Yêu Anh Thành Bệnh


"Ba, ba nói sao? Công ty ma, đấu thầu ảo? Rắc rối quá..

ba có thể nói chậm lại một chút không, con không hiểu nổi! Ba nói đơn giản hơn đi."
"Tiểu tử, đã sớm nói con học kinh doanh thì không nghe, bây giờ tò mò thì lại không hiểu được."
Hứa Nhiên thở dài, than thở nói: "Có phải con không muốn đâu, tại con không có năng khiếu ấy chứ! Ba cũng biết.."
"Được rồi, bớt lý do đi.

Ta nghe con nói mấy cái lý do này cũng nghe chán rồi.

Con không nối nghiệp của ta, ta không có ý kiến, chỉ cần sau này con tự nuôi sống bản thân mình được là tốt rồi!"
Hứa Nhiên bĩu môi, biết ba anh lại bắt đầu muốn thuyết giáo, liền nói: "Ba, ba nhanh nói vụ việc kia đi."
"Hừ, con với cái!" Hứa tiên sinh hừ lạnh một tiếng, lúc này đã bắt đầu nghiêm túc trở lại: "Ta điều tra ra dự án mà con nói hôm trước Trần Vũ đang kêu gọi không phải do Trần thị phụ trách.

Hắn chỉ đứng ra giúp kêu gọi đầu tư mà thôi, theo như ta biết thì không có thực quyền gì trong chuyện này.

Về phần hạng mục kia, ta cũng đã tìm người nghe ngóng qua.

Miếng đất đó nằm ở khu vực Đông Bắc, hình thái và địa hình rất thích hợp phát triển thành khu du lịch sinh thái.

Nhìn qua có vẻ khá đáng đầu tư.

Nhưng trên thực tế, thì lại có thông tin nội bộ rằng nơi đó còn chưa có giấy chứng nhận rõ ràng, chính phủ chưa đưa ra thông báo quy hoạch cụ thể.

Theo tình hình hiện tại, có thể dự đoán là miếng đất kia sẽ nằm trong mục quy hoạch tiềm năng, nhưng cụ thể phải đợi đến khi nào thì không ai biết trước được!"
"Nói vậy..

Dự án này không tốt sao?"
"Không hẳn, nhưng rủi ro rất lớn! Không biết Trần Vũ có tài cán gì mà lôi kéo được Cung thị đổ tiền ra.

Lão già Cung gia kia chắc chắn không phải người ngu dốt mù quáng, ông ấy làm gì đều có mục đích.

Vậy nên ta liền biết trong việc này có điều mờ ám, nên cho người âm thầm đi điều tra.

Cuối cùng phát hiện công ty thầu nhà đất này là một công ty vừa mới thành lập không lâu.

Nếu bên đó làm tốt được dự án này, không bao lâu sau có thể đem niêm yết lên sàn.

Còn là làm ăn với Cung thị, danh tiếng sẽ càng lớn.

Nhưng, chỉ có vấn đề ở một chỗ."
Hứa tiên sinh đang nói thì dừng lại, ra vẻ mờ ám nói: "Ta thuê người điều tra thì phát hiện ra người đứng tên cái công ty mới này rất quen tai.

Con có biết là ai không?"
"Là ai vậy ạ?" Hứa Nhiên có chút tò mò.
Một công ty mới thành lập lại dám đứng ra làm chủ thầu một dự án lớn và đầy tính rủi ro như vậy, quả thật khiến cho người ta phải mở mang tầm mắt.

Dù cho Hứa Nhiên có không hiểu chuyện kinh doanh đi chăng nữa, thì anh cũng biết đây là điều mạo hiểm tới chừng nào.

Vậy mà một người mới lại dám đứng ra..
"Ta cho người đi điều tra, phát hiện..

người đứng tên trên giấy tờ công ty là Cung Thời An! Thằng nhóc đó cả gan dám mở công ty riêng!"
"Gì cơ?" Trái tim Hứa Nhiên vọt lên trên cổ họng, anh không thể tin được lập tức bật dậy khỏi ghế ngồi, hét lên qua điện thoại: "Ba, ba nói là ai?"
"Con trai độc nhất nhà họ Cung - Cung Thời An! Con chưa già mà đã vội lãng tai sao?" Hứa tiên sinh bên kia ở trong tòa văn phòng cao hơn mấy chục tầng khẽ xoa xoa mi tâm, lúc thốt ra cái tên này gần như là rít qua kẽ răng.
Ông cảm thán nói: "Thằng nhóc này tuổi còn nhỏ mà đã thật liều lĩnh, không biết nó lấy tiền đâu ra thành lập công ty..

Dự án này vào tay nó, làm tốt có thể một bước lên trời, thuận lợi đem cái công ty bé con con đó tiến ra thị trường lớn.

Cha nó còn được hưởng tiếng thơm lấy từ nó.

Làm không tốt..

Ài, nó tổn thất ít nhiều, thì chúng ta cũng hư hại tiền của.

Công ty đứng tên họ Cung, Trần Vũ có tiếng trong giới lại là người ra mặt kêu gọi đầu tư.

Hai tên nhóc con này kết hợp với nhau, thủ đoạn đúng là quá xảo quyệt! Muốn chơi trên đầu trên cổ Cung gia..


Tiểu tử, con không phải biết họ Cung kia có dính dáng trong này nên mới kêu ta đầu tư cho nó đấy chứ?"
Hứa tiên sinh trợn tròn mắt, lập tức lên giọng khuyên nhủ: "Con cũng đừng có mù quáng quá, tốt bụng đến nỗi bị lợi dụng xong vẫn còn vui vẻ giúp nó đếm tiền đó!"
"Con..

không biết Thời An có dính dáng đến chuyện này.." Hứa Nhiên há hốc mồm, suy nghĩ nhất thời có chút đình trệ.
Ba anh cho là anh mù quáng vì Cung Thời An.

Nhưng mà..

anh, anh thật sự không biết!
Công ty chủ thầu vậy mà lại là công ty của Cung Thời An!
Hắn làm sao mở được công ty? Mở từ lúc nào, vì sao lại không nói cho anh biết? Anh thật sự..

không biết gì cả! Cung Thời An nói đây là dự án hợp tác của Trần Vũ với Cung tiên sinh, nhưng lại không cho anh biết hắn cũng có một chân trong này!
Cung Thời An mập mờ muốn anh đầu tư rốt cuộc là có ý đồ gì? Chả lẽ tài nguyên của hắn không đủ sao? Hắn muốn..
Hứa Nhiên chợt bừng tỉnh, đột nhiên chú ý tới một vấn đề khác.

Anh run run giọng hỏi ba mình: "Ba, ý ba là nói..

dự án kia là một dự án chết sao?"
Hứa Nhiên không hiểu việc kinh doanh, nhưng anh cũng không ngu ngốc đến mức không biết một dự án được phán "chết" thì sẽ có kết cục như thế nào.

Anh đã từng đọc rất nhiều bài báo nói về các dự án tiềm năng, cuối cùng "chết" dưới rất nhiều dạng đầu tư.

Anh không biết liệu một dự án bị đình chỉ vô thời hạn thì có được gọi là "dự án chết" không..
Từ những lời ba anh nói, trong vô thức anh lại nghĩ rằng, cuộc làm ăn lần này, chỉ có hại không có lợi! Cung Thời An vì sao lại muốn nhà anh tham gia vào một cuộc làm ăn định sẵn sẽ lỗ vốn như vậy?
Hắn chỉ đơn thuần là muốn lôi kéo anh chi tiền để khởi động dự án, muốn tự lực tự cường, muốn có công ty riêng, muốn một bước lên mây, muốn thoát khỏi cái mác công tử Cung gia, hay là còn muốn..
Hứa Nhiên vô thức không muốn nghĩ đến trường hợp kia.
Anh tin rằng Cung Thời An đang kéo anh vào một vụ làm ăn không sinh lời, càng tin rằng hắn tuyệt đối sẽ không gây tổn hại đến anh.

Nhưng anh cũng cần thảo luận lại với ba mình.

Nếu anh có bộ óc kinh doanh thiên tài như Hứa tiên sinh, anh đã sớm nối nghiệp ông.
Đáng tiếc, anh không có.
Hứa tiên sinh ở bên kia đầu dây nghe được giọng nói ngập ngừng của con trai, đoán chừng y cũng không biết rõ nội tình.

Ông ngồi trên chiếc ghế tổng giám đốc của mình, tay gõ theo nhịp trên mặt bàn, trầm giọng trả lời câu hỏi của y: "Không hẳn.

Chỉ có khả năng cao là thời gian khai triển dự án sẽ phải kéo dài thời gian.

Nhưng có thể là một năm, hai năm, hay thậm chí năm năm, mười năm, không ai có thể đoán chắc được! Biết như thế rồi, con vẫn muốn ta đầu tư vào dự án này sao?"
"Con.."
"Hứa Nhiên." Hứa tiên sinh cắt ngang lời u, mệt mỏi xoa chân mày nói: "Con lớn rồi, tự biết phân biệt phải trái đúng sai, cái gì nên làm, cái gì không nên làm, người nào nên tin hay không nên tin! Dự án này chẳng qua là vài chục, trăm triệu, nếu con muốn, ta vẫn sẵn lòng bỏ ra.

Ta không mong sẽ có lời lãi, nhưng cũng không giàu đến mức muốn ném một đống tiền qua cửa sổ như vậy.

Hứa Nhiên, cả gia tài này đều là của con, chỉ cần con nói một tiếng, cái gì ta cũng không tiếc.

Nhưng mà con ăn tiêu hết, vậy thì sau này chỉ có thể ra đường làm ăn mày! Hãy suy nghĩ cho thật kỹ, lợi và hại, tốt và xấu, quyết định là nằm ở con.

Ta sẽ không can thiệp! Cung Thời An thật tâm đối tốt, hay là thật ra chỉ đang muốn lợi dụng con, ta nghĩ con là người rõ ràng nhất!"
Đúng như những gì Hứa Nhiên đã nghĩ, ba anh sẽ không bao giờ từ chối yêu cầu của anh, dù cho nó có vô lý đến mức nào.

Bất kể là xuất phát từ tình thương hay sự áy náy, không thể phủ nhận ông vẫn là một người cha tốt.
Dự án đầu tư mấy chục triệu..

nói ném là ném.

Còn giao quyền quyết định cho đứa con trai mới hai mấy tuổi đầy không hiểu chuyện đời là anh.

Nên nói ba anh là tin tưởng anh quá đáng, hay là căn bản không thèm để tâm đến số tiền này đây?
Về phần Cung Thời An, hắn không nói cho anh biết chuyện này, là vì muốn cho anh một bất ngờ, hay là thật ra đang muốn lợi dụng anh?
Thà chết Hứa Nhiên cũng không muốn tin vào trường hợp thứ hai.

Anh đã quen biết Cung Thời An hơn mười năm, sự thân thiết giữa hai người đã không thể dùng từ ngữ để miêu tả.

Vượt xa tình bạn, và còn hơn cả tri kỉ.


Anh không tin Cung Thời An sẽ vì chút lợi ích trước mặt mà lựa chọn lừa dối hay tổn thương anh.

Đó là người con trai mà anh yêu, anh lựa chọn hắn, bởi vì anh biết rõ hắn là con người như thế nào.

Đột nhiên có một ngày có người nói cho anh biết hắn vốn không phải là người như anh nghĩ, anh chắc chắn không đời nào tin tưởng.
Ba anh cho rằng Cung Thời An đang muốn lợi dụng anh, anh có thể hiểu được.

Đó cũng là do thời gian tiếp xúc với Cung Thời An của ông không nhiều, nên mới không thể hiểu rõ hết con người hắn.

Anh chỉ có thể kiên định với lựa chọn của mình, dùng kết quả sau này nói cho ba anh biết, anh không tin tưởng sai người.

Cung Thời An nhất định sẽ không hại anh.
Nhưng vấn đề bây giờ là làm cách nào để chứng minh đây?
Hứa Nhiên mệt mỏi xoa đầu.
Sáng sớm hôm nay anh đã gọi cho Hứa tiên sinh, nhờ ông điều tra xem dự án mà Cung Thời An từng nhắc đến với anh rốt cuộc là như thế nào.

Sau đó bây giờ liền nhận lại một tin như vậy.
Mọi lần, Hứa tiên sinh đều để anh tự do ra quyết định.

Nhưng lần này ông ấy lại phải đích thân gọi điện xác nhận lại với anh, xem ra chuyện này thực không hề nhỏ như những gì Cung Thời An nói với anh là chỉ cần dùng tiền là có thể giải quyết.
Anh rốt cuộc nên làm gì đây? Vụ việc này có vẻ không đơn giản..

anh không thể vì lòng riêng của mình mà khiến ba anh chịu tổn thất được.

Nhưng mà..

hầy! Hiện tại không có cách nào tốt hơn phương án này nữa hết.
Hứa Nhiên thở dài thườn thượt, tâm trạng bỗng chốc tụt xuống tận đáy.

Hôm nay anh vốn định về nhà sớm để chuẩn bị một bữa cơm cho Cung Thời An, nhưng hiện tại lại không muốn làm gì nữa rồi!
* * *
Lúc Cung Thời An trở về, nhìn thấy một người ngồi lừng lững trên ghế sofa trong tư thế ngước đầu nhìn trần nhà cũng bị dọa cho giật mình.
Sau khi hoàn hồn, hắn chớp mắt nhìn lại, lúc phát hiện là Hứa Nhiên, tâm tình mới dần thả lỏng xuống.

Cung Thời An phì cười, hai mắt cong lên, nói: "A Nhiên, anh đang làm gì vậy? Tập dưỡng sinh sao?"
Hứa Nhiên không ngờ Cung Thời An sẽ về sớm như vậy.

Anh giật mìng hồi thần nhìn lại, đưa tay vuốt vuốt mặt cho tỉnh táo lại, nói: "Tập dưỡng sinh gì chứ..

em từng thấy người nào tập dưỡng sinh như anh sao? Anh đang suy nghĩ chút chuyện thôi..

Mà em về sớm vậy? Đã ăn gì chưa?"
Cung Thời An thay dép xong liền lao vào trong nhà, dáng vẻ mệt mỏi: "Chưa nha.

Em học xong là về nhà liền luôn rồi, không có ghé ngang ghé dọc đâu hết!"
Hứa Nhiên có vẻ không tin: "Ngoan như vậy sao?"
Cung Thời An lập tức xoè hai bàn tay, cười nói: "Người ta vốn ngoan đó giờ nmaf!"
"Được rồi, vậy ngồi nghỉ chút đi, để anh đi làm cơm." Hứa Nhiên vừa nói liền định đứng dậy.
Hai mắt Cung Thời An đang cảm đạm bỗng loé lên tia sáng.

Hắn híp mắt nhìn Hứa Nhiên, rồi nhanh chân lao đến.
Cung Thời An nắm lấy cánh tay anh, dựa cả nửa người vào cánh tay anh, làm nũng nói: "A mệt quá, anh cho em dựa xíu đã.

Mệt chết người rồi!"
"Mệt thì nghỉ ngơi đi, ôm anh làm gì?" Hứa Nhiên có hơi mất tự nhiên thu tay về, lại bị Cung Thời An ôm chặt cứng lấy.
"Không chịu đâu.

Anh là cây sạc pin của em mà! Ôm anh một xíu em sẽ khoẻ liền!"
Nhìn Cung Thời An như con sâu đo bám chặt trên người mình, Hứa Nhiên bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Anh như thường lệ xoa đầu hắn, hỏi: "Làm sao? Hôm nay có chuyện gì khiến em không vui hả?"
Một câu hỏi này hỏi liền chọc trúng chỗ ngứa của Cung Thời An.


Hắn như chỉ chờ có thể, bày ra vẻ mặt uất ức nói: "A Nhiên, anh không biết đâu.'Đường lão đầu' ép người quá đáng cực, chỉ bởi vì bài power point của tụi em thiếu một hình ảnh minh họa xác suất mà bị trực tiếp đánh rớt! Anh thấy có thảm không? Bây giờ hay rồi, tụi em phải tiếp tục học ba tháng nữa mới có thể thi tiếp được! Em hoài nghi lão ấy đang cố tình làm khó em! Tức chết em rồi A Nhiên ơi!"
Hứa Nhiên nghe hắn kêu gào thảm khốc như vậy, bỗng chốc cũng cảm thấy thực đau lòng: "Được rồi, được rồi, đừng buồn nữa.

Rớt thì chúng ta thi lại thôi, không sao hết."
"Em vẫn tức lắm ý!"
"Ngoan." Hứa Nhiên dịu dàng nói, trong mắt ánh bỗng loé lên một tia nghi hoặc: "Nhưng mà sao em lại nghĩ Đường lão sư cố tình làm khó em? Cả một lớp học đông như vậy, ông ấy làm sao nhớ được hết mọi người mà cố tình làm khó em?"
Nghe thấy câu hỏi ngoài dự đoán của mình, Cung Thời An nhất thời có chút chột dạ.
Hắn từ từ lủi khỏi cánh tay Hứa Nhiên, quay đầu nhìn nhà bếp, ấp úng nói: "Có..

có lẽ là thấy em đẹp trai, lại nhiều tóc nên mới ghét em! Nhất định là như vậy!"
Đường lão sư mà Cung Thời An vừa nói là người dạy môn đại cương Chủ nghĩa Xã hội Khoa học, mới hơn bốn mươi mà đầu đã hói mất một nửa.

Vậy nên mấy đám học sinh lứa sau vẫn hay trêu nhau gọi ông là Đường lão đầu.
Mặc dù lý do này nghe có vẻ rất chính đáng, nhưng nhìn từ thái độ của Cung Thời An, hắn nhất định còn đang che giấu điều gì đó.

Hứa Nhiên đã quá quen thuộc, không cần đoán cũng biết được trong chuyện này nhất định còn có ẩn tình.

Anh híp mắt, làm bộ như thật tức giận, rồi cố ý cao giọng nói: "Lý nào lại như vậy? Cả một khoa nhiều người như vậy, ai cũng nhiều tóc hơn ông ấy, chẳng lẽ đều bị đánh rớt hết sao? Không được, ngày mai anh phải đi tìm ông ấy nói cho ra lẽ..

Không, bây giờ luôn, bây giờ anh liền lập tức gọi điện cho chú Cung, kêu chú ấy rút lại tiền đầu tư cho trường, đòi cho em một phần công đạo.."
"Đừng đừng đừng!" Cung Thời An nào có ngờ mọi chuyện sẽ rối tung lên như vậy, vội vàng kéo lấy cánh tay anh, hoảng hốt nói: "Em..

em không, không có sao hết! Anh đừng làm to chuyện! Một môn phụ mà thôi, em thi lại là được, thi lại là được! A Nhiên đừng tức giận, cẩn thận tổn hại sức khoẻ! Hơn nữa ba em cũng bận rộn như vậy, sao em có thể khiến ông ấy phiền lòng thêm nữa! Em..

em cứ nhịn thôi vậy!"
"Không được, cục tức này anh làm sao nuốt trôi! Chú Cung không được đúng không? Để anh đi tìm ba anh, đòi lại công bằng cho em.."
"Đừng đừng, xin anh đó! Em không sao thật mà!" Kỳ thực..

Đường lão đầu nhất định có cái lý của lão, em..

bài thuyết trình của em hẳn là làm chưa tốt cho nên mới bị loại.

Sau này làm lại cái khác hoàn hảo hơn là được thôi mà! "
Hứa Nhiên trong tư thế nửa đứng dậy dùng ánh mắt như đã" nhìn thấu hồng trần "mà quan sát khuôn mặt Cung Thời An.

Nhìn thấy hắn lẳng lặng nuốt nước bọt rồi né tránh ánh mắt anh, anh thở dài một tiếng.

Trở lại ngồi trên ghế, nghiêm túc nói:" Thời An, em nói dối dở như vậy, tốt nhất đừng có che giấu làm gì! Khai thật đi, em làm gì chọc giận Đường lão sư rồi? Thành thành thật thật mà nhận lỗi, như vậy anh mới có cách giúp em được.

"
" Em..

em..

"Cung Thời An phi thường bối rối, ấp úng nửa ngày cũng không nặn ra được từ tiếp theo.
" Nói đi! "
"...!"
" Không muốn nói? "Hứa Nhiên bỗng nhiên cao giọng:" Được! Anh..

"
" Em nói, em nói! "Cung Thời An cắn răng, nắm chặt tay, lí nhí nói:" Đường lão đầu tức giận là bởi vì em đang quen con gái của ông ấy! "
" Cái gì? "
Cung Thời An cắn cắn môi, trong mắt cảm xúc đan xen.

Hắn vẫn giữ tư thế nắm lấy cánh tay Hứa Nhiên, ngập ngừng nói:" Em đã nói với anh rồi, em mới quen được một chị ở học viện hàng không, hơn em một tuổi.

Người đó chính là con gái của Đường lão đầu..

"
" Thật ra em cũng có biết đâu! "Cung Thời An sợ bị Hứa Nhiên mắng, lại bất ngờ bật dậy, nói đến chí khí hùng hồn:" Bọn em mới quen được hai hôm thì hôm nay bị phát hiện! Anh không biết lúc ông ấy đánh rớt em xong còn lườm em nữa chứ, eo ôi, đáng sợ chết! "
"...!"
Hứa Nhiên nhìn chằm chằm Cung Thời An, khẽ trầm ngâm.
Có lẽ là ánh nhìn của anh quá sắc bén, hoặc là do anh nhìn một lúc thật lâu, Cung Thời An từ tư thế ngẩng cao đầu dần dần chột dạ mà rụt cổ lại, cuối cùng thu mình thành một cục ngồi trên góc sofa.
Hứa Nhiên hít một hơi thật sâu, cố giữ cho mình bình tĩnh, nói:" Làm sao lại để bị phát hiện? "
" Em..

em đến nhà cô ấy chơi.

Lúc chúng em đang xem phim thì ông ấy về..

Sau đó giận dữ cầm chổi đuổi đánh em đi.

Đến sáng hôm nay thì đánh em rớt luôn? "
Hứa Nhiên nhướn mày, cố gắng hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói:" Chỉ coi phim thôi sao? "
Anh mới không tin Cung Thời An sẽ trong sáng như vậy! Hắn nếu không làm chuyện gì quá đáng, sao có thể bị phụ huynh con gái nhà người ta tức giận đến mức cầm chổi đuổi ra khỏi nhà?
" Chỉ..

chỉ xem phim thôi! "

Hứa Nhiên híp mắt, giọng nói hơi lạnh đi:" Xem ra em vẫn không thành thật.

"
Cung Thời An nghe vậy thì giật cả mình, vội vội vàng vàng bật ngửa dậy:" Em nói thật đó! Chúng em chỉ xem phim thôi, không làm gì quá đáng thật mà! A Nhiên, chẳng lẽ anh lại không tin em sao? "
Anh còn có thể tin em sao?
Hứa Nhiên xoa xoa mi tâm, cảm thấy mệt mỏi vô cùng.

Không chỉ thân mệt mà tim cũng mệt.

Anh ngẩng đầu nhìn Cung Thời An, lời đến bên miệng lại không thể thốt ra nổi.

Anh hết nhìn rồi lại nhìn, rốt cuộc từ tức giận ban đầu biến thành lẳng lặng buồn bã, rồi lại trở nên âm u đáng sợ.
" A Nhiên..

anh đừng có nhìn em như vậy nữa..

"Cung Thời An bất chợt nói.
Hứa Nhiên:" Nhìn thế nào? "
Giọng Cung Thời An run run:" Anh..

làm em có chút sợ..

"
" À thế hả? "
"...!"
Anh còn à thế hả? Anh không tự nhìn lại chính mình xem, lúc này không biết có bao nhiêu đáng sợ đâu!
Quả thật trạng thái của Hứa Nhiên lúc này không tốt lắm.
Từ trước đến nay, Hứa Nhiên chưa bao giờ biểu lộ sự mất bĩnh tĩnh của bản thân trước mặt người khác.

Anh là kiểu người khá ôn hòa, lúc bình thường sẽ luôn treo trên môi nụ cười dịu dàng, tạo cảm giác không bao giờ biết tức giận.

Ánh mắt ba phần sủng nịnh, bảy phần cưng chiều, nhìn đồ vật cũng có thể phóng ra tĩnh điện.

Nhưng mà lúc này, quanh thân anh giống như bao phủ một làn sương mù, gió lạnh dày đặc.

Ngay cả nụ cười ngày thường đẹp như thiên tiên cũng trông cực kỳ đáng sợ.

Anh giống như chỉ đang cố kéo khoé miệng mình lên, càng kéo càng cao, càng kéo càng âm u, đáng sợ..
Cung Thời An vô thức rùng mình một cái, nhưng không giấu được tia hứng thú trong đáy mắt.

Ngoài mặt hắn vẫn dùng tay tự ôm lấy chính mình, vờ như sợ hãi run rẩy nói:" Anh đừng làm em sợ mà, A Nhiên..

"
" Anh làm em sợ hả? "Hứa Nhiên bật cười thành tiếng, khuôn mặt chuyển thành mười phần lạnh lùng:" Học hành đàng hoàng không lo, suốt ngày ăn chơi lêu lỏng, đi bar uống rượu, hình như còn học cả hút thuốc nữa, đúng không? Ngớ ngẩn đụng phải người không nên đụng, không phải do em tự làm tự chịu sao? Anh trước kia đã nói qua với em chưa? Giao du kết bạn với ai thì cũng phải tìm hiểu người đó thật kỹ càng, tốt hay xấu, thân phận ra sao! Có nói qua chưa? "
" Nói..

nói qua rồi.

"
" Tất nhiên là đã nói, còn nói rất nhiều lần! Nhưng em có nghe không, hay là mọi lời anh nói em đều đem để ngoài tai? Bây giờ gặp quả báo thì quay về đây tìm anh khóc lóc, em nghĩ xem anh nên vui, hay nên tức giận đây Thời An? "
" Nên..

nên tức giận..

"Cung Thời An lắp bắp đáp lời, nhưng vẫn không quên biện hộ cho bản thân vài câu:" Nhưng mà em hứa với anh, lần sau em nhất định sẽ tìm hiểu thật kỹ càng rồi mới đồng ý quen! Em sẽ nghe lời anh thật tốt.

Vậy nên anh đừng tức giận nữa, nha..

"
Hứa Nhiên vẫn còn chưa hết bực tức:" Lần trước em cũng nói câu này rồi, không phải sao? Kết quả thì sao? Em có thay đổi gì chưa? "
Cung Thời An hơi dừng lại, đại khái là không nhớ ra trước kia mình cũng từng dùng lý do này.

Nghĩ ngợi một hồi, hắn nhanh chóng nghĩ ra lý do, nói tiếp:" Lần này là thật! Tuyệt đối là thật! A Nhiên, chẳng lẽ anh lại không tin em? "
Ánh mắt Cung Thời An sáng như gương bắn thẳng tới, nhất thời khiến cho Hứa Nhiên bị nghẹn họng.

Anh không thể nói là anh không tin Cung Thời An chứ?
Nhưng cơn giận cũng không thể khiến anh lập tức hạ mình xuống trước, vì thế anh nói:" Trượt môn là do em đáng đời! "
" Đúng đúng, do em đáng đời! Có trời có đất hôm nay làm chứng, sau này em tuyệt đối sẽ không như thế nữa! Nếu có lần sau, nhất định ra ngoài đường sẽ..

ưm..

ư! "
Hứa Nhiên biết Cung Thời An chuẩn bị nói ra những lời không hay, lập tức lao đến chặn miệng hắn lại, nhíu mày nói:" Đừng nói vớ vẩn! "
Cung Thời An khúc khích cười, hai mắt hắn cong cong, càng nhìn càng rực sáng.

Hắn kéo tay anh khỏi miệng mình, nhoẻn miệng nở một nụ cười vô hại:" A Nhiên, anh hết giận em rồi!"
Là một lời khẳng định rất chắc chắn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận