Yêu Anh Thành Bệnh


Nhưng mà nghĩ lại thì cũng không hẳn là chuyện hoang đường gì mà? Hắn chỉ là nêu ra nhận xét đúng đắn của mình thôi, có chỗ nào kỳ quái chứ? Nếu như mà hỏi một người khác, mười người thì hết chín người cũng đều sẽ miêu tả anh như vậy..
Không đúng, ai lại có thể nhìn eo của Hứa Nhiên?
Eo của Hứa Nhiên rất nhỏ, trông rất mềm, dù hắn chưa được sờ qua..

nhưng mà điều này chỉ có hắn là được phép biết thôi! Bởi vì hắn là người thân thiết nhất với anh! Còn những người khác, mơ cũng đừng có nghĩ tới!
Cung Thời An suy xét một hồi, sau khi tìm được hướng giải quyết và lời giải thích hợp lý cho chính mình, cơ mặt thoáng giãn ra.
Hắn khôi phục dáng vẻ bất cần thường ngày, sải chân đi đến ngồi xuống vị trí bàn ăn.
"Ban nãy nghĩ cái gì mà ngơ ngẩn vậy?" Hứa Nhiên ngồi xuống đối diện hắn, đẩy bát cơm nóng hổi vừa mới xới vào tay hắn.
"Không có, em có nghĩ gì đâu." Cung Thời An cười rộ lên: "Nếu có nghĩ thì chỉ là nghĩ đến anh thôi!"
Hứa Nhiên âm thầm liếc hắn một cái, trong ánh mắt là ý vị thâm trường, bất quá anh cũng không có thể hiện ra, mà đưa tay gõ lên đầu hắn một cái: "Nhóc quái đản, suốt ngày ăn nói tầm bậy!"
"Em nói thật mà!"
"Được rồi, được rồi, đã biết rồi.

Ăn cơm đi thôi!"
Cung Thời An không chấp nhất vấn đề này lâu, cười hì hì cúi đầu ăn cơm.
Được dở chừng, hắn dường như nhớ ra cái gì đó, bèn ngẩng đầu lên, nói: "Đúng rồi A Nhiên, chiều nay mẹ em gọi điện tới, bảo em và anh cuối tuần này cùng về nhà ăn cơm!"
"Mới gọi hồi chiều sao?"
"Ừm, hình như chúng ta đã rất lâu không về rồi.

Anh thu xếp nhé, cuối tuần chúng ta cùng đi!"
Hứa Nhiên nghĩ nghĩ, khẽ gật đầu.
Lần này đúng thật là đã rất lâu không về thăm hai người họ.
Nhà họ Cung làm ăn lớn, ba đời còn là hào môn thế gia, gia tài của cải làm ra tiêu tám đời cũng không hết, lại đáng tiếc chỉ có một mụn con trai.

Vậy nên hai ông bà từ nhỏ đã vô cùng chiều chuộng Cung Thời An, bất kể hắn muốn gì, thích gì, hai người đều dốc lòng chu cấp chăm nom cho hắn.
E rằng dù cho Cung Thời An có nói muốn lên trời, họ cũng nhất định sẽ mua cả tàu vũ trụ cho hắn lái!
Trong mắt ông bà Cung, Hứa Nhiên anh là con trai của bạn thân họ, vậy thì cũng không khác gì con trai họ.

Chưa kể anh đối xử với Cung Thời An lại tốt không có chỗ chê, hai người tự nhiên cũng xem anh như con cháu trong nhà.
Từ khi hai người lên đại học, dọn ra ở riêng, hầu như mỗi tuần đều sẽ về nhà họ Cung một lần để thăm cha mẹ Cung.
Hứa tiên sinh thì..

ừm, dùng lời của ông ấy để nói thì, ông ấy không quá thích mấy đứa nhóc ranh rảnh rỗi không có việc gì làm suốt ngày đến quấy nhiễu thời gian làm việc của mình.

Ngoại trừ trò chuyện ra cũng chỉ có ăn cơm, ăn cơm lại trò chuyện, đây là những chuyện vừa vô bổ vừa mất thời gian.

Vậy nên hai người tự nhiên cũng không cần đến thăm ông.
Chỉ có Hứa Nhiên lâu lâu lại gọi điện hỏi thăm mấy câu, còn đâu thì các dịp lễ tết mởi trở về.

Tính ra, hình như cũng đã nửa năm hai cha con họ không gặp nhau rồi.
Vậy mà Hứa tiên sinh cũng không hối thúc gì, thế cũng đủ hiểu mối quan hệ cha con giữa hai người rồi ha!
Từ đầu năm nay, khi Hứa Nhiên bắt đầu tiến vào học kỳ cuối cùng, công việc bận lên, anh và Cung Thời An đổi thành hai tuần mới trở về thăm nhà họ Cung một lần.
Lần này bởi vì bận rộn cho một dự án trong tổ, Cung Thời An lại không nhắc nhở, Hứa Nhiên tự nhiên cũng quên béng mất.

Đã một tháng hơn rồi anh chưa về thăm hai người họ.

Chắc vì quá nhớ con trai nên Cung phu nhân mới gọi điện tới nhắc nhở đây mà!
Hứa Nhiên thuận miệng nói: "Ừ, dạo này bận quá nên quên mất, đúng là lâu rồi chưa về thăm chú dì.

Anh sẽ thu xếp để trống lịch cuối tuần, cùng em về nhà! Đúng rồi, còn phải mua ít thuốc bổ nữa.

Đang trái gió trở trời như thế này, chỉ sợ bệnh đau xương khớp của chú lại tái phát."
"Được nha, khi nào đó chúng ta cùng đi.

Mẹ em chắc phải nhớ anh lắm, lúc gọi điện bà ấy cứ nhắc anh suốt.

Em bảo gọi cho anh mà trò chuyện thì bà ấy lại bảo sợ phiền anh làm việc..


Hừ! Thế mà bà ấy lại quên mất đứa con trai này cũng bận bịu đủ đường rồi hay sao ấy!"
Hứa Nhiên nghe xong giọng điệu vui cười pha chút hờn giận này thì chợt ngẩng phắt đầu lên.

Đầu lông mày anh hơi nhíu lại, tựa như nghi hoặc lắm: "Anh bận việc không nói, sao em không nhắc nhở anh? Em còn bận việc gì nữa? Đi chơi với bạn gái sao cũng được xem là một loại công việc sao?"
Cung Thời An đang gặm một cái chân gà, nghe thấy lời này thì hơi mất tự nhiên dừng lại một chút, hắn ấp úng nói: "Em..

quên mất mà! Bình thường toàn là anh nhắc nhở em, không có anh nói em cũng quên mất! Không thể trách em được!"
"Đúng là chiều hư em.

Những thứ cần nhớ em lại không nhớ, toàn.." Hứa Nhiên đột nhiên dừng lại, trầm ngâm nhìn bát cơm trên tay, không nói nữa.
"Toàn gì a?" Cung Thời An khó hiểu.
"Không có gì, ăn cơm của em đi."
"A Nhiên ngày càng xấu rồi! Nói chuyện mà cứ úp úp mở mở! Thật làm người ta tức chết!"
"..."
"Ăn cơm!"
Ăn cơm xong, Hứa Nhiên theo thường lệ đi rửa bát.

Cung Thời An vẫn chưa từ bỏ ý định, lẽo đẽo theo sau anh, hỏi: "A Nhiên, ban nay anh nói gì vậy?"
Hứa Nhiên tráng một cái bát, tự nhiên đáp lời: "Em nói lúc nào? Ban nãy anh nói rất nhiều chuyện."
"Chính là lúc anh đang nói thì ngừng đó.."
Động tác trên tay Hứa Nhiên hơi dừng lại, rồi lại nhẹ nhàng tiếp tục, anh nói: "Nói gì nhỉ, anh cũng quên mất rồi.

Khi nào nhớ ra anh sẽ nói cho em biết, nhé?"
"..

em biết rồi." Cung Thời An nhìn cái gáy trắng phau của Hứa Nhiên một lúc lâu mới khẽ đáp lại.

Nói xong, hắn cũng đi thẳng về phòng mình luôn.
Cửa phòng cạch một tiếng đóng lạ, Hứa Nhiên mới thả lỏng người thả một cái bát xuống bồn nước.
Vấn đề ban nãy thật khó nói.
Anh không thể bảo là Cung Thời An việc nhà thì không nhớ, nhưng lại nhớ rõ sinh nhật, ngày kỉ niệm và chu kỳ kinh nguyệt của bạn gái cũ đến mức lúc nào cũng chuẩn bị nước đường đỏ trong tủ lạnh và một danh sách quà tặng dài ơi là dài chứ!
Hầy, thẳng nam đúng là đáng ghét!
Nhưng mà nghĩ lại, anh cảm thấy trạng thái bây giờ của anh và Cung Thời An vẫn còn tốt chán.
Chí ít khi Cung Thời An luôn xoay quanh ở các mối quan hệ bên ngoài, hắn sẽ không thể biết được tình cảm của anh, mà anh, cũng có thể vĩnh viễn ở lại bên cạnh hắn.

Hắn cũng sẽ luôn đối xử tốt với anh, làm nũng với anh, thân mật gọi anh là A Nhiên!
Hai người ở chung một nhà, sáng chiều gặp nhau, chỉ cần nhìn thấy hắn lâu hơn một chút, nhìn hắn cười nhiều một chút, trò chuyện cùng hắn ít thôi cũng đủ khiến anh vui vẻ rồi! Thích một người là muốn cùng người đó trải qua những điều bình thường nhất, có cái gì khó khăn đâu?
Hứa Nhiên nghĩ, nếu như Cung Thời An có thể cả đời ăn chơi lêu lỏng như vậy, không bao giờ nghĩ tới chuyện gầy dựng gia đình thì thật tốt quá!
Anh nghĩ, sinh con nhất định phải có, nhà họ Cung không thể tuyệt hậu.

Chỉ cần Cung Thời An không ở bên người phụ nữ khác, Hứa Nhiên thậm chí không ngại chăm lo cho hắn và xem con của hắn như của mình mà chăm sóc cả đời! Anh có thể ở bên hắn, chăm sóc hắn, hắn cũng sẽ tiếp nhận anh, xem anh như một người tri kỉ.

Vậy là đủ rồi.
Đáng tiếc, đây mãi mãi cũng chỉ là suy nghĩ của Hứa Nhiên.

Còn Cung Thời An của hiện tại, vĩnh viễn sẽ không thể có những suy nghĩ như vậy.
*
Ngày hôm sau lúc Hứa Nhiên tỉnh giấc vào sáng sớm, Cung Thời An đã đang hì hục ở trong bếp.
Hứa Nhiên ngáp ngắn ngáp dài đi ra ngoài, nhìn thấy Cung Thời An, vừa xoa mắt vừa mơ màng hỏi: "Em dậy sớm vậy?"
Cung Thời An khoác một cái tạp dề màu xanh lục, đang cúi đầu cắt cà chua.

Nghe thấy tiếng nói, hắn quay đầu lại, vừa thấy là ai, hắn đã vội vã đặt dao xuống, vừa lau tay vào tạp dề vừa đi lại gần: "A Nhiên cũng dậy sớm vậy sao? Bình thường anh sẽ ngủ thêm nửa tiếng nữa mà, vậy không mệt chứ?"
"Ừm..

có chút.."
"Anh nên quan tâm đến sức khoẻ của mình nhiều hơn, A Nhiên.

Đêm qua em thấy phòng anh để điện sáng đến khuya, bây giờ lại dậy sớm như vậy, nhất định không chịu nổi đâu!"

"Anh biết rồi.."
Cung Thời An nhìn nhìn anh, đột nhiên cong mắt cười: "A Nhiên, buổi sáng tốt lành."
Hứa Nhiên xoa xoa mắt, mờ mịt đáp lại: "Buổi sáng tốt lành.."
Hứa Nhiên vào lúc mới thức dậy, nhất là buổi sáng sớm thì luôn đặc biệt ngốc.

Anh hiện tại như một cục bột vậy, mặc ai nhào sao thì nhào, nặn sao thì nặn, vô cùng dễ tính.

Cung Thời An vừa rồi hỏi anh một câu, anh trả lời lại một câu, giống y chang như một cái máy vậy.
Cung Thời An cười cười, hai mắt cong cong lên chuyên chú ngắm nhìn anh, chợt, hắn khẽ nheo mắt lại.
Trước khi đi ngủ, Hứa Nhiên luôn thay quần áo thường ngày bằng một bộ pijama bằng lụa sa tanh mỏng, rộng rãi và thoải mái.

Lúc này vai áo bởi vì động tác dụi mắt của anh mà khẽ rũ xuống, để lộ ra một mảng vai trần trụi và trắng nõn.

Xương quai xanh xinh đẹp ẩn ẩn hiện hiện, bên trong quai áo là làn da trắng nõn khiến người ta phải tưởng tượng vô hạn.
Yết hầu Cung Thời An khẽ chuyển, thầm nghĩ, một người con trai sao có thể có làn da trắng đến như vậy nhờ?
Hứa Nhiên nào có nhận ra một tia bất thường trong mắt Cung Thời An.

Anh vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, người mềm nhũn như cọng bún dựa vào thành ghế, hai mắt lim dim không có tiêu cự.
Cung Thời An khẽ nuốt một ngụm nước bọt, đi đến ngồi xổm ở trước mặt anh.

Hắn vuốt vuốt má Hứa Nhiên, khẽ nói: "A Nhiên, nếu buồn ngủ quá thì ngủ tiếp đi.

Em đang nấu đồ ăn sáng cho anh, đã sắp xong rồi.

Anh không cần phải ra ngoài đây đâu."
Có lẽ là sự đụng chạm của Cung Thời An quá mức dịu dàng, cũng có lẽ là giọng nói của hắn quá mức êm tai, Hứa Nhiên chớp chớp mắt, sự mơ hồ vậy mà dần dần tan đi.

Anh nhìn người trước mặt, từ lông mày đến mắt, từ mắt đến mũi, từ mũi đến môi..

A, là người anh thích! Chỗ nào cũng đều rất thích!
"Em nấu đi, anh nhìn em.."
Hứa Nhiên không biết được lời mình vừa nói có bao nhiêu dụ hoặc, vậy mà khiến Cung Thời An sửng sốt một hồi lâu.

Hắn đưa nhéo nhéo đầu mũi Hứa Nhiên, cười sủng nịnh: "Được, anh chờ em nhé, em sẽ xong nhanh thôi."
Cung Thời An nấu ăn rất nhanh, chẳng mấy chốc đã làm xong một bàn đồ ăn thịnh soạn đủ các món.

Hứa Nhiên từ lúc mơ hồ ngồi trên ghế quan sát bóng lưng của hắn cũng dần dần tỉnh ngủ.

Anh nhìn cần cổ thon dài, kiếu hãnh như một con thiên nga trắng, đến bờ vai hữu lực và đôi chân dài miên man của Cung Thời An, không tài nào dời mắt nổi.
Quả nhiên mị lực của người đàn ông khi nấu ăn đúng là không thể đùa được đâu!
Cung Thời An bê hai bát cơm nóng hổi đặt lên bàn, hắn tháo tạp dề vắt lên kệ, quay đầu nhìn Hứa Nhiên, khẽ trêu chọc: "A Nhiên, anh còn nhìn nữa chắc trên người em sẽ chọc ra hai lỗ thủng luôn mất! Nhìn em nấu ăn thích đến vậy sao?
Hứa Nhiên đỏ bừng mặt:" V, vớ..

ăn nói vớ vẩn! Ai thích em? "
" Em cũng không có nói anh thích em mà? "Cung Thời An khẽ nhướng mày, khẽ bật cười, nói:" Đồ ăn đã nấu xong rồi.

A Nhiên, anh nên tỉnh ngủ thôi.

"
Cung Thời An đi lại gần, từ trên cao nhìn xuống Hứa Nhiên, đoạn, hắn cười một cách vô hại:" Xem ra bé lười của chúng ta vẫn chưa tỉnh ngủ, cần em bế anh vào nhà vệ sinh không? "
Vô sỉ!
Hứa Nhiên trực tiếp bật dậy khỏi ghế, mang tai đỏ hồng chạy trối chết, hét lên:" Không cần! "
Cung Thời An nhìn theo bóng lưng của anh, trong mắt thấp thoáng ý cười.
Hứa Nhiên vào nhà vệ sinh một lúc lâu, lúc trở ra Cung Thời An vẫn còn đang đợi anh.


Thấy Hứa Nhiên đã tới, hắn vội vàng đặt điện thoại xuống đang lướt web xuống, nhẹ vẫy tay:" A Nhiên, lại đây! "
Hứa Nhiên nghe lời đi lại ngồi xuống, nhận bát từ trong tay Cung Thời An.
Trên bàn nào là canh cà chua, bánh mì sanwich, bánh mì bơ đậu phộng, loại nào cũng có đủ.

Hứa Nhiên không kén ăn, thậm chí còn là kiểu dạ dày lớn, nên mỗi thứ anh đều nếm thử qua một ít.
Cung Thời An từ đầu đến cuối không động đũa, chống cằm nhìn một bàn đồ ăn đầy ắp bị quét hơn phân nửa, lúc này mới nhí nhảnh nói:" Sức ăn của A Nhiên nhà em cũng thật lớn! Anh cảm thấy thế nào, ăn có vừa miệng không? "
" Ừm, ngon.

"
" Vậy lần sau em sẽ làm tiếp! "Hai mắt Cung Thời An rực sáng:" Anh thích bánh mì kẹp thịt hay phết bơ đậu phộng? "
Hứa Nhiên liếm môi, vị ngọt ngọt đào quanh đầu lưỡi, đáp:" Bơ đậu phộng.

"
Cung Thời An nhìn anh, đôi mắt đen láy loé lên tia sáng.

Hắn đột nhiên có xúc động muốn đưa tay quệt lấy vệt bơ bên khoé miệng kia, sau đó..
Cung Thời An khẽ lắc đầu, hắn lại suy nghĩ lung tung gì thế này.
" Được, lần sau em sẽ làm thật nhiều bơ đậu phộng cho anh.

"Cung Thời An đáp.
" Cảm ơn.

"
" Đừng khách sáo với em chứ! A Nhiên không biết nấu ăn, em nấu cho anh là phải.

Hơn nữa nấu ăn cho A Nhiên còn là niềm vui lớn của em nữa mà! "
Hứa Nhiên dừng động tác, chậm chạp ngẩng đầu lên.
Cung Thời An đang nhìn anh không chớp mắt.

Ánh mắt hắn sáng như vì sao, thậm chí còn khiến anh nhìn ra một tia ôn nhu ẩn sâu trong đó.

Hứa Nhiên giật mình hoàn hồn, thoáng cười một cái như đáp lại, sau đó lại cúi đầu ăn bánh.

Ở một nơi không ai thấy, khoé môi của anh chậm rãi cong lên.
Hứa Nhiên không giỏi việc bếp núc, đúng.

Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc anh không thể tự học nấu ăn.
Thật ra từ hơn một năm trước Hứa Nhiên đã âm thầm tìm kiếm vô số các công thức nấu ăn trên mạng, rồi nhân lúc Cung Thời An không có nhà thử nghiệm trong phòng bếp, làm ra các loại thành phẩm rất sáng tạo luôn rồi.

Anh tập tành làm từ đồ ăn nhẹ, bánh ngọt, đến đồ chiên rán, món canh, món mặn, dần dần đã thành thục cả.
Đoạn thời gian đó Hứa Nhiên phải nói là dày công khổ luyện, học tập cực kỳ nghiêm túc.

Hầu như ngón tay nào của anh cũng dán băng, tất cả đều là do mấy lần thao tác sai làm cho dầu bắn mạnh dẫn đến phỏng rộp.
Thời gian ban đầu thì không sao, còn có thể lấy một vài lí do qua loa chống chế, nhưng sau đó anh vẫn bị Cung Thời An nhanh nhạy phát hiện ra.

Anh chỉ có thể nói dối là dạo gần đây bản thân có hứng thú với việc thêu thùa, nên đã đăng kí học một khóa, không ngờ không có năng khiếu, nên mới đâm trúng tay nhiều lần như vậy.
Đây vốn là một lời nói dối do Hứa Nhiên tùy ý bịa ra thôi.

Bởi vì mấy trò thêu thùa may vá này năm lên mười anh đã rất giỏi rồi, nhưng Cung Thời An thì chẳng hay biết gì, hắn chỉ nghĩ những thứ gây thương tổn cho anh đều không phải thứ tốt lành, nên cực kỳ không thích việc anh học thêu thùa.
Vậy nên có một hôm khi trên ngón tay Hứa Nhiên lại có thêm một chiếc băng dán cá nhân, Cung Thời An không nhịn được kéo anh ngồi xuống ghế, dè dặt hỏi anh:" A Nhiên thích thêu thùa lắm sao? "
Hứa Nhiên chống cằm, suy nghĩ rồi đáp:" Cũng không hẳn quá thích.

"
Hồi nhỏ tính cách của anh khá giống con gái, mềm mỏng lại dịu dàng, vậy nên anh cũng có hứng thú với việc thuê thùa, còn dày công học một thời gian dài.
Nhưng mà sau này khi ý thức được việc làm này chẳng có chút đàn ông nào, anh đã ngay lập tức dừng lại.

Vậy nên đối với mấy loại kim chỉ thêu thùa may vá, ấn tượng của anh chỉ dừng lại ở tâm tình hứng thú ngày nhỏ, cũng không thể hoàn toàn xem là yêu thích.
" Vậy thì đúng rồi, đây là trò của con gái, nghịch chơi vui qua là được, anh đừng cố gắng quá làm gì.

"
" Anh biết rồi.

"
" Vậy anh..

cái đó..


"Cung Thời An ấp úng, hắn cắn răng, khuôn mặt hồng hồng đỏ đỏ, nửa ngày cũng không thốt lên được câu nào.
Hứa Nhiên không còn cách nào ngoài nắm lấy tay hắn để cổ vũ tinh thần, dịu dàng hỏi:" Làm sao? Cứ nói đi, anh đang nghe đây.

"
" A Nhiên..

"
" Hửm? "
" Anh có thể đừng học thêu thùa nữa không? "Cung Thời An rũ mi, lấy hết can đảm nói ra.

Giống như biết anh sẽ hỏi gì, vành tai hắn hơi hồng lên, nhỏ giọng nói:" A Nhiên bị thương như vậy, em xót lắm! Ngày nào trên tay anh cũng quấn đầy băng dính, hẳn phải đâm vào tay nhiều lắm! Anh chịu đau kém như vậy, lại cứ đổ máu hoài, anh không thấy đau sao? "
" A Nhiên, nhưng mà em sẽ rất xót đó! "
Khoảnh khắc đó, Hứa Nhiên liền biết, anh thật sự không xong rồi.
Thật sự quá đáng yêu, thật quá khiến người khác động lòng! Cung Thời An tốt đẹp như vậy, sao anh có thể không yêu thích hắn cho được đây?
Hứa Nhiên ra sức học nấu ăn, nhưng lại không muốn cho Cung Thời An biết.
Bởi vì nửa là anh muốn nấu cho Cung Thời An ăn, chuẩn bị những thứ tốt đẹp hắn, âm thầm chăm sóc quan tâm hắn, muốn đáp trả lại những gì hắn đã làm cho anh.

Anh muốn nói cho Cung Thời An biết, thật ra anh cũng rất quan tâm đến hắn, rất thích hắn, thậm chí còn muốn dâng cho hắn tất cả những điều tốt đẹp nhất trên thế gian này!
Nửa còn lại, lòng ích kỷ của anh lại muốn tận hưởng sự chăm sóc đặc biệt mà Cung Thời An dành cho anh.
Anh muốn ăn đồ hắn nấu, muốn nhìn hắn tất bật trong phòng bếp, đi qua đi lại, muốn thời gian gặp hắn trong nhà lại kéo dài thêm một chút! Như vậy anh cũng đã vui vẻ lắm rồi.

Không thì anh cũng có thể xuống bếp vì hắn, miễn sao là làm cho hắn vui vẻ.
Anh chỉ mong một ngày nào đó, khi Cung Thời An trở về nhà, cơm mặn canh ngọt nóng hổi đã chờ sẵn.

Hắn ăn món ăn anh nấu, cẩn thận cảm nhận từng chút yêu thương và cố gắng anh bỏ ra vì hắn.

Hắn sẽ cười với anh, sẽ khen anh nấu thật ngon, sẽ..

ở bên cạnh anh lâu thật lâu!
Mỗi ngày của anh và hắn trôi qua đều bình bình lặng lặng, không cần đao to búa lớn, nhưng cứ vậy mà bình yên cả đời.
Đáng tiếc tên trúc mã này quá ngốc! Kỳ thị cái gì không kỳ thị, lại đi kỳ thị gay, hắn là đồ ngốc sao?
Hứa Nhiên chỉ sợ nếu để Cung Thời An biết được tâm tư của anh, hắn sẽ xách dép chạy đi mất, ngay cả đầu cũng không thèm quay lại.

Vậy nên anh chỉ có thể từ từ chậm rãi, từ từ tiếp cận và biểu lộ tâm ý, chỉ mong một ngày nào đó hắn sẽ dần dần mở lòng, không còn suy nghĩ cổ hủ ấy nữa mà tiếp nhận anh.
* * *
" A Nhiên, chút nữa em có tiết học, anh có tiện đường không? Em có thể đi cùng anh không? "Cung Thời An sau khi ăn no liền nằm nhoài trên ghế:" Em không muốn lái xe đâu.

"
Hứa Nhiên đem chiếc bát cuối cùng rửa xong úp vào chạn, vừa tháo găng tay vừa đáp:" Được."
Anh lấy balo đã chuẩn bị sẵn, hai người cùng đi xuống lầu.
Cung Thời An cũng có xe ô tô riêng, nhưng hắn lại rất lười lái, hoặc là thường để xe lung tung ở mấy quán bar, lúc cần đi lại không có, vậy nên Hứa Nhiên lấy xe của mình chở hắn đi.
Hứa Nhiên có rất nhiều xe, đều không phải anh mua.

Chủ yếu là do Hứa tiên sinh nhiều tiền không có việc gì làm, năm nào cũng ngứa tay mua vài con xe rồi tùy tiện quẳng đến cho anh, xem như quà sinh nhật.
Từ Maybach, Mercedes, Audi, BMW..

thậm chí đến Rolls - Royce anh cũng có một chiếc phiên bản giới hạn.

Tuy nhiên, để thuận tiện cho việc đi lại, toàn bộ mấy chiếc xe này Hứa Nhiên đều để ở hầm xe ở nhà chính, còn bản thân thì dùng một con Maybach mộc mạc làm phương tiện di chuyển.
Đừng nói anh quá khoa trương, kỳ thực Maybach hay không cũng không có giá trị gì ở chỗ các anh cả.

Lúc anh lái xe đến trường, có rất nhiều sinh viên đều chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi đi.
Trường của anh có đủ kiểu người, gia thế hiển hách, hào môn thế gia cũng có rất nhiều, một chiếc Maybach thì không có gì hiếm lạ.
Hiếm lạ là hai giáo thảo của trường lại bước ra từ cùng một xe kìa!
Hứa Nhiên học khoa kiến trúc, năm nào cũng là sinh viên xuất sắc, không thì cũng giỏi.

GPA cao ngất ngưởng, mấy năm nay đã sớm nổi danh rần rần, sinh viên toàn trường không ai là không biết anh.
Cung Thời An là tân sinh viên hai năm gần đây mới bắt đầu được chú ý tới, chủ yếu là do hình tượng nam tính mang hương vị đàn ông này của hắn, so với mỹ nhân điềm tĩnh trưởng thành Hứa Nhiên của khoa kiến trúc chỉ có nổi tiếng hơn chứ không có kém!
Quan hệ trúc mã giữa hai người cũng không phải bí mật gì.

Bởi vì không ai có ý định che giấu, người ngoài nhìn vào cũng có thể dễ dàng đoán ra được hai người có mối quan hệ thân thiết.
Hơn nữa từ lúc Cung Thời An mới nhập học, vì lo sợ tên ngốc này không theo kịp đường lối chương trình học, Hứa Nhiên còn cách mặt dày mày dặn bám theo hắn mọi lúc mọi nơi, phiền phức chỉ bảo hắn từng chút một.
Tần suất anh xuất hiện bên cạnh Cung Thời An nhiều đến nỗi, một đoạn thời gian có người còn cho rằng anh đang theo đuổi hắn, thậm chí là xuất hiện cả hội nhóm gán ghép ship couple các anh!
Nhưng cái gì có mặt lợi thì lại càng có nhiều mặt hại.

Ngoại trừ những tác động tốt, còn một số thành phần ác ý bắt đầu đồn thổi Hứa Nhiên là liếm cẩu của Cung Thời An, suốt ngày bám theo hắn, là một tên gay không biết xấu hổ!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận