Tôi đỡ lấy que kem, đi một đường đứt ngọn kem mà hỏi, thực ra là chống chế vì ngượng.
– Mưa kệ.
Thịnh tựa lưng vào lan can điềm tĩnh cắn que kem cốm. Nhìn Thịnh ăn kem thôi mà cũng muốn… hôn cho một phát. Chết thật, tôi đang bị điên thật rồi! Tôi lập tức cúi xuống gặm tiếp que ốc quế…
– Có thấy vui không?
Thịnh vừa hỏi tôi? Ý Thịnh là sao? Vui vì điều gì… vì câu nói lúc nãy của Thịnh hay… vui vì được ra hồ ăn kem, xung quanh là biết bao người, già có trẻ có, nam thanh nữ tú cũng có?
Tôi thật thà trả lời:
– Có… lâu lắm rồi không được đi ăn kem với ngắm hồ… vui chứ hihi…
– Tôi cũng thế.
Thịnh quay sang nhìn tôi cười tươi một cái khoe hàm răng trắng đều tăm tắp… Tim tôi lại rụng cái bộp mất rồi… Thịnh ơi, anh có thể bơn bớt quyến rũ tôi không?
Miệng tủm tỉm, tôi gật gật đầu. Thịnh cũng vui khi ở bên tôi lúc này và… Thịnh thành thật với tôi điều đó. Thịnh đã từng rất cô đơn có phải không? Thế nên Thịnh thường thích những nơi đông người? Lúc trước Thịnh cũng thường về nhà bà ngoại ăn cơm, ở đó có bà cùng gia đình bác trai của Thịnh, có cháu trai cháu gái Thịnh… Và rồi tôi xuất hiện… Thịnh lựa chọn tôi thay những nơi như vậy vì… vì…
– Có cô bên cạnh, tôi lúc nào cũng vui.
Tôi đứng tim mất mười giây sau câu nói ngọt hơn mật vừa được phát ra từ người bên cạnh. Mặt tôi cũng đơ ra nhìn Thịnh chăm chăm. Khóe miệng tinh xảo trước mắt tôi khẽ cong, Thịnh huơ huơ tay:
– Làm sao đấy?
Tôi giật mình vội quay đi lúng túng hỏi:
– Thật… thật à?
– Ừ.
Chẳng lẽ lại khai thật với Thịnh là tôi cũng y như thế. Thịnh thừa hiểu phải không nhỉ vì cái mặt tôi đâu có giả vờ siêu hạng được như Thịnh, cứ buồn là khóc mà vui là cười thôi à. Tôi nhớ là từ lúc gặp Thịnh tôi cười suốt đến dãn cả cơ miệng luôn rồi, thế nên thôi chẳng cần nói thừa mà làm gì. Tôi gật nhẹ, gò má cũng ửng hồng. Vậy là hai bên đều thích ở bên nhau, còn gì vui hơn nữa? Nhưng mà… con em tôi tính sao đây? Tôi ngẫm nghĩ một hồi rồi quay sang đỏ mặt ngài ngại nói với Thịnh:
– Thế này đi, mai tôi sẽ nói với em tôi là tôi đang nhờ nhà bạn… mà là bạn gái, nhà chật không ở ba được… Nếu cần thì tôi sẽ nhờ con bạn tôi sang tiếp em tôi cùng… Vậy có được không?
Thịnh im lặng rồi ừm nhẹ. Tôi khẽ thở phào vì sự hợp tác này của Thịnh. Tôi không thể có lựa chọn nào khác. Nếu tôi nhờ nhà Liên để tiếp Phượng thì rất khó vì Liên ở xóm trọ, còn hàng xóm cùng bà chủ trọ rất dễ bị lộ nhưng Thịnh thì khác, nhà Thịnh chẳng ai quan tâm cả. Hơn nữa… sau này Phượng có việc gì đến tìm tôi mà tôi lại không có ở nhà Liên thì sẽ rất khó xử lý, còn nhà Thịnh thì Thịnh chỉ cần đi đâu đó là được. Vậy là chuyện này tạm xử lý xong… Tôi cười cười vì phương án giải quyết đẹp cả đôi đường này của mình, có điều sẽ phải nhờ Thịnh tạm lánh đi khi con em tôi đến tìm, hẳn là Thịnh hiểu điều này và đã chấp nhận…
Yên lặng cùng hướng mắt về hồ như hai người bạn thực sự, tôi quay sang Thịnh khi cảm thấy xung quanh dần trở nên yên tĩnh, nhìn bảng đồng hồ điện tử ven đường cũng đã hơn mười giờ liền nói:
– Về thôi chứ nhỉ?
– Ừm.
*****
Nằm trên sofa mà tôi thao thức nhớ lại những gì xảy ra tối nay… rõ ràng là Thịnh thừa nhận thích ở bên tôi nhưng mà… vẫn đối xử với tôi chẳng có gì khác cả. Kể cũng hơi buồn, thích người ta mà cứ thờ ơ như không, để người ta nằm một mình ở sofa chật chội thế này. Mọi khi thì không sao, tự nhiên tối nay lại thấy tủi thân kiểu gì ý. Ai da… đòi hỏi quá rồi Thảo ơi! Chứ người ta thừa nhận vậy rồi thì mày muốn sao đây? Không lẽ người ta… Á… thôi chẳng nghĩ nữa, ngủ thôi!
Một buổi sáng bình thường như bao ngày, có điều sáng nay khi Thịnh vừa rời khỏi nhà là tôi vội vã dọn dẹp. Quần áo đàn ông cần để hết vào tủ, ba lô của tôi cũng ném luôn vào trong đó. Nhà vệ sinh… đúng vậy, cần dọn dẹp để cất hết những đồ “đàn ông” như dạo cạo râu, kem cạo râu, dầu gội sữa tắm… vào một cái túi rồi cũng cất gọn vào tủ. Xong! Giờ ngôi nhà này hoàn toàn không còn bóng dáng đàn ông nữa rồi! Đúng là đàn ông, cái gì cũng đơn giản, dọn trong một nốt nhạc.
Tôi đi chợ rồi tất bật chuẩn bị cho bữa cơm trưa như mọi bận, điện thoại sẵn sàng để chờ khi Phượng gọi là mượn xe Thịnh đi đón con bé. Tôi nhờ Thịnh bán hàng giúp luôn, sắp hộp cơm cẩn thận rồi thì ai bán cũng được mà.
Mười một giờ mười, chuông điện thoại reo vang, tôi không quên nhắc Thịnh:
– Nhớ đừng có về nhà nhá!
– Biết rồi.
Thịnh cau mặt trả lời. Ngoan phết… Tôi gật gù gạt nút nghe:
– Phượng à, đến đâu rồi em?
– Em xuống bến xe X rồi, chị ra đón em nhé!
Hôm đầu tiên Phượng lên đây tôi không muốn con bé “ra mắt” đám thợ xây, lỡ họ nói gì sảy mồm thì chết tôi, thế nên cứ lo chỗ ở cẩn thận cho con bé đã rồi tính tiếp.
Tôi vừa bước vào nhà chờ trong bến xe đã thấy con bé đứng dậy từ hàng ghế inox, tay vẫy vẫy rồi xách ba lô chạy ào ra như một cơn gió. Ôi em tôi lúc nào nó cũng nhanh nhẹn như vậy đấy!
– Chị Thảo… chị ở xa đây thế à?
– Ừ… cũng mất hai mươi phút phóng xe gái ạ. Ngồi chờ chị mệt không?
– Không chị… vui lắm, em ngồi có tí mà có thằng tán em rồi đấy, nãy em ghi cho nó số điện thoại ông cảnh sát đang tán em… cho nó chết! Tưởng tán gái xinh mà dễ à?
Bó tay… tôi méo miệng nhìn con em họ tai quái, mặt mũi rõ xinh xắn mà…
– Cô ơi… cô hiền một chút cho tôi nhờ có được không?
Con bé nhếch miệng cười:
– Haha… em hiền mà. Giờ mình đi đâu chị nhỉ?
– Cô thích đi đâu… đói chưa thì đi ăn?
– Thế cho em ăn đi, đói ngấu rồi đây. Ở đây có món gì ngon mà rẻ ý, chứ em biết chị đâu có tiền đâu.
Tôi phì cười, cũng biết nghĩ cho con chị nó gớm. Tôi gật đầu nói:
– Thế chị em mình đi ăn bún chả đi, đảm bảo ưng.
– Vâng… em cũng nghe nói mà chưa được thưởng thức. Đi thôi chị!
Lựa chọn của tôi là món bún chả ngon lành mà thành phố này chẳng bao giờ thiếu, giá lại bình dân, thi thoảng Thịnh vẫn dẫn tôi đi ăn. Chết thật, giờ dễ chừng cái gì cũng có mặt Thịnh mất rồi!
Tôi mỉm cười đưa cho Phượng mũ bảo hiểm trắng của tôi, còn tôi thì đội mũ của Thịnh. Mũ bảo hiểm của Thịnh nhìn vẫn có vẻ nam tính, cơ mà dẫu sao cái xe này cũng chẳng phải của tôi nên mũ cũng vậy có sao đâu. Đương nhiên Phượng đâu phải đứa dễ bỏ qua, nó đón lấy mũ, hỏi ngay:
– Chị mượn ai xe đẹp thế? Em không ngờ luôn đấy!
– À… xe của cô bạn chị đang ở cùng. Nó lười lại hay đi vắng nên thuê chị làm giúp việc cho nó luôn, trông coi nhà còn bao ăn ở.
Phượng vừa nghe, mắt nó sáng lên xuýt xoa:
– Ui… chị may thế! Nhà bạn chị có rộng không? Cho em ở cùng với!
– Nhà nhỏ thôi… có một phòng ngủ gái ạ. Chị nợ tiền nó nữa nên cũng phải ở đấy làm ô sin còn trả nợ. Em có nhớ đợt cu Thành vào viện không? Là chị vay của nó đấy.
Tôi nói mà trong lòng cảm thấy hơi có lỗi với Thịnh. “Con bạn” này hơi bị nam tính à nha. Phượng nghe vậy hơi buồn buồn, con bé gật đầu hiểu chuyện:
– À vâng… em nhớ rồi. Thế chị không ở với em được à?
– Ừm… thông cảm cho chị nhé. Giờ mình đi ăn rồi rẽ qua khu chị Liên bạn chị xem còn phòng trọ nào hợp với em không, thế có được không?
– Vâng…