Chương 34:
Trải qua trăm bề cơ cực, cuối cùng chỉ mong đạt được hai từ VIÊN MÃN.
M
ột tháng trôi qua thực nhanh. Đám cưới của cô và anh được ấn định vào cuối tuần nên bây giờ cô và anh phải làm những việc mà các cặp đôi trước khi cưới làm với nhau. Nào là chụp ảnh cưới, thử váy cưới … Nhưng thứ khiến cô khó chịu nhất là anh chẳng có chút hào hứng nào của một chú rể.
Đầu tiên là khi đi thử váy cưới. Dương mải mê thử hết bộ này đến bộ khác, còn anh thì chẳng những không động viên vợ lấy một câu mà còn nhiệt tình chê bai. Cả buổi sáng, cô và anh đã đi đến mười ba tiệm váy cưới mà chưa chọn được một bộ ưng ý. Thừa nhận rằng người đề nghị kết hôn trước là cô, nhưng cô có phải loại sứt môi lồi rốn, trán rô mắt híp gì gì đâu mà anh cần tỏ thái độ đó chứ. Nhưng khi nghĩ là hai người cũng sắp thành vợ chồng, dù gì cũng cần nhẫn nhịn nhau nên cô nhẹ nhàng nói:
- Vũ, anh thấy không muốn thử váy trước thì chúng ta đi chụp ảnh nhé. Dù gì cũng cần có một album phải không?
- Anh không thích bị người khác điều khiển. Nghẹo sang bên phải một chút, cười đi, … Bắt anh làm mấy cái chuyện buồn cười ấy anh không làm đâu, em đi mà chụp.
Đến lúc này thì cô chẳng thể nhịn thêm được nữa. Cô hét lớn:
- Này, Trần Hàn Vũ, rốt cuộc là bây giờ anh có muốn cưới nữa không hả?
Thấy cô vợ xinh đẹp bên cạnh đã sắp hóa hổ, người đi đường thì ngày càng hiếu kỳ, anh đành hạ giọng:
- Em làm gì vậy chứ? Đang ở ngoài đường đấy, mọi người đều nhìn mình kìa, thật là xấu hổ quá đi.
- Em mới là người xấu hổ. Dù sao cũng ra đây rồi, anh không chiều em được một chút sao?
- Dương, em đến đây cùng anh một chuyến nhé.
Chiếc xe của Vũ đỗ trước một cửa hàng thời trang nổi tiếng. Theo cô biết thì NTK này chỉ nhận thiết kế riêng cho giới quý tộc giàu có, do đó giá của các bộ quần áo hay váy… đều là những cái giá trên trời, một nhân viên quèn ngưỡng như cô đừng có mơ được vào trong shop chứ chưa nói đến mua được một bộ quần áo mà mặc. Thật là được mở rộng tầm mắt a!
.
Trong lúc cô vẫn đang còn lơ ngơ như bò đeo nơ ở ngoài cửa hiệu mà trầm trồ, mà suýt xoa thì đã có một cánh tay vững trãi kéo cô vào trong cửa hàng.
- Kính chào quý khách! – Hai nhân viên trong cửa hàng đon đả
“Oa! Nhân viên trong shop cũng thật xinh đẹp a!
Ăn mặc cũng cực kì có gu và sành điệu nữa. Thật ngưỡng mộ” Dương vừa nhìn hai cô nhân viên kia vừa tâm đắc. Trong lúc đó cô có nghe loáng thoáng Vũ nói với một nhân viên
- Nhà thiết kế Alie đâu? Tôi có hẹn với cô ấy
- Quý khách hỏi bà chủ chúng tôi có chuyện gì ạ? – Nhân viên A lên tiếng
Vũ đang định nói thì vị nhân viên B lại lên tiếng
- Dạ quý khách có phải Tổng Giám Đốc Trần bên ICT không ạ?
- Đúng vậy!
- Vậy xin quý khách chờ trong giây lát, tôi sẽ đi gọi bà ấy ngay, bà ấy có dặn tôi khi nào tiên sinh tới thì phải lập tức báo cáo
- Thật hả mày? – vị nhân viên A há hốc mồm hỏi lại rồi rối rít nói – Xin lỗi quý khách! Do tôi không nhớ
- Không có gì! – Vũ điềm nhiên nói
Vị nhân viên B kia nhanh chóng chạy đi tìm bà chủ. Vũ lúc này mới nhận ra vẻ khác thường của Dương
- Dương! Em làm gì vậy
Nhìn vẻ tò mò của Dương khi cứ lần lượt sờ vào từng bộ quần áo trong shop, Vũ không kìm được mà chạy tới kéo tay cô tới bộ ghế sofa.
- Em có ngồi yên không? Thật mất lịch sự.
Vũ vừa nói vừa ấn cô ngồi xuống ghế. Vị nhân viên A kia chứng kiến hết mọi chuyện nên phải bụm miệng để đỡ phát ra tiếng cười gây ảnh hưởng. Dương phẫn nộ đáp:
- Anh dám … Mà anh đưa em tới đây làm gì.
- Thực ra anh đã đặt may một bộ váy cưới cho riêng em ở đây, hôm nay tới hẹn lấy
Cô định hỏi thêm Vũ vài thứ thì bên trong phát ra tiếng động. Một người phụ nữ trung niên với lối ăn mặc sang trọng đi xuống. Đây chính là NTK Alie. Nhìn thấy anh, bà niềm nở:
- A! Tổng Giám Đốc Trần! Lâu rồi không gặp
Vũ gật đầu tỏ vẻ đồng ý rồi ôm hôn bà Alie theo thể thức của người nước ngoài. Dương vốn là loại con gái cổ hủ nhất trong những người con gái theo phong cách Á Đông nên nhìn thấy cảnh này thật sự chẳng vừa mắt chút nào. Cô giả vờ ho: Khụ khụ khụ . . . Bà Alie dời ánh mắt từ Vũ sang phía cô nói:
- Tiểu thư đây là . . . .
- Là người mà tôi đã kể với bà đó.
- Ồ! Thật vinh hạnh quá. – Bà Alie nói rồi dang tay tỏ vẻ muốn ôm cô
Dương chẳng hiểu mô tê gốc tích gì nhưng cũng dang vòng tay ra để đón nhận cái ôm đó. Có lẽ nụ cười và gương mặt của bà Alie quá phúc hậu. Nó khiến cô nhớ tới người mẹ họ Nguyễn của mình. Lần này đến lượt Vũ lên tiếng
- Bà Alie! Chuyện lần trước tôi nói với bà tới đâu rồi?
Bà Alie buông Dương ra và quay sang nói chuyện với Vũ
- Việc cậu nói tôi đã làm xong rồi. Hôm nay chẳng phải tới hẹn lấy hàng sao? Tôi sao có thể trễ hẹn được
- Thế thì tối quá – Vũ phấn khởi
Bà Alie quay sang vị nhân viên B nói
- Cô đi lấy mẫu thiết kế tôi đặt riêng trong tủ ra đây!
Cô nhân viên đáp lại cung kính rồi vào bên trong lấy ra một bộ váy cưới hết sức trang trọng và quyến rũ. Nó khiến Dương hóa thạch tại chỗ.
- Có nhân viên trang điểm chứ?
- Dạ có ạ!
- Vậy hãy mau làm cho cô ấy đi!
Dương chưa trở lại trạng thái bình thường thì đã bị hai nhân viên kia kéo tuột tới một phòng kín. Bên trong căn phòng chứa đầy dụng cụ trang điểm. Vậy là Dương lại sa vào vòng tay của những vũ khí mang tên “trang điểm” và “làm tóc”. Sau khoảng 2 tiếng chờ đợi, Dương bước ra ngoài trước con mắt ngạc nhiên của nhiều người.
Bộ váy là một chiếc váy xòe tròn với những chi tiết đính ren nổi 3D tinh tế, cầu kỳ, nhẹ nhàng và thanh thoát hơn với dáng vai trần.
Chiếc váy vẫn giữ nguyên thân váy kiểu truyền thống nhưng các nhà thiết kế tạo phong cách hiện đại cho váy bằng phần vai cắt đến hơn xương quai xanh một chút.
Phong cách này khoe nét đẹp bờ vai, nét nữ tính, lãng mạn và gợi cảm đồng thời tạo sự thu hút với vòng một cho người mặc. Phần eo váy bó sát cơ thể có điểm nhấn được tạo bởi hoa văn bằng đá quý gắn vào. Phần chân của váy có hai lớp. Lớp trong là vải ren trắng tinh tế, lớp ngoài là vải voan mềm mại.
Vai trần gợi cảm, làn da trắng, cách trang điểm nhẹ nhàng, chân thon . . . Chiếc váy kết hợp với đôi giày cao gót màu ngà, bó hoa hồng trắng, mái tóc được vuốt lên cao, phần đuôi được đặt lệch sang một bên, uốn xoăn nhẹ và đôi khuyên tai kim cương dài màu trắng đã làm nổi bật lên vẻ đẹp ngọt ngào mà đầy quyến rũ của cô.
Trái tim Trần Hàn Vũ bất chợt rung rinh. Nhưng khi thấy vẻ mặt nhăn nhó cùng hai cánh tay đang ra sức che ngực với kéo váy của cô, lông mày Vũ nhíu lại. Anh đứng dậy, đi về phía cô rồi giật cánh tay đang che ngực của cô ra
- Nhỏ như vầy, có gì đâu mà che
Vũ nói rồi nhanh tay kéo Dương ra ngoài. Sau đi Dương đã yên vị trong xe, anh hỏi cô:
- Giờ chúng ta đi đâu?
- Chẳng phải em muốn có một album ảnh cưới sao?
Dương nói rồi phóng vụt đi. Chiếc xe dừng trước địa điểm chụp ảnh. Nơi đây là một đồng cỏ xanh bát ngát, bên trong còn có rừng thông lá đỏ, vừa cổ điển, vừa hiện đại.
Dương, Vũ cùng thợ chụp ảnh vất vả cả buổi mà vẫn chưa chụp được những bức ảnh ưng ý. Thợ chụp ảnh quyết định di chuyển địa điểm chụp vào sâu trong rừng.
Dương phải đi giày cao gót leo núi nên đã vô tình trật chân. Vũ nhăn mặt bế cô vào chiếc ghế bên cạnh đường mòn. Anh đặt cô xuống ghế, tháo giày trên chân cô, gương mặt lộ rõ sự lo lắng. Dương thấy vậy thì mỉm cười hạnh phúc. Thợ chụp ảnh lợi dụng cơ hội chụp luôn một bức tuyệt tác. Bức ấy chính thức trở thành ảnh treo trong đám cưới của hai người.
***
Trước đám cưới. Gia trang họ Đỗ. Đỗ bố ngồi một mình trong vườn. Đôi lông mày nhíu lại, bàn tay đặt trước miệng, có lẽ ông đang suy tư chuyện gì đó. Lê Hân thấy vậy bèn tiến tới hỏi:
- Anh vẫn chưa nghỉ sao?
Đỗ bố thấy vợ mình ra ngoài thì chỉnh lại tư thế ngồi. Dù gì bà cũng là vợ của ông ngần ấy năm, chồng mình nghĩ sao, chẳng lẽ bà không biết. Bà mạo muội:
- Sao thế? Có phải anh lại nghĩ tới chuyện của Dương không? Dù gì cũng ở cùng nhà rồi, cứ cưới đi, người đời đỡ bàn tán.
- Ừ, anh biết rồi, chỉ là, anh không biết phải làm sao.
- Có chuyện gì mà không biết chứ, Dương nó cũng lớn rồi, ai làm cho nó hạnh phúc chẳng có lẽ nó lại không hiểu sao?
- Anh cả nghĩ quá rồi.
Ông cười rồi nắm lấy bàn tay vợ mình. Hai người nhìn nhau rồi mỉm cười hạnh phúc. Trong phòng, sau khi cười đùa một hồi, Đỗ Quyên nói:
- Hai người nhanh thật đấy. Có phải có chuyện gì gì đó rồi không?
Dương nghe chị mình nói vậy thì trợn mắt thanh minh:
- Này, gì chứ, làm gì có chuyện gì. Tuy có hơi đột ngột, nhưng em tuyệt đối không phải bác sĩ bảo cưới nha.
Cô em này của cô đúng thật là. Cô chỉ mới nói như vậy, nó đã đỏ hết mặt rồi. Đỗ Quyên cười nói:
- Em hạnh phúc chứ?
- Tất nhiên rồi, dù sau này có chuyện gì, em sẽ không hối hận.
- Được. Chị sẽ nhớ câu nói này của em. À, chị có quà cưới cho em này. Rất đặc biệt.
Cô nói rồi nháy mắt đầy nguy hiểm. Dương háo hức mở quà. Bên trong hộp là một bộ nội y ren màu đỏ và một lọ nước hoa. Mấy thứ ám muội này … thật khiến người ta phải tưởng tượng. Cô đỏ mặt nói:
- Này, chị sao lại tặng mấy thứ này chứ.
- Con bé ngốc này, trong đêm tân hôn, đồ ngủ và nước hoa rất quan trọng đấy. Phải biết cách mà quyến rũ chồng chứ.
Đỗ Quyên cốc vào đầu cô rồi nói. Dương xấu hổ nên lấy gối quăng vào người Quyên. Hai người quăng qua quăng lại một hồi, lông vũ bay trắng nền nhà.
Cùng lúc đó, Trần Hàn Vũ đang xem TV thì Quân tắt rụp rồi đứng trước mặt nói:
- Anh, anh sắp cưới chị Dương rồi nhỉ?
- Ừ, em không thích sao?
- Ngoài việc chị ấy hơi ngốc thì em tán thành đó, tuy là em trai nhưng em cũng phải nói thẳng nhé, tính cách của anh thực sự chẳng có ai chịu nổi. Có lẽ chỉ có chị ấy mới hợp với anh. Dù sao thì hồi trước, anh từng sàm sỡ chị ấy rồi mà…
Vũ nghe tới đó thì đen mặt nói:
- Em nói gì vậy.
- Anh trai, đừng vờ vịt nữa. Chẳng phải hồi nhỏ, khi chị ấy sang nhà mình chơi và ngủ lại, anh đã lựa lúc nửa đêm rồi hôn trộm người ta còn gì.
Hải Quân mới nói được nửa câu thì đã bị Vũ nhảy tới bịt miệng. Anh dặn Hải Quân một thôi một hồi rồi xấu hổ lên phòng. Thằng em này, thì ra hôm đó đã dám theo dõi anh. Chuyện này nếu để cô biết thì thật mất mặt.
Dương nửa đêm đi lấy đồ uống thì thấy Đỗ bố vẫn đang ngồi uống rượu một mình trong bếp. Cô tiến lại gần nói:
- Sao bố còn ngồi đây?
- Ừ, bố không ngủ được. Còn con, mai làm cô dâu rồi, sao còn chưa ngủ? Để mắt bị thâm sẽ xấu lắm đấy.
Cô nắm lấy tay bố mình rồi cười nói. Khóe mắt cô đã dưng dưng:
- Con cũng không ngủ được. Bố, tuy thời gian bố con mình ở gần nhau không được nhiều, nhưng con cảm ơn bố vì tất cả.
- Này, sao con lại khóc chứ. Bố muốn cười cơ. Hay chúng ta cùng tập nhé.
Vậy là hai người khoác tay nhau tập luyện cho ngày mai. Dưới sàn in hình hai cái bóng, một già một trẻ.
***
Sáng hôm sau. Tại đám cưới. Đám cưới được tổ chức tại nhà hàng của họ Hoàng. Ngoài sảnh đặt một cổng hoa oải hương lớn. Bên trái bên phải đều có hình ảnh của cô dâu chú rể. Sàn được trải thảm nhung màu đỏ. Bàn ghế đều được sắp xếp lại và thêm khăn trải bàn mới. Mọi thứ lấy sắc tím làm chủ đạo. Khung cảnh thật lung linh tuyệt diệu. Mọi người cùng Vũ đang lo đón tiếp khách mời bên ngoài, còn cô cùng mọi người đang chụp ảnh kỉ niệm trong phòng chờ. Hôm nay phù dâu cho cô chính là Vy Vy và Tâm.
Sau khi mọi người ra ngoài không khí căng thẳng quay lại trong cô. Nhớ lại buổi nói chuyện với anh hôm đi lấy album thật là không chịu nổi. Sau khi lấy album xong, anh đưa cô ra công viên hít thở không khí trong lành. Cảm thấy trước sau gì cũng cần biết nên cô đã mạo muội hỏi anh về tuần trăng mật. Ai ngờ anh đáp gọn lỏn: “Có cần thiết không?” Thật là hết biết. Sau một hồi đấu tranh vì lẽ phải, anh cũng phải chịu thua. Nhưng địa điểm đi tuần trăng mật lại không phải là nơi cô hằng ao ước. Anh muốn đến Nha Trang. Nghĩ tới đó, cô đã muốn nổi cáu. Chồng gì không biết.
Hải Quân bên cạnh thấy sát khí đàng đàng trên gương mặt chị dâu thì cũng hoảng hồn. Ngoài lễ đường vang lên tiếng thông báo: “Sắp đến giờ cử hành hôn lễ của chú rể Trần Hàn Vũ và cô dâu Đỗ Minh Châu, đề nghị đội nhạc công chú ý”. Dương nghe tới đó thì bắt đầu căng thẳng. Cô vân vê ngón tay nói với Hải Quân:
- Hải Quân, phải làm sao đây?
- Chị căng thẳng sao? À, có muốn em tặng chị quà cưới không?
- Quà cưới sao? Tất nhiên rồi.
Dương hớn hở nói. Hải Quân nói cô ghé lại gần rồi tiết lộ một thông tin động trời.
Nhạc hiệu vang lên, cô khoác tay bố rồi tiến ra lễ đường. Tới nơi, ông đưa tay cô cho anh rồi nói: “Hãy chăm sóc nó thật tốt giúp bố nhé”.
Vũ nắm lấy tay cô rồi đỡ cô quay lại phía Chủ hôn. Lời tuyên thệ nhanh chóng được nói ra và giờ là đến màn trao nhẫn. Vũ cầm nhẫn, lồng vào tay cô nhẹ nhàng. Dương do căng thẳng nên khi sắp lồng vào tay anh lại làm rơi mất.
Cả lễ đường vang lên một trận cười giòn giã. Còn gia đình hai bên thì cuống cuồng tìm nhẫn. Bà ngoại cô chỉ thở dài rồi nói: “Cháu à, sao lại hậu đậu thế chứ, đeo cái nhẫn mà cũng không xong.” Cuối cùng mẹ anh cũng tìm thấy chiếc nhẫn rồi trao lại cho cô. Lần này thì cô đeo nhẫn trot lọt. Anh nói:
- Đúng là ngốc như heo mà.
- Này, đừng có mà khích bác em. Chẳng phải anh từng sàm sỡ em sao?
Vũ nghe tới đây thì mặt đột nhiên biến sắc. Anh lia tia nhìn sắc lạnh sang phía cậu em trai của mình. Quân thấy sự việc đã bại lộ thì nhìn lên trần nhà, coi anh trai là không khí. Cô tất nhiên phải bảo vệ cậu em đáng yêu này. Cô nói không sao rồi hôn anh một cái thật nồng nhiệt. Cả lễ đường lại vang lên một trận cười giòn giã nữa.