Cung Thời An trở về sau một ngày mệt mỏi.
Hôm nay công ty của hắn mới chính thức lấy được giấy phép xây dựng và giao ra bản thi công, ký kết được hợp đồng với ba hắn và Hứa thị. Đồng thời, danh tính của hắn suốt thời gian qua vào tại thời điểm ký kết hợp đồng hôm nay cũng đã bị bại lộ.
Hắn vốn mong chờ được nhìn thấy biểu cảm đặc sắc trên mặt của ba hắn, nhưng ngoại trừ có hơi ngạc nhiên một chút, ông không hề biểu hiện ra vẻ thất thốt nào. Điều này làm cho hắn khá thất vọng, cũng làm hắn nghi ngờ thực chất ba hắn đã sớm biết rõ những việc làm của hắn từ lâu.
Hơn nữa, từ đầu đến cuối buổi họp, Hứa tiên sinh - người thân cận nhất với ba hắn đều chỉ nhìn hắn cười, im lặng giao quyền đàm phán lại cho ông. Giống như đang muốn đứng xem hắn có thể làm được trò trống gì.
Dự án lần này quy mô lớn hơn hắn nghĩ rất nhiều. Trần Vũ lại không bàn bạc với hắn, tự ý điều chỉnh một số điều lệ, không những thế còn ở sau lưng bí mật thêm vào rất nhiều khoản tiền. Hiện tại số tiền đã tăng lên so với dự tính của hắn rất nhiều, cũng suýt thì khiến hắn không xoay sở nổi. Số tiền lớn như vậy, hắn lại bắt đầu lo sợ nếu như bản thân mình làm không tốt, sẽ còn liên lụy đến rất nhiều người. Nhất là trong đó còn có ba hắn và ba của Hứa Nhiên.
Trần Vũ còn mưu mô xảo quyệt nói với hắn, nếu hắn không thể giao ra một trăm triệu để tăng thêm số cổ phần mà hắn có, gã sẽ lên chức tổng giám đốc thay cho hắn.
Thật sự là một tên khốn kiếp!
Hứa Nhiên từ đầu đã nhắc nhở hắn, loại người như Trần Vũ không đáng tin. Là hắn cứ cố chấp không chịu tỉnh ngộ, bây giờ mới hiểu được sao anh lại nhất quyết ngăn cản hắn tiếp xúc với gã! Nhưng nói gì thì chuyện cũng đã muộn, hắn và Trần Vũ đã sớm bị cột chung trên một chiếc thuyền, thuyền này mà lật, ai trong hai người cũng không được yên ổn.
Nhưng Cung Thời An không cam tâm. Hắn đã cố gắng đi được đến bước đường này, còn ở sau lưng những người thân của hắn giấu diếm làm ra biết bao nhiêu chuyện như vậy, sao có thể để một kẻ như Trần Vũ dễ dàng đoạt lấy? Hắn muốn dù cho thật sự ngã đài hay thành công thượng vị, hắn cũng phải chiếm được thế thượng phong!
Cung Thời An trời sinh bản tính đã như vậy, không muốn thua kém người khác dù chỉ một chút. Để góp vốn vào vụ lần này, hắn đã bí mật bán đi một số cổ phần của hắn trong công ty của ba hắn. Hiện tại hắn không thể làm ra chuyện tổn hại đến ba hắn hơn nữa. Nhưng Trần Vũ liên tục giục tiền, một trăm triệu này.. Hắn phải đi đâu kiếm đây?
Cung Thời An xoa trán, đem chuyện mệt mỏi này tạm thời gác qua một bên, mở cửa vào nhà. Hắn không muốn mang những phiền não không đâu ở công ty về nhà trút lên Hứa Nhiên, vậy nên vừa mở cửa đã miễn cưỡng nở một nụ cười, để cho anh thấy rằng mình đang vui vẻ.
Trong nhà, tất cả đèn điện đều được bật sáng trưng. Nhưng lại không thấy Hứa Nhiên.
Cung Thời An thu lại nụ cười, nhíu mày, theo bản năng muốn đi đến tắt điện phòng đi. Nhưng khi nhìn thấy người đang đứng ở trong bếp, bước chân hắn liền dừng lại.
Người đàn ông có đôi chân thon dài, thân hình cân đối vừa phải, eo mảnh khảnh, hông vừa vặn. Từ trên xuống dưới không chỗ nào là không phát ra vẻ dụ hoặc. Anh mặc một chiếc tạp dề màu xanh nhạt, loay hoay đứng trong bếp xào rau.
Giống như một người vợ dịu hiền đảm đang.
Cung Thời An nhìn chằm chằm Hứa Nhiên, càng nhìn càng không khống chế nổi mà suy nghĩ. Từ sau vụ việc Hứa Nhiên hôn hắn, hắn rất hay thường xuyên có những suy nghĩ kỳ lạ, đến nỗi hắn cũng không thể hiểu nổi chính mình nữa.
Anh rõ ràng là một người đàn ông, sao mình có thể coi anh thành phụ nữ chứ?
Có lẽ là do gần đây hắn bận đến tối mắt tối mũi, thời gian nghỉ ngơi đàng hoàng cũng đều không có, nên mới có thể sinh ra mấy suy nghĩ hoang đường như vậy đây mà.
Cung Thời An liên tục mặc niệm trong đầu mình, là do hắn mệt quá, do hắn mệt quá, nên cơ thể mới phát ra một loại trạng thái bất ổn tác động kỳ lạ tới suy nghĩ. Chứ không đời nào một người đàn ông chân chính như hắn lại chú ý đến anh được!
Hứa Nhiên xào xong món rau cho ra đĩa, quay đầu liền thấy Cung Thời An đứng ở cửa, không cảm thấy bất ngờ, nói: "Thời An, về rồi sao còn đứng đó làm gì, mau vào đây đi."
Cung Thời An mím môi, cởi áo vest ngoài ra vắt trên ghế rồi đi vào phòng bếp, hắn nhìn một bàn đồ ăn thịnh soạn, ra vẻ áy náy nói: "Xin lỗi A Nhiên, hôm nay có việc bận đi sớm, em quên mất không chuẩn bị đồ ăn sáng cho anh."
"Không sao, mau ngồi xuống đi. Nếm thử tay nghề của anh."
Cung Thời An ngạc nhiên: "Đây đều là do anh làm?"
"Ừm."
"Tất cả sao?"
"Đương nhiên rồi!"
Cung Thời An trầm mặc.
Nhìn một bàn đồ ăn đầy đủ mà đẹp mắt trên bàn, hắn bỗng nhiên không nói lên là cảm tưởng gì.
Hứa Nhiên trước giờ không biết nấu ăn. Kể từ ngày ra ở riêng không khi nào là hắn thấy anh nấu được một bữa hoàn chỉnh. Cùng lắm món ngon nhất anh ó thể nấu chính là cơm với trứng chiên, còn lại anh thường mua các loại thức ăn nhanh hoặc đồ đóng hộp mang về nhà. Lối sống không có chút lành mạnh khoa học nào.
Vậy nên hắn mới không nỡ. Vậy nên hắn mới đi học nấu ăn. Hứa Nhiên hiện tại ăn uống có điều độ, vóc dáng càng ngày càng nở nang, tất cả đều do hắn một tay nuông chiều mà thành.
Hắn chỉ cần để Hứa Nhiên nếm thử đồ hắn nấu một lần, từ đó về sau, một ngày ba bữa của Hứa Nhiên đều là do hắn làm.
Hắn đã từng nghĩ, Hứa Nhiên không biết nấu nướng, còn thích đồ ăn hắn nấu như vậy, vậy sao hắn không thể khiến Hứa Nhiên hoàn toàn ỷ lại vào mình, khiến anh nghĩ rằng không có hắn thì không được? Làm cho toàn bộ cuộc sống Hứa Nhiên đều xoay quanh hắn, ý kiến này không tồi chút nào.
Cung Thời An tính toán mưu đồ nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới khiến cho trong mắt Hứa Nhiên toàn là hắn, khiến anh nghĩ rằng hắn thật sự là người tốt nhất trên đời!
Vậy mà giờ phút này khi nhìn thấy một bàn đầy ắp đồ ăn thịnh soạn như vậy, hắn bỗng nhiên cảm thấy hoảng hốt. Cảm giác choáng ngợp đồng thời xen lẫn cả lo sợ bao vây lây hắn.
Cung Thời An nghĩ lại rất nhiều lần trước đây, tỷ như những đợt hắn bỏ nhà đi mấy tuần trời, Hứa Nhiên sẽ ăn thứ gì, hay là khi sang nhà họ Hứa, rõ ràng giúp việc đều đã nghỉ hết, tại vì sao lại có đồ ăn thơm ngon nức mũi như vậy? Để nói là Hứa tiên sinh làm.. hắn thà tin là Hứa Nhiên làm còn hơn.
Hóa ra Hứa Nhiên đã biết nấu ăn từ lâu, chỉ là muốn hắn vui vẻ, muốn hưởng thụ cảm giác được hầu hạ từ hắn nên anh mới giả vờ như không biết.
Hóa ra anh cũng sẽ có cuộc sống của riêng mình, sẽ không chỉ xoay quanh mình hắn, cũng sẽ có những khoảng thời gian riêng, ở những nơi hắn không thể nào nhìn thấy để làm những điều mà hắn không bao giờ biết được. Một ngày nào đó Hứa Nhiên cũng sẽ sớm nhận ra, không có hắn thì anh cũng có thể sống tốt. Không có hắn thật ra cũng chẳng sao cả, không thích hắn thì có thể tìm đến một người càng tốt hơn.
Sẽ có một ngày, anh dẫn về một người toàn tâm toàn ý thích anh, đối tốt với anh, so với hắn càng tốt hơn gấp trăm, gấp ngàn lần. Sau đó, anh sẽ đứng trước mặt hắn, cười nói với hắn: "Thời An, anh đã tìm được người mình thật sự thích rồi, cảm ơn em vì quãng thời gian vừa qua. Sau này anh sẽ không thích em nữa, cũng không cần em nữa". Hứa Nhiên vươn tay đẩy hắn một cái, hắn liền hoàn toàn ngã ra khỏi thế giới của anh, dù cho hắn có cố gắng bám víu thế này, anh cũng sẽ không còn cần hắn nữa.
Vô tình như vậy, dần dần, từ từ rời xa hắn. Anh sẽ đi đến một nơi hắn không thể nắm giữ nổi, cuối cùng không quay đầu lại nữa.
Hứa Nhiên dọn hết tất cả các món bày biện lên bàn, nhưng đợi mãi cũng không thấy Cung Thời An ngồi xuống ghế, ngước mắt nhìn lên mới phát hiện hắn đang đứng thất thần, anh liền nhắc nhở: "Thời An, còn làm gì vậy? Mau ngồi xuống đi."
Cung Thời An hồi thần lại, ậm ừ đáp vài tiếng rồi mới ngồi xuống. Hứa Nhiên lúc này thần bí lấy một cái bát đã chuẩn bị từ trước, chêm thêm nước dùng, nhẹ nhàng bê ra bàn để trước mặt hắn.
Khói nóng bốc lên nghi ngút, còn mang theo một hương thơm rất thanh mát, Cung Thời An còn đang ngơ ngác, nhìn thấy bát mì trường thọ trước mặt mình, nhất thời chưa thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Hắn cứng ngắc hỏi: "Cái này.. là cho em?"
"Ừm, còn ai vào đây nữa?"
"Ngày.. gì vậy?"
Hứa Nhiên bất ngờ: "Thời An, em quên sao? Hôm nay là sinh nhật em đó!"
Cung Thời An giật mình, hắn đúng là quên thật. Dạo này bận rộn suốt ngày suốt đêm, không biết rằng sinh nhật hắn cũng đã đến gần luôn rồi! Hắn bình thường không hay tổ chức sinh nhật. Mọi năm đều là Hứa Nhiên tổ chức cho hắn, làm đến quen, hắn cũng tự nhiên mặc định đây là việc anh phải làm luôn rồi.
"Nhanh thử đi, xem xem có ngon không. Đây là lần đầu tiên anh nấu đó! Công thức cũng là tìm trên mạng, có lẽ không ngon như em nấu.. Nhưng mà em cứ thử xem!"
Cung Thời An nhìn quả trứng vàng ươm ở giữa bát mì hồi lâu, cuối cùng cũng động đũa lên ăn một miếng. Sợi mì rất ngon, dai giòn, cũng không biết là do tự làm hay mua về. Nhưng đoán theo tính cách của Hứa Nhiên, chắc là đã đem tất cả tâm huyết tự tay làm món mì này từ những công đoạn thô sơ nhất.
Hứa Nhiên nhìn hắn không nói lời nào, càng bồn chồn hơn, hỏi: "Thế nào? Ăn ngon không?". Truyện Phương Tây
Cung Thời An dừng lại trong giây lát, nắm chặt cái muỗng, rồi ngẩng đầu lên cười, nói: "Đây là món mì ngon nhất em từng ăn từ trước đến giờ." Sau đó lại cúi đầu ăn tiếp.
Hứa Nhiên so với hắn suy nghĩ, năng lực càng vượt xa hơn nhiều. Nếu như thật sự có một ngày hắn rời xa anh, anh nhất định cũng có thể sống thật tốt. Rõ ràng đây là một điều tốt, vì sao hắn cứ lại cảm thấy không vui..
Hứa Nhiên nhìn hắn ăn, chính mình không cần nếm thử cũng đã cảm thấy ngon miệng.
Ước mong của anh là được Cung Thời An nếm thử món anh do anh nấu, bây giờ ước mong đó đã hoàn thành, anh thật sự đã vô cùng thỏa mãn rồi.
Sau khi hai người dùng cơm tối xong, Cung Thời An vì để cảm ơn bữa ăn này, xắn tay áo lên muốn tự tay rửa bát. Mặc dù hai người vốn đã trang bị máy rửa..
Hứa Nhiên vội vàng cản lại: "Không cần đâu. Để đó đi, lát anh tráng qua rồi cho vào máy rửa, không phải phiền phức làm gì. Em mau lên nhà đi."
"Nhưng mà em muốn làm gì đó cho anh.."
"Không cần thật mà. Thời An nè, trên nhà còn có quà cho em đó, em thật sự không cần sao?"
Cung Thời An hơi khựng lại, hắn suýt thì quên mất vấn đề này. Nhìn thấy ánh mắt sáng rực của Hứa Nhiên, hắn lại không có cách nào từ chối, cuối cùng nhẹ nhàng nói: "Lát nữa em sẽ tráng và cho vào máy rửa, anh không cần phải làm gì cả. Còn nữa, sáng mai em cũng sẽ dậy sớm nấu ăn. A Nhiên, mặc dù anh nấu ăn rất ngon, nhưng việc nhà của chúng ta cũng sẽ không có gì thay đổi. Còn bây giờ.. Em muốn xem quà của mình, được không?"
Hứa Nhiên cực kỳ vui mừng: "Được được."
So với mấy tháng trước, Cung Thời An hiện tại đã trưởng thành hơn rất nhiều rồi! Không kể đến việc hắn ít tụ tập ăn chơi, bắt đầu chú trọng vào việc gây dựng sự nghiệp, mà cũng dần trở nên hiểu chuyện hơn rồi! Đây quả thực là một chuyện vô cùng tốt!
Cung Thời An từng bước một trưởng thành, từng bước một càng hoàn thiện, hơn ai hết Hứa Nhiên là người cảm thấy rất vui mừng nhất! Bởi vì anh là người nhìn thấy rõ nhất, từ lúc bắt đầu, tâm tính của hắn trẻ con ra sao, lại thấy được hắn học cách thay đổi qua từng ngày như thế nào, cũng biết lần này hắn thật sự rất quyết tâm và cố gắng! Vậy nên anh tin Cung Thời An nhất định sẽ làm được.. Dù là thử thách hay bài kiểm tra gì đó, hắn nhất định sẽ không để cho mọi người thất vọng, cũng sẽ chứng minh được những phán đoán vô căn cứ về hắn từ bên ngoài đều là sai rồi!
Cung Thời An thật sự rất tốt, vô cùng tốt! Người anh thích sao có thể hoàn mỹ đến như vậy chứ!
Hứa Nhiên đẩy hắn ngồi lên thảm lông ở trong phòng khách, còn mình thì lấy bánh kem đã cất sẵn trong tủ lạnh ra, đem bày lên bàn phòng khách, thuần thục đốt nến, rồi chạy đi tắt đèn. Xong xuôi mới quay trở lại bên cạnh hắn.
"Chúc mừng sinh nhật tuổi hai mươi ba của em, Thời An. Em hãy mau ước đi, lời cầu nguyện vào ngày sinh nhật chắc chắn sẽ thành hiện thực nha."
Cung Thời An ngẩn ngơ nhìn ánh nến bập bùng trước mặt mình, trong giây lát lại quay sang nhìn người bên cạnh, thấy rất rõ sự mong chờ trong đôi mắt của anh. Hắn dần dần chắp hai tay, nhắm mắt cầu nguyện. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Cung Thời An lần nữa mở mắt ra, sau đó phù một cái thổi tắt nến đi.
Hứa Nhiên đưa một hộp quà đến trước mặt hắn, hai mắt sáng lấp lánh chờ mong hắn mở quà. Món quà anh đã bí mật chuẩn bị hơn một tháng qua.
Cung Thời An đã bị choáng ngợp bởi đôi mắt đó liền ngây người ra.
Sao hắn không phát hiện ra đôi mắt của Hứa Nhiên lại đẹp như vậy? Bên trong như chứa cả dải ngân hà, lại lấp lánh một thứ khát vọng gì đó, bùng cháy và mãnh liệt. Như đang cố chấp nói với hắn rằng, trong giờ khắc này, hôm nay, hay là cho đến mãi về sau, cũng không có ai có thể rực sáng như thế trong mắt anh bằng hắn. Chính Cung Thời An hắn chứ không phải một ai khác.
Cung Thời A ngẩn người. Hắn như chìm vào trong một thế giới khác, ngẩn ngơ suy nghĩ.
Mãi cho đến khi Hứa Nhiên thúc giục hắn đến lần thứ hai, hắn mới cứng ngắc đưa tay nhận lấy món quà.
Cung Thời An trân trân nhìn vào hộp quà chỉ nhỏ bằng một nắm đấm trong tay mình, tò mò không biết bên trong là gì. Hắn thận trọng tháo nơ buộc bên ngoài ra, bên trong là một chiếc hộp đỏ nhung, trông cực kỳ giống như hộp đựng nhẫn. Tim Cung Thời An vô thức đập mạnh.
Hắn khẽ run tay, chậm rãi mở ra.
Hứa Nhiên chờ khi món quà vừa lộ diện đã cười lên: "Đẹp không? Là anh tự tay thiết kế đấy. Trên đời này chỉ có duy nhất một cái, là của Cung Thời An em thôi!"
Cung Thời An cầm chiếc vòng tay bằng bạc lên, khẽ cười, xem ra vừa rồi hắn đúng là đã có suy nghĩ quá hão huyền rồi.
"Anh tự tay thiết kế?" Cung Thời An hỏi.
"Đúng vậy."
Vì để tự tay thiết kế một kiểu vòng tay độc nhất cho Cung Thời An, anh đã phải tốn rất nhiều tiền bạc và quan hệ mới gặp được nhà thiết kế nổi tiếng bậc nhất đang có chuyến du lãm bí mật ở trong nước. Cũng tốn rất nhiều công sức để thuyết phục ông ấy thiết kế cho anh một chiếc vòng tay hoàn hảo. Quá trình hoàn thiện chiếc vòng này mất gần một tháng, cũng may là anh đã sớm dự tính trước, nếu không sợ rằng hôm nay cũng vẫn chưa thể tặng cho Cung Thời An một món quà như ý.
Chiếc vòng này nhìn qua thì trông cũng bình thường như bao chiếc vòng khác. Nhưng Hứa Nhiên đã yêu cầu nhà thiết kế đó thêm lên những con số và hoa văn riêng biệt, liên quan đến từng sự kiện trong cuộc đời của hai người. Ví dụ như, lần đầu tiên anh gặp Cung Thời An là năm hắn bốn tuổi, anh đã yêu cầu khắc số bốn và hình hai đứa bé nhỏ xíu xìu xiu lên. Việc này yêu cầu một người có phải có trình độ rất cao trong giới chuyên tâm mới có thể chế tác ra được. Hoặc như năm hắn mười sáu tuổi cứu anh một mạng, anh đã yêu cầu khắc lên con số mười sáu và một hình trái tim. Trái tim không nguyên vẹn của anh, từ ngày Cung Thời An xuất hiện, từng chút một được chắp vá, để rồi trở thành như hiện tại.
Từng con số, từng hình ảnh trên chiếc vòng ấy tuy lộn xộn, nhìn như không có tác dụng gì, nhưng thật ra đều có những ý nghĩa đặc biệt, mà chỉ những người trong cuộc các anh mới hiểu ra.
Mặt trong của chiếc vòng không những có khắc tên của Cung Thời An, ngày tháng hai người bắt đầu quen nhau. Mà còn có cả ngày tháng Hứa Nhiên bắt đầu thích Cung Thời An, chỉ là đã được khắc ở một nơi rất kín kẽ, rất nhỏ, Cung Thời An có lẽ cả đời cũng không bao giờ biết được. Hứa Nhiên hy vọng, anh đã không thể ở bên Cung Thời An, thì ít nhất, hãy có thứ gì đó minh chứng cho quãng thời gian hai người bên nhau ở cạnh hắn. Nhắc nhở hắn nhớ về, đã từng có một người rất thích hắn, nhưng lại không thể kề cạnh bên.
"Anh đeo cho em."
Cung Thời An gật đầu, đưa chiếc vòng cho anh.
Hứa Nhiên nhận lấy, tỉ tỉ đeo vào cổ tay Cung Thời An, quả nhiên trông rất hợp.
Cung Thời An nhìn chằm chằm vào cổ tay mình một lúc lâu, lại âm thầm liếc nhìn cổ tay Hứa Nhiên, hoàn hảo không tì vết, không hiểu sao có phần hơi hụt hẫng.
Hắn thoáng cười lên, nói: "Cảm ơn anh, A Nhiên. Mỗi năm đều chỉ có anh là nhớ tới sinh nhật em, chúc mừng em, tặng quà cho em. Nếu không, thành thật em cũng chẳng nhớ đến ngày mình sinh ra. Bữa ăn hôm nay, bánh kem, còn cả món quà này nữa, cảm ơn anh."
Hứa Nhiên mỉm cười, xoa đầu hắn: "Thời An của chúng ta hôm nay sao thế này, còn khách sáo với anh nữa? Chẳng lẽ anh sẽ tiếc với em mấy thứ này sao?"
Cung Thời An rũ mi nhìn mặt đất, ngập ngừng nói: "A Nhiên, em.."
Lời định nói kẹt ở bên đầu môi, cuối cùng, hắn vẫn dừng lại.
"Hửm?"
"Không có gì đâu. Anh cứ như em chưa nói gì đi." Cung Thời An mệt mỏi xoa xoa trán. Một bàn tay mát lạnh lại khẽ đặt lên giữa hai đầu lông mày hắn. Cung Thời An nhìn lên, Hứa Nhiên nhẹ nhàng cười: "Ngày này hai mươi ba năm trước là ngày em ra đời đấy, đừng mặt cau mày có như vậy chứ, cười lên nào!"
Nhìn Cung Thời An giữa hai đầu lông mày đều ngập tràn mệt mỏi, Hứa Nhiên không kiềm được muốn ôm lấy hắn. Nhưng chưa kịp để anh làm gì, Cung Thời An đã khẽ nghiêng người qua, chạm nhẹ đầu lên vai Hứa Nhiên. Hắn đang tựa đầu vào vai anh. Hứa Nhiên ngừng thở trong giây lát: "Thời An, em.."
"A Nhiên, hôm nay em rất mệt, để em dựa vào anh một chút đi."
Bàn tay cứng ngắc của Hứa Nhiên dừng lại trên không trung. Lát lâu sau lại chuyển thành nhè nhẹ vỗ lên vai hắn.
Thời gian im ắng lẳng lặng trôi qua, Hứa Nhiên chưa từng cảm nhận được khoảnh khắc nào yên bình hơn lúc này.
"A Nhiên."
"Ừm? Anh đây."
Cung Thời An khép hờ mắt lại, lắng nghe tiếng tim đập của Hứa Nhiên, thật lâu sau mới khẽ nỉ non: "Khoảng thời gian này cả anh và em đều đã quá mệt mỏi rồi. Chúng ta đi du lịch đi, đến một nơi không ai biết, chỉ có hai chúng ta thôi, được không anh?"
Trái tim Hứa Nhiên đập thật nhanh, anh cố khắc chế tim mình bình tĩnh lại, đáp: "Được."
Đến một nơi không ai biết, chỉ có riêng chúng ta.
Thành thật mà nói, anh có hơi bất ngờ với đề nghị này của Cung Thời An, cảm giác cứ như là bình yên trước cơn bão.
Nhưng anh không có cách nào khác ngoài đồng ý, bởi vì được ở riêng một chỗ với Cung Thời An, không nghi ngờ cũng chính là mong ước của anh. Hơn nữa, anh cũng chưa bao giờ từ chối bất kỳ điều gì từ hắn. Lần này, và cả những lần sau này cũng như vậy.