Phương quăng cho tôi một ánh mắt căm thù, rồi phấy tay kéo đám du đãng đi khuất.
Ông quản lý ngay lập tức bỏ qua khuôn mặt hung thần, quay qua chúng tôi cười áy náy.– Chúng tôi rất xin lỗi vì sự cố này.
Bữa hôm nay, chúng tôi xin được tặng các bạn… chỉ có một yêu cầu nho nhỏ… – Ông ta nhìn tôi ấp úng.Mấy đứa bạn tôi giờ đã thả lỏng… Nghe thấy được tặng miễn phí một chầu Karaoke mắt đứa nào cũng sáng lên.
Chỉ mình tôi là tỉnh táo.
Tôi nhìn quanh phát hiện một cái camera nhỏ treo khuất trên góc trần, liền hiểu ra nhiều chuyện.– Tôi muốn trả tiền…Tôi vừa nói ra.
Đám bạn sửng sốt tại chỗ.
Thằng Quyền mập cứ huých huých như muốn tôi tỉnh táo lại.– Tại sao?! Tôi đã nói… chỉ cần cậu… – Ông quản lý lúng túng.Tôi mỉm cười, rút chiếc điện thoại từ túi quần đung đưa trước mặt ông ta.– Ông muốn tôi xóa đi hình cái bill kia chứ gì?! Ây da… Cái bill có mộc đỏ của Nmode có bảng tính giá gấp 10 lần giá niêm yết… Chuyện này cộng đồng mạng cũng ít khi thấy nha…Mặt ông quản lý trầm xuống.
Ông ta biết mình không phải đối diện với một thằng nhỏ 17 tuổi bình thường.
Đám bạn tôi lúc này mới hiểu ra chuyện gì… Ông quản lý đang chùi đít cho cậu ấm Phương.– Cậu muốn gì?! – Ông ta nói giọng âm trầm.– Không có gì… Như điều kiện ban đầu free bữa hôm nay và sự tự do cho Vân Nhu.
– Tôi thản nhiên nói.– Tự do?! Tôi không hiểu lắm.Trả lời như vậy, nhưng ánh mắt ông ta nhìn lướt qua Vân Nhu bên cạnh tôi.
Tôi càng thêm chắc chắn suy đoán của mình.
Không như bề ngoài, người đàn ông này địa vị trong gia đình Phương không thấp.
Ít ra trong cơn tức giận, thằng Phương vẫn không dám cãi lời.– Tôi muốn ông bằng cách nào đó không cần biết… Làm cho thằng Phương không theo đuổi Vân Nhu nữa.
– Tôi nói.– Trời ơi… Tôi là người làm công mà… Cậu nghĩ tôi có thể kiểm soát cậu chủ sao? – Ông ta nhăn nhó nói.– Tôi nói như vậy thôi.
Làm cách nào là do ông.
Thằng Phương không bén mảng đến gần Vân Nhu thì tôi cam đoan tấm hình kia mãi mãi không xuất hiện trên mạng.Bỏ lại câu nói đó, tôi nắm tay Vân Nhu đi thẳng ra cửa.
Đám bạn cùng lớp líu ríu theo sau.
Kỳ lạ là chẳng đứa nào trêu chọc chuyện tôi và Vân Nhu nắm tay nhau.
Ngay cả nàng cũng không phản kháng chút nào.Có lẽ thằng Phương đã nhận được cảnh cáo.
Chúng tôi chia tay nhau, đứa nào về nhà nấy, không gặp chút trở ngại nào.Trời chiều Sài Gòn trước giờ tan sở khá yên ả, bóng cây đổ xiên xiên trên mặt đường như đuổi theo hai đứa tôi.
Tôi siết nhẹ tay ga để chiếc xe trôi đi chậm rãi.
Tay tôi đặt lên hai bàn tay nhỏ nhắn của Vân Nhu ngay trước người mình.
Vân Nhu không những giữ lời cho tôi nắm tay, mà còn chủ động ôm tôi trên suốt đoạn đường về.
Tôi không nhớ mình đã đi qua bãi xe kia bao nhiêu lần.
Nhưng tôi cứ muốn đoạn đường này thật dài, để tôi không bao giờ quên cảm giác ấm áp mềm mại đang áp chặt lên lưng mình.Bãi xe kia lại hiện ra trong tầm mắt.
Tôi giả lơ, định rồ ga chạy tiếp thì Vân Nhu đã lên tiếng.– Bốn vòng rồi mà… Để Nhu về thôi.– Thêm vòng nữa đi…– Ừ, một vòng nữa thôi nha…– Anh hứa…Vân Nhu mỉm cười, áp mặt lên lưng tôi.
Chiếc xe lại lướt qua bãi xe một lần nữa, mà còn chậm hơn trước..