- Triệu Đoan Mẫn, tôi không ngờ em lại là một con người như vậy. Em nghĩ muốn đá tôi đi để đến với Hàn Kiêu à? Em nghĩ dễ dàng quá nhỉ?
Lâm Quân Phong vừa nói vừa tiến lại gần Triệu Đoan Mẫn.
Triệu Đoan Mẫn bất giác lùi lại.
- Anh muốn làm gì?
- Triệu Đoan Mẫn,em nghĩ xem nếu như tôi và em làm tình ngay tại khách sạn của Hàn Kiêu, em nghĩ cậu ấy biết được sẽ thế nào? Nếu cậu ta biết ngọc nữ thanh thuần cậu ta đang theo đuổi đã từng ở dưới thân tôi thừa hoan không biết bao nhiêu lần, em nói xem cậu ấy có chấp nhận được không?
Triệu Đoan Mẫn không ngờ Lâm Quân Phong có thể nói ra những lời tổn thương cô như vậy, anh sao có thể khinh bạc cô như thế?
- Anh … Sao anh có thể nói ra những lời như vậy? Anh … Anh đừng có qua đây … Aaaa…
Triệu Đoan Mẫn bị Lâm Quân Phong ôm lấy rồi ném cô lên giường.
- Lâm Quân Phong, anh điên rồi.
Lâm Quân Phong đi đến bên giường, anh cởi từng chiếc cúc áo sơ mi ra vừa gằn giọng:
- Phải, tôi chính là bị em bức điên đấy. Triệu Đoan Mẫn xem ra tôi phải nhắc lại cho em nhớ em là người của ai. Em nghĩ muốn đến bên cạnh Hàn Kiêu à? Không có cửa đâu.
Nói rồi Lâm Quân Phong vứt chiếc áo sơ mi trên người mình xuống đất, anh nhào tới xé rách bộ đồng phục trên người Triệu Đoan Mẫn.
- Á, Lâm Quân Phong, anh buông tôi ra, á, không được xé …
Roẹt … Roẹt …
Tiếng vải vóc bị xé nát vang lên, dưới cơn thịnh nộ của Lâm Quân Phong, bộ đồng phục nhân viên trên người Triệu Đoan Mẫn đã bị xé tan tành. Lúc này trên người cô chỉ còn lại chiếc áo lót ren màu trắng cùng chiếc quần tất mặc bên ngoài chiếc quần lót.
Triệu Đoan Mẫn vừa tức giận vừa uất ức, cô lùi lại đến sát đầu giường. Lâm Quân Phong đột nhiên thay đổi thế này khiến cô không kịp thích nghi, anh đâu còn dáng vẻ ôn nhu, cưng chiều cô thường ngày nữa, thay vào đó là thái độ thờ ơ, lạnh lùng,cùng dục vọng muốn chiếm đoạt lấy cô hiện lên trong mắt.
Đồ tồi này ở bên Tiêu Như Lan thì được, cô chỉ là cùng ăn một bữa cơm với Hàn Kiêu thôi mà anh nghĩ cô là hạng con gái không đứng đắn.
Lâm Quân Phong nhào đến kéo hai chân Triệu Đoan Mẫn khiến cô ngã nằm ra giường, anh đưa tay lên tiếp tục xé chiếc quần tất của cô.
Roẹt …
- A, Lâm Quân Phong, anh là đồ khốn.
Chiếc quần tất nhanh chóng rách bươm không chịu nổi, Triệu Đoan Mẫn toan đạp Lâm Quân Phong lại bị anh giữ chặt lấy hai chân, dù bình thường cô có giỏi võ thế nào nhưng đứng trước Lâm Quân Phong cũng chẳng có tác dụng gì, mọi sự chống cự của cô đều bị anh chế ngự.
Anh đè Triệu Đoan Mẫn ra giường rồi bắt đầu hôn lên môi cô. Nụ hôn này chính là vừa giận vừa yêu, anh không để cho cô có cơ hội nói ra lời trái với lòng mình nữa.
Không phải anh không biết cô vì tức giận mà nói như vậy, dù biết đó không phải là lời thật lòng của cô nhưng anh vẫn không nhịn được mà đau lòng. Anh biết anh tiếp cận Tiêu Như Lan là anh không đúng, cô lại tận mắt chứng kiến anh và Tiêu Như Lan thân thiết, có ai nhìn thấy người mình yêu như vậy mà không ghen, không đau lòng, không tổn thương chứ. Anh cũng mới được nếm trải cảm giác đó nên anh rất hiểu.
Nhưng cô gái này lại vô cùng ương bướng không chịu nhún nhường, còn lôi Hàn Kiêu ra làm lá chắn, anh phải dạy dỗ cô, cho cô biết cô là người của anh, cô chỉ thuộc về một mình anh thôi. Đêm nay anh muốn cô chắc rồi.
- Ưm … Buông ra … Ưm …
- Mẫn Mẫn, anh nuông chiều em, em muốn làm gì cũng được nhưng không có nghĩa là anh để em có thể sà vào lòng người đàn ông khác. Đêm nay,anh sẽ dạy cho Mẫn Mẫn nhớ, người đàn ông duy nhất cả đời này của em chỉ có thể là Lâm Quân Phong anh thôi.
Lâm Quân Phong hôn lên má, lên cổ Triệu Đoan Mẫn, những nụ hôn dày đặc như cơn mưa rào ngày hè, thấm đẫm, in hằn dấu ấn của riêng anh.
Chiếc áo lót cùng quần lót còn sót lại trên người cô cũng bị anh xé nát. Nhìn người con gái trần truồng nằm trên giường thút thít khóc, ấm ức vì bị anh ức hiếp, da thịt mịn màng, nõn nà, đôi mắt rưng rưng, cái miệng thì tru lên, khiến cho Lâm Quân Phong bị say đắm không thôi, cô thế này chỉ kích thích anh, làm cho anh chỉ muốn bắt nạt cô hơn thôi.
Cặp nhũ hoa căng tròn không một mảnh vải che chắn như đang nở rộ, mời gọi anh theo từng nhịp thút thít của cô, anh không nhịn được liền cúi xuống ngậm lấy.
- Chụt … Choẹt …
- Ưm … Đừng mà …
Người đàn ông này biết tất cả những điểm nhạy cảm trên người cô. Chỉ dưới vài thao tác của anh, Triệu Đoan Mẫn đã bị anh kích thích dần mất đi khả năng phản kháng.
Chiếc lưỡi anh như con rắn nước vờn quanh đầu ti nhỏ, vừa bú, vừa mút vừa lia qua lia lại, hai bầu ngực của cô chịu sự kích thích càng trở nên căng tràn nhựa sống, chẳng mấy chốc nó đã bị anh làm cho ướt nhẹp một mảng.