Phùng Nguyệt Hi giới thiệu cho anh rất nhiều bạn của cô ấy, ai nấy đều là người đàng hoàng, có gia thế rất tốt, tuổi tác cũng phù hợp với anh.
Nhưng đáng tiếc là cho đến bây giờ, Hứa Nhiên vẫn không ưng ý một ai.
Hay đúng hơn mà nói, anh vẫn không buông bỏ được Cung Thời An, vậy nên mới không mở lòng tiếp nhận bất cứ một ai.
Hứa Nhiên không dám nói sự thật người anh thích là trúc mã của mình cho Phùng Nguyệt Hi biết, sợ cô ấy phản ứng dữ dội quá lại để lộ hết mọi chuyện.
Vì dù sao trước đây hai người họ cũng có khoảng thời gian chiến tranh khá gay gắt.
Nhưng mỗi ngày anh đều cố gắng làm theo lời Phùng Nguyệt Hi nói, giảm sự yêu thích với Cung Thời An đi từng chút, từng chút một.
Nhưng sức hút của Cung Thời An quá lớn, hoặc cũng có lẽ là anh đã quá mê muội, nên đến bây giờ anh vẫn không thể ngừng thích hắn.
Có lẽ, anh thật sự là người cố chấp như Phùng Nguyệt Hi nói.
Cả một đời dài như vậy, đi qua không biết bao nhiêu chặng đường, gặp gỡ không biết bao nhiêu người, anh vẫn nguyện ý dừng chân ngắm nhìn một cành cây dại hoang sơ.
Đợi ngày hắn hồi tâm chuyển ý.
Hứa Nhiên thu tầm mắt lại, không ngờ chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, tâm trí anh lại đi xa đến như vậy.
Phùng Nguyệt Hi đã dẫn anh đến quán một cafe trong con hẻm đối diện trường.
Hứa Nhiên vào bên trong, đảo mắt đánh giá xung quanh quán.
Bài trí của quán khá đẹp, trên tường treo các loại tranh trừu tượng thẩm mỹ, rất nhiều trong số đó là ảnh tự vẽ, có lẽ chủ quán cafe này là một người yêu thịc nghệ thuật.
Cả không gian quán mang đến cho người ta cảm giác rất yên bình, thư thái, hơn nữa còn nằm trong hẻm nhỏ, tất nhiên càng tránh được sự ồn ã ngoài phố thị.
Ngày thường Hứa Nhiên không quen đến những quán nước kiểu này, vậy nên mặc dù nơi này nằm ngay đối diện trường, anh vẫn chưa từng vào thử lần nào.
"Ở đây, em nhớ..
đúng rồi Nhiên ca, đi theo em!" Phùng Nguyệt Hi kéo tay anh, hớn hở đi về phía trước, vừa vẫy tay vừa cười nói: "Lam, tiểu Hồng, bọn mình ở đây!"
Hứa Nhiên đi theo Phùng Nguyệt Hi đến một bàn nước cạnh cửa sổ, vị trí vừa hay có thể nhìn ra ngoài đường.
Anh liếc mắt đánh giá, nhìn thấy sơ qua có hai cô gái đã ngồi sẵn ở đó, một người mặc váy xanh, một người mặc yếm bò.
Hứa Nhiên có chút tò mò, hai cô gái nọ ăn mặc phong phanh như vậy, tiết trời tháng mười như vậy không cảm thấy lạnh sao?
Ngẫm lại, Phùng Nguyệt Hi cũng đang mặc một bộ váy dài màu hường phấn, chỉ có anh là áo len cổ lọ, thành ra người lạc loài ở đây lại là anh.
Phụ nữ đúng là sinh vật khó hiểu mà!
"Nguyệt Nguyệt, mau đến đây ngồi cạnh mình.
Nhiên ca, anh cũng đến rồi!" Cô gái mặc yếm bò nhìn thấy hai người đầu tiên, đã giơ tay chủ động chào hỏi.
Cô gái này Hứa Nhiên có từng gặp mấy lần, là người trong hội bạn thân của Phùng Nguyệt Hi, tên là Cố Tiểu Hồng.
Ban đầu Phùng Nguyệt Hi cũng tính làm mai cô ấy cho anh, đáng tiếc qua một vài lần nói chuyện thì hai người đều cảm thấy không hợp nhau, chỉ có duyên làm bạn bè.
Sau này Hứa Nhiên lại hay đi nhậu cùng đám bạn của Phùng Nguyệt Hi, Cố Tiểu Hồng cũng xuất hiện.
Hai người còn trò chuyện cùng nhau.
Cũng xem như có quen biết.
Hứa Nhiên biết mình thân là đàn anh, chủ động chào hỏi: "Tiểu Hồng cũng đến sao? Em hôm nay mới có thời gian rảnh để đến đây chơi sao? Hai tuần rồi anh không thấy em.
Có đến lâu không, lát nữa cùng bọn anh đi ăn một bữa!"
Cố Tiểu Hồng là người ở An thành, cũng học ở bên đó.
Bình thường rất hay đến tìm bạn bè ở thành phố này chơi, Hứa Nhiên cũng có phần nắm rõ.
"Vâng, nhưng mà em không phải đến để tìm Nguyệt Nguyệt không đâu anh, em còn đến đón bạn mới về nước nữa! Buổi tối chúng em có một buổi tiệc tẩy trần nho nhỏ, anh đến dự cho vui ạ!"
"Thế à? Cái này thì anh xin kiếu nhé.
Tối nay anh có việc bận rồi! Đợi khi khác chúng ta có thời gian rảnh, anh mời các em đi ăn một bữa.
Dù sao em và các bạn cũng mời anh nhiều lần rồi."
"Có gì đâu ạ, hậu bối không phải nên mời hậu bối sao ạ? Huống chi anh còn là crush đời đầu của Nguyệt Hi, tụi em đương nhiên phải mời anh rồi!"
"Haha, em nói vậy làm anh ngại quá.
Nhưng mà anh cũng nói thật đấy, anh rất muốn mời các em một bữa, nên là em nói với các bạn, khi nào rảnh báo anh.
Anh sẽ thu xếp cho chúng ta một chuyến đi chơi luôn, nhé?"
Hai mắt Cố Tiểu Hồng sáng rực lên: "Được vậy thì tốt quá ạ!"
Hứa Nhiên khẽ mỉm cười, ánh mắt chuyển sang người cô gái mặc váy màu xanh, nói: "Em là người bạn tiểu Hồng vừa nói tới đúng không? Chào em, anh là Hứa Nhiên, là bạn của Nguyệt Hi và tiểu Hồng, lần đầu gặp mặt, rất vui được gặp em!"
"Ấy, Nhiên ca, sao anh lại tranh phần giới thiệu của em chứ?" Phùng Nguyệt Hi từ phía sau la lên oai oái, sau đó hùng hổ nói: "Để em giới thiệu cho! Nhiên ca, đây là Tô Lam, bạn thân của em, mới từ Mỹ trở về.
Lam, đây là Nhiên ca - Hứa Nhiên, người mình đã từng nói qua với cậu!"
Hứa Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu cười.
Xem ra sự nhiệt tình của cô nàng này đúng là có mục đích không trong sáng mà!
Cô gái mặc váy xanh từ từ đứng dậy, khi ngẩng đầu lên, một khuôn mặt xinh đẹp như đóa mai hoa kiều diễm ngay tức khắc hiện ra trước mắt anh, cô cười: "Nhiên ca, chào anh, em là Tô Lam, rất vui được gặp anh."
Hứa Nhiên híp mắt lại, khuôn mặt này, giọng nói này..
Anh mở to mắt: "Không lẽ em là Tô Tiểu Lam?"
Tô Lam nhìn anh, khoé môi nở nụ cười dịu dàng: "Nhiên ca còn nhớ em, thật là may mắn quá!"
"Hai, hai người quen nhau?" Phùng Nguyệt Hi bất ngờ lại là người la lên đầu tiên: "Hai người làm sao lại quen nhau? Không thể nào!"
"Sao lại không thể hả cô nương? Anh và Tô Lam còn quen biết từ thời cấp ba lận kia kìa!"
"Không phải chứ? Vậy chẳng phải tan tành hết rồi sao.." Vẻ mặt Phùng Nguyệt Hi như chẳng thiết sống nữa.
Hứa Nhiên không nhịn được lại trêu cô nàng, anh ra vẻ khó hiểu hỏi: "Sao? Tan tành cái gì? Lại một phi vụ nữa không thành hả?"
"Em chỉ muốn giới thiệu hai người làm bạn thôi mà.." Phùng Nguyệt xua tay, chột dạ nói: "Không phải mai mối đâu.."
"Anh tin em..
Tin em cái quỷ á!"
Phùng Nguyệt Hi cười ngượng: "Nhiên ca, ít nhiều gì anh cũng phải để lại mặt mũi cho em chứ.."
Hứa Nhiên nhìn cô nàng, bật cười: "Được rồi, anh không nói nữa là được chứ gì?" Rồi quay sang Tô Lam, nói: "Anh không ngờ chúng ta lại có duyên phận như vậy, sẽ gặp lại nhau ở đây."
Anh khẽ cười: "Thời gian đúng là trôi nhanh thật.
Tô Lam, em so với trước đây đã khác đi nhiều rồi.
Khi đó mỗi người chúng ta một phương, anh đã nghĩ sẽ sớm gặp lại em thôi, vì dù gì em nói cũng chỉ xuất ngoại hai, ba năm.
Nhưng mà không ngờ cái sớm này lại kéo dài mất sáu năm, đến tận bây giờ chúng ta mới có thể gặp lại."
Tô Lam cũng cười, ánh mắt hoài niệm: "Đúng vậy.
Em cũng không ngờ mình có thể đi một phát đi liền sáu năm.
Rõ ràng còn mới hôm qua em vừa mới đặt chân đến Mỹ, hôm nay đã ở đây rồi.
Thời gian đúng là không chờ đợi một ai!"
Hứa Nhiên: "Nhưng mà gặp lại em lần này, anh thật sự đã rất ngạc nhiên đấy.
So với hồi mười sáu, mười bảy tuổi, em lại càng ngày càng xinh đẹp hơn, khiến anh suýt chút thì cũng không nhận ra!"
Tô Lam bị chọc cho bật cười, hai mắt cô nàng cong cong, khi cười lên trông cực kỳ ngọt ngào: "Em thì không biết sao, nhưng ngược lại anh thì vẫn giống y chang như sáu, bảy năm trước đó Nhiên ca! Thời gian cũng đấu không lại anh! Em thấy nếu có gì thay đổi, thì chính là khí chất của anh đã trở nên trưởng thành, chững chạc hơn, rất có phong độ.
Còn lại..
em thật sự tìm không ra điểm nào để chê!"
"Này này, hai người là đang chó khen mèo dài đuôi đấy à?" Phùng Nguyệt Hi càu nhàu: "Vào chủ đề chính đi chứ.
Bỏ qua mấy câu khách sáo dùm em đi, nhé?"
Hứa Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu cười.
Ngay cả Tô Lam vốn hiểu tính cô bạn mình thở dài ngao ngán.
Hứa Nhiên: "Đúng rồi, thế lần này về em dự định sẽ ở lại đây bao lâu?"
Tô Lam hơi khựng lại, sau đó cô nhẹ nhàng cầm tách cafe lên nhấp một ngụm, lúc sau mới từ tốn nói: "Ở Mỹ nhiều năm như vậy, em vẫn cảm thấy nước mình là tốt nhất.
Vậy nên lần này em quyết định sẽ ở lại luôn, không đi nữa!"
"Thế sao? Vậy thì tốt quá rồi!" Hứa Nhiên càng vui mừng: "Sau này chúng ta càng có nhiều cơ hội gặp nhau hơn rồi!"
Phùng Nguyệt Hi nhìn hai người kẻ xướng người họa, nói chuyện đến ăn ý, tặc lưỡi nói: "Nào nào, tâm tình đủ rồi.
Bây giờ hai người có thể nói cho em biết chuyện gì đang diễn ra được không? Tại sao hai người lại quen nhau thế? Còn gì mà tận mấy năm trước? Lam, mấy lần chúng ta gọi điện sao bà không nói bà có quen anh ấy?"
Tô Lam: "Tôi cũng đâu có biết người bà nói là Nhiên ca!"
Phùng Nguyệt Hi: "Tôi có gửi ảnh cho bà mà."
Tô Lam: "Thôi lạy bà, bà gửi một cái góc nghiêng với bóng lưng, mấy năm trôi qua rồi, bố tôi cũng không nhớ ra được!"
Phùng Nguyệt Hi: "..."
"Vậy..
vậy hai người ít nhất cũng phải kể cho tôi nghe tại sao hai người lại quen nhau đi chứ? Tò mò chết tôi rồi.."
"Em nữa, em cũng muốn biết!" Cố Tiểu Hồng ngồi bên cạnh hóng chuyện.
"Em kể nhé?" Tô Lam nhìn về phía anh hỏi ý, sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, cô khẽ hắng giọng, bắt đầu nghiêm túc nói: "Thật ra cũng không có gì, mình.."
Tô Lam là mối tình đầu của Cung Thời An.
Cũng chính là mối tình mà hắn quen lâu nhất.
Năm đó Hứa Nhiên mười tám tuổi, là học sinh cuối cấp, còn Cung Thời An thì mới vào lớp mười.
Tình cảm của hai người vào thời gian đó là tốt nhất.
Không có cãi vã, không có tranh chấp, Cung Thời An cũng chưa ăn chơi như bây giờ, Hứa Nhiên cũng chưa phát hiện ra tâm tư của chính mình, vậy nên có thể nói là giữa hai người hầu như không câu nệ bất cứ điều gì cả.
Tình cảm nguyên vẹn, chân thành và ban sơ nhất, có thể ăn chung, ngủ chung, lâu lâu kỳ cọ lúc tắm rửa cho nhau cũng chỉ cho là chuyện huynh đệ.
Trong lòng không có phiền muộn, cũng không phải lo lắng nhiều thứ đến như vậy.
Trường cao trung năm đó của bọn họ rất lớn, mỗi khối có một tòa nhà học tập riêng biệt.
Trường học còn có quy định học sinh các khối nếu không được sự cho phép của giáo viên thì không được tự tiện đi đến dãy nhà của khối khác, nhất là lớp mười hai đang chuẩn bị đến mùa cao khảo.
Quy định đặt ra là thế, nhưng Cung Thời An lại không đi theo lẽ thường.
Lúc nào cũng nhân lúc thầy cô lơ là trèo tường lẻn sang khối mười hai tìm Hứa Nhiên.
Hắn không có việc gấp gì cả, chỉ đơn giản là buồn chán nên mới muốn tìm anh nói chuyện.
Hoặc đôi khi chỉ là đến chỗ anh ngủ một giấc buổi trưa, chiều tới sẽ rời đi.
Hứa Nhiên cũng nhiều lần thắc mắc, Cung Thời An không giống anh, hắn nhiều bạn như vậy, tùy tiện đi trên hành lang cũng có thể gặp được một người quen, sao có thể buồn chán đến nỗi đến tìm anh?
Thắc mắc này, Cung Thời An chưa từng giải đáp cho anh.
Mà hắn sẽ lấy một đống lý do trên trời dưới đất không ai nghĩ tới được ra nói, làm cho anh câm nín.
Về sau anh cũng dần quên đi chuyện này, không hỏi đến nữa.
Mọi chuyện cứ tự nhiên tiếp diễn như vậy, ngày qua ngày, tháng qua tháng, đến nỗi nếu có một ngày Cung Thời An không đến tìm Hứa Nhiên, anh sẽ vô thức nghĩ rằng hắn gặp chuyện gì đó mà lo lắng.
Những ngày tháng đó, nếu dùng từ ngữ để hình dung, Hứa Nhiên cảm thấy đó là những ngày tháng yên bình nhất trong cuộc đời anh, cũng là những ngày tháng anh ước muốn được quay trở lại nhất.
Những ngày tháng bình yên của riêng hai người các anh, êm ấm hạnh phúc.
Mà từ đó cho đến mãi về sau, anh cũng không thể tìm lại ở bất cứ nơi đâu được nữa.
Cuộc sống yên bình trôi qua.
Cho tới một lần, Cung Thời An vào lúc đang trèo tường thì bị giám thị bắt được.
Hắn phải viết một bản kiểm điểm hơn ba ngàn chữ và đọc trong buổi sinh hoạt vào thứ hai trước toàn trường.
Sau vụ việc này, nhà trường lại càng thắt chặt hơn trong việc quản lý an ninh, kiểm tra tất cả cửa nẻo, vách tường đều có người đứng canh.
Cung Thời An hoàn toàn không có cơ hội lén đến tìm anh nữa.
Mà mọi người cũng biết rồi đó, học sinh cuối cấp nhiều bài học như thế nào, ngay cả Hứa Nhiên là học sinh giỏi mười hai năm liền đứng nhất toàn trường cũng phải lo lắng trước kì cao khảo.
Vậy nên ngoại trừ thời gian trên trường, phần đa các giờ còn lại anh đều tự mình ôn tập ở nhà.
Cung Thời An có muốn hẹn gặp anh cũng khó.
Ban đầu, hắn còn kiên trì muốn rủ anh đi chơi, dạo phố, hoặc là đến nhà anh chơi.
Nhưng lâu dần, có lẽ là cảm thấy quá nhàm chán, Cung Thời An không còn tìm đến anh nữa.
Hứa Nhiên nhất thời cảm thấy có hơi hụt hẫng.
Nhưng anh cũng không để điều này trong đầu lâu, bởi vì anh thật sự đang phải cắm đầu học, làm gì có hơi đâu quan tâm chuyện bên ngoài?
Cứ thuận theo thế, thời gian hai người các anh gặp mặt ngày càng ít đi, cuối cùng trở về zero.
Lần đầu tiên sau từng ấy năm luôn bên cạnh nhau, anh và Cung Thời An đã tách ra ba tháng.
Không gặp mặt, không nói chuyện, không một tin nhắn chờ, cũng không một cuộc gọi điện.
Hai người các anh, sống trên hai đường thẳng song xong, tự có cuộc sống của riêng mình.
Mọi chuyện yên bình một thời gian.
Giống như là bình yên trước cơn giông.
Khi học kỳ hai bắt đầu, Cung Thời An có bạn gái.
Tin đồn hẹn hò của hắn rất rầm rộ, hầu như là ngay lập tức mọi người đều biết chuyện hoa khôi và hot boy đã nên đôi.
Cô gái lúc đó hắn quen chính là Tô Lam.
Nghe nói là Tô Lam chủ động tỏ tình, Cung Thời An không từ chối, vậy nên hai người mới thuận lý thành chương ở bên nhau.
Lúc biết được tin này, Hứa Nhiên bất ngờ tới nỗi đồ cầm trên tay đều rơi xuống đất.
Lúc cuối xuống lượm lại, tay anh gần như hơi phát run lên.
Cảm xúc đầu tiên trào lên trong anh là một cơn thịnh nộ không thể gọi tên.
Nhưng đồng thời, vào lúc đó, anh cũng bắt đầu lo sợ.
Anh bối rối, hoang mang, gần như là mất đi phương hướng.
Anh nhốt bản thân mình trong một vỏ bọc mang tên "tự ti", ngay cả thẳng thắn đối diện với người khác cũng không dám nữa.
Bởi vì thời điểm đó là khi phát hiện ra bản thân đối với Cung Thời An có tình cảm không bình thường, thậm chí là vượt lên trên mức tình bạn.
Khoảng thời gian nhốt mình trong học tập, tạm thời rời ca Cung Thời An khiến Hứa Nhiên nhận ra.
Anh hình như..
thích Cung Thời An.
Nếu không vì sao chỉ mới mấy tháng không gặp nhau, anh lại nhớ hắn như vậy? Nếu không tại sao trong lúc ngồi suy nghĩ vu vơ, anh lại nhớ tới hắn rồi chợt mỉm cười? Nếu không vì sao khi nghĩ lại rất nhiều khoảnh khắc hai người ở bên nhau trong quá khứ, anh lại không thể khống chế được nhịp đập?
Tâm trạng thiếu niên đầy bất ổn, khiến Hứa Nhiên không thể không chế được bản thân.
Cảm xúc giống như một cơn thủy triều, cuồn cuộn lên trong lòng anh, khiến anh rối bời.
Hơn nữa, lúc đó suy nghĩ của anh còn chưa thấu đáo, vẫn chưa thể chấp nhận được chuyện mình là đồng tính, nên tâm trạng càng trở nên khủng hoảng hơn nữa.
Hứa Nhiên mất mẹ từ sớm, ba không quan tâm, cũng không chăm lo đến anh.
Cái ông cho anh là đủ đầy về mặt vật chất, nhưng cũng chính vì vậy mà thiếu thốn về mặt tinh thần.
Vậy nên không có ai chỉ cho anh thích một người là như thế nào, cũng không có ai nói cho anh thích một người con trai có phải là một loại tình cảm bình thường hay không.
Anh nên làm sao, anh phải làm gì để khắc chế tình cảm ấy?
Anh không biết, bởi không có ai dạy anh.
Mà anh, cũng càng không thể hiểu được chính mình.
Hứa Nhiên rất nhiều lần tự chất vấn bản thân, rốt cuộc tại sao bản thân có thể nảy sinh suy nghĩ như vậy? Phải chăng bởi vì mối quan hệ giữa anh và Cung Thời An đã quá thân thiết, nên mới khiến anh sinh ra nhầm lẫn sao?
Cung Thời An lại có bạn gái, đây chẳng khác nào giáng một cái tát vào mặt anh, kêu anh nên tỉnh ngộ đi!
Hắn đã phát hiện ra anh thích hắn, lần này chính là một lời cảnh báo để anh tự biết thu liễm tình cảm của chính mình trước khi mọi chuyện đi quá xa!
Nhưng nghĩ lại, Hứa Nhiên cảm thấy Cung Thời An chắc chắn không thể biết được.
Con người hắn tâm tư đơn thuần, sao có thể nhìn thấu được suy nghĩ của anh? Hơn nữa, hắn cũng không phải con người thích vòng vo như vậy.
Nếu hắn thật sự có suy nghĩ như thế, chắc chắn hắn sẽ trực tiếp nói thẳng với anh, chứ không phải thông qua người này người kia, chuyện này chuyện nọ để âm thầm đả kích anh.
Cung Thời An khi đó mới có mười sáu tuổi, còn quá trẻ người non dạ, Hứa Nhiên không đồng ý việc để hắn yêu sớm.
Vậy nên anh đã đến tìm Cung phu nhân, nhờ bà phân xử việc này.
Mong là với tư cách người mẹ, bà có thể khuyên bảo Cung Thời An.
Tình yêu tuổi học trò thì đẹp thật đó, nhưng cũng chóng tàn.
Vì sao Cung Thời An cứ phải đâm đầu vào?
Người đã hứa sẽ luôn ở bên cạnh anh, từ lúc nào lại dần cách xa anh như vậy?
Không ngoài dự đoán cùa Hứa Nhiên, Cung phu nhân cũng không ủng hộ việc yêu sớm của Cung Thời An, nhưng bà cũng nói mình không thể trực tiếp ra mặt giải quyết.
Bởi vì điều này chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến mối quan hệ giữa hai người các anh.
Hứa Nhiên nghĩ, cũng cảm thấy có lý.
Nếu như Cung Thời An biết được anh đi mách lẻo chuyện của hắn với mẹ hắn ở sau lưng, hắn nhất định sẽ tức đến mức tuyệt giao với anh!
Cung Thời An trước giờ vẫn ghét nhất là ai quản chuyện của hắn, ngay cả cha mẹ cũng không ngoại lệ.
Sau đó Cung phu nhân đã bí mật nhờ anh, không biết là dùng cách nào, anh cũng phải khiến hai người họ chia tay, không thể để việc này ảnh hưởng đến việc học tập của Cung Thời An được.
Ban đầu, Hứa Nhiên không đồng ý, bởi anh sợ nếu làm vậy lại chẳng khác nào đang ngăn cách chia ương rẽ thúy, liệu có tàn ác quá không?
Nhưng mà sau khi nghe Cung phu nhân nói, anh lại mủi lòng.
Cuối cùng đồng ý giúp bà.
Tuyệt đối không phải là anh muốn Cung Thời An chia tay đâu!
Hứa Nhiên đến tìm Cung Thời An nói nửa ngày trời.
Nội dung đại khái là khuyên hắn tập trung vào học tập, đừng nên yêu sớm.
Dù sao tình đầu cũng là thứ chóng nở chóng tàn.
Cung Thời An luôn im lặng từ đầu đến cuối, đợi cho anh nói xong, hắn liền cười: "A Nhiên bận như vậy mà vẫn có thời gian đến quản chuyện của em, đúng là hiếm có mà!"
Hứa Nhiên có hơi sốt ruột: "Em quen một cô gái thôi mà cả trường đều biết! Anh có thể không quan tâm sao?"
"Em còn tưởng anh không biết hai chữ 'quan tâm' này viết thế nào chứ? Hóa ra là em lầm à.."
"Em nói cái gì?".