Vừa chiều, Cung tiên sinh và cha Hứa lại nổi hứng muốn đi câu cá. Thuận tiện là sau vườn nhà họ Hứa có một lối thông đi đến khu nghỉ dưỡng biệt lập, do tập đoàn Hứa thị xây dựng. Bên trong có hồ cá, vườn hoa, hồ bơi, thậm chí là cả sân golf mini. Vậy là hai người bạn già liền vui vẻ lấy ra hai bộ đồ câu đã chuẩn bị từ trước, vui vẻ dẫn nhau ra hồ câu cá.
Cung phu nhân không mấy hứng thú với mấy hoạt động này, nên đã đi đến khu hồ bơi ngoài trời tắm nắng. Cung Thời An và Hứa Nhiên cùng đi theo.
"A Nhiên, làm một hiệp chứ? Lâu lắm rồi chúng ta không thi đấu với nhau!" Cung Thời An hào hứng đề nghị.
Hứa Nhiên lướt ánh mắt nhìn qua một vòng, che miệng nói: "Khụ, anh hiện tại.. Không tiện lắm. Em tự mình bơi đi."
"Không tiện thế nào? Anh tới tháng sao?"
!
Hứa Nhiên đập bộp một phát lên đầu Cung Thời An, trừng mắt nói: "Tầm bậy tậm bạ! Anh đang đau chân, không tiện cử động nhiều."
Cung Thời An lập tức sốt sắng cả lên: "A Nhiên, anh bị đau chỗ nào? Sao lại không nói cho em biết? Có phải là mấy ngày em không ở nhà anh lại quên ủ chân nữa không? Anh biết thừa là trời lạnh chân anh sẽ lại đau nhức mà!"
"Không sao, không nặng đâu. Mấy ngày sau sẽ tự động hết thôi. Em mau đi bơi của em đi, anh ở trên bờ là được rồi."
Cung Thời An xót xa nhìn anh, không khỏi nhớ lại mấy tuần trước, trời cứ lạnh mãi, kéo dài liên miên, mãi đến mấy ngày gần đây mới dần ấm áp lên được tí. Hứa Nhiên thân thể chịu lạnh không tốt như người bình thường, trời vừa vào đông thì chân tay anh rất dễ đau nhức. Vậy mà trong lúc anh cần hắn nhất như vậy, hắn lại còn làm cho anh tức giận, mà chính mình cũng giận ngược với anh. Bây giờ nghĩ lại, hắn đúng thật là quá hơi ấu trĩ!
Mặc dù có cho quay ngược thời gian thì hắn nhất định vẫn sẽ đánh tên họ Bùi kia, nhưng mà hắn sẽ không nói với Hứa Nhiên những lời ngày hôm đó nữa. Hắn càng sẽ không làm cho anh không vui, rồi bỏ nhà đi, bỏ mặc anh một mình. Hại cho anh trời đã ấm áp hơn rồi mà chân vẫn còn đau nhức như vậy! Đều là lỗi của hắn! Là hắn nhất quyết muốn sống chung với Hứa Nhiên, lại không chăm sóc anh chu đáo, để anh chịu thiệt thòi rồi!
Cung Thời An, sao mày có thể khốn nạn như vậy chứ?
Cung Thời An cầm tay Hứa Nhiên, ánh mắt đau lòng, nói như dỗ dành: "A Nhiên, đợi chúng ta trở về nhà rồi em sẽ xoa bóp chân cho anh nhé. Đảm bảo sẽ hết đau nhanh thôi!"
"Ừm, mau đi tắm đi."
Cung Thời An cười hì hì, lại nói: "Vậy bây giờ em đi khởi động chút rồi xuống bơi đây. A Nhiên nhớ nhìn kỹ em nhé! Mặc dù lâu lắm rồi không giãn gân cốt, nhưng chắc chắn em sẽ không làm anh thất vọng đâu!" Sau khi nhận được cái gật đầu có chút bất đắc dĩ của Hứa Nhiên, Cung Thời An liền tung tăng vào phòng thay đồ, lúc trở ra, trên người chỉ còn độc mỗi chiếc quần bơi.
Hứa Nhiên nhìn chằm chằm vào khối cơ ngực và cơ bụng tám múi cường tráng của Cung Thời An, yết hầu khẽ trượt lên xuống. Khụ, mặc dù anh cũng là đàn ông, nhưng mà không may mắn có được cơ bụng hoàn hảo như Cung Thời An. Vậy nên anh muốn nhìn rõ một chút, thử nghiên cứu xem hắn rốt cuộc làm sao mà lại có được cơ bụng như vậy. Ừm, có chút rắn chắc nha..
Cung Thời An bất ngờ di chuyển tầm mắt sang, Hứa Nhiên ho nhẹ mấy tiếng, giả vờ cười với hắn, rồi đi đến bên bờ hồ, ngồi xuống đá nước. Thực chất thì ở vị trí, tầm nhìn sẽ vừa vặn đối diện với hồ bơi, rất dễ nhìn.
Sống lưng trắng trẻo vững chãi của Cung Thời An ẩn ẩn hiện hiện trong làn nước, dưới ánh nắng mặt trời trông cực kỳ khoẻ khoắn. Hứa Nhiên thấy hắn rất nhanh đã dời tầm mắt khỏi anh, bắt đầu khởi động làm nóng người. Lúc lâu sau, hắn làm tư thế giơ thẳng hai tay lên, chuyên nghiệp nhảy xuống mặt hồ.
Nước hồ văng lên tung toé, thân hình Cung Thời An như một con rắn, uốn lượn dưới làn nước xanh trong vắt.
Hứa Nhiên nhìn theo chuyển động của hắn, trong lòng tầng tầng lớp lớp rung động. Chỉ là cho đến cuối cùng, anh vẫn ngồi im tại chỗ, im lặng thu hết từng động tác của hắn vào mắt.
Cung Thời An bơi qua bơi lại hai vòng hồ, cuối cùng bơi đến bên cạnh chỗ Hứa Nhiên ngồi.
Cung Thời An trồi lên khỏi mặt nước, nhanh nhẹn gỡ cặp kính bơi giắt xuống cổ. Hắn hất ngược mái tóc còn sũng nước ra đằng sau, cười nói: "A Nhiên, anh thấy em bơi giỏi không? Vẫn chưa lụt nghề chứ?"
Ánh mắt Hứa Nhiên chậm rãi đi lên: "Không đâu. Vẫn giỏi lắm!"
Nói không phải khoe, nhưng năm cấp ba Cung Thời An đã từng có một khoảng thời gian vào đội tuyển bơi lội của trường. Thành tích thi đấu cá nhân ở giải cấp huyện của hắn rất xuất sắc, thầy hướng dẫn nhiều lần muốn hắn đăng kí vào đại học thể thao, tham gia vào đội tuyển quốc gia, còn nói hắn tương lai sau này chắc chắn sẽ xán lạn. Mặc dù với gia thế của Cung Thời An, hắn muốn làm gì mà tương lai chả xán lạn, nhưng vào thời điểm đó, ai cũng nghĩ hắn cực kỳ say mê bơi lội. Việc nào đội tuyển quốc gia chẳng qua chỉ là chuyện sớm muộn.
Cung Thời An học hành không tốt lắm, khi đó đã có ý định đồng ý, nếu như năm đó.. năm đó không phải do Hứa Nhiên, hắn đã sớm trở thành một tuyển thủ chuyên nghiệp.
Thật ra, nếu nói nguyên nhân trực tiếp là do Hứa Nhiên gây ra thì cũng hoàn toàn không phải.
Bởi vì khi ấy anh thậm chí còn không tự mình đưa ra quyết định được thì mọi việc đã xảy ra. Nhưng dù sao mỗi lần nhắc đến chuyện này, anh vẫn đều cực kỳ áy náy.
Cụ thể là cách đây hơn bốn năm trước, vào năm Cung Thời An vừa tròn mười tám tuổi, hắn đã đăng kí tham gia một cuộc thi bơi lội toàn quốc. Nếu như đạt thành tích tốt, hắn sẽ ngay lập tức được đưa vào đội tuyển chọn hạt giống bồi dưỡng, còn nếu không thì cũng không sao, chỉ cần có tham gia vào cuộc thi đó thì với tài lực hà hắn, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành tuyển thủ quốc gia.
Vào lúc thời gian cuộc thi sắp bắt đầu, Hứa Nhiên đột nhiên lên cơn đau dạ dày. Thời điểm đó, anh còn đang ngồi ở khán đài chuẩn bị xem Cung Thời An thi đấu.
Đám khán giả ngồi ở gần anh đều nhốn nháo hết cả lên, người gọi xe cấp cứu, người vội vã xem tình hình của anh. Sau đó dường như đám đông đã thu hút sự chú ý của Cung Thời An, ngay khi tiếng súng khai mạc vừa vang lên, hắn đã đột ngột rời khỏi vị trí. Dưới sự bất ngờ của tất cả mọi người, hắn lập tức lao lên khán đài đưa anh đến bệnh viện.
Hứa Nhiên được chẩn đoán đau ruột thừa cấp tính, may mắn đưa đến sớm, sau khi làm phẫu thuật cắt bỏ thì đã nhanh chóng an toàn.
Nhưng vụ việc lần đó cũng đã hoàn toàn cắt đứt cơ hội tham gia vào đội tuyển quốc gia trong năm đó của Cung Thời An. Cung Thời An nói hắn cũng chẳng thiết tha gì, thậm chí sau đó còn tham gia kì thi đại học bình thường và trúng tuyển vào trường học hiện tại, nhưng Hứa Nhiên vẫn cảm thấy cực kỳ tội lỗi.
Nếu không phải vì anh, Cung Thời An sớm đã trở thành một tuyển thủ chuyên nghiệp, đi thi đấu quốc tế. Với thiên phú của hắn, chỉ cần chăm chỉ tập luyện thêm nữa, sẽ có thể mang về vô số giải thưởng lớn nhỏ, làm rạng danh nước nhà.
Là anh, đã khiến hắn phải lùi một bước chân lại. Là anh, khiến hắn bất đắc dĩ phải từ bỏ hào quang mà hắn đáng lẽ phải nhận được.
Thời An, anh rốt cuộc phải làm sao với em đây? Càng có lỗi với em bao nhiêu, anh lại càng thích em bấy nhiêu. Nhưng vì sao cuộc đời này lại trớ trêu như vậy, hai chúng ta đều là con trai, định trước sẽ không thể ở bên nhau được. Vậy tại sao lại đem em đến bên cạnh anh, khiến cho anh.. xao xuyến như vậy?
Hứa Nhiên cúi lặng đầu suy nghĩ, đột nhiên bị một dòng nước lạnh hắt lên làm cho giật mình. Anh định thần nhìn lại, phát hiện trò đùa của Cung Thời An đã làm ướt hết áo mình từ bao giờ. Nhưng trước tiên anh không tức giận ngay, mà là bình tĩnh nói: "Thời An, đừng nghịch."
Cung Thời An lập tức dừng động tác quẫy nước lại, bĩu môi nói: "Còn không phải tại anh không nghe em nói hả? Vừa rồi anh thất thần cái gì vậy, ngay cả em gọi cũng không nghe!"
"Hả.. ừm, vừa rồi nghĩ đến chuyện công việc, quả thực có chút không tập trung. Em vừa nói gì ấy nhỉ?"
Cung Thời An đưa mắt nhìn anh, xác định anh vừa rồi đúng là mất tập trung, thở ra một hơi, không nỡ giận dỗi với anh, lại nói: "Thôi bỏ đi, không bơi nữa, mất vui rồi. Em lên đây."
Hứa Nhiên vội vàng giữ cánh tay hắn lại, vẻ mặt sốt sắng: "Sao lại không vui? Là do vừa rồi anh không nghe em nói à? Thật ra anh.."
"Không phải. A Nhiên, anh đừng suy nghĩ nhiều. Anh không xuống bơi cùng em, em bơi một mình thì có gì mà thú vị chứ? Em không phải trách anh, em chỉ là muốn lên bờ sớm một chút. Chúng ta vào nhà, em xoa bóp chân cho anh, được không?"
Tim Hứa Nhiên thình thịch đập mạnh, ngoài miệng anh vẫn cố cười: "Được."
Cung Thời An hài lòng xoa xoa cổ tay anh. Sau đó, hắn khẽ nghiêng người, dùng hai tay chống vào thành hồ, nhanh chóng dùng lực đẩy mình trồi lên khỏi mặt nước.
Không biết là vô tình hay cố ý, động tác quá lớn này lại làm nước văng tung toé khắp nơi, tưới ướt vạt áo Hứa Nhiên. Bây giờ xem ra anh không thay đồ không được rồi.
"Thời An!"
Cung Thời An vừa leo được lên bờ, tóc mái ngay lập tức bị vuốt ngược ra đằng sau. Hắn quay đầu nhìn Hứa Nhiên vẫn còn đang ngồi dưới đất, cười nhạt: "Dù sao cũng đã ướt rồi, A Nhiên, chúng ta cùng đi tắm đi?"
Nghĩ đến cảnh hai người ở trong nhà tắm trần như nhuộng..
Khuôn mặt Hứa Nhiên nháy mắt đỏ bừng: "Em tự đi tắm của em đi!"
Nói xong anh nhanh chóng đứng dậy, mặc cho áo quần trên người còn đang ướt, đi một mạch đến cửa chính thông vào nhà.
Cung Thời An nhìn theo hướng anh rời đi, trong mắt loé lên tia tia hụt hẫng.
Chậc, quên mất nơi này ở ngay bên cạnh nhà anh. Xem ra lần sau hắn phải để chú ý kỹ hơn mới được! Hắn vốn muốn tính toán làm ướt áo Hứa Nhiên, nhìn Hứa Nhiên cởi trần để xem trong khoảng thời gian không có hắn ở cạnh anh đã gầy đi bao nhiêu, ai ngờ anh lại thủ thân như ngọc như vậy chứ!
Nhưng mà không sao, thời gian của bọn họ còn dài mà..
Cung Thời An khẽ cười không rõ ý vị, sau đó xoay người đi vào phòng tắm, vừa đi vừa ngân nga huýt sáo. Lúc hắn cả người thơm tho sạch sẽ trở ra, đã thấy Hứa Nhiên đã ngồi ở ghế sofa trong phòng khách xem tivi.
Hứa Nhiên trở về trước đã sớm tắm xong trước hắn từ lâu. Anh thay một bộ đồ ngủ đơn giản, màu sắc đơn điệu, dường như không chú ý đến điều gì xung quanh. Làn da trắng nõn dưới ánh đèn điện, nhìn qua còn trông có chút yếu ớt. Nhìn tay đó, chân đó, cần cổ đó.. Mỗi nơi đều trắng nõn nà, có chỗ nào không giống người bệnh chứ?
Anh rõ ràng đang cần được chăm sóc..
Cung Thời An dáo dác nhìn quanh, xác định cả cha mẹ hắn và cha Hứa đều chưa về, lúc này mới nhanh chân chạy đến, nhào thẳng vào vị trí bên cạnh anh. Hắn cố tình làm nũng rồi cọ vào tay anh mấy cái, nhu nhu thuận thuận cười nói: "A Nhiên, anh mới tắm xong à? Thật thơm quá đi!"
Nói ra cũng thật buồn cười, Cung Thời An chưa bao giờ nghĩ hắn lại là một người dính người, cho đến khi gặp được Hứa Nhiên. Trước mặt anh, không biết từ khi nào hắn lại lựa chọn buông bỏ hết thảy phòng bị của bản thân, lộ ra dáng vẻ nguyên sơ đầy điểm yếu của mình.
Hắn thích làm nũng với Hứa Nhiên, nhưng trước mặt người khác hắn lại luôn là bộ dạng lạnh lùng.
Giống như hiện tại đây, nếu như để cha mẹ hắn nhìn thấy hắn dính người như vậy, nhất định sẽ mắt chữ O mồm chữ A cho mà xem. Phải biết là trước đây với người thân yêu nhất trong gia đình là mẹ hắn cũng không bày ra bộ dáng như vậy.
Nhất thiết cứ phải là Hứa Nhiên.. Có lẽ bởi vì anh đem đến cho hắn cảm giác an toàn. Cảm giác mà dù cho cả thế giới có quanh lưng với hắn, anh cũng sẽ không bỏ mặc hắn. Dù cho hắn có đối xử với anh như thế nào, tổn thương anh ra sao, dường như anh vẫn luôn đứng ở đó, chờ hắn.
Cung Thời An ngẩng đầu nhìn Hứa Nhiên, ánh mắt sáng như sao. Hắn nhanh chóng nhận ra mang tai của anh đỏ bừng lên, hai mắt liền híp lại. Trông thật đáng yêu..
Khi Hứa Nhiên nhận ra Cung Thời An gần như treo trên người anh, tay còn vươn đến sau gáy anh, anh mới chợt giật mình hoảng hốt đẩy hắn ra. Đáng tiếc sức lực anh không bằng hắn, có làm cách nào cũng không thể gỡ con bạch tuộc này ra khỏi người mình được. Anh miễn cưỡng thở dài, cố gắng thương lượng với hắn: "Thời An, có thể xuống khỏi người anh không?"
"Ừm.. không muốn! Trừ khi anh cho em biết anh dùng hương sữa tắm gì, thật là thơm quá!" Cung Thời An vừa nói vừa dán sát lại ngửi mùi hương trên người anh. Hắn thật không nói điêu, trên người Hứa Nhiên có mùi rất thơm. Trước đây hắn rất ghét những mùi hương không phải mùi tự nhiên của cơ thể, nhất là nước hoa, nhưng mà không hiểu sao mùi sữa tắm trên người Hứa Nhiên lại thơm như vậy! Mùi hương này làm cho hắn rất thoải mái! Hắn phải hỏi xem anh dùng loại sữa tắm nào, sau đó mua cho anh tắm mỗi ngày mới thôi!
Hứa Nhiên gãi đầu, anh chỉ là chọn đại một chai sữa tắm mới ở phòng tắm trên lầu, ngay cả tên nhãn hiệu là gì anh còn chưa kịp nhìn nữa..
"Được được, lát nữa anh lấy cho em xem! Em mau bỏ anh ra đi, nặng quá rồi đó!" Hứa Nhiên chỉ đành nói dối.
Cung Thời An nhìn nhìn anh, sau đó giữ đúng lời hứa buông tay ra. Hắn nhìn Hứa Nhiên loay hoay chỉnh lại quần áo bị hắn vò đã nhàu đi trên người, khẽ híp mắt cười. Bộ dạng Hứa Nhiên bị hắn làm cho bối rối, hình như so với lúc trước càng lúc càng đáng yêu hơn..
Cung Thời An nhích lại vài bước, hắn nhanh tay nắm lấy cổ chân Hứa Nhiên trước khi anh kịp giấu đi, cười ngoan ngoãn, nói: "A Nhiên, em xoa chân cho anh nhé!"
Hứa Nhiên chưa kịp từ chối, Cung Thời An đã xốc cổ chân anh lên, quần dài vừa thay lập tức trượt lên trên, lộ ra một mảnh bắp đùi trắng nõn. Ánh mắt của Cung Thời An đi dần lên, cuối cùng vì khiếm nhã mà dừng lại. Hắn nhanh chóng chuyển tay, kéo hai ống chân Hứa Nhiên vào trong tấm chăn dầy đang phủ trên người mình. Cảm thấy chưa đủ, còn vẽ lớp hoodie hai lớp bên ngoài ủ ấm cho anh.
Cung Thời An cẩn thận xoa xoa hai bàn chân anh, động tác rất nhẹ nhàng.
"Anh xem, những ngày như thế này, anh phải thường xuyên blalala.."
Cung Thời An nói rất nhiều, hệt như mẹ già càm ràm con. Nhưng bất ngờ là Hứa Nhiên không cảm thấy phiền, mà còn cực kỳ vui vẻ. Anh nghiêng đầu nhìn Cung Thời An, trong mắt ngập tràn dịu dàng.
Cung Thời An chính là như vậy, khi muốn khiến người khác đau khổ, hắn có ngàn ngàn hàng vạn cách. Nhưng khi muốn dành cho ai sự dịu dàng, hành động của hắn cũng là ngọt ngào nhất. Bảo anh sao có thể không đắm chìm được đây..
Giữa hai người tưởng chừng như có rất nhiều khúc mắc, giờ phút này dường như lại được gỡ bỏ hết thảy. Hứa Nhiên nghĩ, nếu như thời gian có thể dừng ở khoảnh khắc này thì tốt biết mấy, nếu như sự dịu dàng này của Cung Thời An cũng chỉ dành cho anh thì tốt biết mấy..
Đời này của anh, thích một người, chỉ vậy là đủ mãn nguyện rồi.