Tôi ngừng lại một chút.
Vùi mặt vào hai bầu vú căng tròn của chị mà ngậm mút say mê.
Để quả bóng sướng khoái hạ bớt căng thẳng… Tôi vòng tay dưới cánh tay chị, ghì giữ bờ vai thon gầy, áp mặt lên hai bầu vú chị tôi bắt đầu bắt nhịp trở lại.
Dương vật liên tục ra vào âm hộ chị Vi, bên trong của chị như suối nguồn không bao giờ cạn ồ ạt chảy tràn ra hạ thể tôi.– Ưm…Móng tay chị bấu vào da thịt tôi, tiếng rên rỉ của chị cao chót vót rồi hạ thấp nỉ non bên tai tôi.
Tôi rùng mình xuất tinh ồ ạt trong cơ thể chị.Cơn sướng khoái âm ỉ lan ra cả cơ thể.
Tôi giữ nguyên dương vật trong người chị.
Tôi say mê giày vò hai bầu vú mơn mởn của chị.– Ư… Phong… – Chị Vi xoa mái tóc lòa xòa của tôi, kêu khẽ.– Ừm – Tôi vẫn say mê hôn mút hai núm vú xinh đẹp của chị.Chị Vi ưỡn lưng lên dâng hai bầu vú căng tròn cho tôi thỏa thích hôn hít.
Chị ư ử nỉ non:– Chị không muốn làm bạn gái em đâu… Chị chỉ cần em thường xuyên yêu chị thôi… Được không?– Được mà.– Em hứa đi.– Em hứa.Một tuần sau.Một tuần trôi qua chuyện diễn ra một cách bình thường.
Cái gì ổn định đều ổn định.
Cái gì nên phát triển đều đang phát triển.Ổn định như việc thằng Phương nghỉ học chăm sóc vết thương, trả lại sự yên bình cho mọi người.
Ổn định như việc mỗi đêm tôi và chị Vi đều ân ái với nhau đến rã rời.Còn phát triển ư?! Dĩ nhiên là mối quan hệ của tôi và Vân Nhu đang phát triển rất tốt.
Đừng nghĩ bậy nha… Chúng tôi vẫn chưa xé rào.
Không phải tôi không muốn, mà không có không gian và thời điểm phù hợp.– Này…Đang giờ giải lao, Quyền mập hớt ha hớt hải lao qua cửa chạy về phía tôi.
Nó thở dồn dập một lúc rồi nói:– Thằng Phương… nó đi học lại rồi!Cả lớp đang ồn ào chợt im bặt quay lại nhìn nó.
Thằng Phương luôn là áng mây đen bao trùm tâm trí đám bạn học của tôi.
Sau chiến thắng của tôi, bầu không khí cũng nhẹ nhàng hơn chút, nhưng vẫn đâu đó mang cảm giác u ám khó chịu.
Mọi người không ai nói ra, nhưng trong thâm tâm ai cũng không tin thằng Phương sẽ dễ dàng bỏ qua như vậy.
Tôi đánh thắng nó một lần, ai chứng kiến đều biết đó là may mắn mà thôi.– Nó ở đâu? Dẫn tao đi tìm nó…Tô đứng lên, kéo trong balo ra một túi nilon.
Bên trong túi nilon này là 13 chiếc điện thoại.
Ngoại trừ chiếc iphone của thằng Phương bị xóa trắng, Thanh Thuỷ không tìm thấy tấm hình nào của nàng trong điện thoại của đám đàn em.
Thằng Phương đã nói thật.
Đã vậy, tôi cũng không muốn tiếp tục gây thù chuốc oán vì giữ lại mấy món chiến lợi phẩm này.– Anh cẩn thận đó… – Vân Nhu níu tay tôi dặn dò.Tôi gật đầu trấn an nàng.– Ừ, không sao đâu… Trong trường nó không dám làm gì anh.Thằng Quyền dẫn tôi đi ra khỏi toà nhà, đi xuyên qua sân trường hướng về lớp 11A5.
Tuy có thể xem hai đứa tôi là “các anh Khối trên” nhưng quả thật học sinh lớp 11 và 12 hầu không khác biệt gì.
Chúng cũng cao to, đùa nghịch la hét không khác gì bên phía tôi.
Trên đường tôi và Quyền mập còn bị mấy đứa va vào người không có chút kiêng nể.
Đến trước lớp 11A5 của thằng Phương tôi nhìn vào…Trước mặt tôi là đám học sinh hổ lốn ngồi nằm ngang ngửa trên bàn.
Ánh mắt tôi quét qua liền phát hiện thằng Phương.
Nó chễm chệ ngồi cuối lớp như mặt trời trung tâm với vô số vệ tinh xung quanh… chân gác lên bàn, sau lưng hai cô bé ngoan ngoãn đấm bóp vai, bên cạnh kè kè lũ diều hâu.
Nhìn nó lim dim hưởng thụ như đi nghỉ mát mà tôi cũng phải ngưỡng mộ ah… Thằng Phương chợt nhỏm dậy, ánh mắt sắc như dao nhìn thẳng về phía tôi, vết bầm xanh trên mặt nó giật giật kìm nén.
Đám đàn em nó ngay lập tức bật người dậy, xô ngã bàn ghế ngổn ngang, bao quanh tôi và Quyền mập.– Mày muốn gì?! – Thằng Phương hất hàm hỏi.– Không cần căng thẳng như vậy!Tôi nhếch mép cười, bước đến đặt chiếc túi lên bàn ngay trước mặt thằng Phương.
Rồi đơn giản quay người đi.– Này… – Thằng Phương vừa liếc qua miệng túi chứa đầy điện thoại, liền gọi giật theo.
– Trả tao? Mày có ý gì??“Ha ha… Nó muốn làm lành đó Đại ca… Ha ha…” – Một thằng bên cạnh nói vào.– Câm miệng, tao có hỏi mày sao?! – Thằng Phương nạt ngang.Tôi quay lại, nhìn thằng nhóc mặt tái xanh vừa lên tiếng, lại đối diện với ánh mắt Phương.
Tôi nhún vai nói:– Tao không cần nhiều điện thoại như vậy…Nhìn qua thằng đàn em bên cạnh Phương, tôi nói tiếp:– Thật ra… thằng này nói cũng khá đúng, nhưng còn chưa đủ… Tao không muốn gây thù chuốc oán với ai, nhưng tao không ngại đón tiếp phiền phức.Trên đường đi về lớp, Quyền mập cứ lóng ngóng thế nào mà dẫm chân tôi mấy lần.
Vừa đau vừa buồn cười tôi quay lại gắt:– Mày làm cái quái gì thế?! Đái mót trong quần à?– Mẹ… làm gì có.
Cùng lắm là rỉ rỉ chút thôi… Ha ha… – Nó huých tôi một cái, lại che tay nói nhỏ.– Mày không biết cái lớp 11A5 đó là gì à?! Đó là lớp học sinh cá biệt… Đến Giám thị cũng phải e ngại đó.– Tao có thấy gì ghê gớm đâu?! Có nói quá không vậy?? – Tôi cười xòa.– Không phải như mày nghĩ đâu… – Quyền mập líu ríu cãi lại.
– Thằng Phương là đại ca thật.
Nhưng trong lớp đó, có một số đối tượng ngay cả thằng Phương cũng không dám chạm vào.
Năm ngoái một thành viên lâu năm của 11A5 đem cả dao đến trường đuổi chém tình địch đó…– Rồi nó đi đâu rồi?!.