“Cái gì?! Cậu nói lại một lần nữa xem!”
Bên trong phòng làm việc của văn phòng thám tử tư, tiếng nói có phần to lớn của Cố Lam Duệ truyền đến khiến đồng nghiệp của cô giật mình mà quay lại nhìn, tình trạng này họ đã thấy nhiều lần, nhưng vẫn không tránh khỏi ngạc nhiên.
“Bà cô của tôi ơi, chị có thể nào nói nhỏ lại một chút không? Lỗ tai của em sắp không trụ được rồi!”
Jay vừa từ ngoài bước vào đúng lúc nghe thấy tiếng hét của Cố Lam Duệ qua điện thoại thì nhíu mày, khẽ đưa tay bịt lỗ tai, cất giọng càm ràm hệt như ông cụ non.
Cố Lam Duệ nghe thấy Jay nói vậy thì nhíu mày một cái, khẽ lườm Jay rồi quay lại tiếp tục nghe điện thoại, một hồi lâu sau mới cúp máy. Trông tâm trạng của cô không mấy tốt, hàng mi nhíu chặt, khuôn mặt đỏ ửng lên vì tức giận.
“Bộ cậu rảnh lắm à? Đến đây làm gì?!”
Cố Lam Duệ khó chịu ngồi xuống bàn làm việc, không quên liếc xéo Jay đang ung dung ngồi trên ghế sofa huýt sáo, ánh mắt hận không thể ăn tươi nuốt sống đối phương.
Jay khẽ nuốt nước bọt “ực” một cái, lén nhìn lại bà chị lớn hơn mình bốn tuổi trước mặt, tâm trạng trở nên phấn khích hơn, rồi khẽ nở một nụ cười lưu manh nhìn cô.
“Chị biết mà, em nhớ chị nên đến đây thôi, bộ không được hả? Em nghiêm túc đó.”
Nói đoạn, Jay còn không quên tỏ ra vẻ mặt đáng thương, hai mắt trở nên long lanh như trực khóc, chỉ khi ở bên cạnh cô anh mới như vậy. Cố Lam Duệ bất lực trước thái độ này của Jay, hơn ai hết cô là người hiểu anh nhất, anh đã theo đuổi cô hơn 2 năm rồi nhưng cô vẫn không thể chấp nhận.
Lí do ấy à, rất đơn giản, vì cô vẫn chưa thể thoát khỏi nỗi ám ảnh mà người bạn trai cũ để lại, nỗi ám ảnh đó khiến cô không thể nào mở lòng để đón nhận thêm một ai khác.
Không phải cô không nhận ra tình cảm của Jay mà là cô không thể chấp nhận anh, cô sợ cái quá khứ đau khổ ấy lại một lần nữa tái hiện lại, vậy nên cô mới chần chừ trước tình cảm của anh.
“Cậu, biến đi!” Cô hậm hực quát.
“Chị quát em à?”
Jay quay lại nhìn Cố Lam Duệ dùng đôi mắt long lanh nhìn cô, khiến trái tim của cô thoáng rung động. Nhưng rất nhanh biến mất, cô không thể mềm lòng trước anh được, nếu không cái vỏ bọc cứng rắn mà cô cố gắng đắp nên sẽ bị rạn nứt.
Hơn hết cô không muốn anh phí hoài thanh xuân vì cô, hiện tại anh chỉ mới 28 tuổi, còn cô đã ngoài 30 rồi, không còn ở cái độ tuổi yêu đương nồng nhiệt nữa. Trái tim mong manh yếu đuối ngày nào đã đầy rẫy những vết thương chằng chịt, không thể chữa lành ngay tức khắc mà cần thời gian, chính vì lẽ đó cô không muốn Jay vì cô mà bỏ lỡ những cô gái tốt ở ngoài kia.
“Jay, đây là chỗ làm việc, không phải ngoài đường hay cái chợ, đừng làm loạn nữa. Cậu về đi, đừng phí thời gian vào một người như tôi, không đáng đâu.” Cố Lam Duệ hít một hơi thật sâu, cụp mắt lại, nói.
Jay im lặng nhìn cô, một hồi lâu sau mới nhàn nhạt nở một nụ cười, đáy mắt anh dường như xẹt qua tia buồn man mác, nhưng rất nhanh đã bị che giấu bởi đôi mắt màu xanh dương đẹp đẽ.
“Được rồi. Chị làm việc đi, em ngồi đây nhìn chị là được, chị không cần để ý đến em đâu, cứ coi như em không tồn tại ấy.” Jay cười hì hì nhìn cô nói.
Cố Lam Duệ thở dài ôm chán nhìn Jay, sau đó mặc kệ anh muốn làm gì thì làm, bản thân cô bắt đầu vùi đầu vào công việc của mình. Khi nãy cô thừa nhận bản thân có chút quá đáng, nhưng không trách được, bởi khi nãy cô thực sự bị Tần Mặc Sâm làm cho tức chết.
Cậu ta đã nhờ cô điều tra Tần gia kia rồi, bây giờ còn được voi đòi tiên muốn cô cho người điều tra thêm người phụ nữ được gọi là mẹ của Tần Tố Ân, bà ta chính là Trình Giai Liễu vợ của Tần Lôi.
Sở dĩ Tần Mặc Sâm muốn điều tra bà ta là vì muốn giúp đỡ Mạc Thiên Kỳ, nhưng khổ nỗi dạo này cô rất bận, không thể nhận thêm vụ nào nữa, ấy thế mà cậu ta lại dùng giọng điệu như đúng rồi nói chuyện với cô, không tức mới lạ.
Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, cô vẫn không thể từ chối cậu ta được, ai biểu cậu ta là người bạn tri kỷ của cô chứ, chính Tần Mặc Sâm đã cứu cô thoát khỏi cái quá khứ đen tối kia mà.
Dù cô biết nếu bản thân nhúng sâu vào việc lần này sẽ gặp nguy hiểm, nhưng cô đã không còn đường lui nữa rồi, từ giây phút cô chấp nhận giúp đỡ Tần Mặc Sâm là cô đã không còn là chính cô nữa.
Cái Tần gia thối nát kia là một phần nguyên do khiến cô trở nên như vậy, mỗi khi nhớ đến quá khứ đen tối kia cô lại hận, hận bản thân không đủ dũng khí để chống chọi lại Tần gia. Để rồi rơi vào thảm cảnh khốn cùng, rơi vào vực sâu tăm tối không lối thoát.
Khép lại mớ suy nghĩ vẩn vơ, Cố Lam Duệ bắt đầu vùi đầu vào đống tài liệu trên bàn, bỏ qua hết thảy mọi thứ xung quanh. Còn về phía Jay, anh vẫn ngồi đó nhìn ngắm cô với vô vàn biểu cảm thú vị, nụ cười trên môi càng lúc càng đậm hơn.
Jay tự nhủ với bản thân rằng sẽ có một ngày Cố Lam Duệ sẽ thích anh, nhất định như vậy, nên anh sẽ không bỏ cuộc được.
Cứ thế cả hai ở trong phòng làm việc đến chiều tối, không một ai nói với nhau lời nào, nhưng dường như trong tim của họ lại dần thay đổi, dần hướng về đối phương…
Khu biệt thự “Lam Uyển”, Âu Nam Diệp đang đứng trên ban công phòng ngủ tầng hai nhìn xuống hoa viên phía dưới, những đóa hoa hồng xanh của Pháp đang nở rộ khiến cô chú ý. Đã rất lâu rồi cô không có dịp nhìn thấy chúng, cũng mấy năm rồi còn gì, mỗi khi thấy chúng tâm trạng của cô lại trở nên phiền muộn.
Cô còn nhớ lúc nhỏ cô rất thích hoa hồng xanh của Pháp, nên ba cô đã trồng rất nhiều ở hoa viên nhà cô, bây giờ nhớ lại cô chỉ cảm thấy buồn bã. Cô đã trở lại nước T, đã cứng cáp hơn rất nhiều, đã tạo cho mình một vỏ bọc hoàn hảo, đã gặp được người có thể vì cô mà hy sinh cả tính mạng…
Nhưng cô vẫn chưa đủ dũng khí quay lại nơi đó, nơi mà cô chỉ có thể bất lực nhìn những người cô yêu thương vùi mình vào trong biển lửa, hóa thành tro tàn…
Đang chìm đắm trong mớ kí ức hỗn độn thì tiếng chuông điện thoại vang lên kéo cô quay trở lại với thực tại, Âu Nam Diệp vội vã quay trở lại phòng ngủ với lấy chiếc điện thoại, nhấc máy.
“Alo, Tiểu Nam, cậu trở lại thành phố D rồi sao? Hiện tại cậu có ổn không?”
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói đầy sự lo lắng của Dạ Bắc Đình, khi nhận được tin từ thuộc hạ nói cô đã trở về nước anh đã rất hoảng loạn, bởi lẽ khi cô trở lại đồng nghĩa với việc thân phận của cô sẽ sớm bị bại lộ. Cùng lúc đó những thế lực ngầm kia sẽ đồng loạt nhắm về phía cô, nhất là Tần gia kia, dẫu sao thì đây cũng là nơi Tần gia tung hoành, điều đó rất bất lợi cho cả cô và anh.
“Là cậu à, tôi trở lại rồi…tôi không sao đâu, cậu không cần lo lắng quá.” Âu Nam Diệp nhẹ giọng đáp.
Cô cố kìm nén lại nỗi chua xót trong lòng, khẽ điều chỉnh lại tâm trạng, cô không muốn Dạ Bắc Đình phải lo lắng cho cô, anh đã giúp cô rất nhiều rồi, lần này cô không muốn anh phải vì cô mà bận tâm nữa.
Cô giờ đây đã có thể tự mình đi trên con đường đầy gai góc hiểm trở kia, hơn hết không chỉ có mình cô, mà còn có Mạc Thiên Kỳ, cô đã lựa chọn tin tưởng anh.
“Tiểu Nam, cậu thật sự ổn chứ?!” Dạ Bắc Đình ngập ngừng một chút, cất giọng hỏi.
“Ừ.” Cô nhàn nhạt đáp.
“Vậy giữ gìn sức khỏe, mấy ngày nữa tôi sẽ đến thăm cậu, có chuyện gì cứ gọi tôi.”
Dạ Bắc Đình khẽ thở dài, dặn dò vài thứ rồi cúp máy, anh rất muốn gặp cô ngay lúc này, nhưng có quá nhiều việc cần phải giải quyết. Hơn thế nữa anh không thích việc chạm mặt với Mạc Thiên Kỳ, mỗi khi nhìn thấy hắn ta khiến anh khó chịu, cái cảm giác nhìn người mình yêu ở bên cạnh nam nhân khác không dễ chịu chút nào.
Âu Nam Diệp cất điện thoại lại chỗ cũ, quay người trở lại ban công, tiếp tục ngắm nhìn khung cảnh tuyệt đẹp của hoa viên. Tâm trạng phiền muộn cũng vơi đi chút ít, cô đã trở lại thành phố D cũng hai ngày, cô cũng suy nghĩ rất nhiều về Tư Đồ Hoằng và lần gặp mặt kia.
Trước đó cô không thể hiểu rõ lòng mình muốn gì, hướng về phía ai, nhưng sau hai ngày suy nghĩ cô đã thông suốt, cô cần nói rõ mọi chuyện với Tư Đồ Hoằng. Dù sao thì cũng không nên dây dưa không rõ với anh, cho dù trước kia cô có yêu anh, nhưng hiện tại đã khác, mọi thứ đã thay đổi.
Cô đã không còn là tiểu thư quyền quý của Âu gia, đương nhiên trong mắt Tư Đồ gia sẽ không được để ý đến, huống chi sự việc của Âu gia nửa năm trước Tư Đồ gia cũng có phần. Giữa cô và Tư Đồ Hoằng là không thể nào trở lại như trước kia được nữa, từ phút giây anh chọn cách đính hôn với Dạ Mẫn là anh đã lựa chọn con đường tiếp theo của mình rồi.
Cho dù là hơn 1 năm trước đây, hay bây giờ con đường mà Tư Đồ Hoằng chọn không hề có Âu Nam Diệp cô. Nói cô mau thay lòng đổi dạ cũng được, nói cô lòng dạ hẹp hòi cũng không sao, tất cả đã không còn quan trọng, bởi cô tin tưởng những gì mà mình nhìn thấy, nghe thấy.
“Tiểu Diệp, sao lại đứng đây? Bên ngoài có chút lạnh, rất dễ bị cảm đó.”
Mạc Thiên Kỳ thấy cô đứng thất thần ở ngoài ban công thì đi lại gần khoác áo cho cô, ân cần hỏi an, giọng anh có chút mệt mỏi, chắc vì cuộc hội nghị thượng đỉnh kia.
“Anh về rồi sao? Em không lạnh lắm…”
Âu Nam Diệp quay người lại nhìn Mạc Thiên Kỳ, khẽ nở một nụ cười yếu ớt, sau đó ôm lấy Mạc Thiên Kỳ. Anh không nói gì chỉ lặng lẽ ôm cô vào lòng, vuốt ve tấm lưng thẳng tắp của cô, ánh mắt mệt mỏi trở nên ôn nhu hơn.
Hai người cứ như thế đứng đó mà ôm nhau, không nói gì, chỉ có hai người họ đứng đó, bình yên đến lạ.