Từ sau lần bị Hứa Nhiên đe dọa ở nhà thể chất sau trường, Nghiêm Dụ quả thật đã an phận một khoảng thời gian, không còn tìm đến gây rối nữa.
Hứa Nhiên trong lòng cảm thấy vừa nhẹ nhõm, đồng thời cũng lại thấy thấp thỏm không yên. Nhẹ nhõm là bởi vì lời đe dọa ngày hôm đó của anh đã có tác dụng, thấp thỏm là vì anh lại nghi ngờ đây chẳng qua chỉ là bình yên trước cơn bão mà thôi. Nghiêm Dụ ấy à.. từ ánh mắt cũng có thể nhìn ra không phải là người dễ dàng bỏ cuộc như vậy.
Quả nhiên, không bao lâu sau, trên diễn đàn trường xuất hiện một bài đăng. Chủ đề là về một nam thần họ Hứa có gia thế khủng.
Không biết chủ nhân bài đăng có ý đồ gì, nguyên một bài từ trên xuống dưới đều là ảnh của Hứa Nhiên đã bị làm mờ khuôn mặt. Nhưng chỉ bằng những gì được miêu tả trong bài viết, người ta cũng dễ dàng đoán ra đó là anh.
Chủ nhân bài viết bóc trần toàn bộ về gia thế của Hứa Nhiên, học lực của anh, còn có các tài lẻ của anh, cấp ba từng tham gia câu lạc bộ Judo của trường, tham gia thi đấu huyện.. một loạt những lời khen có cánh được thêu dệt lên, nhất thời cuốn theo những bình luận trên bài đăng đều là lời khen ngợi, hâm mộ.
Thoạt nhìn thì chỉ nghĩ đơn giản đây là hành động của một "fan" của Hứa Nhiên. Nhưng nếu suy nghĩ theo một cách khác, Hứa Nhiên lại không nghĩ nó đơn giản như vậy.
Chủ nhân của bài viết này rõ ràng có ý đồ khác. Mỗi câu mỗi chữ trong đó đều như đang tâng bốc anh lên, nhưng mà ai mà biết sau này sẽ lại dìm anh xuống thảm hại thế nào!
Hứa Nhiên trong lòng nghi ngờ, lập tức cho người điều tra xem ai là người đăng bài viết này.
Mặc dù người đăng đã chọn phần ẩn danh tính, nhưng sau khi kỹ thuật viên tìm kiếm một hồi, lập tức tra ra được địa chỉ IP của người đăng.
Địa chỉ IP là phòng máy tính của trường.
Hứa Nhiên rất nhanh tìm ra máy tính đã được dùng để đăng bài, đồng thời cũng tra ra được những sinh viên đã sử dụng máy tính này trong một tuần đổ lại đây. Đúng như dự đoán, anh rất nhanh lần ra được cái tên Nghiêm Dụ.
Hứa Nhiên cầm theo bằng chứng này đến tìm Nghiêm Dụ - người hiện tại đang ở phòng thư viện của trường. Sau đó ném một xấp giấy xuống trước mặt hắn: "Cậu đang làm cái quái gì vậy hả?"
Trên tay là Nghiêm Dụ là một cuốn sách về tâm lý học, trước hành động của Hứa Nhiên, hắn chỉ nhẹ nhàng ngẩng đầu lên nhìn anh. Nụ cười nhu hòa nở trên môi, hắn đặt cuốn sách xuống bàn, nói: "Hứa Nhiên, đây là thư viện đó, cậu có thể nói nhỏ chút không? Sẽ làm phiền đến những người khác lắm."
Hứa Nhiên nhíu mày, muốn phản bác, nhưng nhìn kĩ lại thì tình hình hiện tại đúng là không có lợi cho anh. Anh nghiến răng nghiến lợi, âm thầm ngồi xuống vị trí đối diện, lúc này mới lặp lại lời nói cũ với một âm lượng nhỏ: "Cậu rốt cuộc đang làm cái quái gì vậy? Muốn nâng tôi lên để hạ tôi xuống dễ dàng hơn sao? Cậu cho rằng làm như vậy có thể khiến tôi khuất phục sao?"
Nghiêm Dụ liếc nhìn một xấp giấy trên mặt bàn, không cần nghĩ cũng đoán được y đang nói đến chuyện gì. Hắn vẫn luôn biết, Hứa Nhiên rất thông minh, không ai có thể qua mặt được y. Trò mèo này, hắn làm ra chỉ là muốn để y đến chất vấn mình, rồi nhân cơ hội gặp mặt y mà thôi.
Thế nên Nghiêm Dụ thoải mái thừa nhận: "Đúng thế, là do tôi làm. Cậu cũng đoán đúng rồi, tôi quả thật muốn nâng cậu lên thật cao, sau đó cho tất cả mọi người biết sự thật về cậu, khiến cậu ngã càng đau! Còn về phần cậu có khuất phục tôi hay không, đối với tôi không còn quan trọng nữa!"
Sắc mặt Hứa Nhiên trầm xuống, hai tay nắm chặt lại, anh nghiến răng hỏi: "Vậy sao cậu mẹ nó phải làm như vậy? Tôi có thù oán với cậu sao? Rốt cuộc làm vậy thì cậu sẽ được lợi ích gì? Vì sao cứ phải là tôi?"
Nghiêm Dụ chống tay lên bàn, khẽ rướn người về phía trước, hai mắt hắn sáng lên, cái nhìn nóng rực lập tức phóng về phía Hứa Nhiên: "Tôi không có thù oán gì với cậu hết. Chỉ bởi vì tôi thích cậu, mà cậu lại cự tuyệt tôi, cho nên đó chính là lỗi của cậu. Hứa Nhiên, cho cậu một cơ hội nữa, hãy cân nhắc đến tôi thử xem, tôi sẽ dừng tất cả chuyện này lại, sẽ không làm cho cậu thất vọng đâu!"
"Cậu nằm mơ đi!" Hứa Nhiên mím môi, vì tức giận mà mặt nóng bừng lên. Anh hít sâu một hơi, trước khi đứng dậy liền thấp giọng nói: "Đây là lời cảnh cáo cuối cùng, Nghiêm Dụ. Là cậu hết lần này đến lần khác đi quá giới hạn, đừng trách tôi."
Nghiêm Dụ bắt lấy cánh tay Hứa Nhiên, ánh mắt tối đi: "Cậu muốn làm gì?"
"Rồi cậu sẽ biết thôi!" Hứa Nhiên cười khẩy, gỡ từng ngón tay của Nghiêm Dụ ra khỏi người mình.
"Đừng tự làm chuyện hại người hại mình!" Nghiêm Dụ có hơi gấp gáp. Hắn đã theo dõi Hứa Nhiên rất lâu, đủ để biết được y là người nói được làm được. Dựa theo tính cách của y, e rằng sẽ làm ra chuyện gì đó không thể cứu vãn nổi.
"Hại hay không, không phải cậu nói là được!"
Nghiêm Dụ không hiểu rõ ẩn ý trong câu nói của Hứa Nhiên, nhưng hắn có linh cảm, đây rõ ràng không phải chuyện tốt lành gì.
Từ lần đầu tiên gặp mặt, Hứa Nhiên đã thể hiện y tuyệt nhiên không phải là cục bột mềm để cho người ta dễ dàng nhào nặn, mà là một người cực kỳ đối phó. Khi dịu dàng thì cực kỳ dịu dàng, nhưng khi tức giận lên, hành động cũng dứt khoát ác liệt hơn bất kỳ ai. Nhưng số phận trêu ngươi, bắt Nghiêm Dụ hắn lại cứ phải dây vào người này, rốt cuộc chỉ có chuốc thiệt vào người.
Quả nhiên, một tuần sau, Nghiêm Dụ nhận được thông báo tạm thời bảo lưu kết quả học tập. Giáo viên thông báo gắn tạm thời không cần phải lên trường nữa.
Nghiêm Dụ khi nhận được tin liền trợn trắng cả mắt.
Hắn rõ ràng không làm đơn xin bảo lưu, hơn nữa hắn sắp làm xong đề án tốt nghiệp rồi, còn bảo lưu cái quái gì nữa chứ? Chuyện gì đang diễn ra vậy?
Nghiêm Dụ khiếu nại lên nhà trường, nói vì sao hắn không làm đơn bảo lưu, mà lại tự tiện phán hắn như vậy. Kết quả nhà trường trả lời lại, học bạ của hắn quả thật đã được xin bảo lưu, hơn nữa là bảo lưu vô thời hạn. Sau khi nộp đơn xin ba tháng, không thể rút lại được. Nghiêm Dụ cứ như vậy gần như bị buộc thôi học.
Hắn gần như phát điên, chạy đông chạy tây, nhờ vả các mối quan hệ của mình, nhưng tuyệt nhiên không ai giúp được cho hắn cả. Người có thể thần không biết quỷ không hay làm chuyện này trong trường, ngoại trừ Hứa Nhiên đã đắc tội, hắn thật không thể nghĩ đến ai. Mà thật ra, trong trường này, chỉ có hai người có khả năng làm ra chuyện thần không biết quỷ không hay này mà thôi. Người thứ nhất là Hứa Nhiên, người thứ hai cũng chỉ có thể là Cung Thời An.
Hai người này, một người hắn chưa tiếp xúc qua bao giờ, một người đã cảnh cáo hắn hai lần, dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết là ai làm.
Nghiêm Dụ gần như là điên cuồng tìm Hứa Nhiên ở khắp mọi nơi, nhưng y sớm đã nộp luận văn và đề án tốt nghiệp từ lâu, chỉ cần đợi đến khi tốt nghiệp nhận bằng là được, hiện tại không cần lên trường nữa. Thế này thì hắn có tìm bằng trời!
Thông tin cùa Hứa Nhiên quá mức bảo mật. Dù Nghiêm Dụ có chi bao nhiêu tiền, cũng không ai nguyện ý điều tra Thái tử gia Phong thành cho hắn. Hiện tại, hắn chỉ còn một cách duy nhất nữa thôi.
"Anh, anh phải giúp em. Em không thể bị thôi học như vậy được! Ba em sẽ giết em mất!" Nghiêm Dụ bám lấy đầu gối người ngồi đối diện, vẻ mặt nhăn nhó như sắp khóc đến nơi, chỉ thiếu điều quỳ xuống đất cầu xin.
Bây giờ hắn chỉ còn cách cầu xin người này, chỉ có gã mới cứu được hắn!
Ban đầu cũng là gã yêu cầu hắn tiếp cận Hứa Nhiên, cuốn lấy y, khiến y phân tâm. Hắn quả thật đã làm trì trệ Hứa Nhiên, nhưng đồng thời cũng tự khiến bản thân mình rơi vào nguy hiểm. Hiện tại đi đến bước đường này, trách nhiệm không thể để một mình hắn gánh chịu được!
Người này phải cứu hắn!
Người đàn ông có đôi mắt sắc bén như dao, đôi tay thon dài cầm một điếu thuốc, từ tốn nói: "Bình tĩnh đi, chuyện gì cũng có cách giải quyết. Hứa Nhiên dù có thần thông quảng đại cách mấy, cũng không thể nhúng tay quá sâu vào chuyện này được. Cậu cứ đợi thời gian chờ rút đơn bảo lưu qua đi, sau đó làm đơn tiếp tục đi học là được rồi, cần gì phiền phức như thế?"
"Anh, ba tháng nữa là tốt nghiệp rồi! Đợi thời gian bảo lưu qua đi, thời gian nộp luận án của em đã kết thúc rồi! Em không nộp được luận án, sẽ phải học lại một năm đó! Anh ơi, không thể được đâu!"
"Học lại thì học lại, anh tài trợ tiền cho cậu là được chứ gì? Mau đứng lên đi, khó coi quá!"
"Không được đâu anh, đây không phải vấn đề tiền bạc. Ba mẹ em mà biết được nhất định sẽ giết chết em mất! Bọn họ coi trọng nhất là mặt mũi, biết được em dám đụng tới người Hứa gia, nhất định sẽ không tha cho em đâu! Anh, anh ơi, anh phải cứu em!"
Người đàn ông dần dần mất kiên nhẫn, gã cầm điếu thuốc dí lên mặt bàn, một tay xoa trán nói: "Cậu không thể cứ rối loạn lên như vậy được, tôi đã.."
"Anh, anh phải cứu em!" Nghiêm Dụ càng nói càng hoảng loạn, hắn dường như không nghe thấy tiếng đáp trả của người này, sợ tới mức quỳ rạp xuống mặt đất. Sau đó hắn bò đến bên chân người nọ, nắm lấy ống quần gã, lắp bắp nói: "Anh, em đã làm theo mọi lời anh dặn rồi, anh phải cứu em! Anh đã nói chỉ cần em là tốt, sẽ cho em quản lý một sòng bạc mà! Bây giờ em không cần sòng bạc nữa, chỉ cần anh giúp em thôi! Anh, ba mẹ em tuyệt đối không thể biết được, không thể để họ biết được!"
Người đàn ông ngồi trên ghế da thượng hạng, ánh mắt đầy lạnh lùng nhìn xuống. Phòng bao yên tĩnh cách âm rất tốt, vậy nên giọng nói cùa Nghiêm Dụ từng từ từng chữ đều rất rõ ràng kéo dài lọt vào tai gã, thực sự khiến cho gã vô cùng chướng tai.
Người đàn ông nhíu chặt đôi mày, cố nhẫn nhịn sự khó chịu. Rồi gã bỗng đưa tay về sau ngoắc ngoắc hai cái.
Nghiêm Dụ đang gào thét lải nhải lập tức ngậm miệng lại. Hắn biết rất rõ hành động vừa rồi tượng trưng cho điều gì, bởi vì hắn cũng đã từng vì nó mà..
Người đàn ông đứng sau người kia cung kính cúi đầu một cái, rồi từ sau lưng lấy ra một bộ đàm, giọng nói lạnh băng như một cỗ máy: "Vào đây."
Nghiêm Dụ sợ đến trợn tròn mắt, tay chân luống cuống, lắp bắp nói: "Anh, anh ơi, em sai rồi.."
Hắn còn đang nói, cửa phòng đã mở ra. Hai người đàn ông cao to lực lưỡng từ bên ngoài đi vào, không cần đợi người kia nhiều lời đã hướng về phía Nghiêm Dụ đi tới.
Nghiêm Dụ mở to mắt, bên trong chứa đầy sự sợ sệt, hắn theo bản năng lùi dần về sau.
Nhưng còn chưa lùi được hai bước, một bàn chân từ phía sau đã đẩy đầu hắn vế phía trước, ép hắn dừng lại. Giày da phẳng phiu đè lên gáy Nghiêm Dụ, hắn thậm chí còn có thể ngửi được mùi xi đánh giầy rất mới thoang thoảng bên chóp mũi.
Giây sau, một người đàn ông cao to tiến tới, nắm đầu hắn kéo giật ngược về sau. Nghiêm Dụ không chịu nổi cơn đau tê dại từ da đầu liền hét lên, nhưng điều này cũng không ngăn cản được hành động cùa người đàn ông kia.
Nghiêm Dụ bị chế trụ, hai tay vòng về sau, rồi bị nắm tóc, ép ngẩng đầu nhìn lên người ngồi trên ghế da. Người đàn ông cao to còn lại vòng về phía sau ghế, cung kính khom lưng, lạnh lùng nói: "Trần thiếu."
Đây như là lời báo hiệu đã làm xong mệnh lệnh.
Hai mắt Nghiêm Dụ hắn lên tơ máu, hắn đỏ mắt mà nhìn. Vị trí đứng phía sau người đó, đã từng là vị trí của hắn, nhưng giờ đây, hắn lại biến thành loại người mà hắn từng coi thường nhất, quỳ ở dưới chân người nọ như một con chó.
Hai mắt Nghiêm Dụ đục ngầu, hắn nhìn người trước mặt với tất cả niềm kiêu hãnh của mình, nghểnh cổ nói: "Trần Vũ, sao anh lại làm vậy với tôi?"
Rõ ràng tôi đã luôn hết lòng cung phụng tận tụy với anh, sao bây giờ anh có thể đối xử với tôi như một con chó thế này?
Trần Vũ liếc mắt nhìn xuống, rồi dùng ngón tay út chọc chọc lỗ tai, tiện miệng nói: "Ồn ào quá.."
"Vả cho nó hai phát đi."
Nghiêm Dụ chưa kịp phản ứng đã bị lật ngược người lại, sau đó hai bạt tai chứa đầy uy lực của tên đàn ông cao to kia lập tức rơi trên mặt hắn, lực tay mạnh đến nỗi khiến hắn ngã nhào ra đất, máu trào ra bên khoé miệng.
"Tỉnh táo lại chưa?" Giọng nói vang lên bên tai hắn, nghe như âm thanh đến từ địa ngục.
Nghiêm Dụ ngẩng đầu lên, bằng mắt thường có thể thấy được bên má hắn đang bắt đầu sưng lên. Cảm giác này đau đớn đến nỗi khiến hắn không thể khép miệng lại bình thường được. Người trước mặt này đã đối xử với hắn quá tốt, khiến hắn suýt thì quên mất mình đối với gã ta cũng chỉ là một quân cờ không hơn không kém.
Cần thì lời ngon tiếng ngọt, dụ dỗ ân cần, đến khi không cần nữa, hắn tùy thời cũng có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào.
Hiện tại đây chính là lúc nào đó.
Mà hắn, chỉ còn một giá trị cuối cùng, cọng rơm cứu mạng. Nếu không, vài phút trước, hắn e là đã bỏ mạng ở đây.
Có câu nói, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.
Nghiêm Dụ đúng là một "trang tuấn kiệt", bởi vì hắn cực kỳ thức thời.
Trong hoàn cảnh thế này, hắn biết rõ rằng mình không thể phản kháng lại người đàn ông trước mặt, vậy nên hắn khẽ cử động cổ, gật đầu một cái, rồi cúi xuống như một con chó, dùng cả tay cả chân luống cuống bò lại bên cạnh mép giầy người kia.
Hắn đã tỉnh táo rồi. Hiện tại đã tỉnh táo rồi.
Trần Vũ có vẻ rất hài lòng với thái độ này, gã nhếch môi cười, nói: "Ngẩng đầu lên."
Nghiêm Dụ làm theo.
Trần Vũ nghiêng người về phía trước, rồi dùng một ngón tay bóp chặt hai má Nghiêm Dụ. Điều này đã trực tiếp chạm đến vết thương trên mặt vừa nãy, đồng thời cũng khiến hắn đau đến nghẹt thở. Nhưng Nghiêm Dụ tuyệt nhiên không thể phản kháng. Hắn cắn răng, nước mắt bắt đầu tứa ra, hắn vẫn chịu đựng. Nhưng vẫn không kiềm chế được lâu lâu phát ra tiếng rên rỉ từ trong cổ họng.
"Nghe cho kỹ đây. Từ bây giờ cho tới lúc kế hoạch của tao hoàn thành, không cần biết là bằng cách nào, bất cứ khi nào, mày phải khiến Hứa Nhiên lơ là chú ý, không được có thời gian để ý đến Cung Thời An nữa. Hiểu chưa?"
Nghiêm Dụ nhăn mặt, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu một cái.
"Còn về chuyện bảo lưu kết quả học tập của mày, ai thèm quan tâm đến chứ? Đợi kế hoạch của tao thành rồi, tao sẽ cho mày quản lý nguyên một sòng bạc. Đến lúc đó mày muốn bao nhiêu tiền mà không có? Muốn bao nhiêu người đẹp mà không được? Mày chỉ cần đem tiền về ném vào mặt ông bà già mày là được rồi! Bây giờ mày ở đây dám làm loạn, trở mặt với tao, chỉ có mày là chịu thiệt thôi, hiểu rõ chưa?"
Trần Vũ hơi dừng lại, suy nghĩ một lát rồi nói: "Xem như mày có tình cảm với Hứa Nhiên thật, thì mày cũng không thể đụng đến cậu ta được đâu. Tiểu khả ái đó rất ương bướng, tốt nhất là mày nên cắt đứt tình cảm này, triệt để từ bỏ đi. Nếu để tao phát hiện ra mày vì còn vương vấn nó mà giở trò gì đó, tao sẽ rút lưỡi mày ra đó, nghe chưa?"
Nghiêm Dụ nghe xong hơi thẫn thờ, hai tay run lên. Hắn nhắm mắt lại, trong đầu dần dần hình dung ra từng dáng vẻ của Hứa Nhiên.
Hắn thích Hứa Nhiên, là thật. Chỉ cần là người thích đàn ông, nhìn thấy một người như y sao có thể không động lòng chứ?
Hứa Nhiên quá thân thiện, quá nhiệt tình. Y có lẽ vĩnh viễn cũng không biết được rằng, dáng vẻ khoáng đạt đó của mình trước mặt người khác có bao nhiêu mê hoặc đâu..
Hắn cũng là vì dáng vẻ đó, lần đầu tiên nhìn thấy đã thích y.
Nhưng hắn vẫn luôn không dám thổ lộ. Bởi vì bên cạnh y có quá nhiều người xuất chúng. Từ Hạ Hi Văn cho đến Phùng Nguyệt Hi, ánh mắt hai người đó, có ai là chưa từng thích y? Chưa kể khi y là gay, bên cạnh cũng có một Cung Thời An đối với y nhiệt tình như gió xuân, sao y có thể để mắt tới một người như hắn?
Nghiêm Dụ từ đầu đã biết rõ. Nên hắn không bao giờ có dự định sẽ đem tình cảm biết trước sẽ không nhận được kết quả này nói ra.
Nhưng một ngày, Trần Vũ đến tìm hắn. Hắn quen Trần Vũ.
Trước đây, năm hắn mười lăm tuổi, gia đình hắn vì làm ăn thua lỗ mà phá sản.
Ba mẹ hắn phải gầy dựng lại sự nghiệp hơn hai mươi năm năm cuộc đời từ hai bàn tay trắng.
Khoảng thời gian đó vô cùng tối tăm, cũng là khoảng thời gian tồi tệ nhất trong cuộc đời hắn.
Khi đó, hắn gặp được Trần Vũ - Trần đại thiếu gia.
Người như Trần Vũ cũng giống như Hứa Nhiên và Cung Thời An vậy, sinh ra đã có gia thế tốt. Có lẽ bởi vì thế mà hắn có thể xài tiền không chút suy nghĩ. Mấy triệu với nhà hắn khi đó mà nói, có thể giúp ba mẹ hắn bắt đầu lại từ đầu. Còn với Trần Vũ, chẳng qua chỉ là tiền tiêu vặt trong một tháng.
Trần Vũ khi đó đã ném một cái phao cứu sinh về phía hắn, hỏi hắn có muốn đi theo gã không. Hắn đã hỏi lại đi theo gã thì được cái gì. Trần Vũ hai mươi hai tuổi không có gì ngoài tiền và sự kiêu ngạo, gã hếch cằm: "Nửa đời sau cậu sẽ sống trong sung sướng."
Hắn đã bị mê hoặc từ khoảnh khắc đó. Hắn dấn thân vào thế giới của Trần Vũ, một thế giới đỏ đen.
Khi đó hắn mới biết, Trần thị chẳng qua chỉ là một cái vỏ bọc, thực chất nhà họ Trần kinh doanh là sòng bài và vận chuyển ma túy. Quy mô của bọn họ có thể nói là lớn nhất Phong thành.
Nghiêm Dụ khi ấy gan nhỏ, được Trần Vũ chỉ định vào sòng bài, làm người canh gác.
Không bao lâu sau đó, công việc của ba mẹ hắn có khởi sắc, mà hắn cũng từ vị trí thấp nhất trong sòng bạc, trở thành tay chân thân cận nhất bên cạnh Trần Vũ.
Hắn đã đi cùng với gã, từ năm mười lăm đến năm hai mươi tư tuổi. Nhưng hắn vẫn không hiểu hết về con người Trần Vũ. Chưa bao giờ hiểu hết.
Bởi vì Nghiêm Dụ đã làm ở bên cạnh gã quá lâu, Trần Vũ rốt cuộc cho hắn một cái đặc quyền gọi là "nghỉ hưu", để hắn hoàn thành việc học theo như ý nguyện của ba mẹ. Sau đó đó một là lựa chọn ở lại với gã, hai là đi theo một con đường khác.
Nghiêm Dụ tất nhiên không muốn dính vào con đường phạm pháp như cờ bạc nữa, nên đã lựa chọn bước trên con đường hoàn toàn mới.
Hắn tin tưởng mình có thể làm được, có thể kiên định vượt qua khó khăn.
Nhưng mà hắn đã lầm, hắn lại một lần nữa sai. Hắn chơi bài, nợ người ta hai mươi triệu. Ba mẹ hắn không muốn chi tiền ra. Nực cười, tiền để bọn họ làm lại từ hai bàn tay trắng, đều là công do hắn làm con chó cho Trần Vũ mà có, dựa vào đâu hắn muốn hai mươi triệu lại không thể được?
Lần đó, lại là Trần Vũ cứu hắn. Nhưng lần đó, gã có một điều kiện, đó là hắn có thể tùy ý làm việc mình muốn, nhưng mà khi gã cần, hắn phải lập tức quay trở lại làm việc cho gã.
Và tất nhiên đối với ân nhân từng cứu giúp mình giờ lại giúp đỡ mình thêm lần nữa, sao Nghiêm Dụ có thể từ chối? Hắn đồng ý.
Nhưng hắn không ngờ được là, hai tháng sau, Trần Vũ gọi hắn đến, nói có việc muốn giao cho hắn làm. Nhưng việc đó lại có liên quan đến Hứa Nhiên.
Ban đầu hắn còn tưởng là chuyện gì tốt đẹp lắm.
Bây giờ mới hiểu được, Trần Vũ sao có thể giao cho hắn chuyện tốt gì đây? Một khi đã dính đến công việc, tình cảm chả là cái thá gì hết.
Trần Vũ đã khiến hắn hiểu ra điều này.
Vậy nên, Hứa Nhiên ấy à.. Có cũng được không có cũng chẳng sao.