Yêu Anh Thật Không Dễ Dàng

Tất cả mọi người có mặt tại nhà hàng đều run sợ trước khí thế bức người của Mạc Thiên Kỳ, không ai dám ho he ra một lời bàn tán. Tư Đồ Hoằng đang đắm chìm trong mớ cảm xúc hỗn loạn bỗng bừng tỉnh nhíu mày khi nghe thấy một giọng nói mang nồng nặc mùi thuốc súng, anh khẽ buông người cô ra, rời tầm mắt đến chỗ nam nhân phát ra giọng nói.

Mày càng lúc càng nhíu chặt lại khi nhìn thấy nam nhân anh tuấn phía trước, một cảm giác bất an xẹt qua trong lòng, nhưng rất nhanh đã biến mất. Chưa kịp lên tiếng đã thấy Âu Nam Diệp khi nãy còn thất thần trước hành động của anh, bỗng nhiên chạy về phía nam nhân đang tiến lại phía họ kia, nhào vào lòng hắn ta.

Tư Đồ Hoằng toàn thân trở nên cứng đờ trước hành động của Âu Nam Diệp, trái tim anh co thắt lại đau đớn, đôi mắt mở to hết cỡ nhìn cô, dường như không thể tin nổi những hành động kia là thật.

“Tiểu Diệp, em ổn chứ?”

Mạc Thiên Kỳ khẽ ôm cô, vuốt ve tấm lưng có phần run rẩy của Âu Nam Diệp khẽ hỏi, anh không nghĩ mình mới chỉ vắng mặt một chút thôi cô đã gặp chuyện. Biết vậy anh đã đưa cô đi cùng rồi, nghĩ đến cảnh cô bị nam nhân khác ôm vào lòng sự giận dữ trong anh lại bùng nổ, nâng tầm mắt hừng hực sát khí liếc về phía kẻ đầu sỏ Tư Đồ Hoằng.

Không kiêng dè mà lạnh lẽo nhìn tình địch trước mặt, anh rất rõ về người nam nhân đối diện kia, hắn ta chính là thanh mai trúc mã của cô, người mà đã khiến cô phải rung động. Càng nghĩ đến trước kia họ thân mật, lòng Mạc Thiên Kỳ càng khó chịu, anh biết anh không có quyền can thiệp vào mối quan hệ của họ trước kia nhưng hiện tại cô đã là của anh rồi, bất kỳ kẻ nào dám có ý định với cô anh sẽ không buông tha.

“Kỳ, em muốn rời khỏi chỗ này…”

Cô vùi đầu vào ngực anh, nhẹ giọng lên tiếng, hiện tại cô rất mệt mỏi không muốn đối mặt với bất cứ điều gì cả, ngay cả Tư Đồ Hoằng cũng không. Cô chỉ muốn rời khỏi chỗ này, tìm một nơi yên bình để nghỉ ngơi, cô cảm thấy rất mệt, thật sự ngay lúc này đây trái tim cô rất hoảng loạn.

Cô sợ Mạc Thiên Kỳ hiểu lầm gì đó, nhưng lại không thể mở miệng giải thích bởi vì trước kia cô yêu Tư Đồ Hoằng là thật, chỉ là hiện tại đã không như vậy nữa rồi. Giữa hai người họ không chỉ có khoảng cách giữa gia tộc, hiện tại Tư Đồ Hoằng cũng đã có vị hôn thê, cô cũng đã có bạn trai, vậy nên họ không thể quay trở lại như trước.

Không thể xem như không có chuyện gì xảy ra mà yên ổn sống tiếp, bởi sau bao nhiêu chuyện xảy ra, tất cả đã không còn như lúc ban đầu nữa, anh và cô đều đã thay đổi rồi.

“Ừ.” Mạc Thiên Kỳ khẽ đáp.

Buông người cô ra, tay anh tự nhiên đan vào tay cô, cảm nhận được hơi ấm truyền đến anh mới cảm thấy an tâm, nắm tay cô bước về phía cửa ra vào nhà hàng. Theo sau anh là một vài vệ sĩ, thấy Âu Nam Diệp bị nam nhân lạ mặt dẫn đi, Tư Đồ Hoằng không chịu nổi tiến đến nắm lấy cổ tay còn lại của cô, dùng ánh mắt đau đớn nhìn cô.

“Diệp Diệp, đừng đi…”

Bước chân Âu Nam Diệp khựng lại, đáy mắt xẹt qua tia chua xót, nhìn Tư Đồ Hoằng không thốt nên lời, cô thật sự không muốn đối mặt với anh lúc này.

“Tư Đồ tiên sinh, phiền anh buông tay…” Âu Nam Diệp hít một hơi thật sâu, lạnh nhạt lên tiếng.

Thái độ xa cách của cô khiến Tư Đồ Hoằng chết lặng tại chỗ, không thể chịu nổi cú sốc rằng cô lại đối xử lạnh nhạt với anh như vậy, rõ ràng trước kia không hề như vậy. Dù sau hơn 1 năm không gặp, nhưng anh không tin cô có thể thay đổi một cách nhanh chóng như vậy, chắc chắn là cô có nỗi khổ riêng.

“Diệp Diệp, em nói gì vậy? Anh thật sự rất lo lắng khi không tìm thấy em, xin em đừng như vậy có được không? Theo anh về nhà đi.”

Tư Đồ Hoằng gấp gáp nói, ánh mắt chứa đựng rất nhiều nỗi niềm, anh không thể giải thích rõ ràng tất cả mọi chuyện với cô ngay bây giờ, nhưng tuyệt đối anh sẽ không để cô phải chịu thêm ủy khuất nào nữa.

“Về nhà sao? Em làm gì còn nhà để về nữa chứ…” Âu Nam Diệp nở một nụ cười chua chát nói.

“Tư Đồ Hoằng, anh đã có vị hôn thê rồi, em cũng đã có bạn trai, hy vọng sau này chúng ta có thể giữ khoảng cách. Chuyện trước kia quên đi, coi như là em chưa nói gì cả, em mệt rồi, hẹn gặp lại.”

Âu Nam Diệp nhắm mắt lại, dứt khoát chặt đứt ý niệm còn sót lại trong đầu Tư Đồ Hoằng, cô không muốn nhắc đến quá khứ nữa, nhắc lại chỉ khiến cô cảm thấy mệt mỏi mà thôi.

“Diệp Diệp…”

Tư Đồ Hoằng gọi tên cô trong vô thức, bàn tay anh vẫn nắm chặt cổ tay cô, lực đạo có chút mạnh nên mày cô khẽ nhíu lại vì đau đớn. Nhận thấy hành động quá mức của Tư Đồ Hoằng, Mạc Thiên Kỳ khó chịu nhìn chằm chằm vào cánh tay kia, một lần nữa lạnh lùng nói.

“Từ Đồ tiên sinh, chắc hẳn anh cũng đã nghe rõ bạn gái tôi nói gì, phiền anh buông tay.”

Dù anh nói rất nhẹ nhàng và khách sáo, nhưng với khí thế bức người tỏa ra từ người anh vẫn không khỏi khiến người ta cảm thấy khiếp sợ. Ngay cả một người lăn lộn bao nhiêu năm trong giới Hắc đạo như Tư Đồ Hoằng cũng cảm thấy có chút căng thẳng khi đối mặt với nam nhân lạnh lẽo trước mặt này.

“Diệp Diệp, anh…”

Tư Đồ Hoằng bỏ ngoài tai những lời lẽ sắc bén của Mạc Thiên Kỳ, vẫn nhìn chằm chằm về phía Âu Nam Diệp, muốn nói thêm gì đó nhưng lại bị Âu Nam Diệp chặn lại.

“Tư Đồ Hoằng, phiền anh buông tay!”

Sự lạnh nhạt từ cô khiến anh chết lặng thêm một lần nữa, đây là lần đầu tiên cô gọi thẳng tên anh như vậy, cảm giác hiện tại bây giờ của anh rất tệ. Không thể hình dung được, tại sao mới hơn 1 năm không gặp cô lại có thể thay đổi lớn đến mức như vậy. Nếu như vào đêm kinh hoàng nửa năm trước anh trở lại sớm một chút có phải hiện tại kết cục sẽ khác không?

“Xin lỗi…” Tư Đồ Hoằng cụp mắt, khẽ cất giọng khàn khàn, bàn tay nắm lấy cổ tay cô buông lỏng, lòng càng lúc càng nặng nề.

Nhìn vào cổ tay có chút đỏ lên của cô, đôi mắt chim ưng của Mạc Thiên Kỳ càng trở nên lạnh lẽo, trong lòng thầm ghim tên Tư Đồ Hoằng kia vào danh sách đen. Anh khẽ liếc nhìn Tư Đồ Hoằng, sau đó bế bổng cô lên trước ánh mắt bao người, hiên ngang ôm cô rời đi.

Nhìn theo bóng lưng hai người khuất dần, Tư Đồ Hoằng khẽ nhắm mắt lại, một giọt nước mắt chua chát chảy xuống gò má của anh, vừa mặn vừa chát… Hình như lần này anh đã để cô vụt mất khỏi tầm tay rồi, nếu như khi đó anh trả lời câu hỏi của cô thì liệu rằng hiện tại bọn họ có đi đến bước đường này không?

Anh thật sự muốn biết…

Hơn 1 năm trước, lúc Âu Nam Diệp chưa rời khỏi nhà đi thành phố M từ thiện, cô đã đến gặp Tư Đồ Hoằng để bày tỏ. Hôm ấy là một ngày đẹp trời, cô hẹn Tư Đồ Hoằng ở một tiệm cafe nổi tiếng ở gần tập đoàn nơi anh làm việc.

Vì là ngày đặc biệt nên cô đã ăn mặc rất đẹp, hôm ấy cô mặc một chiếc váy màu lam cách điệu, mái tóc dài xõa xuống, trang điểm nhẹ nhàng, nhìn rất đơn giản nhưng lại khiến người khác phải rung động khi nhìn thấy.

Lúc ấy, cô đến sớm hơn giờ hẹn 30 phút đồng hồ, vì quá hồi hộp nên cô đã uống hết hai ly cafe sữa, đến lúc anh xuất hiện trước mặt cô thì cô đã no căng chiếc bụng rồi.

Khi nhìn thấy Âu Nam Diệp xinh đẹp ngồi trước mặt, trái tim Tư Đồ Hoằng khẽ đập lệch nhịp, vành tai đỏ lên, khẽ hắng giọng nó.

“Khụ khụ…có chuyện gì mà em lại hẹn anh ra đây để nói chuyện vậy?” Vừa nói anh vừa rời tầm mắt ra khỏi người cô tránh đi sự ngại ngùng.

“Em…em có chuyện muốn nói ạ, hì hì.” Cô ngại ngùng đáp lại.

Khẩn trương đến mức nắm chặt gấu váy, hai má đỏ ửng lên, trái tim trở nên đập loạn xạ, không nghĩ đứng trước mặt anh những lời nói cô chuẩn bị trước đó lại nói ra như vậy. Dù trước đó cô đã tập đứng trước gương bày tỏ rất nhiều lần, nhưng khi đứng đối diện trước mặt anh lại chẳng thể thốt ra thành lời.

Chờ mãi không thấy Âu Nam Diệp nói gì, Tư Đồ Hoằng có chút mất kiên nhẫn, khẽ nhìn cô nhắc nhở:

“Em định nói gì vậy?”

Nhận được lời nhắc nhở từ anh, cô khẽ hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt của Tư Đồ Hoằng, dõng dạc nói từng chữ.

“Anh làm bạn trai em nhé?”

Khi câu hỏi đó thốt ra, bầu không khí xung quanh như thay đổi, cả cô và Tư Đồ Hoằng đều im lặng nhìn nhau. Tư Đồ Hoằng mở to đôi mắt ngỡ ngàng nhìn về phía cô, như không tin vào tai mình, cơ thể trở nên cứng nhắc, không biết nói gì.

Anh thừa nhận bản thân có tình cảm đặc biệt với cô, không chỉ đơn thuần là thích nữa mà là yêu, nhưng chưa bao giờ anh dám nghĩ đến việc bày tỏ tâm ý với cô. Khi Âu Nam Diệp hỏi anh câu đó, anh đã bàng hoàng và do dự, cảm xúc đều trở nên hỗn loạn. Nhất thời không biết đối mặt với cô như thế nào, nên chỉ im lặng mà nhìn cô.

Âu Nam Diệp đợi rất lâu mà không nhận được câu trả lời từ Tư Đồ Hoằng, cảm giác chua xót xẹt qua trong lòng, bàn tay vẫn siết chặt gấu váy không buông, đáy mặt hiện lên tia thất vọng. Vốn dĩ muốn nói cái gì đó để phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này thì bị tiếng chuông điện thoại của anh cắt ngang.

Sau đó Tư Đồ Hoằng nghe điện thoại, sau cuộc điện thoại đó sắc mặt anh có phần không tốt, anh quay lại nói với cô rằng mình có việc gấp phải đi Trung Đông, có chuyện gì đợi anh về hãy tiếp tục, cô chỉ biết ậm ừ đáp qua loa.

Nhìn theo bóng lưng anh rời xa khỏi tầm mắt, khóe mắt cô đã đỏ hoe từ lúc nào, từng cỗ chua xót không ngừng nổi lên trong lòng, hôm đó cô đã khóc rất nhiều. Dù anh không có trả lời câu hỏi của cô, nhưng cô biết rõ anh đang do dự, hẳn là không dám đối diện với tình cảm của cô, từ giây phút ấy cô đã mặc định anh không thích cô.

Tất cả chỉ là cô tự mình đa tình, rồi sau đó cô đi thành phố M xa xôi để từ thiện, đi liền 1 năm, bởi cô không dám đối diện với anh, với sự thật tàn khốc rằng bản thân cô bị từ chối. Trong vòng 1 năm đó dù không gặp nhau, nhưng cô vẫn liên lạc với anh qua điện thoại, thỉnh thoảng anh cũng muốn ghé thăm cô nhưng lại bị vướng phải công việc đột xuất.

Cứ thế cả hai xa cách nhau 1 năm, tình cảm trong cô dần thay đổi, cô cũng trưởng thành hơn rất nhiều, không còn là cô gái hay bốc đồng ngày nào nữa. Để rồi sau 1 năm đi xa, cô quay trở lại thành phố D, với tâm thế vui vẻ sắp lại lại cha mẹ, trở về nhà.

Ấy vậy mà ông trời thật bất công, cho cô chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng đêm đó, cả thế giới trong cô như sụp đổ, trái tim vỡ vụn từng mảnh…

Yên vị trên xe, Âu Nam Diệp mệt mỏi khép mắt lại, từng dòng hồi ức xa xưa lại ùa về, khiến tâm trạng cô trở nên mệt mỏi hơn. Khẽ tựa đầu vào vai Mạc Thiên Kỳ, bàn tay siết chặt tay anh không buông, có như vậy cô mới cảm thấy yên tâm.

“Mệt thì ngủ chút đi, lát nữa đến nơi anh gọi.”

Mạc Thiên Kỳ không có hỏi cô về bất cứ điều gì liên quan đến Tư Đồ Hoằng cả, anh chỉ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, ôn nhu nói.

“Kỳ…” Cô khẽ thì thào gọi tên anh, muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại bị anh chặn lại.

Anh khẽ đặt lên trán cô một nụ hôn, nhẹ nhàng đáp:

“Đừng nói gì cả, anh tin em.”

Nghe câu nói đó của anh, tâm trạng phiền muộn của Âu Nam Diệp vơi đi rất nhiều, thật tốt khi anh luôn tin tưởng cô vô điều kiện, cô tự nhủ với bản thân rằng sau này sẽ không giấu diếm anh bất kỳ điều gì nữa.

Âu Nam Diệp cứ thế miên man trong dòng suy nghĩ, rồi thiếp đi lúc nào không hay, thấy cô cứ thế yên tâm dựa vào vai anh ngủ thiếp đi, tâm trạng Mạc Thiên Kỳ cũng trở nên tốt hơn.

Anh nhẹ nhàng ôm cô ngồi lên đùi mình, để đầu cô tựa vào lòng anh, khẽ ôm lấy cô, rồi ngắm nhìn cô ngủ.

Đột nhiên anh cảm thấy cái cảm giác ôm cả thế giới trong lòng…thật tốt!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui