Sau khi ăn xong, hắn cho Lâm Tăng Nguyệt nhìn rắn mà hắn đang nuôi, hai người đến gần hộp đựng rắn, Trình Mẫn Tư vừa nhìn thấy rắn đi ra liền trốn ngay vào phòng, thuận tiện kéo con gái đi vào giáo huấn, ngược lại để lại cho hai người đàn ông không gian để phát triển gian tình.
Thiếu niên đem rắn đưa tới trước mặt hắn: "Đại Đà, cắn hắn! Cắn chết hắn!"Hắn bình tĩnh mà nói: "Nó đã quen mùi của tôi, sẽ không cắn tôi.
""Vậy tôi cắn chú!" Lâm Tăng Nguyệt một ngụm gặm đến cổ của nam nhân, để lại cái dấu răng hồng hồng.
"Bé ngoan!" Nam nhân ôm lấy cậu, mạnh mẽ siết chặt eo của cậu một chút, trong mắt có chút bí ẩn tình triều, ghé vào lỗ tai cậu vừa thổi khí vừa nói: "Đi trong xe của tôi, phía dưới cho em cắn.
"Lâm Tăng Nguyệt lập tức híp mắt trừng hắn, lỗ tai hơi chút hồng hồng, trào phúng nói: "Ngài thật không ngại, hàng đống tuổi rồi, già mà không đứng đắn!""Tôi nơi nào già!""Nơi nào cũng già!"Hắn không thích nghe, buông tay ra cánh tay lui về phía sau hai bước, từ đâu đó lấy thuốc ra ngậm, cũng không châm lửa, liền cắn đầu lọc, mặt không hề cảm xúc, trên tay vội vàng bắt đầu dọn vỏ rắn trong hộp đựng rắn.
Lâm Tăng Nguyệt ngạc nhiên mà nhìn nhìn hắn, đâm eo của hắn: "Chú giận sao?""Ừ.
""Tôi hình như chưa nói chú cái gì?""Hừ.
""! "Lâm Tăng Nguyệt nhỏ giọng lầm bầm: "Lòng dạ hẹp hòi, biết trước tôi sẽ không nói chú già! "Hắn còn chưa kịp mở miệng, Lục Văn từ gian phòng đi ra, kêu Lâm Tăng Nguyệt một tiếng, hai người vừa nói vừa cười, không để ý tí nào, cùng đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng thiếu niên thiếu nữ đang rời đi, khoang ngực hắn thở không ra hơi, như ăn phải dấm chua, vốn là định rủ cậu đi chơi, khó chịu vẫn là chính mình.
Ai cũng không ngờ tới bất ngờ đột nhiên phát sinh, vừa ra cửa Lục Văn liền vội vã mà chạy về đến, thất kinh mà gọi: "Ba! Mẹ! đi xem xem Lâm Tăng Nguyệt! Anh ấy có chút không ổn!"Hắn hô hấp đình trệ một giây, nhanh chóng chạy xuống dưới lầu, vừa tới lầu một liền nhìn thấy bóng người trên đất ngã sấp xuống, hắn xông tới, liếc mắt là đã nhìn ra Lâm Tăng Nguyệt là là lạ ở chỗ nào.
"Lục Văn! Mau gọi xe cứu thương, cậu ấy bị dị ứng!""Ồ! Nha!" Lục Văn lập tức gọi điện thoại, cùng bên kia lo lắng giải thích.
Hắn quỳ trên mặt đất kiểm tra tình hình thiếu niên, khóe mắt sưng lên, cánh tay cùng bên gáy xuất hiện mấy dấu màu phấn hồng, hô hấp dồn dập, sắc mặt xanh tím, không ngừng nôn khan, không biết là nguyên nhân gì dẫn đến, thế nhưng chuyện như vậy nặng có lẽ sẽ ảnh hưởng đến tính mạng, một loại sợ hãi cùng hoảng loạn tập kích trong lòng, Lục Tang Bắc hô hấp không yên ổn vững vàng, hai tay bắt đầu run rẩy.
Cũng may xe cứu thương tới cực kỳ nhanh, nhân viên y tế ngay tại chỗ cho cậu tiêm vào thoát mẫn dược vật, liền mang về bệnh viện quan sát, bác sĩ nói cho hắn biết, Lâm Tăng Nguyệt đối với quả dừa bị dị ứng nghiêm trọng, sau đó phải chú ý tránh dị nguyên dị ứng.
Hắn lòng vẫn còn sợ hãi hướng bác sĩ nói cảm ơn, rất bận rộn mà chăm sóc, trên người đều là vết nôn khô cạn, hoàng vàng bạc bạch, mùi rất gay mũi, hắn toàn bộ không thèm để ý, phân phó nói: "Lục Văn, con là con gái, ở đây chăm không tiện, về trường học đi, nhớ giúp Tăng Nguyệt xin nghỉ một ngày.
Mẫn Tư, về nhà giúp anh lấy áo sơ mi lại đây.
"An bài xong sự tình, hắn liên tiếp chăm đến sáng sớm, mơ mơ màng màng ngủ, liền buồn ngủ mà mở mắt ra, phát hiện Lâm Tăng Nguyệt đã tỉnh, hiện tại đang nhìn mình.
"Còn khó chịu sao? Uống nước sao?" Hắn hỏi.
Lâm Tăng Nguyệt nhìn thấy trong mắt hắn tơ máu hồng cùng râu trên cằm, một lúc lâu không hé răng, trên mặt của cậu rút đi vẻ hoạt bát thường ngày, mệt mỏi nói: "Chú trở về đi thôi, tôi không muốn người khác quản.
""Tôi làm sao có thể không quản em.
"Cậu không trả lời, không một người nào nói chuyện, bọn họ yên tĩnh đối diện, đều nói ánh mắt là một công cụ giải thích tình cảm tuyệt hảo, bọn họ nhìn chăm chú vào đôi mắt lẫn nhau, tầm mắt tụ hợp phảng phất có một cái như ẩn như hiện, dính nị, nóng rực, có đôi khi là ngọt, có đôi khi là chua.
Lâm Tăng Nguyệt chớp mắt tần suất càng lúc càng nhanh, trên lông mi thật giống có một vệt sáng lấp lánh thủy quang, cậu đột nhiên dùng sức kéo thắt lưng nam nhân, phát điên giống như lôi kéo, hoàn lẩm bẩm niệm: "Lấy ra! Lấy ra! Cho tôi!"Nam nhân đè lại bàn tay đang làm loạn dưới hạn thân mình: "Bé ngoan! Em đang bị bệnh!"Thiếu niên mặt tái nhợt tỏa ra một cái mỉm cười, cố ý dùng tư thái câu dẫn cưỡi ở trên đùi hắn: "Lục Tang Bắc, chú là không được sao?""Chú không phải muốn đút tôi ăn phía dưới của chú sao, Lục Tang Bắc, tôi hiện tại thật đói, van cầu chú, van cầu ông xã, van cầu ba ba nể nang mặt mũi, đút đứa con trai ăn dương vật của ngài.
"Cậu mê hoặc mà liếm môi, ngậm ngón tay nam nhân làm đông tác giống khẩu giao, bỗng nhiên liền bị đè lại ở trên giường, con mắt u ám của Lục Tang Bắc đã bị tình dục bao phủ, hắn dùng lực nặn, xoa mông Lâm Tăng Nguyệt, không thể nhịn được nữa: "Dâm đãng!".