Yêu Anh Thành Bệnh

Sau ba ngày nằm viện thì cuối cùng Hứa Nhiên cũng bắt đầu lấy lại được giọng nói. Chỉ là anh vẫn chưa thể phát ra những thanh âm lớn, mà lúc nói chuyện cũng cần người khác thật tập trung thì mới có thể nghe được.

Tình hình này vẫn chưa được coi là khả quan cho lắm nhưng anh cũng đã nằm viện năm ngày rồi. Năm ngày chỉ có đi lại trong phòng và nhà vệ sinh, thực sự quá bức bối! Anh không thể lại trì hoãn thêm nữa, liền mạnh mẽ bắt Cung Thời An làm thủ tục xuất viện cho mình. Hắn ngoài mặt thì không bằng lòng, nhưng lại không có cách nào khác ngoài giúp anh thu dọn đồ.

Nghỉ học gần một tuần trời, Hứa Nhiên vừa xuất viện đã ngay lập tức tới trường.

Cung Thời An cũng đi cùng anh. Ban đầu Hứa Nhiên muốn tự mình đi, nhưng Cung Thời An lại nhất quyết không đồng ý, cuối cùng thành ra hắn là người lái xe.

Một đoạn đường ngắn như vậy, rõ ràng chỉ cần chưa đầy hai mươi phút là có thể đến nơi. Cung Thời An không biết là vô tình hay cố ý, đi một mạch mất bốn mươi phút đồng hồ. Mà trong bốn mươi phút đó, hắn cũng liên tục cằn nhằn. Nói anh thế này không tốt, cái kia không biết chăm sóc bản thân, lại cái nọ bướng bỉnh tham công tiếc việc, vân vân và mây mây.

Hứa Nhiên nghe đến lùng bùng lỗ tai, nếu là bình thường thì chắc hẳn anh đã sớm làm ầm lên rồi, nhưng mà lần này nghe hắn nói cũng không hoàn toàn sai. Vậy nên anh chỉ có thể cắn răng ngồi nghe, lâu lâu phản bác được vài câu thì lại bị hắn mạnh mẽ áp trở lại.

Sau khi xe vừa dừng ở cổng trường, như không thể đợi thêm một giây nào, Hứa Nhiên liền lập tức mở cửa xuống xe, lại đóng cửa. Một loạt động tác liền mạch đẹp đẽ.

Anh vờ như không nghe thấy tiếng gọi của Cung Thời An ở đằng sau, nhanh chân chạy thẳng vào trong tòa nhà dạy học.

Anh đâu có ngốc đâu mà ở lại nghe hắn càm ràm nữa chứ!

Hứa Nhiên đang chạy thì đụng phải một người, mặc dù lực va chạm không lớn, nhưng có thể là do nằm một chỗ quá lâu không được di chuyển đã khiến cơ thể mất đi sự linh hoạt, anh liền lảo đảo một hơi. Người bị anh đụng nhanh chóng nắm lấy cánh tay, kéo anh lại.

"Đi cẩn thận chứ.. ấy, Nhiên ca?"

Hứa Nhiên giữ vững trọng tâm mới ngẩng đầu lên nhìn. Phát hiện vậy mà lại là người quen.

"Anh đi đâu mấy ngày nay thế? Trời ạ, cả một tuần không thấy, em còn tưởng anh mất tích rồi cơ!" Phùng Nguyệt Hi đã lâu không gặp lúc này vẫn đang giữ lấy cánh tay anh, mở to mắt tràn đầy kinh ngạc.

Nói ra cũng đúng, mấy tuần nay luôn ở cùng một chỗ với Hạ Hi Văn và Cung Thời An, đã rất lâu anh không gặp Phùng Nguyệt Hi rồi.

"Anh bị bệnh, nằm viện."

"Anh nói cái gì cơ?"

Hứa Nhiên thở dài, ra hiệu cho Phùng Nguyệt Hi tiến lại gần, sau đó nói vào tai cô ấy: "Anh lên cơn sốt, nhập viện mất mấy ngày, sáng nay mới vừa xuất viện thôi!"

Phùng Nguyệt Hi trợn tròn mắt, không ngờ lại là lý do thế này. Khuôn mặt cô ấy lập tức hiện lên vẻ lo lắng: "Anh có sao không? Sao không nói cho em biết để em vào thăm anh! Bây giờ anh thấy thế nào? Sao đã xuất viện rồi? Đụng một cái đã chao đảo, anh chưa khoẻ sao không nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa đi?"

"Anh không sao, bỏ lỡ quá nhiều tiết học rồi. Không thể nghỉ thêm nữa."

Làn khí nóng hổi lúc anh nói chuyện vô tình quét qua mang tai Phùng Nguyệt Hi, làm từng tầng da gà trên người cô nàng nổi lên, cô không nhịn được nhấc chân nhảy ra xa mấy chục mét, chửi đổng lên: "Đệch! Nhiên ca, sao anh cứ thỏ thẻ thỏ thẻ như gọi hồn thế?"

Hứa Nhiên mím môi, tay ngoắc ngoắc cô nàng lại.

"Cái gì? Anh tính xàm sỡ em hay gì?"


"..."

"Được rồi, được rồi." Phùng Nguyệt Hi đem lỗ tai dán qua: "Anh nói đi. Nhưng mà đừng có thổi gió vào tai em nữa đấy!"

Hứa Nhiên hơi nghiêng người, điều chỉnh một khoảng cách vừa phải với cô, sau đó nói: "Anh bị cảm lạnh, mất tiếng. Vừa mới khôi phục lại không lâu nên chỉ có thể nói chuyện được như thế này thôi."

"Ôi!" Khuôn mặt Phùng Nguyệt Hi nháy mắt tái mét lại, cô run run hỏi: "Anh cứ thì thầm thỏ thẻ như thế này.. có phải là sắp hoàn toàn mất giọng rồi không? Ôi má ơi, má ơi không được đâu! Giọng nói của anh là thần đó, tuyệt đối không thể mất được đâu!"

".. em đừng có làm trò nữa đi, Nguyệt Hi.."

Bộ cô ấy không nghe thấy anh nói là đang trong quá trình khỏi rồi hả! Còn làm ầm lên như thế nữa!

Phùng Nguyệt Hi dáo dác nhìn xung quanh, phát hiện đúng là có nhiều người nhìn về phía họ thật, lúc này mới che miệng cười bẽn lẽn: "Hihi, người ta không có cố ý mà.."

"Em đó.."

"A Nhiên đúng là được yêu thích quá nha!" Một giọng nói âm dương quái khí bỗng cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.

Hứa Nhiên trong thoáng chốc lạnh lùng quay đầu lại, không ngoài dự đoán đối diện với khuôn mặt tươi cười của Cung Thời An.

Hắn từng bước đi đến bên cạnh anh, tự nhiên quàng một tay qua vai anh, rồi quay sang cười nói với Phùng Nguyệt Hi: "Hi! Bạn học Nguyệt Hi, lâu rồi không gặp!"

"Ừ.. chào cậu." Phùng Nguyệt Hi không có ấn tượng tốt với người này lắm.

Bởi vì thời điểm cô ấy còn đang điên cuồng theo đuổi Hứa Nhiên, ở bất cứ đâu cũng có thể thấy hắn bất ngờ xuất hiện làm kỳ đà cản mũi. Bây giờ nghĩ lại cô ấy vẫn còn cảm thấy anh ách trong lòng. Cung Thời An là cái ra đa sao, sao cô ấy ở đâu cũng có thể tìm ra được vậy?

"Bạn Nguyệt Hi, bạn có chuyện gì muốn nói với A Nhiên nữa không? Nếu không thì làm phiền bạn để cho anh ấy vào trong. Thân thể anh ấy yếu ớt lắm, bên ngoài gió lạnh, sẽ dễ cảm mạo! Làm phiền bạn tránh đường nha!"

"Thời An!" Hứa Nhiên trầm giọng.

Tuy giọng nói này không đủ lớn, nhưng Cung Thời An tai thính lại rất dễ dàng nghe được, hắn rút ánh mắt quay sang nhìn anh, tự nhiên cười: "A Nhiên làm sao vậy? Anh vừa mới xuất viện, thân thể còn chưa khoẻ hẳn đâu. Anh đừng có cậy mạnh nha! Chúng ta nên mau chóng vào trong đi thôi!"

"Anh còn chưa có nói chuyện xong đâu!"

Cung Thời An thu lại nụ cười, lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng, giọng trầm xuống: "Vậy thì đừng nói nữa."

Đừng hỏi hắn vì sao lại có thái độ như vậy. Hắn hiện tại đang rất tức giận!

Có trời mới biết lúc hắn ở phía xa nhìn thấy Hứa Nhiên cười cười nói nói với Phùng Nguyệt Hi bên này là loại tâm trạng như thế nào! Đây đã là lần thứ hai hắn có cảm giác khó chịu như vậy rồi! Lần đầu tiên là đợt Hạ Hi Văn đến thăm bệnh! Hai cô nàng này mang mệnh gì khắc hắn hay sao, mà hắn nhìn ai cũng không vừa mắt!

Hứa Nhiên rõ ràng vẫn ôn hòa giống như mọi ngày, đối với ai cũng thân thiện dễ mến. Thậm chí là lúc nói chuyện với mấy cô nàng này còn cười vui vẻ hơn, chứng tỏ rằng anh cũng rất quý các cô. Vậy vì sao hắn lại cảm thấy khó chịu như vậy chứ?


Rốt cuộc là vì sao?

Cẩn thận nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể có một lý do mà thôi.

A Nhiên của hắn quá tốt đẹp, quá lương thiện, vậy nên anh mới luôn bị bu quanh bởi những hạng người không tốt. Ngày trước vừa xuất hiện một Hạ Hi Văn khiến hắn và Hứa Nhiên cãi nhau khó khăn lắm mới hòa hoãn được. Chân trước chân sau không để ý đã lại xuất hiện thêm một Phùng Nguyệt Hi suốt ngày cười cười nói nói, chen chân vào mối quan hệ giữa anh và hắn, trông rõ là ngứa mắt!

Thân là trúc mã của anh, hắn cảm thấy không yên tâm một chút nào!

Hắn cảm thấy A Nhiên của hắn quả thật là đang bị dụ dỗ, bản thân anh cũng không biết được trông bộ dạng chả mình có bao nhiêu trêu chọc trong mắt người khác.

Ừm.. Sao hắn trước nay lại không để ý, A Nhiên nhà hắn lại có vận hoa đào như vậy nhỉ?

Anh vừa đẹp vừa tài giỏi, không có điểm nào để chê, đào hoa như vậy cũng đúng..

Nói thật ra thì, hắn cũng chẳng phải muốn cấm cản Hứa Nhiên yêu đương gì.

Nếu anh có người yêu thì hắn cũng sẽ sẵn sàng vui mừng chúc phúc cho anh thôi. Nhưng Hứa Nhiên yêu ai cũng được, tuyệt đối không thể là Phùng Nguyệt Hi và Hạ Hi Văn, hai người này vừa nhìn đã biết không đàng hoàng! Còn chưa quen nhau đã muốn chen một chân vào giữa hắn và Hứa Nhiên, nếu như thật sự quen nhau rồi, không phải sẽ muốn đá hắn ra khỏi cuộc sống của anh luôn sao?

Đúng là mơ tưởng!

Loại người này không xứng với A Nhiên của hắn!

Hắn tuyệt đối không thể để anh giao du với những hạng người như vậy được!

Hứa Nhiên nghe được giọng điệu xa lạ của Cung Thời An thì khẽ giật mình. Anh chưa từng thấy tên trúc mã của anh lộ ra vẻ mặt này bao giờ.. chí ít là trước mặt anh hắn sẽ không bày ra vẻ thâm trầm như vậy. Đáng sợ như muốn ăn tươi nuốt sống người trước mặt luôn vậy!

"Em.. Nhiên ca, em thấy.. Cung Thời An nói cũng đúng lắm. Anh mới xuất viện, thân thể không được khoẻ, chúng ta vẫn nên nói chuyện sau đi ha! Dù sao.. dù sao em cũng có việc bận sắp phải đi rồi! Chúng ta để lần sau nói chuyện cũng được."

"Ừ.. vậy được, khi khác lại nói chuyện nhé!" Hứa Nhiên thoáng buồn.

Thật ra là do mấy ngày nay nằm viện lâu quá, anh có hơi buồn chán, vậy nên mới có nhu cầu nói chuyện nhiều hơn bình thường một chút. Nhưng người ta đã nói có việc bận, anh cũng không tiện giữ lại.

"Ừm.. vậy, em đi trước nhé!" Phùng Nguyệt Hi nói xong liền ngập ngừng quay gót đi về hướng ngược lại.

Thật ra cô ấy cũng muốn nói chuyện với Hứa Nhiên lâu thêm chút nữa, sẵn tiện rủ anh đi nhậu một chầu.. Nhưng mà xét thấy thân thể anh đang không tiện lắm nên bỏ qua vấn đề sau đi. Còn vấn đề trước.. Cung Thời An cứ đứng nhìn chằm chằm bọn họ như hổ đói, ai mà nói chuyện tự nhiên cho nổi chứ?

Cô ấy tự thân rời đi vẫn là tốt nhất. Nếu không đợi đến lúc bị đuổi lại..

"À đúng rồi, suýt thì quên mất!" Phùng Nguyệt Hi đi được giữa chừng bỗng nhớ ra cái gì đó, lon ton quay đầu trở lại.


Hì hì, lần này cô ấy có lý do chính đáng nha!

May mà Hứa Nhiên đang đứng tại chỗ tranh luận với Cung Thời An cái gì đó còn chưa đi. Cô ấy lập tức chạy lại, thở hổn hển gọi: "Nhiên ca! Nhiên ca!"

Cung Thời An theo tiếng gọi này thì nhìn sang, nhíu mày "chậc" một tiếng rõ to, hắn còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, lại bị Hứa Nhiên đưa tay đẩy về sau, còn bản thân anh thì tiến lên trước, đứng chắn trước mặt hắn. Cung Thời An lảo đảo mấy bước đứng vững lại, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm phần gáy của người trước mặt.

Hứa Nhiên vô thức thấy lạnh sống lưng, khẽ rùng mình một cái. Kỳ lạ.. Hôm nay trời cũng không lạnh lắm, sao anh lại đột nhiên thấy sởn da gà vậy ta?

Mắt thấy Phùng Nguyệt Hi đã đi đến gần, anh lập tức nở nụ cười: "Có chuyện gì sao Nguyệt Hi? Em quên gì hả?"

"Dạ, đúng rồi!" Phùng Nguyệt Hi gấp gáp nói: "Em, em quên mất không nói. Lam, Tô Lam ý, cô ấy nhờ em hỏi thăm vì sao cô ấy gọi cho anh lại không được. Nhiên ca, mấy ngày qua anh tắt điện thoại hả? Em cũng không thấy anh trả lời tin nhắn của em!"

Hứa Nhiên cẩn thận nhớ lại, bởi vì tin nhắn wechat đến nhiều quá nên anh chưa kịp xem hết, có lẽ tin của Phùng Nguyệt Hi đã bị trôi đi đâu mất rồi, lát nữa anh sẽ kiểm tra lại. Còn về phần Tô Lam.. sau hôm đó anh vẫn luôn trốn tránh không muốn gọi lại, sợ phải nghe cô ấy nói điều gì đó.. Nhưng mà giờ ngẫm lại thì hành động này quả thật không đúng! Người ta đã gọi cho anh, anh lại im lìm không đáp một tiếng nào, có phải là không được lịch sự không?

Anh vội nói: "Anh không xem điện thoại nhiều lắm nên không để ý! Lát nữa anh sẽ gọi lại cho em ấy."

"Dạ vâng!" Phùng Nguyệt Hi vừa vui vẻ chưa quá một giây đã ỉu xìu: "Vậy.. lần này em đi thật nhé!"

"Ừm, bye bye."

"Bye bye Nhiên ca, anh nhớ trả lời tin nhắn của em nha!"

"Nhất định!"

Sau khi Phùng Nguyệt Hi đi chưa được bao xa, Cung Thời An từ phía sau tiến lên đứng cạnh anh, đột nhiên hỏi: "A Nhiên, em đáng sợ lắm sao?"

"Hả?"

"Em nói là trông em đáng sợ lắm sao, đến nỗi anh phải đẩy em về phía sau để bảo vệ con nhỏ kia như vậy?"

"..."

Hứa Nhiên ôm trán, bất lực thở dài: "Anh không có ý đó, Thời An."

"Vậy thì là có ý gì?"

".. thôi bỏ đi, anh không nói chuyện với em nữa."

Cung Thời An nhìn chằm chằm bóng lưng của Hứa Nhiên, đột nhiên hỏi: "Tô Lam đã gọi cho anh?"

Trong lòng Hứa Nhiên khẽ giật thót, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh trả lời: "Ừ."

"Gặp rồi?"

"Có gặp qua."

"Cô ấy nói gì với anh?"


"Xã giao."

Cung Thời An nhíu mày: "Xã giao cái gì?"

"Cung Thời An." Hứa Nhiên ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: "Em hỏi những chuyện này làm gì? Đây là chuyện cá nhân của anh, em không cần biết!"

"Nhưng mà em muốn biết! A Nhiên, trước giờ anh chưa từng giấu em bất cứ chuyện gì cả. Sao bây giờ lại không muốn trả lời em?"

Không phải, anh đã giấu diếm hắn rất nhiều điều, chỉ là Cung Thời An đơn thuần đến mức không thể nhận ra. Ngay cả việc thích hắn mà anh còn không dám nói thì anh có thể nói gì được nữa đây?

"Thời An, trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ. Em đừng đánh đồng quá khứ và hiện tại. Con người ai cũng phải thay đổi, hơn nữa, là em đã từng nói anh, không nên xen quá nhiều vào đời tư của em! Em đã nói được, thì cũng nên làm được đi."

Cung Thời An hơi khựng lại, sau đó hắn thấp giọng cười, mỉa mai nói: "Anh đã nói đó, đó là em nói chứ không phải anh!"

"Em.."

"Hơn nữa.." Cung Thời An ngắt lời anh, ánh mắt đảo một vòng, lơ đãng nói: "Cái em muốn biết là chuyện của Tô Lam, bạn gái cũ của em. Không phải đời tư của anh."

Tim Hứa Nhiên ẩn ẩn nhói đau, anh cố gắng trấn tĩnh lại, nhưng trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy khó chịu,

Là bởi vì chuyện có liên quan đến mối tình đầu nên hắn mới nhất định muốn biết sao? Anh vốn chẳng là gì hết, đúng không, m,

Hứa Nhiên hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: "Dù vậy cũng vẫn là chuyện cá nhân của anh. Thời An, mong em sau này đừng xen vào chuyện của anh nữa." Sau đó xoay người đi thẳng vào trong tòa nhà giảng dạy.

Cung Thời An như có điều suy tư, trầm ngâm nhìn theo bóng lưng của anh, không đuổi theo.

Tình trạng mất giọng của Hứa Nhiên kéo dài thêm hai ngày nữa thì hoàn toàn khôi phục, cuộc sống của anh cũng dần quay trở lại quỹ đạo vốn có. Chỉ khác một điểm là từ sau ngày hôm đó, Cung Thời An luôn đối với anh không mặn không nhạt, hời hời hợt hợt, giống như người giận dỗi chờ anh đến dỗ.

Hứa Nhiên trước nay vẫn luôn nhún nhường lùi một bước, mấy lần thật đã có ý định thỏa hiệp trước.

Anh đã quen mỗi sáng thức dậy có đồ ăn Cung Thời An làm sẵn để trong tủ lạnh, cũng đã quen mỗi tối đi ngủ có một chậu nước hoa hồng ấm để ngâm chân, quen cả việc trời lạnh hai ba độ có người cùng anh ngồi trên sofa rồi dùng chăn ủ ấm chân cho anh. Bây giờ tất cả những thứ này lại không còn nữa, anh đột nhiên cảm thấy hụt hẫng, cũng nhất thời khó mà chấp nhận được.

Có câu nói quả không sai, thói quen đúng là một thứ rất đáng sợ.

Những việc diễn ra tự nhiên như lẽ thường ngày mà anh không chú ý đến, bất tri bất giác đã ngấm ngầm cắm sâu bén rễ vào trong lòng anh, khiến anh vô thức sinh ra một loại cảm giác ỷ lại. Cảm giác ỷ lại này giống như nếu không có Cung Thời An anh sẽ không sống được vậy!

Hứa Nhiên cảm thấy rùng mình, anh trước đây rõ ràng không phải như vậy, nhưng mà không hiểu sao lại càng lúc càng dính người..

Vậy nên anh mới muốn xin lỗi Cung Thời An, muốn thỏa hiệp với hắn trước. Anh sẽ nói mình sai rồi, anh không nên tức giận, không nên mắng hắn. Sau này yêu đương nhất định sẽ hỏi ý kiến hắn, nói với hắn đầu tiên, sẽ không làm hắn lo lắng nữa!

Nhưng mà cứ mỗi lần anh định làm như vậy, khoảnh khắc đối diện với khuôn mặt lạnh như băng của hắn, anh lại đột nhiên nhớ đến hình ảnh một Cung Thời An ôn nhu như ngọc, dịu dàng nhưng cũng mãnh liệt như núi tuyết ngàn năm tuôn chảy, cúi đầu hôn lên gò má người hắn yêu, thâm tình như vậy, trân quý như vậy..

Vậy ắt hẳn cũng không cần anh dỗ dành nữa!

Hứa Nhiên dứt khoát bỏ chuyện dỗ người này ra sau đầu, để phân tán lực chú ý, anh chỉ còn cách chuyên tâm soạn nội dung cho buổi thuyết trình vào mấy ngày tới.

Cũng may thời gian anh bị bệnh khiến cho công việc thực tập của anh dồn lại ít nhiều. Anh ngày đêm xử lý, sớm hôm cũng đã vứt luôn cái tên Cung Thời An ra sau đầu.

Khi mà anh lần nữa nhớ đến Cung Thời An, đã là khoảng hai tuần sau đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận