Cung Thời An sớm đã biết Đường Lan là một con sói đội lốt thỏ. Vốn không cảm thấy bất ngờ, mà ngược lại còn như gặp chuyện vui vẻ mà bật cười.
Hắn giơ hai tay lên, tư thế đầu hàng, nói: "Bé cưng, chúng ta chia tay êm đẹp. Cái thai của em anh không liên quan gì đâu nhé!"
"Nếu bây giờ em cứ cố tình nói cái thai này là của anh thì sao? Dù sao em cũng dính phải nó trong lúc đang quen anh, nói ra ngoài thì ai mà chẳng tin!" Đường Lan cũng không thèm giả vờ nữa, trực tiếp ra vẻ thách thức.
Cung Thời An rũ mi, tựa như đang suy nghĩ. Giây lát sau, hắn ngẩng đầu lên, khoé môi nhếch nhẹ: "Bé cưng, anh cho em hai mươi vạn, em đừng làm ầm ĩ chuyện này thì chúng ta chia tay êm đẹp, nhé?"
"Hai mươi vạn? Chỉ vậy thôi á? Anh xem em là cái gì?" Đường Lan bĩu môi, giơ bàn tay năm ngón sơn đỏ của mình lên, chua chát nói: "Nếu như em mang cái thai này đến gặp bố mẹ anh, nói đó là của anh. Ba mẹ anh làm ăn lớn, không muốn mất mặt, nhất định sẽ bắt anh chịu trách nhiệm. Anh xem, đến lúc đó, em sẽ như ý nguyện trở thành con dâu nhà họ Cung. Hai mươi vạn, em muốn bao nhiêu mà chẳng được!" Cô nàng hơi dừng một chút, lại nói thêm: "Đến khi em lấy đủ tiền rồi, cao chạy xa bay, cũng không sợ sẽ bị phát hiện!"
Đám anh em xung quanh lập tức há hốc mồm.
Cô nàng này không những muốn ép Cung Thời An đổ vỏ, còn muốn tính kế làm con dâu nhà họ Cung. Ai chẳng biết Cung gia là gia tộc ra sao, đâu phải hạng con gái nào cũng có thể với tới. Dám mạnh miệng như thế này, trong đám bạn gái cũ của Cung Thời An, đây tuyệt đối là người đầu tiên!
Mọi người đều rửa mắt chờ xem phản ứng của Cung Thời An.
Chỉ thấy hắn không trả lời, mà là lơ đãng nhìn quanh, ánh mắt dừng lại ở một nơi thật lâu, thâm thâm suy nghĩ. Hình ảnh dường như cũng đã bị dừng lại ở đó. Đường Lan lần đầu tiên bị người ta phớt lờ trước mặt nhiều người như vậy, khó chịu cất tiếng: "Này, anh có nghe em nói không thế?"
Cung Thời An phản ứng lại, mọi người còn tưởng hắn định trả lời, thì lúc này hắn lại đột ngột đứng dậy khỏi ghế. Mục Hạo Nam ngồi bên cạnh bị hắn làm cho giật mình, cậu cau có: "Mẹ mày, làm cái gì vậy? Lên cơn à!"
Cung Thời An quay đầu lại nhìn, ánh mắt lạnh như băng lập tức làm cho Mục Hạo Nam câm nín. Đoạn, hắn quay ngoắt một trăm tám mươi độ nói với Đường Lan: "Năm mươi vạn, lấy thì lấy, không lấy thì cút!"
Sau đó cũng không thèm nói với ai một tiếng, quay đầu rời khỏi ghế ngồi. Không biết có chuyện gì làm cho hắn tức giận, mà ngay cả bóng lưng cũng tỏa ra cảm giác bức bách. Mục Hạo Nam khẽ rùng mình một cái. Cậu ta chơi thân với Cung Thời An như vậy, tất nhiên nhìn ra Cung Thời An đang rất tức giận. Nhưng lý do gì lại khiến hắn đột nhiên tức giận như vậy?
Đường Lan nhìn theo bóng lưng vừa rời đi, không hiểu sao mình bị phũ tới mức này, mắt cô nàng mở to, rồi kiêu ngạo hừ một tiếng: "Năm mươi thì năm mươi, dữ như vậy làm gì!"
Dù sao trong thời gian quen nhau, cô ấy cũng được không ít lợi từ người này. Hiện tại chia tay cũng xem như không mất mát gì.
Đường Lan vuốt vuốt mái tóc xoăn dài nhuộm màu nâu đen của mình, đang định rời khỏi đây thì phía sau vang lên tiếng cười cùng giọng nói cợt nhả: "Em gái, An ca không cần em, vậy em đi cùng với anh đi! Anh cho em một trăm vạn!"
Thì ra là đám hồ bằng cẩu hữu luôn xưng huynh gọi đệ với Cung Thời An.
Đường Lan dừng bước chân, quay đầu nhìn lại, môi đỏ của cô nàng câu lên một nụ cười: "Anh á?"
Người bên cạnh lập tức nhắc nhở: "Mày điên à? Con nhỏ đó đang mang.. cái đó đấy! Mày thích đổ vỏ hả?"
"Có làm sao đâu, cũng đâu phải của tao, tao quan tâm làm gì? Thế nào em gái, ngủ với anh một đêm. Nhà anh cũng không thiếu tiền đâu!"
Đường Lan híp mắt nhìn người vừa nói.
Đầu trâu mặt ngựa. Là từ hợp nhất để miêu tả về cậu ta. Xấu muốn ói!
Cô nàng xì một tiếng, khinh thường nói: "Anh mà cũng muốn? Lăn đi! Dù tôi có cần tiền thì ngủ với ai cũng cần nhìn mặt mũi chứ? Tự xem lại mình đi, anh xứng sao?"
"Mày nói gì đấy con điếm này!" Người nọ tức giận muốn xông lên, lại bị người bên cạnh túm lại, nói nhỏ vào bên tai cái gì đó. Cuối cùng phải bất đắc dĩ ngồi lại.
Đường Lan đảo mắt một vòng, thái độ cực kỳ kiêu căng. Cô nàng chậm rãi lấy từ trong túi ra một cái mắt kính, đeo lên mắt, rồi tiêu sái nói: "Thế nhé, good bye, mấy con lừa!" Sau đó xoay cao gót "cộp cộp cộp" rời đi.
Người vừa bị từ chối vẫn còn chưa hết tức: "Phi! Tao nhổ vào! Còn giả vờ thanh cao cho ai xem! Còn mày, giữ tao làm cái đéo gì? Tao phải đập cho con điếm đó một trận!"
"Thôi, đừng tức giận, nó nói cũng đúng mà.."
"Mày nói cái gì.."
Mục Hạo Nam nhìn hai thằng đực rựa đang cãi nhau, "chậc" một tiếng rồi quay sang nói với người bên cạnh: "Anh Vũ, anh gọi đám ngu si kia đến làm gì? Đéo mẹ suốt ngày chỉ biết cãi nhau, điếc hết cả tai!"
Trong góc, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, đường nét góc cạnh, đeo kính gọng vàng hơi ngẩng đầu lên. Gã nhìn về phía người vừa nói, cười đến là quái dị: "Không phải rất thú vị sao? Nhìn bọn nó cắn nhau như thế này.."
Mục Hạo Nam rùng mình, trong lòng thầm nghĩ: Mẹ kiếp, nghe biến thái vãi!
Nếu không phải Cung Thời An cứ thích lao đầu vào cái nhóm này, cậu ta cũng không thèm ở đây đâu. Trần Vũ con cáo già đê tiện này!
Mục Hạo Nam dịch về chỗ ngồi, tiếp tục thưởng thức rượu. Dù sao cậu ta với Trần Vũ nói chuyện cũng không hợp, nếu không phải có Cung Thời An, đánh chết cậu ta cũng không muốn đến đây.
Trần Vũ tay đung đưa ly rượu, sau lớp mắt kính mỏng, gã nhìn thấy rõ ràng Cung Thời An đi về một nơi cách đó không xa, sau đó chặn một người đàn ông lại. Mà người đàn ông đó, chính là người vừa nãy một đám bọn họ nhìn không chớp mắt. Gã mím môi, trong mắt loé lên tia sáng, bộ dáng chờ đợi xem kịch hay.
Hứa Nhiên uống loại rượu mà Phùng Nguyệt Hi đưa cho, không hiểu sao cảm thấy hơi choáng váng đầu óc. Nhưng rượu này quả thật rất ngon, anh quay đầu liền muốn gọi thêm một ly nữa. Đúng lúc này đột nhiên cánh tay bị bắt lại.
Hứa Nhiên dùng ánh mắt mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn, hình như rượu đã ngấm, cảnh vật trước mắt anh bắt đầu nhoè đi. Anh cố chớp mắt mấy lần, cuối cùng mới có thể nhìn rõ người trước mặt.
"Thời An? Sao em.. lại ở đây?"
Cung Thời An nhíu mày nhìn người trước mặt. Cổ áo xộc xệch, khuôn mặt mơ hồ, còn trưng ra nụ cười ngốc nghếch nhìn hắn. Đích xác là đã say đến mơ hồ!
Hắn bất mãn vỗ vỗ mấy cái lên mặt anh, hỏi: "Sao anh lại ở đây? Ai đưa anh đến đây?"
"Ai? Sao anh lại ở đây nhỉ? Anh cũng không rõ nữa.." Hứa Nhiên lẩm bẩm.
Cung Thời An nhìn xung quanh, nam nữ đều đang phiêu theo tiếng nhạc nhảy xập xình, không ai là chú ý đến bên này. Cũng không biết là người đưa Hứa Nhiên đến đây đã đi đâu.
"Quên đi. Ở đây không tốt, em đưa anh về đã."
Cung Thời An nói xong cũng không cần sự đồng ý của anh, trực tiếp xốc anh lên, để nửa người anh dựa lên người mình. Ai ngờ Hứa Nhiên bất ngờ dở chứng, anh giãy giãy mấy cái, tuột khỏi người Cung Thời An. Cung Thời An đang định nổi giận, đột nhiên nghe người trong lòng lí nhí nói: "Không cõng, không cõng.. Bế cơ!"
Cung Thời An tưởng mình nghe lầm, cảm thấy buồn cười mà buột miệng hỏi lại: "Gì cơ?"
Nhưng mà Hứa Nhiên vốn chẳng còn tỉnh táo nữa, chớp mắt đã quên mất lời mình vừa nói: "Hửm? Gì là gì.."
"Anh vừa nói cái gì?"
"Anh nói gì đâu?"
"Anh bảo không muốn em cõng, vậy thì muốn em làm gì?"
"Anh không có nói mà.."
Cung Thời An: "..."
Hắn hít vào một hơi, dùng giọng điệu dỗ dành, nói: "A Nhiên ngoan.. Anh vừa nói gì, nói lại một lần nữa. Em đưa anh về nhà, được không?"
"Ừm.." Người say Hứa Nhiên khẽ nghiêng đầu suy nghĩ trong giây lát, sau đó ngoan ngoãn nói: "Ưm.. anh muốn bế bế, ôm ôm cơ! Không muốn cõng đâu.."
Cung Thời An nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của anh, phì cười: "Anh muốn em bế kiểu công chúa đó sao?"
"Ưm ưm.."
Ánh mắt Cung Thời An dịu xuống, hắn nhìn người trong vòng tay, chuyên chú mà cẩn thận, thậm chí trong đó xen lẫn cả một tia cưng chiều mà ngay cả hắn cũng không phát hiện ra.
Hắn véo véo cái má mềm mại của Hứa Nhiên, khẽ nỉ non: "Được, vậy em bế.."
"Cung Thời An?"
Phùng Nguyệt Hi chậm rãi đi tới, một bộ mặt kinh ngạc: "Cậu làm gì ở đây vậy?"
Cô ấy mới chỉ đi vệ sinh có một xíu, sao Cung Thời An lại xuất hiện ở đây thế này?
Cung - vừa nhìn đã đoán ra được đầu sỏ của tất cả chuyện này - Thời An cáu kỉnh nói: "Liên quan gì đến cậu?"
"Mẹ.." Phùng Nguyệt Hi nén lại câu chửi thề, che miệng nói: "Cậu đến địa bàn của tôi có thể không liên quan đến tôi sao? Còn nữa, cậu tính đem người của tôi đi đâu?"
Cung Thời An nhìn theo hướng tay mà cô nàng chỉ, nháy mắt nổi sùng lên: "Cái gì mà người của cậu? A Nhiên từ bao giờ là người của cậu?"
"Sớm muộn gì cũng là người của tôi. Cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tôi đấy, cậu tính đưa anh ấy đi đâu?"
Cung Thời An bị ba chữ "người của tôi" chọc cho tức đến run người, hắn cáu kỉnh nói: "Liên quan quái gì đến cậu? Mà tôi còn chưa có hỏi cậu đâu, là cậu dụ dỗ A Nhiên đến mấy nơi như thế này hả? Cậu có phải con gái không đấy? Không biết tự trọng à?"
"Ha, nói cái đéo gì đấy? Gì mà không biết tự trọng ở đây? Đúng, là tôi rủ Nhiên ca đi đấy. Vậy thì sao! Anh ấy cũng chơi rất vui mà! Cậu là cái thá gì mà muốn xen vào? Tôi nói cho cậu biết, hôm nay Nhiên ca do tôi phụ trách, cậu đừng hòng đem anh ấy đi đâu hết!" Phùng Nguyệt Hi sắn tay áo lên, hùng hổ muốn lao vào combat ngay và luôn.
Cung Thời An vốn tính không thèm so đo với con gái, cũng bị chọc tức đến thiếu chút nữa đã nhào lên đánh người. Rất may Hứa Nhiên đang nằm trong lòng đã làm hắn tỉnh táo lại.
Hắn một tay ôm chặt lấy người, cố kiềm chế nói: "Tôi sẽ đưa anh ấy về nhà. Chuyện này đến đây thôi, lần sau cậu còn dám đưa A Nhiên đến những nơi như thế này, tôi sẽ tính sổ với cậu đấy! Giờ thì tránh ra!"
"Cậu là cái gì mà có quyền quyết định chứ? Tôi không những sẽ đưa anh ấy tới đây một lần, mà còn là mười lần, một trăm lần! Cậu không quản được tôi đâu!" Phùng Nguyệt Hi nổi khùng: "Hơn nữa hôm nay là tôi mang Nhiên ca tới, tôi sẽ chịu trách nhiệm đưa anh ấy về nhà. Không cần tới phiên cậu quan tâm!"
Cung Thời An cười khẩy: "Cậu biết anh ấy ở đâu sao?"
"Tôi.. Không biết thì có thể hỏi, cậu chưa nghe câu này sao?"
"Anh ấy chính là ở cùng tôi." Cung Thời An lần nữa đem người vác trên vai, lạnh nhạt nói: "Tôi sẽ đưa anh ấy về. Tránh ra!"
Phùng Nguyệt Hi nhăn mặt, cô ấy cực kỳ khó chịu. Vậy nên nhất quyết không chịu tránh ra. Cung Thời An còn bận vác theo Hứa Nhiên trên lưng, tất nhiên không rảnh chấp cô. Hai người chỉ có thể mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Đúng lúc hai người đang giành co, hội bạn thân của Phùng Nguyệt Hi đi nhảy đã trở về.
Trong nhóm này có cả nam lẫn nữ, rất nhiều người bắt đầu xúm lại.
Phùng Nguyệt Hi trong nháy mắt lấy lại khí thế, cô ấy thẳng sống lưng lên, khiêu khích nói: "Xem đi, đồng bọn của tôi về rồi đây. Cậu đừng hòng đem người đi!"
Cung Thời An đưa mắt nhìn qua một lượt, đám người cả nam lẫn nữ này trông chả ra đâu vào đâu, vừa nhìn là biết đều là một đám ăn chơi trác táng. Hứa Nhiên làm sao lại dính vào những hạng người như thế này?
Đợi anh tỉnh táo lại, hắn phải hỏi cho ra lẽ mới được!
Bên kia, một bạn nam trở về cũng nhận thấy tình hình, liền đi tới ghé vào tai Phùng Nguyệt Hi hỏi nhỏ: "Chuyện gì xảy ra thế? Nhiên ca đang đứng với ai vậy?"
Phùng Nguyệt Hi kể lại đầu đuôi mọi chuyện, đồng thời nói thêm: "Nhiên ca sắp bị bắt đi mất rồi! Cậu mau giải cứu anh ấy đi!"
Đám bạn này của cô ấy tuy không gặp Hứa Nhiên được mấy lần, nhưng ai cũng đều rất quý mến tính cách nhiệt tình phóng khoáng của anh. Lúc này đã có người đứng ra chặn đường Cung Thời An lại, muốn thử nói chuyện: "Anh bạn, muốn đưa Nhiên ca đi đâu vậy?"
Cung Thời An sắp mất kiên nhẫn, trầm giọng nói: "Về nhà."
"Xin hỏi cậu là gì của Nhiên ca vậy?" Người này có vẻ nói chuyện rất phải phép, so với Phùng Nguyệt Hi ban nãy lịch sự hơn nhiều. Cung Thời An cũng không làm khó người này, thành thật nói: "Tôi là bạn của anh ấy."
Có lẽ là cảm thấy chưa đủ, hắn lại nói thêm: "Chúng tôi ở chung nhà."
"Ra vậy." Người bạn cười nói: "Nhưng cậu này, bạn của tôi đưa Hứa Nhiên đến nơi này, là đã được sự đồng ý của anh ấy. Chúng tôi đi cùng với nhau, nếu anh ấy có mệnh hệ gì, một đám sinh viên chúng tôi thực sự gánh không nổi. Vậy nên cậu đột nhiên đến đây đòi đem người đi, chúng tôi không thể đồng ý. Chuyện này cứ để chúng tôi lo, tôi đảm bảo sẽ đưa Nhiên ca về nhà an toàn."
"Mấy người? Không thể!"
"Sao lại không thể? Vậy để tôi nói thẳng nhé, cậu từ đâu xuất hiện muốn đưa Nhiên ca đi, chúng tôi đều không biết cậu là ai, Nhiên ca thì không còn tỉnh táo, không thể xác nhận được. Chúng tôi không thể tin tưởng cậu. Cậu vẫn nên giao người lại cho chúng tôi đi!"
Người nọ ỷ bên mình có nhiều người, lúc nói chuyện cũng không nhịn được hơi lớn giọng.
Cung Thời An dùng sức nắm chặt tay, hắn hít sâu một hơi, rồi chỉ về hướng Phùng Nguyệt Hi, nói: "Cô ta biết tôi là bạn của Hứa Nhiên. Phùng Nguyệt Hi, lên tiếng đi chứ?"
Phùng Nguyệt Hi đón nhận một loạt ánh mắt nhìn về phía mình, lúc này quyết tâm giả điếc giả ngơ: "Cậu nói cái gì? Hôm nay là ngày đầu tiền tôi gặp cậu đấy! Cậu đừng có nói xạo, cậu tính làm gì Nhiên ca, mau thả anh ấy ra!"
"Cậu thấy đó, bạn tôi cũng xác nhận không quen cậu. Phiền cậu đi cho!"
Chuyện đã nói đến nước này, vốn tưởng người trước mặt này sẽ thấy khó mà lui, ai ngờ lúc hắn mở miệng ra, câu nói lại là: "Cút."
"Cái gì? Này.."
"Tô Lam, không tính giải thích một chút đi hả?"
Đám đông chợt yên tĩnh lại. Bởi vì cái tên này hiển nhiên mọi người đều rất quen thuộc.
Sau đó mọi người đều như có ai điều khiển mà đồng loạt quay đầu nhìn về phía sau. Cô gái mặc váy vàng nhạt đứng giữa vòng vây của mọi người từ từ ngẩng đầu lên, đúng thật là Tô Lam!
Đầu óc đang nóng lên của Phùng Nguyệt Hi bỗng khựng lại, sau đó mắt cô ấy bất chợt mở to.
Đúng rồi, cô ấy suýt thì quên mất Cung Thời An là bạn trai cũ của Tô Lam!
Thực tế thì cô ấy quên thật.
Phùng Nguyệt Hi dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Tô Lam, ra sức ám hiệu cho cô ấy tình hình, để cô ấy hợp tác với mình. Nhưng Tô Lam lại không thèm nhìn về phía cô ấy lấy một lần!
Đám người nhìn về phía Tô Lam. Bạn nam nọ liền đứng ra hỏi: "Lam, chuyện gì vậy? Cậu thật sự quen người này sao?"
Đứng trước con mắt dò xét của nhiều người như vậy, Tô Lam hơi ngẩng đầu lên, đối diện chính là ánh mắt của Cung Thời An. Cô mím môi, lại cúi đầu xuống, chậm rãi nói: "Cậu ấy là bạn mình, cũng là trúc mã của Nhiên ca. Hai người họ ở chung một nhà, mọi người để cậu ấy đưa Nhiên ca về đi! Cậu ấy sẽ không làm hại Nhiên ca đâu!"
Đám đông bắt đầu ồn ào. Họ không ngờ hóa ra giữa hai người lại có mối quan hệ như vậy.
Nam sinh đứng ra chặn đường lúc đầu bây giờ có chút xấu hổ. Cậu ta cố gắng tránh lớn tìm nhỏ, ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, đã hiểu lầm cậu rồi. Cậu đưa Nhiên ca về đi."
Cung Thời An giữ chặt Hứa Nhiên bên cạnh, bình tĩnh đem theo một người nhấc chân đi qua đám đông ồn ào này.
Sau cùng, lúc đi ngang qua Tô Lam, hắn thấp giọng nói: "Tô Lam, cậu sẽ có nhiều chuyện phải nói với tôi lắm đấy."
Tô Lam mím chặt môi, không đáp.
Đợi cho người đi khỏi một lúc lâu, Phùng Nguyệt Hi mới từ trạng thái hóa đá tinh thần tỉnh táo lại.
Cô ấy phất tay bảo mọi người tiếp tục vui chơi, sau đó kéo Tô Lam sang một bên, thắc mắc hỏi: "Lam, sao bà phải giải thích cho cậu ta vậy? Bà còn thích cậu ta hả?"
"Bà đừng có nói bậy." Tô Lam nghiêm mặt: "Tôi tuyệt đối không có suy nghĩ đó đâu."
"Vậy thì rốt cuộc là chuyện gì thế? Ban nãy lúc đi qua cậu ta đã nói gì đó với bà đúng không? Uy hiếp bà hả?"
"Nếu thật sự cậu ấy uy hiếp tôi thì sao?"
Phùng Nguyệt Hi trợn tròn mắt, khuôn mặt kiểu "mình biết ngay mà!" nói: "Cậu ta uy hiếp gì bà? Nói với tôi đi, tôi bảo vệ bà!"
Tô Lam nhìn ánh mắt lấp lánh như chuẩn bị được biết một bí mật thầm kín của cô bạn mình, thở dài, nói: "Cậu ấy không uy hiếp tôi. Nhưng đúng thật tôi nói giúp cho cậu ấy là có nguyên do."
"Thấy chưa? Tôi nói mà! Cậu ta không uy hiếp bà.. Hay là cậu ta nắm được bí mật gì của bà sao? Hay là.."
"Bà không hiểu đâu." Tô Lam đột nhiên nói một câu kỳ lạ. Cô ấy hướng ánh mắt ra ngoài quầy bar, ánh mắt mông lung, khẽ thì thầm: "Là mình nợ cậu ấy."
Phùng Nguyệt Hi ngẩn người ra không hiểu chuyện gì, nhưng Tô Lam chỉ nói có vậy rồi im lặng. Cô ấy tò mò cũng không tiện hỏi thêm. Không lâu sau, bọn họ lại quay trở về với không khí của buổi tiệc.