Những tên thuộc hạ phía sau đều đã bị các binh lính của Lâm Quân Phong dí súng vào đầu.
Joseph vẫn đang hưng phấn, lần này hắn bắn ra một viên đạn chắc chắn sẽ trúng lưng của Triệu Đoan Mẫn nhưng viên đạn vừa bay ra khỏi lòng súng đã bị viên đạn Lâm Quân Phong bắn ra chặn lại.
Nhìn người con gái đang chạy thục mạng cố gắng giành giật sự sống, Lâm Quân Phong có một cảm giác chỉ muốn hủy diệt tất cả đám người ở đây. Anh tức giận nã súng liên tục vào người Joseph. Joseph còn chưa kịp thu lại nụ cười trên môi,mắt đã trợn ngược lên, lưng của hắn đã lỗ chỗ vết đạn giống như cái sàng.
Anh biết Joseph, hắn chính là kẻ bị anh đánh bại trong cuộc thi lái máy bay chiến đấu giữa các quốc gia. Chắc chắn hắn ta không cam lòng nên mới muốn giết anh. Tín hiệu lạ thu được từ điện thoại của Linda cũng từ quốc gia của Joseph. Sâu chuỗi lại anh cũng đã đoán ra Linda chính là người của Joseph.
- Tần Hữu Bằng, ở đây giao lại cho cậu.
Không chần chừ gì nữa, Lâm Quân Phong giống như mũi tên lao nhanh vào trong rừng đuổi theo Triệu Đoan Mẫn.
Triệu Đoan Mẫn không biết phía sau phát sinh những gì, cô nghe tiếng súng nổ ngày một nhiều phía sau lưng chỉ biết điên cuồng chạy. Cánh tay cũng đã nhuốm máu nhưng cô vẫn cố nhịn đau chạy về phía trước.
- Mẫn Mẫn, dừng lại. Mẫn Mẫn …là anh đây …
Lâm Quân Phong như một con hắc mã lao nhanh đến chỗ Triệu Đoan Mẫn kéo cô lại.
- A…
Triệu Đoan Mẫn kêu lên rồi dừng lại sững sờ nhìn anh.
- Mẫn Mẫn, đừng sợ, là anh …
Giây phút nhận ra Lâm Quân Phong, Triệu Đoan Mẫn bỗng òa lên khóc, cô nhào vào lòng anh nức nở.
- Hu … Hu … Quân Phong, anh tới rồi, anh thật sự tới rồi.
Lâm Quân Phong ôm chặt lấy cô, anh luôn miệng an ủi cũng tự trách mình.
- Xin lỗi em là anh đến muộn, Mẫn Mẫn đừng khóc nữa.
- Quân Phong, em cứ tưởng em sẽ không gặp lại anh nữa, em … Ưm …
Lâm Quân Phong hôn lên môi của Triệu Đoan Mẫn như vồ lấy, có trời mới biết anh lo lắng cho cô, sợ hãi cô gặp chuyện như thế nào? Giờ phút này anh cũng không muốn kìm nén lòng mình nữa,anh biết anh đã yêu cô, đã trúng bùa mê của cô gái này rồi.
Lâm Quân Phong hôn Triệu Đoan Mẫn say mê, anh ra sức hôn cô như muốn khảm sâu cô vào linh hồn của anh. Nụ hôn đầy rẫy tính chiếm đoạt, bá đạo. Triệu Đoan Mẫn sau khi bất ngờ cùng ngỡ ngàng,cô cũng kiễng chân,vòng tay lên cổ anh hôn đáp trả. Hai người hôn nhau đắm đuối, môi răng quấn quýt.
Chỉ đến khi Lâm Quân Phong chạm phải thứ chất lỏng sền sệt từ cánh tay cô, anh mới buông cô ra rồi nhíu mày.
- Mẫn Mẫn, em bị thương rồi.
Nhìn thấy phía trước có một hang động, Lâm Quân Phong liền bế bổng Triệu Đoan Mẫn lên rồi đi tới.
- Chúng ta đã chạy khá xa rồi, chỗ này có hang động, chúng ta nghỉ tạm ở đây, anh xem vết thương cho em.
- Dạ.
Triệu Đoan Mẫn nép vào lòng anh, hai người đi đến hang động gần đó. Cũng may trong hang đã có sẵn củi khô, và cỏ khô, chắc người dân nào đó đi săn bắn đã để lại. Lâm Quân Phong liền đốt củi lên, giờ là ban đêm trong rừng có hơi lạnh. Đống lửa nhanh chóng bùng cháy, tỏa hơi ấm cùng ánh sáng khắp hang động.
Lâm Quân Phong đặt Triệu Đoan Mẫn ngồi trên đống cỏ khô. Anh tháo miếng vải buộc trên cổ tay ra.
- Em cởi áo ra đi.
- Hả? Em …
Triệu Đoan Mẫn bối rối, áo cô mặc là áo dài tay, cô bị thương trên cánh tay, nếu cởi ra thì phải cởi hết.
Hay anh cứ xé chỗ bị thương ra cũng được.
- Em bị đạn bắn sượt qua, có thể cởi áo ra được, xé ra lát nữa sẽ bị lạnh, để anh giúp em.
- Nhưng mà, em …
Triệu Đoan Mẫn cắn môi cúi mặt xuống, cô cảm thấy rất ngại ngùng.
Biết cô gái e ngại điều gì Lâm Quân Phong nâng cằm Triệu Đoan Mẫn lên khiến cô phải ngẩng mặt lên nhìn sâu vào mắt anh.
- Mẫn Mẫn, em biết nụ hôn vừa rồi biểu hiện cho điều gì không? Chính là tiếng lòng của anh. Anh thực sự đã bị em chinh phục rồi, anh biết anh đã yêu em, anh sẽ chịu trách nhiệm với em. Anh sẽ nói chuyện với mẹ, anh sẽ giúp em ly hôn với Quân Hạo, anh muốn em danh chính ngôn thuận làm vợ của anh.
Triệu Đoan Mẫn cũng biết bản thân cô cũng đã rung động trước anh rồi, lời tỏ tình cùng hứa hẹn của anh khiến cô cảm động cùng tin tưởng, nhưng cô cũng đang rất rối rắm giữa tình yêu và hoàn cảnh của hai người, giữa luân thường đạo lý.
Vết thương đột nhiên nhói đau, cô không nên đắn đo nữa, cô cảm thấy cả cơ thể đang dần nóng lên.
Triệu Đoan Mẫn cởi từng cúc áo ra, bên trong cô có mặc bra cũng xem như không quá hở. Lâm Quân Phong đỡ cánh tay cô từ từ rút ra khỏi áo, vết thương xem như cũng đã ngưng chảy máu.
Lâm Quân Phong đau lòng nhìn vết thương trên cánh tay Triệu Đoan Mẫn. Anh lấy miếng vải trên tay băng vết thương lại cho cô. Anh làm hết sức nhẹ nhàng, anh sợ cô sẽ đau. Điều kiện ở đây hạn hẹp, chờ trời sáng anh sẽ đưa cô trở về sơ cứu lại vết thương.