Ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu những bóng đen nhỏ nhắn dưới đôi mắt của Lâm Tăng Nguyệt màu trắng nhạt đan xen với màu xanh lam bị bóp nghẹt, giống như một lànkhói nhỏ rỉ ra từ sâu trong máu thịt.Bất kể là đường viền hay đường nét trên khuôn mặt, cậu trông không giống Lục Tang Bắc cho lắm, có lẽ cậu giống mẹ, với vẻ ngoài tự nhiên và quyến rũ, với đôi mắt với 2 cái móc câu ở khóe mắt, và hai cái ngoặc nhỏ quanh miệng khi cậu ấy cười.
Nụ cười rõ ràng và ngọt ngào, nó khiến người ta có hảo cảm ngay từ cái nhìn đầu tiên.Giờ khắc này cậu cũng đang cười, chỉ có điều ý cười trênmặt ngoài, như là châm chọc, như là tự giễu, Lục Tang Bắc từ trong ánh mắt của cậu đọc được một loại cố chấp nồng nặc.Hắn đối Lâm Hủy ấn tượng cũng không rõ ràng lắm, có ý định kết hôn với nhau là do có người mai mối, hắn không thể nhớ tư thế của những bức ảnh khiếm nhã đó, cũng không thể nhớ cách người phụ nữ giải thích không mạch lạc cho hắn (ý là cái lúc bị côn đồ cưỡng bức rồi bị lục gia phát hiện ấy, chắc là lúc Trình Mẫn Tư chụp dc một vài bức ảnh r đưa cho lục gia), chỉ là nhớ mang máng hắn đã từng nói một câu như vậy —— Lục gia không cần người như vậy.Cô ấy liền đi, lựa chọn một phương thức —— chủ động từ hôn.Lục Tang Bắc không ý thức được đó chính là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà(*) (tương tự câu thành ngữ "giọt nước tràn li" của VN mình ấy) , Lâm Hủy là người bị hại, không nhận được sự thấu hiểu và tin tưởng từ người yêu, cô chỉ nhận được một sự khinh bỉ lạnh lùng và sự kiêu hãnh nên cô bỏ đi như thế.(*)“Cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà” (The last straw that breaks the camel’s back), là một câu ngụ ngôn của Ả Rập:Một người chủ có một con lạc đà già, nó ngày ngày chăm chỉ làm việc, có một lần chủ nhân muốn nhìn một chút con lạc đà già đến cùng có thể mang bao nhiêu hàng hóa, thế nên không ngừng tăng, không ngừng tăng, thế nhưng lạc đà già vẫn không quỵ, cuối cùng chủ nhân muốn coi khả năng đã đến cực hạn chưa, liền nhẹ nhàng đặt một cọng rơm trên lưng nó, không ngờ một cọng rơm này làm lạc đà quỵ xuống cái ầm.Ý nghĩa: sự việc đã đến giới hạn, chỉ cần thêm một chất xúc tác cuối cùng thì mọi chuyện sẽ đổ vỡ.Nhưng hắn căn bản không biết đến Lâm Hủy bị lây nhiễm bệnh AIDS, cũng không biết cô ấy lúc đó mang theo con trai mình, đứa bé này bây giờ đã lớn như vậy, phát triển lớn như vậy, cậu liền lẳng lặng nhìn chính mình, hỏi, tại sao xưa nay đều không người họp phụ huynh cho cậu.Tại sao bạn học đều cô lập cậu, nói cậu có bệnh truyền nhiễm.Tại sao cậumỗi ngày tan học cũng phải đi nhà xưởng để chuyển thức ăn gia súc.Trên tin tức ba ba nói muốn vì quần chúng phục vụ, cái gì là quần chúng, cậu có tính là quần chúng hay không, tại sao cậu không có hưởng thụ qua sự phục vụ ba ba.Tại sao...!Không tìm đến con.(đoạn này hơi loạn vì raw chỉ có "wo" với "ni" nên hơi khó để phân biệt đc , mình chỉ edit theo ý của mình thôi nha.)? ? ? ?không khí ngột ngạt, không gian xám xịt, sắc bén ồn ào ù tai.Lục Tang Bắc ngơ ngơ ngác ngác, viền mắt đỏ chót.Người mờ mịt, vô tội nhất chính là Lục Văn.Cô hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, hoàn toàn không biết người bọn họ đang nói ai, chỉ là khi nghe đến khi Lâm Tăng Nguyệt gọi Lục Tang Bắc là bố, hai mắt tối sầm lại, thiếu chút nữa ngất đi.Cô có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, chỉ là lời nói đến bên mép căn bản không biết làm sao mở miệng, thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng đều hóa thành nước mắt mất khống chế mà chảy xuống, Lục Văn kéo kéo vạt áo Lâm Tăng Nguyệt, bi thương hỏi: "Em đã làm sai điều gì?"Đúng đấy, cô đã làm sai điều gì đâu? Cô cái gì cũng không biết, cô chỉ là một tiểu công chúa được sủng trong lòng bàn tay, không có bị khổ mấy, không bị oan ức bao giờ, ngây thơ tự do mà lớn lên, chỉ là muốn một mối quan hệ yêu đương ngọt ngào, kết quả bạn trai lại là anh trai của mình.Lâm Tăng Nguyệt thần sắc trở nên phức tạp, hồi lâu, hắn mới sờ sờ tóc Lục Văn, ngữ khí mang theo giả tạo ôn nhu: "Văn Văn, con không sai, anh chỉ là quá ước ao giống như em, quá đố kị với em.""Anh ước ao ngươi có ba có mẹ, trong nhà còn có tiền, ước ao mình có thể ăn đủ no mặc đủ ấm, ước ao mình khi nuôi rắn là bởi vì yêu thích mà không phải bách vu kế sinh nhai, các người một nhà trải qua cuộc sống tốt như vậy, tôi lại ngay cả một con chó hoang cũng không bằng, Lục Văn, em nói cho tôi biết đi, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì đây.""Đây là cách duy nhất tôi có thể nghĩ đến, phá huỷ gia đình 3 người của các người cùng một lúc."Cậu ung dung rời khỏi phòng, bỏ lại sau lưng gia đình bị li tán.*Đây là một bức vẽ đơn giản của đứa nhỏ vẽ.Tiên nữ tóc dài mặc váy, sau lưng có hai cái cánh nhỏ, đỉnh đầu có một cái vòng ánh sáng, bay đến bầu trời , đứng ở cầu vồng vẫy tay xuống phía dưới, trên đất có hai người đang nắm tay, một người cao, một người thấp, một người lớn, một người nhỏ.Bên trái viết hai chữ "Ba ba", dùng mũi tên ở trên đầu chỉ về một bóng lưng cao to, bên phải viết cái "Tôi", chỉ vào cậu bé đang khóc.Phía dưới còn có một bài văn ngắn ngủi của học sinh tiểu học viết —— ( ba ba tôi )"Ba ba tôi là một người rất tuyệt vời, Ông ấy đang làm những điều rất khác biệt.
Khi kết thúc ở trường, ông ấy sẽ đưa tôi về nhà.
Chúng tôi sống trong một ngôi nhà rất lớn.
Tôi có thể xem TV và ăn vặt.
Ông ấy sẽ dạy tôi làm bài tập về nhà, họp phụ huynh cho tôi, và đánh tất cả những ai bắt nạt tôi trong trường.Nhưng tại sao ba ba còn chưa tới?Nhất định là vì ông ấy quá bận rộn, không có thời gian tới tìm tôi, không phải là bởi vì ông ấy không cần tôi."Lục Sang Bắc cầm những đồ vật cũ mà viện trưởng viện phúc lợi tìm được, đầu óc ong ong, ánh mắt kinh ngạc, từng chữ từng đường nét đều hóa thành một thanh kiếm sắc bén nhất, lao thẳng vào trái tim của hắn, đem máu của hắn quăng đi tẩy rửa, trong ngũ tạng lục phủ của hắn quấy gột rửa, cuối cùng chỉ còn dư lại một thể xác trống rỗng .Cậu như vậy quấn quýt chính mình, ngóng trông sự tồn tại của người ba ba, nhưng hắn đến cùng làm cho cậu thất vọng bao nhiêu lần, mới sẽ diễn biến thành oán hận ngày hôm nay đây.Ở cái nơi xa xôi trong huyện thành này, chỉ có một nhà nhi đồng viện mồ côi, giao thừa hàng năm đều sẽ náo nhiệt vừa cô quạnh mà ăn tết, trẻ em to nhỏ túm tụm lại với nhau để chụp một bức ảnh, trên tường hình cũ, mỗi một năm chụp ảnh chung đều có bóng dáng Lâm Tăng Nguyệt, Lâm Hủy chết rồi, cậu liền lưu lạc đến viện mồ côi, từ non nớt trạng thái, đến ngây ngô ngại ngùng thanh xuân.Hắn hiện tại đi tới nơi này đã không có chút ý nghĩa nào, hắn bỏ qua khỏang thời gian Lâm Tăng Nguyệt trưởng thành, chung quy là không quay trở về được.Nam nhân cơn đau xót đang muốn trào ra khỏi cổ họng, tay run rẩy không tự chủ được mà vuốt ve khuôn mặt trong hình.Viện trưởng ở bên cạnh nói: "Thật là một cậu bé ngoan nha, lớn lên xinh đẹp, sạch sẽ, chọc người yêu thích."Hắn tiếng nói thoáng khàn khàn: "...!Không ai nhận nuôi cậu bé sao?"Nữ viện trưởng hận thiết bất thành cương(*) nói: "Tăng Nguyệt đứa bé này nha...Những đứa trẻ khác tiến lên khi thấy có người tới.
Đối với nó, lại ở phía sau.
Có lần một ông chủ doanh nghiệp lớn muốn đưa nó về nhà, nhưng cậu bé không muốn, nó nói nó có ba ba."(*)Hận thiết bất thành cương: hận không thể rèn sắt thành thép, ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được."Đứa nhỏ này bình thường lanh lợi cực kì, vừa thấy người xa lạ đến liền giả ngu, làm bộ chính mình là người câm điếc, không để ý tới người cũng không nói, không mấy năm cậu nhóc này lớn rồi, cũng không ai muốn nhận nuôi đứa bé quá lớn rồi."Bà thở dài, có chút sầu não mà nói thầm: "Tiên sinh, ngài nói xem một đứa trẻ, bình thường chỉ cần có một người giám hộ, làm sao chúng có thể sống một cuộc sống cô đơn như vậy được ...!tôi coi chúng giống như con của mình vậy...!Tăng Nguyệt khi còn bé thường thường nói nhớ ba ba...!Tôi cũng không biết cha đẻ cậu bé là người như thế nào...!Liền ngay cả con trai ruột cũng không muốn...""Tiên sinh, anh là gì của cậu bé này nha?".