Yêu Anh Trai Của Chồng

Trịnh Nhã Lam tức giận thở hổn hển quát lên.

Triệu Đoan Mẫn cắn răng, cô cũng không muốn mọi chuyện trở thành nông nỗi như này.

- Mẹ, con không có ý đó.

- Tôi đã nói đừng có gọi tôi là mẹ.

Triệu Đoan Mẫn cảm thấy cổ họng đắng chát, bất đắc dĩ cô chỉ đành thay đổi cách xưng hô:


- Bác gái, cháu vốn định sẽ thực hiện giao dịch này cả đời nhưng cháu không ngờ mình lại đem lòng yêu anh Quân Phong. Cháu xin lỗi bác và gia đình bác, xin bác tác thành cho cháu cùng anh ấy, ơn nghĩa này của bác, cả đời này cháu cũng không bao giờ quên, cháu xin dùng quãng đời còn lại của cháu làm một người con dâu hiếu thảo của bác.

- Hừ, cô nghĩ cô xứng với A Phong sao? Nó có tiền đồ rộng mở, nó xứng đáng với những người con gái môn đăng hộ đối với nó. Cô làm vậy là cô đang phá vỡ con đường công danh của nó, phá vỡ hạnh phúc gia đình chúng tôi. Tôi tìm cô để làm vợ A Hạo, che mắt thiên hạ chứ tôi không có bảo cô đi quyến rũ con trai cả của tôi. Chẳng phải cô vừa nói muốn chia tay với A Phong sao? Giờ lại muốn tôi tác thành cho cô và nó, cô đừng có trong ngoài bất nhất như vậy.

Triệu Đoan Mẫn nghe Trịnh Nhã Lam nói như vậy cô liền cười khổ một cái. Thì ra bà ấy tìm đến cô là vì chỉ có cô mới chịu làm giao dịch này, thì ra tất cả cũng chỉ là một hồi giả dối, là cô mơ mộng viển vông. Cô là một đứa con gái nghèo, không cha, không mẹ, cô đúng là không xứng với Lâm Quân Phong một chút nào, cô không nên phá vỡ tiền đồ của anh ấy, anh ấy xứng đáng có được những điều tốt đẹp nhất. Cô không nên mơ tưởng hão huyền nữa. Cô giận anh cũng chỉ là nhất thời mà thôi, cô vì ghen tuông nên mới nói như vậy. Trịnh Nhã Lam nói đúng, là cô trong ngoài bất nhất. Có lẽ đoạn tình cảm này cô chỉ đành ôm lấy, một mình đắng cay mà thôi.

Trịnh Nhã Lam vứt một tập giấy xuống mặt bàn.

- Đây là bản hợp đồng giữa chúng ta, cô cầm lấy đi, còn đây là đơn ly hôn của cô với A Hạo, cô ký vào đi. Ở đây tôi còn có một tấm thẻ, cô cầm lấy rồi rời khỏi đây, tốt nhất cô đừng có trở về huyện Thuận Thành nữa, hãy đi đến nơi nào mà A Phong nó không tìm được cô. Chúng ta cắt đứt mọi quan hệ từ đây.

Triệu Đoan Mẫn nhìn mọi thứ trên bàn, cô nén nước mắt để nó không rơi xuống, cô cầm bút kí vào đơn ly hôn rồi đẩy trả lại tấm thẻ cho Trịnh Nhã Lam.

- Bác gái, cháu không thể nhận tấm thẻ này, là cháu có lỗi với bác và gia đình bác, cháu không nên đến đây làm xào xáo phá vỡ hạnh phúc của mọi người. Thời gian qua, dù là thật lòng hay giả dối cháu vẫn xin cảm ơn bác từ tận đáy lòng những việc bác đã làm cho cháu, cho cháu được ăn no, mặc ấm, được đi học,được thực hiện ước mơ của cháu. Bác yên tâm, cháu sẽ không để cho anh Quân Phong tìm được cháu đâu. Một lần nữa cháu xin lỗi và cảm ơn bác.

Triệu Đoan Mẫn cúi gập người xuống cảm ơn Trịnh Nhã Lam, cô lên lầu cho vài bộ quần áo vào chiếc túi xách nhỏ, mọi thứ ở đây đều không phải là của cô, thứ không thuộc về cô thì cuối cùng vẫn phải trả lại thôi. Cô đến đây với một chiếc túi xách nhỏ thì khi rời đi cũng vậy mà thôi.

Lời dặn dò của Lâm Quân Phong trước khi rời đi cô vẫn không quên, nhưng cô lại không thể đợi anh được, không đợi được anh về cưới cô.


Lâm Quân Phong, tạm biệt anh, chúc anh sẽ tìm thấy được hạnh phúc của riêng mình.

Cô nhìn lại căn phòng một lượt, nhìn lại những kỉ niệm đã qua rồi lặng lẽ rời đi.



Nửa tháng sau, tin tức về ông trùm buôn bán ma túy xuyên quốc gia Tiêu Dã ở thủ đô đã bị bắt. Đây là một vụ án lớn được báo đài đưa tin rầm rộ. Lâm Quân Phong cùng đồng đội đã trực tiếp triệt phá được đường dây này. Anh vì muốn bắt được chứng cứ phạm tội của Tiêu Dã nên đã giả vờ tiếp cận con gái ông ta là Tiêu Như Lan. Chỉ hơn hai tháng ngắn ngủi Phong Thần đã làm nên chiến tích này mà công lao lớn nhất thuộc về Lâm Quân Phong.

Lâm Quân Phong vội vàng trở về doanh trại báo cáo với thượng tướng Trần về hành động lần này. Anh chỉ muốn mong chóng hoàn thành sớm nhiệm vụ để về gặp Triệu Đoan Mẫn.

- Quân Phong, lần này cháu làm rất tốt, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, lần này sẽ tiến hành khen thưởng thật xứng đáng cho cháu.


Thượng tướng Trần vui mừng nói. Lâm Quân Phong chính là nhân tài ông rất kì vọng.

- Thượng tướng Trần, cháu không cần khen thưởng, cháu chỉ xin chú tạo điều kiện cho cháu cưới vợ là được. Vì nhiệm vụ lần này mà cô ấy vẫn còn đang giận cháu.

- Được chứ, chú vẫn không quên những gì chú đã hứa với cháu đâu. Cháu hãy sắp xếp một buổi gặp mặt đi, chú sẽ đích thân giải thích cho con bé hiểu giúp cháu.

- Để cháu về nói chuyện với cô ấy đã, có gì cháu sẽ liên lạc với chú sau.

Lâm Quân Phong chỉ muốn mong chóng quay trở về Lâm gia gặp Triệu Đoan Mẫn, kể từ hôm anh về nhà gặp cô, đã nửa tháng nay anh vì gấp rút hoàn thành nhiệm vụ mà không liên lạc với cô rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận