Lâm Quân Phong đã đoán đúng, Hứa San San biết đã bị vây trong này, chỉ còn cách bắt một sinh viên làm con tin thôi. Dù sao một sinh viên vẫn dễ dàng khống chế hơn bắt một binh lính nào đó.
- Báo cáo, tôi vừa tìm thấy Trần Dũng bị đánh ngất, quần áo cũng bị cởi bỏ.
Lâm Quân Phong nghĩ chắc chắn Hứa San San đã lấy quần áo của binh lính này hòng trà trộn để thoát thân.
Triệu Đoan Mẫn nghe vậy cũng vội chạy về kí túc xá. Cô bắt gặp một binh lính đang định đi vào kí túc xá sinh viên.
- Này, đứng lại.
Triệu Đoan Mẫn gọi binh lính đó, anh ta không những không quay lại mà còn đi nhanh hơn. Triệu Đoan Mẫn liền thấy khả nghi, cô đuổi theo thì bất ngờ hắn ta quay lại định đánh lén cô. Triệu Đoan Mẫn nhanh chóng đưa tay ra đỡ đòn, cô đá chân phản công ngay sau đó. Binh lính này không ai khác chính là Hứa San San.
Sinh viên tại khí túc xá thấy có đánh nhau liền ló đầu ra xem, không ngờ lại được chiêm ngưỡng cảnh đánh nhau của Triệu Đoan Mẫn và một binh lính:
- Kia không phải Triệu Đoan Mẫn sao? Cô ấy giỏi võ như vậy cơ à?
- Tại sao lại đánh nhau với binh lính thế? Ôi người kia chẳng phải là Hứa San San sao?
- Triệu Đoan Mẫn đánh đỉnh thật đấy.
Hai cô gái không để ý đến lời dị nghị của mọi người vẫn tiếp tục so chiêu.
- Triệu Đoan Mẫn, cô và Lâm Quân Phong có quan hệ gì?
Mấy ngày trước cô ta đã nhìn thấy một lần Triệu Đoan Mẫn vào phòng làm việc của Lâm Quân Phong, chẳng nhẽ cô ta đã tố cáo cô trước nên Lâm Quân Phong mới không trúng chiêu của cô ta.
- Có quan hệ gì cũng không liên quan đến cô.
- Cô biết không lúc nãy khi tôi cởi áo trong phòng anh ấy, anh ấy còn nhìn tôi chằm chằm đấy.
Hứa San San muốn thăm dò phản ứng của Triệu Đoan Mẫn nên có tình nói vậy.
Mẹ kiếp, con khốn này muốn chơi chiêu khích tướng với cô à?
Triệu Đoan Mẫn giơ chân đạp vào bả vai của Hứa San San, cô sẽ trả lại cho cô ta một đạp trong rừng ngày đó.
Hứa San San bị đau liền lùi lại mấy bước.
- Thế mà anh ấy vừa nói với tôi, nhìn cô suýt nữa thì anh ấy đã nôn rồi.
Hứa San San chưa bao giờ nhục nhã như vậy. Cô ta được mệnh danh là đóa hồng gai, cô ta chưa từng thất bại trong việc quyến rũ đàn ông. Cô ta luôn tự tin về vẻ ngoài xinh đẹp của mình nhưng khi Triệu Đoan Mẫn xuất hiện cô ta lại có cảm giác thiếu tự tin cùng đố kị.
- Yaaa…
Hứa San San hét lên điên cuồng lao đến muốn trả đũa Triệu Đoan Mẫn nhưng đã bị một cú đạp chân mạnh mẽ của Lâm Quân Phong khiến cô ta ngã ra lăn mấy vòng trên đất.
Hứa San San tiếp tục bò dậy.
- Mẫn Mẫn, em lùi lại, để cô ta cho anh.
Triệu Đoan Mẫn không cam lòng nhưng vẫn lùi lại.
Hứa San San nhai cái gì đó trong miệng,mắt cô ta cũng dần đỏ ngầu, sức mạnh đột nhiên tăng vọt, cô ta xông tới đánh nhau cùng Lâm Quân Phong. Anh cũng quyết định hạ sát chiêu, anh đoán thứ Hứa San San nhai trong miệng chắc chắn là thuốc tăng cường thể lực. Loại thuốc này sau khi ăn sẽ phát huy tác dụng trong mười lăm phút nhưng sau đó sẽ làm cho người sử dụng nó đứt hết kinh mạch mà chết.
Nhưng dù Hứa San San có tăng cường thể lực vẫn thua trong tay Lâm Quân Phong, anh ra chiêu cuối cùng đá trúng eo cô ta khiến Hứa San San ngã xuống đất không dậy được, hẳn là cô ta đã bị đá gãy xương sườn.
Hứa San San sau đó đã bị lôi đi. Đám sinh viên trong kí túc xá xem xong trận đánh chỉ biết há hốc mồm. Mấy huấn luyện viên và giáo quan không muốn sự việc lùm xùm nên đã đến đến từng phòng răn đe khiến họ không dám bàn tán câu gì nữa.
Lâm Quân Phong ra lệnh cho binh lính giải tán. Anh tiến đến hỏi Triệu Đoan Mẫn:
- Em có bị thương không?
- Dạ không. Thế còn anh?
Triệu Đoan Mẫn lắc đầu.
- Cô ta chưa đủ trình để đả thương anh.
Anh đưa tay xoa đầu cô, cũng vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trước trán cô.
- Nhưng anh đã bị trúng mỹ nhân kế của cô ta đúng không?
Hứa San San cũng khá xinh đẹp, dáng người cũng không xấu, đàn ông nào chả thích cái đẹp, cô ta cởi áo chẳng nhẽ anh không nhìn à. Sao cứ thấy bực mình thế nhỉ?
- Ai nói với em vậy. Anh không có hứng thú gì với cô ta cả.
- Thế anh có hứng thú với ai?
- Với e… Khụ … Khụ …
Suýt nữa thì anh nói từ “em” ra khỏi miệng.
- Mẫn Mẫn, em nghĩ đi đâu vậy? Anh mà trúng mỹ nhân kế của cô ta giờ này anh còn đứng đây được à?
- Cô ta vừa nói lúc cô ta cởi áo trong phòng anh, anh đã nhìn chằm chằm cô ta.
Lâm Quân Phong nhăn mày, Hứa San San kia đúng là trơ trẽn, anh nhìn cô ta còn thấy bẩn mắt. Nhưng mà … Mẫn Mẫn hỏi anh như vậy giống như cô đang ghen vậy? Có phải cô cũng …
- Mẫn Mẫn, dù cô ta có cởi hết ở trước mặt anh, anh cũng không có hứng thú với cô ta,nhưng nếu là em …thì anh không chắc.
Anh nói còn nhìn cô rất thâm tình. Triệu Đoan Mẫn cũng nhìn anh, hai má dần đỏ bừng. Anh nói vậy là có ý gì? Anh có hứng thú với cô, là hứng thú giữa nam với nữ sao?
- Em… Em về kí túc xá đây.
Triệu Đoan Mẫn ngại ngùng, cô chạy nhanh như một con thỏ. Lâm Quân Phong mỉm cười, đứng nhìn theo bóng dáng cô một lúc rồi anh mới rời đi.