- Trong từ điển của tôi không có hai từ thiên vị. Tôi phạt em cũng là vì muốn tốt cho em, trong quân doanh của tôi sẽ không có hình phạt nhẹ như vậy đâu. Dù ở bất cứ đâu, em cũng phải chú ý, để người ta bắt lỗi thì người thua thiệt chính là bản thân mình.
Anh phạt cô cũng là gián tiếp nhắc nhở cô, học quân sự sẽ rất vất vả, cũng đòi hỏi con người ta phải kiên trì,bền bỉ những ngày tháng sau này sẽ không dễ chịu, nhất là mọi người đều đang cạnh tranh nhau xuất đi đến Tây Nam Lĩnh.
Giờ này là giờ tan học, không phải tiết giáo dục công dân thưa thiếu tướng. Triệu Đoan Mẫn bĩu môi, cô không dám nói ra suy nghĩ đó trong lòng mình, cô hiểu những điều anh nói với cô, nhưng cô chính là không cam lòng.
Thấy cô gái nhỏ không vui, Lâm Quân Phong cũng không trêu chọc cô nữa, có lẽ anh đã hơi mạnh tay rồi.
- Thôi nào, đừng giận nữa, muốn anh đền bù gì cho em, hửm?
Đừng có hửm, hửm nữa được hay không? Khuôn mặt đẹp trai này lại cứ dùng giọng mũi nói chuyện với cô làm lỗ tai cô cũng mang thai bảy tháng rồi, sắp đẻ đến nơi rồi.
Triệu Đoan Mẫn liếc nhìn ra ngoài cửa xe, cô trầm ngâm một lúc rồi trả lời:
- Em muốn ăn kem.
Lâm Quân Phong nhíu mày, anh tưởng cô sẽ đòi hỏi thứ gì đó vĩ đại lắm cơ, anh không nghĩ tới cô lại chỉ yêu cầu cô muốn ăn kem.
- Ăn kem sao? Nhưng bây giờ sắp đến giờ ăn cơm rồi, ở nhà chắc cũng đã chuẩn bị xong xuôi chờ chúng ta về ăn rồi.
Triệu Đoan Mẫn lại bĩu môi.
- Nhưng em chính là muốn ăn kem bây giờ, anh nói sẽ đền bù cho em mà có một yêu cầu nhỏ như vậy cũng không đáp ứng được sao?
- Thôi được rồi, em chỉ được ăn một que thôi nhé, ăn nhiều sẽ bị viêm họng đó. Lát về còn ăn cơm.
Lâm Quân Phong tấp xe vào lề đường, anh đã nhìn thấy quán kem nổi tiếng rồi.
- Em ăn kem gì? Anh xuống mua cho em.
- Em ăn kem ốc quế vị sô cô la.
- Được rồi, ngồi đây chờ anh.
Lâm Quân Phong tháo dây an toàn, mở cửa xuống xe, anh đi đến quán kem xếp hàng, có khoảng hai chục người đang xếp hàng trước anh, anh đi tới xếp hàng ngay sau lưng họ. Trời nắng, quán kem này lại ngon nổi tiếng nên lúc này mặc dù đã là buổi trưa nhưng vẫn còn khoảng hai mươi người đang xếp hàng và con số này đang từ từ tăng lên ngay sau lưng Lâm Quân Phong.
Triệu Đoan Mẫn thích thú nhìn ra ngoài cửa xe, ka ka ka...bắt cô chạy mười bốn vòng đi, cô sẽ bắt anh đứng xếp hàng dưới cái nắng chói chang mà mua kem cho cô.
Nhưng rất nhanh sau đó Triệu Đoan Mẫn đã không cười nổi nữa, anh đang xếp vị trí thứ hai mươi mốt thế nào mà lại nhảy lên vị trí đầu tiên trong một nốt nhạc. Mọi người đều nhường cho anh mua trước. Lâm Quân Phong nhận kem từ tay người bán rồi gật đầu cảm ơn chủ quán và mọi người,sau đó mới đi ra xe.
Anh ngồi vào trong xe rồi đưa kem cho Triệu Đoan Mẫn.
- Kem của em đây.
Triệu Đoan Mẫn đưa hai tay ra nhận lấy.
- Cảm ơn anh, em thấy sao anh đang xếp cuối hàng mà nhảy lên đầu tiên mua kem luôn được vậy?
Triệu Đoan Mẫn hỏi luôn thắc mắc trong lòng mình.
- Em muốn biết?
- Tất nhiên rồi.
Không muốn biết thì cô hỏi làm gì chứ?
- Ừm, thì lúc anh xếp hàng có mấy cô gái thấy anh mặc đồng phục quân đội họ hỏi anh có người yêu chưa?
- What? Có người yêu chưa thì liên quan gì đến xếp hàng mua kem chứ? Không lẽ họ thấy anh đẹp trai quá nên nhường hả? Thời buổi này sao con gái dại trai sao lại nhiều như vậy nhỉ?
Triệu Đoan Mẫn vừa nói vừa bắt đầu ăn kem. Ừ, kem này ngon thật đấy.
- Không phải?
- Không phải ư? Thế anh trả lời họ thế nào?
- Anh trả lời họ là anh có vợ rồi, vợ anh đang ở bệnh viện sắp sinh đứa thứ hai, anh đang trên đường đến bệnh viện nhưng mà đứa lớn lại nhất quyết khóc nháo đòi ăn kem lúc này nên anh bất đắc dĩ phải xuống xe mua kem cho nó.
Vì thế nên tất cả mọi người nghe xong đều nhường cho anh mua trước.
- Khục... Khục...Khụ... Khụ...
Triệu Đoan Mẫn đang ăn kem liền ho dữ dội. Cái lý do chết bầm như vậy mà cực phẩm này cũng nghĩ ra được. Cái gì mà vợ sắp đẻ, cái gì mà con đòi ăn chứ? Không phải anh ta đang móc mỉa cô đấy chứ?
Thấy Triệu Đoan Mẫn ho đỏ cả mặt, kem còn dính một vòng quanh miệng, Lâm Quân Phong liền rút giấy ăn ra đưa lên miệng chấm giúp cô.
- Em ấy, ăn từ từ thôi, giống như con nít vậy, ăn que kem mà cũng bị sặc được.
Anh vô tư không nghĩ rằng câu chuyện vừa rồi của anh mới chính là nguyên nhân làm cho cô bị sặc.
Triệu Đoan Mẫn thấy anh tự tay lau miệng cho mình bất chợt quay ra,hai người khựng lại bốn mắt nhìn nhau. Tay anh vẫn đang đặt trên miệng cô, ngón tay vô tình còn chạm vào đôi môi mềm mại. Xúc cảm kì lạ truyền đến ngón tay như bị điện giật. Lâm Quân Phong lúng túng rụt tay lại.