều là đúng đắn. Vậy còn hắn thì sao?

Trong lúc anh cùng với Hạ Hi Văn trong sáng làm bài tập, bị hắn hiểu lầm rồi làm ầm ĩ lên, còn hắn còn đang bận cùng người yêu tay trong tay, treo khóa đồng tâm, thì thầm ước nguyện! Người như vậy có quyền gì mà chỉ trích anh? Huống chi việc này còn xâm phạm rất lớn đến quyền riêng tư của anh!

Người không suy nghĩ đến cảm xúc của anh, chỉ chăm chăm bắt bẻ anh, sao có thể vì anh mà ghen tuông chứ?

Suy nghĩ này vừa nổi lên đã giống như một mồi lửa, châm vụt đống rơm rạ đã tích tụ lâu ngày trong đầu Hứa Nhiên lên.

Một luồng khí nóng xông thẳng lên đỉnh đầu của anh, cơn giận không tên cuốn phăng đi lý trí của anh. Nơi vị trí trái tim bắt đầu co bóp dữ dội, bên tai anh là tiếng chất vấn đầy mỉa mai của Cung Thời An. Còn trong đầu thì lại liên tục lặp đi lặp lại hình ảnh hắn hôn bạn gái, một giọng nói khác còn lớn hơn thì nói anh nên sớm tỉnh ngộ đi! Cung Thời An đã có bạn gái, sao có thể thích một tên đồng tính chứ?

Âm thanh đó cứ vang vọng, vang vọng không ngừng, hệt như tiếng chuông đồng đánh thẳng vào đại não của anh!

Thật mỉa mai làm sao, thật nực cười làm sao!

Hứa Nhiên nhớ lại cảm giác của mình vào buổi tối hôm đó, một nỗi uất ức không tên trào lên.

Khi Cung Thời An ôn nhu ôm bạn gái của hắn vào lòng mà cười nói, trong một khắc anh đã suýt thì không chống đỡ nổi! Khi Cung Thời An nở nụ cười dịu dàng mà trân trọng dành cho cô gái đó, anh lại cảm thấy đau đớn vô cùng! Vì sao hắn có thể thản nhiên ôm ấp hết người này đến người khác, còn anh chỉ vừa mới xuất hiện tin đồn đã bị hắn chất vấn? Dựa vào đâu chứ?

Bởi vì anh thích hắn, vậy nên anh xứng đáng chịu đựng những điều thế này sao?

Đúng, anh quả thực đã từng hứa với Cung Thời An, anh muốn quen ai cũng sẽ hỏi ý kiến hắn. Có bạn gái thì hắn cũng sẽ là người đầu tiên biết được! Nhưng mà dù cho có là như vậy thì sao?


Đó chỉ là lời hứa của một thằng nhóc mười tám tuổi muốn dỗ cho người mình thích vui vẻ mà thôi! Ai sẽ tin là thật chứ!

Huống chi Hạ Hi Văn cũng không phải bạn gái của anh, thì mắc mớ gì anh phải nói cho Cung Thời An biết! Có bệnh sao?

Hứa Nhiên hít sâu một hơi, anh nén lại cơn tức, đè từng chữ viết lên giấy trả lời: "Lời hứa với em, anh không quên. Nhưng anh không yêu đương cùng Hạ Hi Văn giữa hai bạn anh là bạn bè trong sáng. Vậy nên cô ấy có ra sao, tính cách thế nào cũng không cần đến phiên em đánh giá, anh tự hiểu rõ."

"Được được, cứ cho là vậy đi. Anh hiểu rõ lắm!" Cung Thời An xì một tiếng bật cười, thái độ có vẻ rất khó chịu. Đoạn, hắn lại gằn giọng nói: "Vậy có phải A Nhiên nên kêu chị ta xóa ảnh của anh đăng trên trang cá nhân đi không? Mọi người đều đang hiểu lầm mối quan hệ giữa hai người rồi!"

Hứa Nhiên suy nghĩ một lúc, lại viết xuống giấy: "Anh cảm thấy không cần thiết. Dù sao Hi Văn đã nói rõ là bọn anh đi làm bài tập nhóm, bên dưới có người bình luận cô ấy cũng đã giải thích hết rồi. Không nhất thiết phải chuyện bé xé ra to."

Đây là sự thật. Trong khung bình luận có không ít người vào khen hai người xứng đôi, trai xinh gái đẹp thì nên ở bên nhau này nọ. Hạ Hi Văn đều cẩn thận trả lời lại họ chỉ là bạn thôi, đăng ảnh cũng là phục vụ bài tập, mong mọi người đừng hiểu lầm khiến cho sự việc đi xa thêm.

Thậm chí còn có một số người bình luận ác ý chửi Hứa Nhiên hết dây dưa với Phùng Nguyệt Hi bị đăng lên rồi lại cưa cẩm Hạ Hi Văn, chó liếm mặt dày không biết xấu hổ. Tất cả đều đã bị Hạ Hi Văn đăng bài chửi cho một trận, đồng thời cũng tố cáo luôn. Anh cảm thấy mình không nhất thiết phải bắt cô ấy xóa ảnh đi, như vậy lại có phần hơi quá đáng. Điều này cũng khiến hai người các anh không được thoải mái.

Huống hồ, anh cũng không thấy khó chịu chút nào. Chỉ là bạn bè chụp ảnh cùng nhau mà thôi, anh không có bạn gái, Hạ Hi Văn không có bạn trai. Không giành giật bồ ai, vậy có gì phải sợ chứ? Hơn nữa là tốt hay xấu, không phải đều do mọi người tự suy diễn ra sao? Sự thật như thế nào thì chỉ có người trong cuộc hiểu rõ.

Nói đi nói lại, Cung Thời An như thế này là đang tức giận vô cớ!

Hứa Nhiên không hài lòng nhìn về phía Cung Thời An. Vậy mà ánh mắt này nhìn từ phía hắn lại biến thành giận dữ vì bảo vệ cho người mình thích.

Cung Thời An thâm thâm nhìn anh, chợt khẽ cười một thoáng: "A Nhiên không muốn xóa ảnh, lẽ nào còn thực sự muốn cùng người như chị ta yêu đương sao?"

Hứa Nhiên càng nghĩ càng thấy tức giận, không suy nghĩ gì mà bộc bạch viết ra một dòng chữ thật dài: "Hi Văn thì sao? Cô ấy rất tốt! Em đừng có không nói lý lẽ! Nếu như sau này anh tìm một người bạn gái, nhất định cũng sẽ tìm người giống cô ấy!"

Cung Thời An yêu đương thì được, còn anh thì luôn phải sợ đông sợ tây, tránh này tránh nọ sao? Nực cười! Anh muốn nói cho hắn biết, chỉ cần anh muốn, tùy thời muốn nói chuyện yêu đương lúc nào cũng được!

"Ra là vậy. Hình mẫu của anh lại là người tầm thường như vậy." Ánh mắt Cung Thời An toát lên vẻ âm u: "A Nhiên anh không phải có mắt nhìn người cao lắm sao? Người như chị ta ồn ào lại thiếu tinh ý, không xứng với anh đâu! Anh muốn yêu đương? Hay để em giới thiệu cho anh nhé? Đảm bảo ai cũng tốt hơn Hạ Hi Văn đó! Hơn nữa, những người em giới thiệu, anh muốn yêu thế nào thì yêu, em sẽ không chất vấn một lời! Vậy là vừa lòng cả đôi bên hơn, đúng không?"


Hứa Nhiên tức đến đỏ cả mắt: "Anh muốn yêu đương cùng ai không đến phiên em phải quan tâm!"

Một Cung Thời An tính tình nắng mưa thất thường, lúc muốn đối xử tốt với ai có thể tốt đến tận trời, nhưng mà lúc tức giận lại âm dương quái khí đến như vậy đến tột cùng là hạng người gì!

Thích người này nhiều năm như vậy, Hứa Nhiên vẫn có những lúc nhìn không thấu. Hắn rõ ràng không thích anh, vì sao cứ phải hết lần này đến lần khác gieo cho anh hy vọng, sau đó lại nhẫn tâm giẫm đạp nó dưới chân?

"A Nhiên, đã hứa thì phải thực hiện, nếu không thì tốt nhất đừng có hứa!" Cung Thời An hơi dừng lại, giọng thâm trầm nói: "Sau này anh cùng ai yêu đương tốt nhất phải nói với em, em giúp anh nhìn nhận người tốt người xấu. Em cũng chỉ là lo A Nhiên nhà chúng ta thuần khiết như vậy, lỡ như bị người ta lừa đi mất thì phải làm sao? Ví như gặp phải những hạng người không có ý tốt, đăng ảnh làm mất thanh danh của anh, vậy thì phải làm sao? Em chỉ là đang.." Muốn tốt cho anh thôi.

Chiếc gối ném "bộp" một cái vào người Cung Thời An, chặn câu nói tiếp theo của hắn trong họng.

Hứa Nhiên ngồi trên giường bệnh sa sầm mặt mày xoa xoa cổ tay, sau đó viết một loạt chữ nhanh gọn trên cuốn sổ tay rồi ném xuống đất.

Sắc mặt Cung Thời An cũng không tốt hơn là bao. Hắn nhìn xuống cái gối nằm im lìm dưới chân, rồi lại dùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt xuống nhìn anh. Không khí giương cung bạt kiếm này kéo dài hơn hai phút, dài cứ ngỡ như là hai thế kỷ. Đoạn, vẫn là Cung Thời An yếu thế trước. Hắn hít sâu một hơi, siết chặt hai nắm tay, cố nén cơn giận cúi người nhặt cuốn sổ.

Bên trên là mấy dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo.

"Cung Thời An! Đừng có xúc phạm bạn của anh!"

Gọi cả họ cả tên hắn ra cơ à?

Đoán chừng nếu như anh ấy nói được thì hẳn bây giờ phải rất tức giận..

Cung Thời An lẩm bẩm một tiếng: "Cũng may là mất tiếng.."

Cẩn thận nghĩ lại, hắn ban nãy đúng là giận quá mất khôn.


Dù nói Hứa Nhiên là người không biết tức giận là gì, nhưng nếu thực sự chọc cho anh giận lên, hậu quả cũng thật sự khó lường. Nghĩ lại trước đây, mỗi lần Hứa Nhiên giận hắn, hình như dùng một bàn tay cũng có thể đếm hết. Bởi vì anh vốn không hay giận dỗi vô cớ, mà mỗi lần nổi giận, cũng đều là tạu hắn quá buông thả, nên mới khiến cho anh tức giận.

Nhưng anh cũng giận rất dai, rất dài, thái độ còn cực kỳ lạnh lùng. Mặc dù đến cuối cùng vẫn là anh lựa chọn cúi đầu trước, nhưng Cung Thời An cực kỳ ghét quãng thời gian mà hai người giận nhau im lặng không nói một câu nào. Hứa Nhiên không còn ôn nhu cưng chiều hắn, hắn thực sự cảm thấy không quen.

Việc Hứa Nhiên luôn nhường nhịn và dỗ dành hắn, bao nhiêu năm qua thật giống như đã ăn sâu vào trong tiềm thức của hắn. Vậy nên nếu như nói Hứa Nhiên giận dỗi hắn mà lòng không vui vẻ, thì kỳ thật lúc hắn bỏ nhà đi tâm trạng cũng như shit vậy!

Cung Thời An hít một hơi thật sâu, sau khi cân nhắc thiệt hơn lợi hại, hắn bỗng chốc đã bình tĩnh lại không ít.

Hắn cố gắng khắc chế tâm tình bất định của mình, chân dài nhẹ nhàng bước đến, cầm cuốn sổ nhét lại trong tay Hứa Nhiên, ép bản thân mình cười lên: "A Nhiên đừng tức giận, là em lỡ lời rồi! Anh đừng trừng mắt nhìn em như vậy nữa, không tốt cho mắt của anh đâu. Sắp tới giờ cơm rồi, chúng ta đình chiến, em đi mua cơm cho anh, chúng ta cùng ăn. Anh còn phải uống thuốc sớm mà, nhé?"

Hứa Nhiên nuốt một ngụm nước bọt, vốn dĩ anh định nương theo cơn giận của Cung Thời An để xả hết uất ức của mình ra. Nhưng mà bây giờ hắn lại cư xử bất thường như vậy.. cục tức của anh liền lập tức mắc lại cổ họng, không biết làm sao phát tiết ra được.

Cung Thời An bình thường đâu có như thế này.. Có lẽ nhìn thấy anh bệnh đã làm cho hắn mủi lòng.

"Em xin lỗi, được không? Anh đừng tức giận." Cung Thời An lại mềm giọng nói.

Hứa Nhiên là người khó giận, nhưng lại dễ mềm lòng. Chẳng mấy chốc qua mấy lời ngon ngọt của Cung Thời An mà anh đã xìu hẳn xuống, cầm cuốn sổ viết lên mấy chữ: "Anh buồn ngủ rồi, muốn đi ngủ."

Sau khi đưa cho Cung Thời An thì trực tiếp nằm xuống, đắp chăn, nhắm mắt lại luôn.

Cung Thời An cầm chặt quyển sổ trên tay, cười một thoáng: "Được. Em đi mua cơm, khi nào anh đói bụng, em sẽ mang cơm đến cho anh."

Tiếng bước chân dừng lại ở đầu giường, sau đó bắt đầu đi xa dần. Hứa Nhiên muốn đợi cho đèn tắt rồi mở mắt ra, nhưng chờ mãi cũng không chờ được đến lúc đèn tắt, mà chỉ nghe Cung Thời An đột nhiên hỏi một câu: "Anh với đàn chị Hạ đi chơi vào ngày mười ba đúng chứ, trùng hợp lúc đó em cũng ở đấy, anh có nhìn thấy em không?"

Hứa Nhiên giật phắt dậy nhìn Cung Thời An. Hắn đang mỉm cười nhìn anh, trong mắt dường như chứa đầy sự khiêu khích. Mặc dù anh biết rõ là không phải, nhưng sao cảm giác vẫn rất kỳ quái..

"Không thấy. Có gì không?" Anh thản nhiên viết lên giấy.

"À.." Cung Thời An nhẹ cười, dùng đôi mắt thâm thúy nhìn anh: "Không có gì, em chỉ là muốn hỏi một chút thôi. Cũng phải ha, nếu như anh nhìn thấy em, không thể nào không đến tìm em được!"


Cảm giác bị Cung Thời An nhìn chằm chằm thật sự quá khó chịu, Hứa Nhiên chỉ đành nghiêng đầu đi, tránh ánh mắt hắn.

"Hết tò mò rồi thì tắt điện đi, anh muốn ngủ." Anh viết.

"Được, em tắt ngay đây." Giọng Cung Thời An pha chút ý cười.

Tiếng bước chân tiếp tục vang lên. Sau đó điện trong phòng "phụt" một tiếng tắt đi.

Giọng nói của Cung Thời An vang lên ngay sau đó: "Ngủ ngon, mơ đẹp A Nhiên!"

Mơ đẹp cái bip!

Sau đó, Cung Thời An. Mở cửa phòng rời đi.

- -

Giữa đêm Hứa Nhiên mơ màng lên cơn sốt cao, đúng lúc Cung Thời An ra ngoài đi vệ sinh trở về phát hiện thấy, hắn tức tốc gọi y tá đến xem.

Vẻ hớt hải của Cung Thời An lúc đó còn khiến mấy y tá tưởng có chuyện gì xảy ra, gấp rút chạy đến xem tình hình. Đến rồi mới biết chỉ là nhiệt độ tăng lên một chút, quan trọng là hình như Hứa Nhiên mơ thấy ác mộng, nên cơ thể mới tự nhiên phản ứng lớn như vậy. Hai y tá kiểm tra tình hình một hồi, sau khi thay sang một bình truyền dịch lớn hơn và tiêm cho anh một mũi thì dặn dò mấy câu rồi rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, Hứa Nhiên thì ngủ say, Cung Thời An ngồi bên giường bệnh. Nhìn người nằm trên giường từ thở gấp rồi hô hấp ổn định lại, cuối cùng thành thở đều chìm vào giấc ngủ, trái tim treo trên cao của hắn mới từ từ buông lỏng.

"Anh đúng là chúa ngủ mà. Chỉ tổ khiến cho người khác lo lắng thôi.."

Trong bóng tối, Cung Thời An không thể nhìn được khuôn mặt của người nằm trên giường, cũng không thấy được những thay đổi thú vị qua từng sắc thái của anh khi nói chuyện như ngày thường. Hắn cứ nhìn vào khuôn mặt người đang ngủ say một lúc lâu, sau đó đưa tay nhẹ nhàng gạt đi vài sợi tóc lòa xòa trên trán anh. Dường như làm như vậy có thể trấn an nỗi bất an trong lòng hắn. Đúng lúc này, Hứa Nhiên đang mơ nhủ cựa mình một cái, áp một bên má mềm mại vào tay Cung Thời An.

Trong lúc mơ hồ anh đã thốt ra giọng nói, rất nhẹ, dường như chỉ thốt ra được một vài âm tiết rất nhỏ. Nhưng Cung Thời An vẫn nghe được, anh gọi: "Thời An.." Là tên của hắn.

Ánh mắt đen sâu thẳm của Cung Thời An chớp động, trái tim hắn khẽ nảy lên. Đoạn, hắn đưa tay vuốt nhẹ qua má anh, thì thầm như một lời đáp: "Em ở đây."

Hứa Nhiên, nếu như lúc nào anh cũng như thế này thì thật tốt quá.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận