Yêu Anh Thành Bệnh

Tiết giảng kết hợp cuối cùng diễn ra, nhóm của Hứa Nhiên vừa hay là nhóm thuyết trình đầu tiên. Bởi vì Hạ Hi Văn đã từng tung hai bức ảnh demo quảng bá trước cho bài tập nhóm của hai người họ, lúc video đã qua chỉnh sửa được chiếu lên, toàn khoa truyền thông đều được một phen trầm trồ. Cộng thêm cả phần nội dung đầy đủ chi tiết và giọng nói truyền cảm diễn đạt hút hồn của Hứa Nhiên thì đây cũng xem như là bài thuyết trình hay nhất buổi học hôm đó. Những người đến sau dù có làm giỏi cỡ nào cũng không thể để lại ấn tượng trong mắt mọi người được nữa.

Sau khi kết thúc tiết học, Hạ Hi Văn còn muốn mời anh đi ăn cơm, nhưng suy nghĩ lại, Hứa Nhiên vẫn là từ chối.

Gần đây mối quan hệ giữa hai người càng lúc càng bị đồn thổi lên. Trên diễn đàn trường còn xuất hiện cả topic nghi vấn đàn anh học Hứa nào đó bắt cá hai tay với em gái họ Hạ và Phùng mỹ nữ khoa kiến trúc. Mặc dù bài viết không chỉ rõ đích danh là ai, nhưng sinh viên đang theo học trong trường vừa liếc sơ qua là đã nhận ra được. Tuy rằng sau đó bài viết này nhận về một loạt trạng thái phẫn nộ và rất nhanh đã bị admin xóa, nhưng vẫn không tránh khỏi một số thành phần xấu có ý đồ công kích cá nhân. Cụ thể là đã có người tìm ra wechat rồi nhắn tin chửi rủa anh.

Để đảm bảo an toàn và chờ cho đợt sóng này qua đi, Hứa Nhiên chỉ còn cách tạm thời không gặp riêng hai người họ nữa.

Hạ Hi Văn bị từ chối cũng không tỏ thái độ gì, quay đầu liền cùng một nhóm bạn khác của mình đi ăn. Những người có giao thiệp xã hội rộng như cô ấy, mãi mãi cũng không sợ cuộc sống nhàm chán này bị vùi dập.

Thời gian thấm thoát trôi qua như một con thoi, chẳng mấy chốc mà mùa giáng sinh đã đến gần.

Chiều ngày hai mươi tư, Hứa Nhiên sửa soạn đẹp đẽ, áo cổ lọ phối quần tây thời trang, lịch sự mà nhã nhặn. Anh xịt một ít nước hoa lên cổ tay, nhìn mình trong gương hoàn mỹ rồi mới ra khỏi nhà.

Cung Thời An tối hôm qua không trở về, đến tận sáng nay cũng không thấy mặt mũi tăm hơi, không biết là đã đi đâu. Ngày lễ như thế này, dùng đầu ngón chân cũng có thể biết được hắn đi đâu, chắc là lại cùng bạn gái dạo chơi đâu đó! Mà thôi, anh cũng lười quản hắn. Ai bảo con người hắn tính tình cọc cằn khó chiều như vậy. Nếu đã muốn giận, thì để xem lần này ai sẽ giận lâu hơn!

Hứa Nhiên tự nhủ với lòng mình anh nhất định sẽ không xuống nước trước nữa! Phải để cho Cung Thời An nhận trái đắng một lần, thì sau này hắn mới ngoan ngoãn ra được!

Nói về hiện tại, mấy ngày trước anh đã liên lạc với Tô Lam nói lời xin lỗi, cô ấy cũng không để bụng, chỉ là hẹn anh ngày khác gặp mặt. Ngày khác đó chính là hôm nay.

Hứa Nhiên cũng không hiểu mình vì sao lại phải sửa soạn đẹp mắt như vậy, có lẽ là từ tự đáy lòng, anh vẫn không muốn bản thân mình trông thua kém mối tình đầu mà Cung Thời An luôn khắc ghi trong lòng.

Tô Lam hẹn anh ở một nhà hàng kiểu Tây khá sang trọng trong thành phố.

Lúc Hứa Nhiên đến nơi báo số bàn, nhân viên phục vụ đã dẫn anh lên tầng hai. Thời gian hiện tại cách giờ ăn tối còn một khoảng nữa, trong nhà hàng cũng không có nhiều người nữa, trên tầng hai cũng chỉ có hai người bọn họ ngồi một bàn, còn lại đều đang để trống.

Khi Hứa Nhiên đến nơi đã thấy Tô Lam ngồi chờ sẵn, vừa thấy anh cô ấy đã tươi cười vẫy tay chào.

Tô Lam mặc một bộ váy màu xanh biếc, quai váy là một sợi dây mảnh để lộ ra phần xương quai xanh xinh đẹp, nhìn qua trông vô cùng hút mắt. Rạng rỡ hệt như một đóa lưu ly.

Hứa Nhiên khiếm tốn gật đầu chào lại, rồi ngồi vào ghế đối diện.

"Em đến sớm như vậy hả? Anh tưởng mình đến trước giờ hẹn nửa tiếng đã là sớm lắm rồi, không ngờ em còn đến sớm hơn cả anh!"

"Em sợ anh phải đợi lâu mà." Tô Lam khẽ mỉm cười, hai mắt long lanh ánh lên vẻ đáng yêu: "Nghe nói anh bị ốm em đã rất lo đấy, nhưng mà bây giờ thấy sắc mặt anh hồng hào như thế này, xem ra là em lo thừa rồi!"

"Haha, cũng tại thể chất tốt, thể chất tốt. Đúng rồi, dạo này em thế nào? Nghe nói em đã hoàn thành chương trình đại học bên đó từ sớm rồi, bây giờ về nước có dự tính làm gì đây?"

"Em vẫn chưa biết, có lẽ là chơi thêm một khoảng thời gian nữa đã. Sau đó.. em định tiến vào giới giải trí!"

"Giới giải trí?"


"Đúng vậy, Nhiên ca, lẽ nào anh quên là em học ngành diễn xuất hả?"

Hứa Nhiên mở to mắt ngạc nhiên: "Anh nhớ ra rồi! Trước khi xuất ngoại em đã nói qua việc này. Anh cứ nghĩ là em nói chơi thôi, không ngờ lại là thật! Em đã tốt nghiệp rồi sao.. thời gian đúng là trôi qua nhanh thật, chúc mừng em nha! Mà.. bố mẹ em sẽ đồng ý sao?"

Thời điểm của năm, sáu năm trước, khi hai người còn gặp mặt nhau mỗi ngày, Tô Lam và anh cũng xem như là thân thiết. Cô nàng sẽ hay kể cho anh nghe những câu chuyện vụn vặt thường ngày, ước mơ, dự định, hoài bão.. thậm chí số lần cô ấy đến tìm anh để tâm sự còn vượt xa Cung Thời An.

Vậy nên anh mới có suy nghĩ ba người họ thời điểm đó giống như ba người bạn thân hơn. Mà chính xác thì Cung Thời An là tri kỉ, còn Tô Lam là bạn tâm giao của anh.

Gia đình Tô Lam cũng xem như khá giả, ba đời nhà họ Tô là dòng dõi thư hương. Ba là bác sĩ có tiếng, mẹ là giảng viên đại học Thanh Hoa. Hai ông bà là người theo trường phái truyền thống, vậy nên khá cổ hủ, cực kỳ ghét mấy nghề nghiệp như ca sĩ, diễn viên hay người mẫu.. Cho rằng đó là trò mua vui cho thiên hạ, quá sức lố bịch.

Cũng bởi vì Tô Lam từ sớm đã tỏ rõ quan điểm làm diễn viên của mình, ba mẹ cô ấy mới nóng giận ném cô ấy sang nước ngoài, muốn để cô ấy chịu khổ rồi bớt mơ mộng lại. Nhưng mà không ngờ lần này về nước, Tô Lam lại trực tiếp có thái độ như thế này, Hứa Nhiên không nhịn được hỏi lần nữa: "Lẽ nào bố mẹ em thật sự đồng ý rồi?"

Anh còn chưa kịp vui mừng thay cô, Tô Lam đã lặng lẽ cười, lắc đầu nói: "Vẫn chưa, họ vẫn bài xích lắm. Nhưng mà cũng may có mấy người anh của em ở bên cạnh liên tục khuyên bảo, bố mẹ em đã dần thả lỏng ra rồi đồng ý cho em về nước. Em dự định sẽ nhờ anh em che giấu, sau đó bí mật tiến vào giới giải trí, đợi khi có một thành tựu nhất định rồi em sẽ công khai, đến lúc đó bố mẹ em có muốn không đồng ý thì cũng không thể làm gì được nữa!"

Hứa Nhiên trầm ngâm, rồi bất chợt hỏi: "Em thật sự thích diễn xuất như vậy sao?"

"Thích chứ ạ! Cảm giác bốn bề đều có máy quay chiếu vào mình, khi mình bước lên sân khấu, chung quanh là ánh đèn rực rỡ, giống như đang tỏa ra ánh hào quang vậy! Hồi em còn ở Mỹ, mỗi lần được diễn tập kịch bản là em đều rất xúc động, cảm giác được đắm chìm vào lời thoại, đắm chìm vào nhân vật.. Thật sự tuyệt vời lắm Nhiên ca à! Em cực kỳ cực kỳ thích diễn xuất!"

Lúc Tô Lam nói câu này, không khó để nhận ra trong mắt cô gái đang ánh lên thứ ánh sáng lấp lánh, rực rỡ, tựa như từng vì sao tinh tú trên dải ngân hà rộng lớn. Cô ấy thật sự rất yêu thích diễn xuất, cũng khao khát được tỏa sáng hơn bất cứ ai!

"Anh không có hiểu biết nhiều về những thứ em kể, nhưng nghe nói tham gia vào ngành giải trí rất cực khổ, cũng có rất nhiều mặt tối. Mỗi bước đi đều phải cẩn thận, dè dặt, sơ sẩy một chút thôi cũng có thể nổ ra scandal. Nghệ sĩ có nổi tiếng cách mấy qua một đêm, tai bay vạ gió từ đâu không biết, vài giây thôi cũng có thể bị nước bọt của những người từng là fan của mình và cư dân mạng nhấn chìm. Người tham gia giới giải trí thì nhiều đó, nhưng có bao nhiêu người đã được đứng trên đỉnh vinh quang? Em đã từng nghĩ chưa? Rồi lại có bao nhiêu người dành cả đời mình cống hiến cho nghệ thuật, cuối cùng mãi mãi chỉ có thể ở sau cánh gà nhìn lên người khác với ánh mắt ngưỡng mộ? Tiểu Lam, em thật sự đã suy nghĩ kĩ? Em lớn lên là hòn ngọc quý trên tay bố mẹ, gian khổ và khó khăn, em có chịu nổi không?"

Tô Lam nghe những lời này, khuôn mặt khẽ thoáng qua vẻ sửng sốt.

Cô ấy hoàn toàn không nghĩ tới.. không nghĩ tới mình phài lo lắng nhiều điều như thế!

Đúng vậy, cha mẹ cô ấy rất nghiêm khắc với con cái, nhưng họ cũng đã cho cô những thứ tốt nhất trên đời! Rời xa vòng tay bố mẹ, cô ấy sẽ còn lại gì đây..

Tô Lam thoáng ngẩn ngơ. Nhưng trong đầu cô ấy rất nhanh xẹt qua thật nhiều khoảnh khắc.

Cha mẹ tống cô ra nước ngoài, hy vọng cô vì sợ hãi và lo lắng mà có thể chuyên tâm học hành, lo cho tương lai của mình ở nơi đất khách quê người.

Nhưng chắc chắn họ không thể ngờ được rằng, ở đất nước xa lạ ấy, cô đã học được rất nhiều điều. Thậm chí cô ấy đã lén lút chuyển ngành học sang diễn xuất mà cha mẹ cô cũng không hề hay biết. Họ đều nghĩ cô đã an phận sống theo sự sắp xếp của họ.

Cô ấy ở Mỹ sáu năm, đã may mắn được chiêm ngưỡng qua ngành giải trí ở nước ngoài.

Đó là một nơi cực kỳ xa hoa, cực kỳ tráng lệ, hào quang khiến người ta khát khao luôn hiện hữu và mặt tối thì nhiều thật đấy! Nhưng chỉ cần cô ấy không để bản thân nhúng chàm là được mà. Đâu phải ai đi lên cũng dựa vào người khác, cô ấy muốn là người đi lên bằng chính thực lực của mình.

Trong đầu cô bây giờ chỉ còn lại những cảnh tượng hoa mỹ trên sân khấu, và cảm xúc lúc trái tim cô ấy đập nhộn nhịp mỗi khi diễn xuất. Niềm đam mê nồng nhiệt và cháy bỏng của cô ấy, là niềm tin để cô tin tưởng vào lựa chọn của mình. Vì thế Tô Lam đã dịu dàng nói: "Nhiên ca, em đã suy nghĩ rồi."


"Thật ra em cũng rất lo sợ, sợ những điều mà em mong mỏi đã lâu đó lại không như những gì mà em tưởng tượng. Em cũng sợ bản thân sẽ thất vọng nhiều lắm, nhưng em vẫn muốn nắm bắt giới hạn của bản thân mình.. Chí ít, em muốn thử sức một lần! Nếu không thử thì câu trả lời em nhận được sẽ là thất bại. Nhưng nếu dám thử, dù chỉ một lần thì nó có thể là thất bại, hoặc không.. Em sẽ thành công! Có câu nói, đá thô mà không mài giũa thì làm sao biết được bên trong có phải là một viên ngọc quý hay không mà! Nhiên ca, từ đầu chọn lựa bước trên con đường này, em đã suy nghĩ tới rất nhiều khả năng, nhưng tuyệt đối hai từ" hối hận "sẽ không xuất hiện trong từ điển của em đâu!"

Hứa Nhiên ngẩn ngơ nhìn trạng thái thay đổi nhanh như chong chóng của cô nàng, nhưng vẫn rất nhanh cười lên: "Anh chủ thử em một chút thôi, không ngờ em lại kiên định như vậy. Tốt lắm! Anh tin em sẽ làm được mà!"

"Ừm, cảm ơn anh!"

Hứa Nhiên mỉm cười.

Hoạt bát và nhiều năng lượng, cô gái này giống như là sự kết hợp và trung hòa giữa Phùng Nguyệt Hi và Hạ Hi Văn vậy.

Đáng yêu, hòa đồng, và nhất là luôn lan tỏa năng lượng tích cực đến mọi người! Xung quanh anh thật may mắn khi có những người bạn tốt như thế này!

Lúc hai người đang trò chuyện hăng say, Tô Lam đột ngột chuyển chủ đề: "Mấy năm không gặp, anh và Thời An dạo này vẫn tốt chứ ạ?"

Nhắc đến cái tên này, lòng Hứa Nhiên vẫn không tránh khỏi gợn sóng. Để che giấu vẻ mặt lúng túng của mình, anh cầm ly nước lên uống một ngụm, cười trừ nói: "Cũng vẫn như vậy thôi."

Cung Thời An có trái ôm phải ấp, trước mặt ngủ ở nhà một cô gái tên Đường Lan, sau lưng lại đi ăn thịt nướng với mối tình đầu, rồi cùng đi cầu uyên ương với người nào đó mà anh không biết.. vậy thì cũng có liên quan gì đến anh chứ?

Tỉnh táo lại đi Hứa Nhiên! Mày thì có tư cách gì mà ghen tuông chứ!

"Ra vậy." Tô Lam cũng nhấp một ngụm nước, nói tiếp: "Thật ra em đã liên lạc với Thời An đấy ạ. Chúng em cũng gặp mặt luôn rồi. Xin lỗi, em quên không nói với anh."

"À, ừ, vậy hả? Vậy thì tốt rồi! Xin lỗi cái gì chứ! Hai người gặp mặt nhau là chuyện bình thường mà, cái này có gì đâu mà phải xin lỗi anh!"

"Đáng lẽ ba chúng ta phải cùng họp mặt mới đúng, nhưng mà em.." Tô Lam rũ mi, khéo léo nói lướt qua vấn đề này: "Nhiên ca, thật xin lỗi, em đã đi gặp cậu ấy mà không nói trước với anh."

Hứa Nhiên bị thái độ của cô làm cho sửng sốt, vội vàng xua tay: "Cái này thì có gì đâu? Lại nói, em cùng em ấy gặp mặt tâm tình, anh đi theo làm gì? Làm bóng đèn sao? Vậy nên em đừng cảm thấy có lỗi với anh, đây.. có là vấn đề gì đâu!"

"Em cứ nghĩ anh sẽ không vui chứ.." Tô Lam có vẻ sửng sốt, nhưng nhận ra thái độ của mình có phần kỳ lạ, cô ấy vội vàng chuyển chủ đề: "Anh sao lại là bóng đèn được ạ? Nhiên ca, là em suy nghĩ chưa chu đáo.."

"Này.. em cứ xin lỗi vậy làm anh ngại lắm. Anh không có ý gì đâu, thật mà! Vậy nên em đừng xin lỗi nữa, nhé? Chúng ta đừng làm cho bữa ăn này trở nên ngượng ngùng hơn, được không?"

Vẻ mặt Tô Lam hơi bối rối, cuối cùng cô nàng bất đắc dĩ nhẹ gật đầu một cái. Hứa Nhiên cười nâng ly lên, muốn cùng cô cạn ly, lúc này cô lại nói: "Nhiên ca, thật ra em có chuyện này muốn nói với anh lâu lắm rồi, em.."

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.

Hứa Nhiên vừa nghe liền biết không phải chuông điện thoại của mình, cười nói: "Em nghe điện thoại trước đi."


Tô Lam xấu hổ gật đầu, vội vội vàng vàng lấy điện thoại ra nghe máy trước khi hồi chuông kia kịp đổ lần thứ hai.

"Alo?"

"..."

"Có chuyện gì không ạ?"

"..."

Không biết đầu dây bên kia nói gì, khuôn mặt đang tươi cười của Tô Lam dần dần biến sắc, nụ cười trên môi cũng méo xệch. Hứa Nhiên nhìn thấy cũng không nhịn được lo lắng theo.

Lúc Tô Lam treo máy, vẻ mặt cực kỳ hoảng hốt, tay chân cuống cuồng không biết nên để vào đâu, vội đến nỗi đánh đổ cả ly nước. Nước tràn lan đổ ra mặt bàn, thấm ướt khăn trải, Hứa Nhiên vội vàng nắm lấy tay cô nàng, gấp gáp hỏi: "Sao vậy? Bình tĩnh đã Tiểu Lam! Có chuyện gì xảy ra hả? Nói anh nghe đi!"

Tô Lam sắc mặt trắng bệch, tay chân vẫn còn luống cuống thu dọn đồ, nước mặt cô ấy đảo quanh hốc mắt như sắp trào ra, giọng run run, nói: "Ba em.. ba em phẫu thuật cho một bệnh nhân mắc bệnh nặng. Phẫu thuật thất bại, bệnh nhân đó không may qua đời, gia đình bệnh nhân liền kéo người đến bệnh viện đòi đánh ba em.. E, bây giờ em phải qua đó, em phải đến bệnh viện liền đây! Nhiên ca, xin lỗi anh, em.. em không biết phải làm sao nữa.." Càng nói càng trở nên bất lực.

Hứa Nhiên nghe xong cũng hốt hoảng không kém. Nhưng anh rất nhanh đã trấn định lại, vững vàng nắm lấy tay cô một lần nữa, khẽ an ủi: "Không sao, tiểu Lam, ba em sẽ không sao đâu. Đi, anh đưa em đến bệnh viện, chúng ta cùng xem ông ấy thế nào rồi."

".. vâng." Tô Lam gạt nước mắt, nói nhỏ: "Cảm ơn anh!"

"Giờ này còn cảm ơn gì chứ.. Đi!"

Hứa Nhiên nhanh chóng xuống lầu nhà hàng lấy xe, thanh toán tiền bàn ăn thậm chí còn chưa kịp động đũa, sau đó tức tốc lái xe chạy đến bệnh viện tư lớn nhất thành phố.

Trong lúc đó mẹ Tô Lam lại gọi cho cô ấy hai cuộc, lần thứ nhất hối cô ấy mau đến một chút, lần thứ hai mới vừa xong thì nói là anh họ cô ấy đã đến giúp ổn định tình hình rồi, kêu cô ấy không cần lo lắng qua, cứ từ từ mà đi. Lúc này, trái tim treo trên cao của Tô Lam mới dần hạ xuống, cô ấy lau nước mắt, nói: "Anh họ của em là người rất tài giỏi, may mắn quá.. Em cứ lo sợ ba em sẽ xảy ra chuyện gì.. Chắc em không sống nổi nữa mất!"

"Được rồi, em đừng lo lắng, bác trai nhất định sẽ bình an mà!"

Hứa Nhiên nắm lấy tay Tô Lam an ủi. Hai người cùng đi lên lầu hai của bệnh viện.

Lúc đến nơi, mẹ Tô đang ở trong một phòng bệnh chờ, cha Tô bị bọn giang hồ kéo tới đánh, rất may ngăn cản kịp thời nên chỉ bị xây xát nhẹ ở vùng trán và trật khớp xương cổ tay nhẹ, lúc này đang được y tá băng bó vết thương.

Tô Lam vừa chạy vào phòng đã nước mắt lưng tròng, cuống cuồng hỏi thăm ba cô ấy có sao không. Sau khi xác nhận mọi chuyện đều ổn định, cô ấy mới bình tĩnh hỏi mẹ Tô đầu đuôi mọi chuyện là như thế nào.

Mẹ Tô nói, bệnh viện tiếp nhận một ca phẫu thuật ung thư, bệnh nhân đã hơn sáu mươi tuổi rồi, hơn nữa phương pháp chữa trị còn rất mới, nên tỷ lệ tử vong rất cao, không ai dám nhận!

Cha Tô biết đây là cách duy nhất để cứu sống bệnh nhân, bèn vì lương tâm mà đứng ra đảm nhận cuộc phẫu thuật này.

Sau đó đúng như những gì đã phán đoán trước, bệnh nhân đó không qua khỏi.

Gia đình bệnh nhân đau khổ không thôi, đổ hết mọi trách nhiệm và tội lỗi lên đầu cha Tô. Sau đó con trai bệnh nhân thuê một đám giang hồ không biết từ đâu đến náo loạn bệnh viện, đòi tìm cha Tô dạy cho một bài học.

Mẹ Tô đúng lúc đang ở bệnh viện đưa cơm cho chồng, thấy tình hình không ổn thì liền gọi cho mấy người thân cầu cứu. Sau đó anh họ Tô vừa lúc ở gần đây chạy đến, mang người nhà bệnh nhân và đám giang hồ kia đi giải quyết riêng rồi.

Tô Lam nghe xong liền hỏi: "Vậy anh họ con đâu rồi ạ?"


Mẹ Tô nghĩ lại tình thế ngàn cân treo sợi tóc vừa nãy may mà có người tới giúp, thở dài nói: "Thằng bé nói là mang đám người kia đi hòa giải đàm phán gì đó. Đã đi gần nửa tiếng rồi.. vẫn chưa thấy trở về.. Lam ơi, mẹ lo quá!"

"Mẹ, sao mẹ không ngăn anh ấy lại, nhỡ đâu đám người đó giở trò gì đó thì sao?" Khuôn mặt Tô Lam đầy vẻ lo lắng: "Không được! Con phải đi tìm anh ấy! Chuyện nhà chúng ta không thể để liên lụy đến anh họ được!" Nói xong liền thật sự muốn chạy đi.

Mẹ Tô vẫn còn đang trong trạng thái không ổn định, chỉ biết run run gọi với theo: "Tiểu Lam.."

"Bình tĩnh đã Tô Lam!" Hứa Nhiên là người tỉnh táo nhất đứng ở gần đó, anh vội vàng kéo tay Tô Lam lại: "Em bình tĩnh lại đã. Bây giờ em đi thì biết tìm anh họ em ở đâu chứ? Huống chi em con gái chạy lung tung lại gặp phải chuyện gì thì biết làm sao? Em vẫn nên đợi ở đây đi, anh họ em có năng lực ngăn cản được xung đột xảy ra, chắc cũng sẽ biết xử lý những tình huống như thế này! Chúng ta ở đây đợi cậu ta về!"

"Nhưng mà.. Nhiên ca, em sao có thể để anh họ vì việc nhà của em mà gặp nguy hiểm được!"

"Vậy để em đi tìm cậu ta cho, em ở đây với mẹ và ba em đi!"

"Nhưng mà.. anh cũng đâu có biết anh ấy trông ra sao đâu!"

"..."

Hứa Nhiên khẽ hắng giọng: "Vậy em đưa hình đây chẳng phải là biết rồi sao?"

"Ừ ha, em quên!"

Hứa Nhiên mấp máy môi, đang định nói gì đó, lúc này cửa phòng bệnh lại mở ra, có tiếng nói vọng vào: "Bác gái, bác trai không sao rồi chứ ạ?"

Tô Lam đứng đối diện với cửa ra vào, vừa thấy người đến là ai hai mắt liền sáng rỡ: "Anh họ! Anh đây rồi! Anh không sao chứ ạ?"

Anh họ? Giọng nói này sao lại nghe quen tai thế..

Hứa Nhiên nghi hoặc quay đầu lại.

"Bùi Thanh Vũ?"

"Ủa, Nhiên? Sao cậu cũng ở đây?"

Bùi Thanh Vũ một thân áo sơ mi mắng, quần tây công sở bước vào. Lúc nhìn thấy Hứa Nhiên, hắn liền lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên: "Sao cậu lại ở chỗ chú dì tôi thế?"

"Hóa ra anh là anh họ Tô Lam?"

"Ừ, cậu quen tiểu Lam nhà tôi à?" Bùi Thanh Vũ vừa nói vừa vui vẻ bước vào, hắn vô cùng kinh ngạc với sự xuất hiện của Hứa Nhiên ở đây, hay nói đúng hơn là vui mừng.

"Ừm, em ấy.. là bạn tôi. Vừa hay ban nãy tôi đang ở cùng em ấy, nghe tin chú nhà tiện thể chạy đến luôn."

"Thế à? Bất ngờ đấy!" Bùi Thanh Vũ cười cười: "Không ngờ tiểu Lam nhà tôi lại quen được một người bạn tốt như thế này nha!"

"Anh nói quá rồi."

Bùi Thanh Vũ càng cười càng tươi hơn, đột nhiên ngả ngớn nói: "À mà cậu là bạn của Tô Lam, con bé lại gọi tôi một tiếng" anh trai ", có phải cậu cũng nên gọi theo không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận