Triệu Đoan Mẫn đứng dậy xách túi định rời đi.
- Mẫn Mẫn về với anh đi.
- Để anh đưa em về.
Cả hai người đàn ông cùng lên tiếng một lúc khiến cho không khí lại rơi vào giằng co.
Triệu Đoan Mẫn chỉ cảm thấy thật đau đầu, cuối cùng không ai chịu nhường ai, ba người cùng ngồi lên xe của Hàn Kiêu, hai người đàn ông ngồi phía trước còn Triệu Đoan Mẫn ngồi phía sau xe.
Về đến khách sạn, Triệu Đoan Mẫn liền chạy thật nhanh trở về phòng.
Cô không thể chịu nổi cái không khí này nữa rồi.
- Hàn Kiêu, Mẫn Mẫn là vợ chưa cưới của tôi, cô ấy chỉ đang giận yêu tôi mà thôi, cậu biết giận yêu là gì không? Giữa chúng tôi vẫn hay chơi trò tình thú kiểu này, người ngoài như cậu chắc không hiểu được đâu, đừng tơ tưởng đến vợ bạn nữa, nhòm ngó vợ bạn là một thằng bạn tồi đó.
Lâm Quân Phong quay sang nói với Hàn Kiêu, anh khẳng định chủ quyền của mình.
- Chỉ cần cậu chưa cưới cô ấy thì tôi vẫn có quyền theo đuổi cô ấy.
Nếu cô ấy đã nói chia tay với cậu rồi thì cậu cũng đừng nên cố chấp nữa.
Hàn Kiêu cũng không chịu thua, anh đáp trả lại Lâm Quân Phong rồi rời đi.
Trong phòng của mình, Triệu Đoan Mẫn đang định đi ngủ thì có người gõ cửa phòng cô, cô ra mở cửa hóa ra lại là Lưu Bội Bội.
Lẽ ra tối nay là ca trực của Triệu Đoan Mẫn nhưng cô vì buổi hẹn với Hàn Kiêu nên đã đổi ca với Lưu Bội Bội.
Lưu Bội Bội nhìn thấy Triệu Đoan Mẫn thì vội nói:
- Đoan Mẫn, vị khách ở phòng tổng thống 001 khó tính quá, anh ta chê ga giường của chúng ta cứ đòi đổi đi đổi lại năm lần rồi, mình không xử lý được,cậu đi xem xem thế nào đi,mình sợ giám đốc mà biết chuyện sẽ phạt tụi mình mất.
||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||
Triệu Đoan Mẫn thấy Lưu Bội Bội đang cuống lên,cô cũng vội vàng gật đầu:
- Được, để mình thay đồng phục rồi đi xem thử, cậu đừng lo lắng, ca trực này lẽ ra là của mình, vất vả cho cậu rồi.
Cậu về nghỉ ngơi đi, để đấy mình làm nốt cho.
Lưu Bội Bội ừ một tiếng rồi rời đi.
Triệu Đoan Mẫn thay đồng phục nhân viên rồi đến phòng tổng thống 001 gõ cửa.
Cô vừa bước vào trong thì nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha, anh tựa lưng vào ghế, tay anh dang rộng đặt trên thành ghế, chân bắt chéo, tư thế có phần biếng nhác, người này không ai khác chính là Lâm Quân Phong.
Triệu Đoan Mẫn chỉ cảm thấy to đầu, cô đi đến nói chuyện với anh trong dáng vẻ của một nhân viên phục vụ phòng chuyên nghiệp:
- Xin hỏi quý khách, ngài có điều gì không hài lòng về ga giường của chúng tôi?
Cuối cùng cũng dụ được con thỏ này đến đây rồi, khi nãy anh hỏi nhân viên phục vụ phòng khi đó là Lưu Bội Bội, anh đã biết Triệu Đoan Mẫn làm việc ở đây, cô là nhân viên phục vụ phòng trong khách sạn của Hàn Kiêu, thảo nào mà Hàn Kiêu lại thích cô như vậy, định chơi trò giám đốc và nhân viên sao? Trò khách thuê phòng và nhân viên của anh vui hơn nhiều.
- Vải ga giường khá thô cứng, còn nhăn nhúm chưa đúng ý của tôi.
Lâm Quân Phong tỏ ra bình thản trả lời.
Người đàn ông này là đang bới bèo ra bọ sao? Phải nói đây chính là phòng tổng thống,mọi thứ ở đây đều đồ cao cấp đắt tiền, thế mà Lâm Quân Phong này vẫn chê cho được, cô thấy anh chính là cố ý.
Triệu Đoan Mẫn cắn răng, cô cầm trong tay một chiếc ga trải giường mới rồi nói:
- Thưa quý khách, đây là ga trải giường cao cấp nhất của khách sạn chúng tôi, chất liệu rất mềm mịn và mát tay, để tôi trải lại cho ngài nhé.
- Ừm.
Ừm cái con khỉ ấy mà ừm, Triệu Đoan Mẫn thầm nhủ trong lòng, cô không cam tâm nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra là một phục vụ phòng chuyên nghiệp.
Cô đi đến bên giường lột bỏ tấm ga giường cũ ra rồi bắt đầu thay ga mới.
Lâm Quân Phong ở phía sau quan sát cô, ánh mắt đã trở nên nóng rực.
Sau một hồi tấm ga giường đã được trải xong.
- Thưa quý khách, tôi đã trải xong, quý khách có thể kiểm tra.
Lâm Quân Phong đi đến ngồi xuống giường, anh vuốt ve ga giường rồi gật đầu:
- Trải ga giường rất có kĩ thuật, đúng là rất căng, vải này đúng là rất mềm mại nhưng …
Triệu Đoan Mẫn đang định thở phào nhẹ nhõm,một câu “nhưng” này của Lâm Quân Phong lại làm cô căng lên như dây đàn.
- Nhưng … tôi không thích màu này, cô đổi màu khác đi.
Cứt chuột, cái quái gì vậy? Lúc nãy khi cô giơ ga giường nên sao anh ta không nói luôn là không thích màu này đi, bây giờ cô trải xong rồi mới nói.
Triệu Đoan Mẫn cố nhịn cảm giác muốn đạp cho Lâm Quân Phong một cái.
Cô hít sâu một hơi cho mình bình tĩnh lại rồi đi lấy một chiếc ga giường mới đến.
Để người đàn ông này lát nữa khỏi lật lọng cô hỏi trước:
- Thưa quý khách, ngài có ưng ý với màu ga này không ạ?
- Ừm, em thay đi.
Lâm Quân Phong có vẻ hài lòng trả lời.
Triệu Đoan Mẫn cũng mỉm cười chuyên nghiệp nhưng khi cô quay lưng lại với anh nụ cười đã biến mất, hàm răng đã nghiến vào nhau ken két..