Triệu Đoan Mẫn đánh người xong, cô liếc nhìn Tiêu Như Lan đang núp vào một xó, cô kéo cô ta đứng dậy rồi nói:
- Đưa thẻ ra đây cho tôi.
- Thẻ… Thẻ gì?
- Đừng giả ngu với tôi nữa, cô có muốn trên mặt nở hoa giống bọn họ không?
Triệu Đoan Mẫn đe dọa.
Tiêu Như Lan sợ hãi vội vàng rút một tấm thẻ ở trong túi ra.
- Đừng … Tôi đưa. Đây, của các cô.
Triệu Đoan Mẫn giật lấy tấm thẻ trong tay Tiêu Như Lan, cô nhìn lại đám người này một lượt rồi dắt Châu Mạn Đình rời đi.
Lâm Quân Phong nấp trong góc, anh soạn tin nhắn dặn dò người của anh bảo vệ tốt cho Triệu Đoan Mẫn và Châu Mạn Đình. Anh không biết vì sao Triệu Đoan Mẫn và Châu Mạn Đình lại có mặt ở đây, cô còn đòi thẻ trong tay Tiêu Như Lan. Lúc nãy vì thời gian có hạn lại lo giải thích cho Triệu Đoan Mẫn nên anh vẫn chưa kịp hỏi cô rõ ràng, hiển nhiên người biết rõ chuyện này còn một người nữa chính là Tiêu Như Lan.
Triệu Đoan Mẫn và Châu Mạn Đình vừa rời đi, Lâm Quân Phong liền quay lại, anh giả vờ ngạc nhiên không biết chuyện gì vừa mới xảy ra ở đây. Thấy anh quay lại Tiêu Như Lan liền chạy tới nhào vào lòng Lâm Quân Phong rồi khóc lóc, kể lể thêm mắm dặm muối mọi chuyện. Dựa vào lời nói của Tiêu Như Lan, Lâm Quân Phong đã nắm rõ được đầu đuôi mọi chuyện. Chính Tiêu Như Lan này cũng là kẻ đầu sỏ muốn gây khó dễ cho Triệu Đoan Mẫn và Châu Mạn Đình, trong phút chốc Lâm Quân Phong lại cảm thấy cô gái này thật ghê tởm. Anh cố gắng nín nhịn cảm giác muốn đẩy cô ta ra rồi quăng ra ngoài.
Triệu Đoan Mẫn và Châu Mạn Đình hôm sau liền quay về thành phố Vân, Châu Mạn Đình lấy được tiền liền quay về nhà giúp mẹ cô chạy chữa. Triệu Đoan Mẫn sau khi đến bệnh viện thăm mẹ của Châu Mạn Đình cô cũng trở về Lâm gia.
Hôm sau, trời có vẻ nắng nóng, Triệu Đoan Mẫn đứng trong bếp pha nước cam, cô đột nhiên bị người ta ôm chặt lấy từ phía sau, bàn tay hữu lực vòng qua eo cô như muốn khảm cô vào lòng, cô nhận ra hơi thở quen thuộc này chính là của Lâm Quân Phong.Cô vội vàng đẩy anh ra:
- Sao anh lại về đây?
Lâm Quân Phong bị cô đẩy ra,anh nhất thời hụt hẫng.
- Anh không yên tâm về em nên trốn về một lúc, lát nữa anh sẽ đi. Mẫn Mẫn, đừng giận anh, chờ anh, anh hoàn thành nhiệm vụ sẽ quay về ngay.
Cả đêm hôm qua sau khi rời khỏi tiệc sinh nhật của Tiêu Như Lan, anh đã vội vàng quay về đây, anh không thể chịu nổi khi nghe Triệu Đoan Mẫn đòi chia tay với anh. Anh thừa nhận anh lo lắng, anh sợ hãi.
- Lâm Quân Phong, tôi đã nói rõ với anh rồi, chúng ta chia tay thôi, tôi chính là không thể chấp nhận được trong khi tôi mòn mỏi chờ đợi,nhung nhớ anh hơn một tháng qua thế mà anh lại ở bên người con gái khác cùng nhau ân ái, tình cảm. Tôi rất ích kỷ, đặc biệt là trong tình yêu, chúng ta nên dừng lại ở đây thôi, không phải yêu đương lén lút vụng trộm nữa, trở về đúng vị trí của hai chúng ta.
- Ưm …
- Anh không đồng ý.
Lâm Quân Phong kéo mạnh Triệu Đoan Mẫn vào lòng rồi hôn lên môi cô, Anh không muốn nghe cô nói những lời đau lòng này. Anh không chấp nhận chia tay, nếu cô đã dây vào anh rồi thì cả đời này anh cũng sẽ không để cho cô rời khỏi vòng tay của anh đâu …
- Anh … ưm… Buông …
Lâm Quân Phong cưỡng ép Triệu Đoan Mẫn phải ngửa đầu đón nhận những nụ hôn của anh không cho phép cô từ chối. Triệu Đoan Mẫn không chống cự được với sức mạnh của Lâm Quân Phong, cô bị anh cưỡng hôn cho đến khi trong khoang miệng hai người đã ngập tràn mùi máu anh mới buông tha cho cô.
Triệu Đoan Mẫn đẩy anh ra, cô không nhịn được quát lên:
- Anh điên rồi, đây là nhà bếp, sao anh cứ thích làm càn như vậy?
- Anh mặc kệ, ai muốn biết thì cứ biết đi, em đã là người của anh, trước sau gì anh cũng sẽ công khai cho mọi người biết.
- Đồ điên, tôi đã nói là chia …ưm …
Cái miệng nhỏ chưa kịp thốt lên hết lời lại bị anh chiếm lấy.
- Em còn nói vậy nữa, anh sẽ hôn em cho đến khi em không nói ra lời nữa thì thôi.
Anh lại hôn tiếp, người đàn ông này hôn cũng thật giỏi.
Cuối cùng Triệu Đoan Mẫn đôi môi sưng đỏ, không dám nói câu gì, chỉ biết uất ức nhìn anh. Lâm Quân Phong ôm chặt lấy cô rồi nói vào tai cô.
- Đợi anh. Anh trở về sẽ cưới em.
Rồi sau đó anh lại vội vàng rời đi, Triệu Đoan Mẫn thất thần đứng đó cho đến khi một cái tát như trời giáng đánh lên mặt của cô.
Chát …
- Đồ sói mắt trắng, Triệu Đoan Mẫn tôi không ngờ cô lại không biết xấu hổ như vậy. Cô dám ở sau lưng tôi quyến rũ A Phong, cô thật trơ trẽn.
Trịnh Nhã Lam đã chứng kiến tất cả, bà cố nén nhịn đến khi Lâm Quân Phong rời đi.
- Mẹ.
Triệu Đoan Mẫn ôm má sững sờ.
- Đừng gọi tôi là mẹ. Triệu Đoan Mẫn, khi cô đến đây, cô đã hứa với tôi như thế nào hả? Tôi tự thấy gia đình chúng tôi cũng không bạc đãi cô, cho cô đi học, cho cô ăn sung, mặc sướng, thế mà cô còn dụ dỗ A Phong, cô tính làm gia đình tôi xào xáo phải không?